Hồng Hà trầm mặt đi trên đường phố, bước chân có lực, cặp mông tròn trịa uốn éo hệt như dương liễu đón gió, người khác nhìn vào muốn phun máu mũi. Hơn nữa, vì diễn chân thật hơn, cô nhét cả hai túi nước bác sĩ chỉnh hình đề nghị cô đeo vào trong áo ngực, đi trên đường đung đa đung đưa, nửa người dưới uốn a uốn éo…
Lưu Anh Nam đi theo đằng sau, tương tự cũng đanh mặt, thoạt nhìn giống như một cặp vợ chồng trẻ muốn đi ly hôn, đang nóng giận bốc lên đầu. Nhưng thấy dáng đi đường lẳng lơ của Hồng Hà, Lưu Anh Nam thực sự không nhịn được thấp giọng nói:
- Chị Hai à, tuy em phải diễn một phụ nữ lăng loàn, nhưng em không cần bày ra tư thái lẳng lơ để mọi người cùng biết như thế đâu.
Hồng Hà cũng cảm thấy động tác của mình hơi khoa trương, đặc biệt là đèn đỏ còn đó. Nếu uốn éo nữa, chỉ e sẽ thấm máu.
Cô cười xấu hổ, khôi phục dáng đi bình thường, rất nhanh đi tới khách sạn vừa xảy ra vụ án. Lưu Anh Nam có thể cảm giác được rõ ràng từng tia quỷ khí nọ vẫn còn ở đây, nhưng do vừa mới xảy ra án mạng, tuy phía cảnh sát đã rời đi hết nhưng vẫn tạm thời đóng cửa khách sạn này lại, tất cả khách thuê cũng rời đi cùng cảnh sát.
Vả lại xung quanh đây vẫn có cảnh sát đang điều tra khắp nơi, tìm đối tượng khả nghi, vô cùng ra sức dưới sự giám sát của phóng viên.
Tóm lại, lấy khách sạn này làm trung tâm, trong phạm vi trăm mét gần như không có ai, cho dù đi ngang qua cũng tận khả năng đi đường vòng, ai cũng không muốn bị cảnh sát xét hỏi, càng không muốn trở thành đối tượng tình nghi.
Điều này càng thích hợp cho hai ngươi Lưu Anh Nam đóng kịch, người ta diễn cho người xem, họ diễn cho quỷ xem, kể ra cũng là trào lưu mới của thời đại.
Lòng người vốn ác, ví dụ như trẻ nhỏ bi bô học nói, một từ rất bình thường, dạy nó rất nhiều lần nó chưa chắc đã học được, nhưng nếu lời thô tục mắng chửi, phần lớn trẻ nhỏ đều học một lần là biết. Lưu Anh Nam và Hồng Hà cũng là như thế, đừng thấy hai người kết thân đều là newbie, nhưng cãi vã chia tay lại không cần học cũng biết, mắng chửi người đều là bản lĩnh trời sinh.
Vì diễn chia tay cho chân thật, Hồng Hà vừa mới nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Lưu Anh Nam, thì lập tức nhập vai trở mặt.
Lưu Anh Nam đang nhìn chằm chằm cặp mông uốn éo, vòng eo đung đưa của Hồng Hà từ đằng sau, bỗng Hồng Hà khựng chân, trầm mặt, hệt như có thể nhìn thấy sấm chớp ầm ầm, như thể thật sự muốn quyết liệt chia tay với hắn vậy. Hồng Hà chỉ vào mặt hắn nói:
- Anh đừng theo tôi, sau này đừng tìm đến tôi nữa. Đừng tưởng mình đẹp trai thì mọi chuyện tôi phải nghe theo anh, đàn ông đẹp trai hơn nữa cũng đều phải quỳ giữa hai chân đàn bà!
Hồng Hà liến thoắng nói, ngang ngược ngạo mạn, Lưu Anh Nam hơi sững sờ, thầm khen một tiếng diễn viên giỏi, cũng nhập vai theo, mặt mang theo vẻ khinh thường nói:
- Cô đừng tưởng mình xinh đẹp thì có thể kiêu ngạo, đàn bà đẹp hơn nữa cũng sẽ bị đàn ông đè dưới người.
Khà… Hai người vô ý nói ra mặt chân thực nhất của nhân loại.
Sau khi nói xong hai người đều sững sờ, không ngờ rằng đóng kịch, chia tay hai người đều diễn ăn nhịp đến thế. Hồng Hà mừng thầm trong lòng, trên mặt lại vô cùng phẫn nộ, cho dù phạm vi trăm mét xung quanh không có ai, nhưng vẫn diễn rất hăng say:
- Tôi không muốn cãi lộn với anh nữa, tôi mệt lắm rồi, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, tôi sẽ rời xa nơi này, xin anh đừng đi theo tôi, sau này cũng đừng đến tìm tôi.
- Không sao, cách càng xa càng tốt, khoảnh cách sinh yêu thương mà! –Lưu Anh Nam cười lạnh nói.
- Đúng, không sai. –Hồng Hà hừ giận:
- Khoảng cách không chỉ có thể sinh yêu thương, còn có thể sinh ra người thứ ba đó.
- Cô… -Lưu Anh Nam tức điên, cảm giác càng lúc càng nhập vai, giống như Hồng Hà thật sự muốn rời đi vậy. Vào thời khắc quyết định đàn ông mềm lòng chiếm đa số, hắn thở dài nói:
- Em hà tất phải thế chứ, giữa chúng ta lại chẳng có mâu thuẫn gì lớn, em nhất định phải tuyệt tình như thế sao?
- Không phải tôi tuyệt tình, mà là duyên phận giữa chúng ta đã hết, anh hà tất phải cưỡng cầu chứ. –Hồng Hà bỗng hệt như rất thương cảm, lại rất ngán ngẩm nói:
- Anh ta rất yêu tôi, hơn nữa anh ta cao 1m8, nhà rộng 180m2, cậu bé dài 18cm… Anh, ngoại trừ ‘cậu bé’ lớn hơn anh ta ra, những thứ khác anh có sao?
- Ít nhất anh còn có một chỗ ‘đặc biệt’ dài mà! –Lưu Anh Nam cười khổ trong lòng, Hồng Hà này thật sắc sảo, cô đang đóng kịch, nhưng bây giờ rất nhiều phụ nữ luôn treo lời này bên miệng, lúc chia tay không hề lưu tình:
- Được rồi, tôi không muốn nói nhiều với anh, chúng ta sau này đừng gặp lại nhau nữa.
Nói xong Hồng Hà xoay người rời đi, là dứt khoát và tuyệt tình như vậy. Lưu Anh Nam nhíu chặt mày, dường như vô cùng đau khổ lên tiếng ngăn trở:
- Khoan đã…
- Còn việc gì nữa? –Hồng Hà không buồn quay đầu, đã quyết tâm muốn trở mặt.
- Anh chỉ muốn hỏi, em rốt cuộc có từng yêu anh không? –Lưu Anh Nam cảm thấy chua xót trong lòng, răng đều cắn gãy, nhưng chỉ cần hắn chưa nhìn thấy quỷ vật hiện hình thì vẫn phải diễn tiếp.
Hồng Hà diễn đến nghiện, quay lưng về phía hắn, vai hơi rung rung, dường như đang thút thít, cô nghẹn giọng nói:
- Từng yêu, yêu trọn một cái đã từng…
Quác… Lời này càng sắc bén, Lưu Anh Nam chép miệng, không ngờ rằng chia tay lại còn văn nghệ đến thế.
- Em, thật sự cứ như vậy rời đi hay sao? Tình cảm nhiều năm qua của chúng ta, em không hề lưu luyến tí nào ư? Lẽ nào em một mực lừa dối anh, em vì gã đàn ông kia thà làm một kẻ lừa dối sao? –Lưu Anh Nam hét lớn sau lưng cô.
Hồng Hà trước sau không quay người, lạnh lùng nói:
- Trên thế giới này chỉ có kẻ lừa đảo là thật lòng, bởi vì kẻ lừa đảo là thật lòng lừa anh.
A… Lưu Anh Nam có cảm giác phát điên, cô nàng này quá sắc bén, nếu mọi thứ đều là thật, vậy thì mỗi một câu của cô đều giống như lưỡi dao cứa vào trái tim người đàn ông. Thảo nào thời đại này càng lúc càng có nhiều vụ giết người vì tình, rất nhiều vụ đều là do phụ nữ quá tuyệt tình.
Chờ rất lâu, Lưu Anh Nam không còn lời gì đáp lại, Hồng Hà bỗng ưỡn thẳng lưng, bước chân từ từ tiến về trước. Vừa mới bước được một bước, lại nghe Lưu Anh Nam hô ở đằng sau:
- Em đi, anh không tiễn em. Em tới, bất kể mưa to gió lớn cỡ nào, anh cũng sẽ tới đón em.
Hồng Hà hơi sững sờ, vô ý thức dừng chân, thân thể cô hơi run rẩy, có lẽ là không nhịn được cười. Cô không ngờ Lưu Anh Nam cũng có thể chọn ra ngôn từ cứng cựa như vậy. Cô dừng lại rất lâu, giống như đang do dự có nên ở lại hay không, nhưng cuối cùng cô vẫn cất bước chân, thấp giọng nói:
- Sau này đừng hút thuốc nhiều như vậy, hại phổi lắm.
Lưu Anh Nam thuận thế châm thuốc cho hợp tình hợp cảnh, thanh âm truyền ra trong khói thuốc vờn quanh:
- Hút thuốc hại phổi, nhưng không hại trái tim.
Hồng Hà không mở miệng nữa, mà lặng lẽ cất bước chân tuyệt tình, từng bước đi về trước, giống như người đàn ông kia ở ngay trước mặt, cô không thể chờ đợi muốn lao vào vòng tay của đối phương. Lưu Anh Nam đứng lặng đằng sau, hình bóng là cô đơn lạc lõng đến vậy, một cơn gió khẽ lướt qua, lá vàng ở bên tung bay vờn quanh hắn, càng hiện vẻ hiu quạnh. Bỗng nhiên, Lưu Anh Nam hô lớn về phía bóng lưng lạnh lùng kia:
- Nếu có một ngày anh không nhịn được hỏi em, em có còn yêu anh hay không… Đến khi đó, xin em, xin em nhất định phải gạt anh…
_________________________
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK