Thiếu chủ." Lôi Tam Đao bước nhanh tới chỗ Lôi Minh, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận nhìn Lôi Minh.
Phía trước đều là thánh thú. Tuy rằng bọn họ có nhiều người, nhưng khi chiến đấu nhiều người không có nghĩa là thắng. Chỉ có cao thủ cấp bậc thiên giai mới có thể đánh với thánh thú, nhưng cao thủ cấp bậc thiên giai đâu phải là rau cải ngoài chợ, về phần những người khác, vậy chỉ có thể làm vật hi sinh thôi, thánh thú không phải là thứ mà bọn họ có thể chống lại. Nếu chỉ có mười mấy con... Bọn họ thể dựa vào mười mấy cao thủ cấp bậc thiên giai, nhưng mà... Số lượng trước mắt, gần cả trăm con.
"Tam thúc, vừa rồi chiến lợi phẩm mà cả đội đoạt được đã vô cùng phong phú, tham nhiều tất mất. Chúng ta không cần vì Hỏa Long Quả mà hy sinh tánh mạng của các huynh đệ." Âm thanh trong trẻo lạnh lùng của Lôi Minh vang lên, hai tròng mắt lại chưa từng rời khỏi phía trước, vẫn đang gắt gao nhìn chằm chằm gần trăm thánh thú.
"Thiếu chủ nói có lý, vậy ta sẽ mang cả đội trở về. Còn thiếu chủ..." Lôi Tam Đao gật đầu, nhìn về phía Lôi Minh.
"Thúc mang các huynh đệ trở về là được, ta và Băng Huyết, Ám Dạ, tiểu Khải sẽ ở lại, dù sao cũng phải chơi đến nơi đến chốn." Lôi Minh mỉm cười, nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Băng Huyết.
Lôi Tam Đao nhìn hai người bốn mắt nhìn nhau, nghẹn miệng. Biểu cảm vô cùng ai oán... Trong lòng không ngừng kêu thảm ‘Đại ca ơi... Lão đệ rất xin lỗi huynh. Các huynh đệ phía sau đệ mặc dù anh dũng mười phần lúc nào cũng sẵn sang xông lên phía trước, cứu con trai của huynh, thiếu chủ bảo bối của chúng ta thoát khỏi ma trảo, trở về đường thẳng. Nhưng mà... Nhưng mà... Huynh không thấy được, rất khủng bố."
Cảm nhận được kia ánh mắt cực kỳ ai oán kia, Băng Huyết khó hiểu quay đầu, thấy Lôi Tam Đao đang dùng vẻ mặt đau khổ vô ngần nhìn mình, cười ngọt ngào, trong hai tròng mắt trong suốt trung hiện lên một tia âm tà. Làm Lôi Tam Đao sợ đến mức cả người run lên, đột nhiên xoay người, hô to: "Chiến đội lính đánh thuê nghe lệnh, xếpthành hàng, trở về Công Hội." Toàn thể lính đánh thuê hô tô xác nhận. Lôi Tam Đao xoay người ôm quyền chấp tay cáo từ với các cao thủ thiên giai và các thế lực. Không kịp nói câu nào, giống như phía sau có quỷ đuổi theo, theo đường cũ, dẫn người rời khỏi. Tốc độ kia, so với lúc tới không biết nhanh gấp bao nhiêu lần, ngay cả những lính đánh thuê sau lưng hắn cũng cảm thấy khó hiểu nhưng ai nấy đều liều mạng đuổi theo, biến mất trước mắt mọi người.
Băng Huyết nhìn phương hướng Lôi Tam Đao biến mất, nhíu mày. Vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, vô tội quay đầu nhìn về phía Lôi Minh: "A Minh, Tiểu Huyết rất khủng bố sao. Tại sao sau khi Lôi tam thúc liếc nhìn Tiểu Huyết một cái, thì giống như sau lưng có mấy trăm vạn thánh thú đuổi theo, liều mạng chạy như vậy chứ."
"Phốc..." Lôi minh không nhịn được, trực tiếp cười vang, đồng thời nâng tay xoa đầu Băng Huyết, dịu dàng nói: "Sao Tiểu Huyết có thể khủng bố chứ. Không cần để ý tới thúc ấy, tam thúc luôn không bình thường như vậy, đệ không biết... Thúc ấy có chứng tinh thần phân liệt, rất không bình thường."
Một câu nói nhẹ nhàng như vậy, lại làm cho mặt của những người khác nổi đầy hắc tuyến, trong lòng thầm bi ai cho Lôi Tam Đao đang bị thiếu chủ hạ thấp để dỗ người.
Băng Huyết nghe lời Lôi Minh nói vậy, khóe miệng giật một cái. Nhưng trong lòng rất ấm áp, mặc kệ đối phương là ai, mặc kệ nàng đúng hay sai, hắn luôn vĩnh viễn đứng về phía nàng, cho dù khi đối mặt với người nhà của hắn, cũng sẽ không có một chút thay đổi. Như vậy là đủ rồi, còn có gì chưa thỏa mãn đây.
Tiếp theo Băng Huyết quay đầu thản nhiên nhìn thoáng qua các thế lực, từ sau khi mình hạ Huyết Tình đan, bọn họ đã mất rất nhiều người. Nhưng bây giờ đối mặt với nhiều thánh thú như vậy, vẫn không thể lay động sự tham lam của những người này, nhưng bọn họ đã quên, đồ tốt, chỉ có kẻ mạnh mới lấy được, bằng không đều uổng công.Băng Huyết không hề để ý tới cái nhìn của người khác, xoay người, đôi mắt uy nghiêm, một thân bá khí giống như vương giả, nhìn những thiết diện thị vệ phía sau, trầm ổn nói: "Chúng thiết diện thị vệ nghe lệnh, lui ra phía sau năm trăm mét hạ trại đợi lệnh."
Chúng thiết diện thị vệ dưới sự dẫn dắt của Cát Kiệt, trăm miệng một lời, cung kính đáp: "Thuộc hạ tuân lệnh, xin tiểu chủ, thiếu chủ, Lôi thiếu chủ, Ám Dạ các hạ cẩn thận. Chúng thuộc hạ chờ các ngài khải hoàn trở về." Sau đó Cát Kiệt dẫn theo năm mươi thiết diện thị vệ rời đi, không có một chút phản kháng.
Băng Huyết mỉm cười, vung tay lên, ánh sáng màu đỏ nhuốm đầy huyết sát lóe lên, bên người xẹt qua ánh sáng yêu dị. Cùng ba người đồng đội không xa không rời bên cạnh, liếc nhau, nhìn nhau cười, cười điên cuồng, cười vô cùng thoải mái, cười tàn sát bừa bãi, cười tự tin. Tin chính mình... Càng tin đồng đội.
"Nếu đã bắt đầu, cũng nên đi rồi, tiếp tục như vậy, e rằng những người kia sẽ đợi không kịp." Đôi mắt Băng Huyết hơi cong lên, con ngươi trong suốt sáng ngời, lạnh nhạt nhìn lướt qua những cao thủ thiên giai đang chật vật vô cùng, Băng Huyết lúc này, không còn ai nghĩ dưới mặt nạ màu tím yêu dị kia là đôi mắt đơn thuần.
Lúc này thừa dịp những người đó đang thảo luận, Băng Huyết sờ Tiểu Quai xuất hiện cùng với Ám Dạ, nói nhỏ: "Tiểu Quai, dùng hình dáng tự vệ xông lên. Ta và ngươi phối hợp, ngươi đánh lén. Đánh cho chúng nửa chết nửa sống, đánh không lại thì để Ám Dạ xông lên. Nhớ rõ không được làm ảnh hưởng đến tính mạng, ta muốn thu chúng vào Hắc tinh chi giới. A Minh và tiểu Khải cũng thế."
"Rõ." Tiểu Quai và ba người khác đồng thanh đáp. Không hỏi lý do, chỉ cần là điều Băng Huyết muốn, thì đều được. Mà vẻ mặt Tiểu Quai không vui lắm, làm khế ước thú của Băng Huyết, khi Băng Huyết không phong bế linh đài, tự nhiên hắn có thể biết kế hoạch trong lòng chủ nhân. Hắn bây giờ, dưới sự hun đúc của Băng Huyết, đã hoàn toàn coi việc làm chuyện xấu, bắt nạt nhân loại và ma thú thành hạng mục giải trí đặc biệt, vui đến quên cả trời đất.
Lại lần nữa chứng minh câu, vật họp theo loài, đúng là hạng chủ nhân gì thì sẽ dưỡng ra loại ma thú đó.
"Aizz... Ta nói A Minh, Tiểu Khải, hai người kiềm chế một chút có được không. Ta đang muốn thành lập đại quân thánh thú, nên hai người chú ý một chút cho ta, cố gắng, đừng giết chết, đều là tiền đó." Băng Huyết bĩu môi trên mặt viết ba chữ tham tiền to đùng, nói với hai người đang mù mịt bên cạnh.
Hai người nghe xong, đồng thời trừng lớn hai mắt nhìn Băng Huyết, trong mắt đều là kinh ngạc.
"Ặc..." Băng Huyết xấu hổ xoay đầu, dùng ngón trỏ vuốt cái mũi khéo léo. Sau đó cười gian, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ ta chưa nói với hai người, ta là thuần thú sư, còn là thuần thú sư có thể thuần hóa thánh thú sao..." Không chút ngoài ý muốn thấy được bộ dáng ngây ngốc của hai người, Băng Huyết vui vẻ cười như một đứa bé, vung tay phải lên, huyết sát hồng quang chợt lóe, vẽ ra một đạo hồng quang thị huyết yêu dị.
"Tiểu Quai, Ám Dạ... Đi."