• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẫu đơn ngã xuống trên vũng máu đỏ. Tên Đảo Hàm dám bắn lén nàng, thật tiểu nhân.

Mẫu đơn thấy người nhẹ tẫng, nàng chết rồi sao? Không, nàng không cam tâm…….

Hai bên đường lối đi xuống địa ngục đâu đâu cũng là lửa, nóng đến gần như tan chảy. Vậy mà gương mặt lạnh đến đóng băng của Mẫu Đơn tuyện nhiên không có một giọt mồ hôi, hàn khí tỏa ra còn khiến những ngọn lữa đang vùng vẫy dữ dội trở nên e dè.

Diêm Vương gia mắt giật giật, vội vàng lật sổ sanh tử. Gạch đỏ chói trên dòng chữ Thiên Minh Mẫu Đơn đập vào mắt y làm y phút chốc đổ mồ hôi lạnh. Thật là họa đến với Âm Phủ rồi.

Còn chưa kịp định thần thì cánh cửa đen tối âm u mở mạnh, đến nổi gần như tuột khỏi vách.

Con người trước mặt cao ngạo như bậc tối cao, mỹ quan thanh tú nhưng lạnh băng khiến người khác kinh hãi. Đôi mắt đẹp tựa tinh tú tại thượng trên trời, sắc sảo nhìn xoáy vào tâm can người đới diện như bức lấy khiến ngẹt thở. Bờ môi anh đào hồng hồng lôi cuốn quyết rũ nhưng tuyệt nhiên nằm yên trên cùng một đường thẳng chẳng cần lên tiếng cũng đủ để người khác tránh xa.

/Thần cầu hồn!!! ngươi làm ăn như vậy chết ta rồi/ Diêm vương gia thầm kêu than.

Y quay sang Mẫu đơn đang đứng im nơi đó, hắng giọng

“Thiên Minh Mẫu Đơn! Số ngươi chưa tận, là do tai nạn nên mới đến đây. Giờ ta cho ngươi …..” ậm ừ một lát, y nói tiếp “ta cho người xuyên không, được chứ?”

Mẫu đơn vẫn lạnh lùng nhìn Diêm Vương gia đổ mồ hơi hột trên ngai cao với ánh mắt “chỉ nhiêu đó thôi sao?”

Hắng giọng lần hai, Diêm Vương gia nặng nề lên tiếng

“Thôi được rồi…. ta cho người xuyên không, làm đệ nhất mĩ nhân, à… vẫn giữ lại diện mạo của ngươi vì nhan sắc này muốn kiếm ra người hơn thật là không có, giữ nguyên công lực, số hạnh phúc….” Thấy nàng chưa vừa ý, y lại lau mồ hôi “ Ta ban cho ngươi Thủy Bích kiếm được chứ? Đó là báu vật thiên hạ, trên nhân gian chỉ có 1 thanh kiếm ấy thôi.”

Mẫu đơn không nói nhưng cơ mày đã giãn ra.

Y thấy thế phẩy tay. Một luồng sáng bao quanh Mẫu đơn, nàng thiếp đi……

Hàng mi cong dài lay động, mỹ mâu dần mở. Mẫu Đơn nhìn xung quanh. Một căn nhà gỗ, kiến trúc chắc chắn không phải ở thế kỉ 21. Vậy là nàng xuyên không thật.

Thấy có gì đó đè nặng lên tay, nàng nhìn sang, là một tiểu nữ đang ngủ. Nàng nhẹ nhàng rút tay ra, nhưng đã lỡ làm nữ nhi kia tỉnh giấc.

“Tiểu thư!!! Người tình rồi sao???? Oaoaoaoa, Y nhi ngỡ người bỏ Y nhi đi rồi chứ, oaoaoaoa” Nữ nhi kia vừa thấy nàng đã bật khóc nh7 đứa trẻ.

“Cô là ai?” Mẫu Đơn lên tiếng thắc mắc thì nhận ngay ánh mắt ngấn nước đến tôi của nữ nhi kia và 1 tràng khóc lóc.

“Oaoaoaoa, Tiểu thư người bị sao vậy? có phải đầu bị chấn thương rồi không, oaoaoaoa”

“Có lẽ ta mất trí rồi, cô kể lại cho ta nghe được không?” không thể chịu nổi, nàng bèn đỡ nữ nhi kia đứng lên, hỏi.

“Tiểu thư. Em là Y Nhi, là tì nữ của tiểu thư từ nhỏ. Tiểu thư là Thiên Nguyệt Mẫu Đơn, con của Nhị phu nhân và Lão gia- Thiên tể tướng. Từ nhỏ Tiểu thư vốn xinh đẹp, định sẵn là Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ. Mẹ con Đại phu nhân ghen tức nên thường thừa lúc Lão gia đi vắng bắt nạt tiểu thư. Tiểu thư hiền thục nên dễ bắt nạt, lại yếu ớt nên 3 mẹ con họ càng làm tới, mới đây còn đẩy tiểu thư vào cột nhà làm người bất tỉnh, để giờ…… híc” Y Nhi vừa nói vừa thút thít.

“Vậy cha ta có thương ta không?” nàng hỏi

“ Lão gia rất thương tiểu thư. Lão gia trước đây một lòng yêu nhị phu nhân, nhưng nhị phu nhân hồng nhan bạc mệnh, đã mất khi sanh tiểu thư. Càng lớn tiểu thư càng xinh đẹp, càng giống nhị phu nhân nhên lão gia rất yêu thương tiểu thư. Có điều lão gia thường xuyên đi vắng, mới tạo điều kiện cho người khác ăn hiếp người” Y Nhi mới đó đã đổi thái độ, lời nói thể hiện sự tức giận thấy rõ.

“Mang cho ta gương” Mẫu Đơn đã hiểu, chợt kêu Y Nhin lấy giúp đồ

Nàng suyết ngất, hình ảnh trong gương người không người, quỷ không ra quỷ. Đầu tóc rối xù lòa xòa trước mặt, làn da trắng bệch, bờ môi nhợt nhạt, đôi mắt rõ là đẹp nhưng lại thâm quần phờ phạc. Dây gọi là Mỹ nhân sao????? Chẳng phải nói nàng vẫn giữ được hình dáng của mình sao?????

Y Nhi thấy trạng thái của Mẫu Đơn đã vội giải thích.

“Tiểu thư trước nay không chăm sóc cho nhan sắc, thậm chí còn cố làm mình xấu đi để tránh phiền phức. Không lẽ người ngay cả điều này cũng quên?”

“Chải tóc trang điểm cho ta” lời nói nàng phát ra làm Y Nhi kinh ngạc. Thật ra nàng có phải Mẫu Đơn tiểu thư gì đó đâu. Mẫu Đơn nàng là sát thủ lãnh khốc xinh đẹp. Dễ ăn hiếp sao? Từ giờ sẽ không thế nữa.

Lát sau, trước gương bây giờ là một mỹ nhân thật sự. Mái tóc búi nhẹ bằng cây trâm bạc đơn giản nhưng càng toát lên vẻ đẹp nhẹ nhàng. Làn da trắng mịn như dea em bé, bờ môi hồng quyến rũ nổi bật, chiếc mũi cao thẳng hoàn hảo. Đôi mắt đẹp không từ nào tả hết, vừa ngây thơ vừa sắc sảo, vừa thánh thiện vừa kiên quyết. Mẫu đơn đẹp đến nỗi Yn Nhi là nữ còn phải đỏ mặt. Tưởng tượng không biết 2 tỷ tỷ kia nhìn thấy sẽ thế nào.

Mẫu Đơn khoác lên mình lam y nhẹ nhàng thanh khiết, đai lưng càng tôn lên vòng eo thon hoàn hảo. với dáng người chuẩn từng milimet của Mẫu Đơn thì chẳng có bộ đồ nào là không hợp với nàng. Mẫu Đơn giờ như tiên nữ giáng trần, à không, so sánh với thiên thần thì nàng phải phần hơn.

Chợt nghe có tiếng động bên ngoài, Y nhi chạy vội ra xem, hình như căn phòng này không có người canh cửa.

Y nhi hớt hải chạy vào, khuôn mặt lo lắng.

“Tiểu thư, đại tiểu thư và nhị tiểu thư đến”

Ồ, là hai tỷ tỷ của nàng đó sao. Bao lâu nay thân thể này bị hành hạ quá nhiều rồi, từ nay sẽ không còn nữa. Để xem họ muốn làm gì.

Mẫu Đơn vẫy điềm tĩnh, bước ra sảnh trước, hoàn toàn không có ý lo sợ.

Hai vị tiểu thư kia đang ngồi chễm chệ ở phòng khách, 2 thân phấn y và lục y chói mắt kèm thêm bao nhiêu trang sức cũng thập phần không thể so với nàng đơn giản mà nổi bật.

Mẫu Đơn bước ra sau màn lụa làm 2 tách trà trên tay Lưu Ly và Hồng Mai suyết rơi xuống. Hai ả không tin vào mắt mình nữa. Dây là “đóa mẫu đơn héo úa” khi xưa sao? Sao giờ lại hồi sinh rực rỡ đến thế?

Lưu Lý mặt gần như đen lại, lớn tiếng

“Mẫu Đơn, ngươi làm gì vậy hả, ăn diện như vậy coi được sao, thật diêm dúa hết mức mà”

Mẫu Đơn vẫn một trạng thái điềm tĩnh, ánh mắt sắc sảo nhìn Lưu Ly làm ả lạnh cả sống lưng.

Đôi mội nhỏ xinh bật mở nhẹ nhàng, âm vực như dòng nước nhẹ nhàng mà thâm ý sâu xa như vạn kim sắc nhọn đâm phập vào người khác

“Vậy hai tỷ có thể cho muội biết giữa một rừng “đũa chổi giả vàng” và 1 cây trâm bạc giản đơn, thứ nào là sang trọng và giản đơn hơn không? Hai tỷ là tiểu thư lá ngọc cành vàng, chắc cũng phải biết phân biệt chứ nhỉ, sao lại để ngươi ta lừa gạt mua về những phế phẩm kia rồi cài lên làm xấu mặt gia đình vậy chứ”

Khuôn mặt khinh bỉ thấy rõ và lời nói sắc nhọn từ Mẫu Đơn làm hai ả kia sửng sốt. Máu nóng đã bốc đến đỉnh đầu. Hồng Mai vung tay vừa định tát nàng thì đã có 1 lực khác ngăn lại, 1 lực không nhẹ, xương cổ tay như bị bóp nát vụn vỡ bên trong. Ả kêu lên đau đớn, cố gắng giằng tay ra nhưng tấy cả là vô dụng, ngược lại còn bị siết chặt hơn.

Lưu Ly nhìn muội muội mình gương mặt hàn lên gân đỏ, đau đớn tột cùng mà kinh hãi. Thiên Minh Mẫu Đơn, ả là quái vật hay sao? Mới 2 ngày trước còn yếu ớt đến nỗi 1 cú chạm trán vào tường đã ngất xỉu, vậy mà giờ như ác quỷ đang nghiền nát Anh Đào trong tay mình. Gương mặt lại bình thản đến đáng sợ. Chuyện gì đã xảy ra thế này.

Cuối cùng cũng thả ra, Ngọc Mai lùi về sau mấy bước, nhìn cánh tay của mình. Kinh ngạc! không hề có 1 vết đỏ, hoàn toàn lành lặn như thường nhưng ực cử động đã vô hiệu, không thể nhấc nổi tay lên.

Lưu Ly bàng hoàng không kém, vội kéo Bạch Mai đi.

Mẫu Đơn nhìn theo bóng hai người đi khỏi, môi khẽ nhếch lên. Ngó sang Y Nhi trố mắt nhìn thì nói nhẹ

“Ta thay đổi rồi” sau đó bỏ vào phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang