Hai mắt Lạc trưởng lão trợn trừng như mắt trâu, miệng há to đến mức có thể bỏ lọt một trái táo, một đôi bàn tay ngăm đen run rẩy chỉ phía trước, đầu cứng ngắc nhìn qua Lôi Minh.
Tuy nhiên lời nói của Lạc trưởng lão còn chưa kịp nói ra miệng, một đám con em trẻ tuổi trong Tứ đại gia tộc ở sau lưng lần này cùng đi theo ra ngoài để rèn luyện đã rối rít mở miệng đầy bất bình.
“Ta nói nơi này là Ma Thú Sâm Lâm đi.”
“Đúng nha.”
“Thế nhưng ta nhìn bọn họ, thế nào mà lại có cảm giác giống như là tới đây để đi dã ngoại vậy, cho dù chỗ này có phòng hộ tốt hơn nữa, cũng không thể thoải mái ung dung như vậy.”
“Đúng rồi! Ngươi không nói, ta cũng không nghĩ tới, vừa rồi nhìn đã cảm thấy là lạ.”
“Hừ. . . . .Ta thấy, căn bản hai người kia là lần đầu tiên tới Ma Thú Sâm Lâm, mang theo nhiều thị vệ như vậy, bọn họ căn bản là chưa động thủ lần nào nên mới dám ở chỗ này mà hưởng thụ một cách thoải mái như vậy.”
“Đúng là thư thả, không giống như chúng ta. . . . .Lúc nào cũng phải chú ý tình huống xung quanh, ngay cả ngủ trong doanh trại đều không được an ổn,”
“Ta thấy đây chính là hai tiểu quỷ không biết trời cao đất rộng, lại còn đeo mặt nạ giả vờ thần bí, hừ. . . . .”
Tiểu bối trẻ tuổi trong Tứ đại gia tộc, bắt đầu lần lượt tỏ ra tức giận, lần này đi ra ngoài rèn luyện phần lớn đều là con em trẻ tuổi có thiên phú khá cao trong gia tộc, vốn dĩ bọn họ luôn kiêu căng tự mãn, vô cùng kiêu ngạo vì là con em đại gia tộc, người nào ở nhà mà không được nịnh hót tâng bốc. Trong khi vừa tiến vào nơi này thì bị ngăn cản ở ngoài cửa, cũng đã làm cho bọn họ cảm thấy danh dự bị xúc phạm, thế nhưng có các trưởng lão và Lôi Minh cản trở, căn bản là không có phần cho bọn họ nói chuyện. Hơn nữa từ xưa đến nay, trưởng lão Hỏa Viêm Trân được mọi người xưng là thiết diện vô tư (Công chính nghiêm minh) luôn luôn công bằng thế nhưng lại khen một đứa bé còn nhỏ hơn so với bọn họ, càng khiến trong lòng bọn họ rất không bình tĩnh. Mà dưới tình huống như thế, bọn họ thấy người làm bọn họ vài lần chịu uất ức lại đang hưởng thụ cách sống mà bọn họ không có cách nào hưởng thụ, nhất thời sự bất bình tức giận ở trong lòng rối rít bộc phát ra.
“Hừ. . . . .Người có năng lực tự nhiên có thể hưởng thụ những thứ mà những người chỉ biết nói lại không đủ năng lực không cách nào hưởng thụ. Thường thường bởi vì ngu ngốc, ghen tỵ, không tự lượng sức của mình, kết quả đều rất thảm. Bổn thiếu chủ xin khuyên các vị, tốt nhất câm miệng. Nếu không thì không biết đến lúc nào bởi vì những lời nói trong lúc nhất thời của mình mà rước họa vào thân, đến lúc đó cho dù là gia tộc của các ngươi, có thể đều không thể nào bảo toàn cho các ngươi được rồi.” Giọng nói sâu xa lạnh lẽo vô tình của Lôi Minh từ phía trước truyền lại, trong nháy mắt cả người lạnh lùng tản ra sát khí vô hình bao quanh mọi người, khiến những tiểu bối của Tứ đại gia tộc không có tu vi và thiên phú như Lôi Minh cảm giác cực kỳ sợ hãi, giống như bọn họ đang ở địa ngục và Tử thần thì đang ở bên cạnh.
Lôi Minh như vậy không chỉ khiến những người trẻ tuổi trong Tứ đại gia tộc sợ hãi, cũng làm cho bốn vị trưởng lão kinh ngạc, đã nghe nói Lôi Minh kinh khủng, nhưng từ trước tới nay chưa từng thấy, trước kia ân cần khách khí với hắn, nhượng bộ ba phần, đó là bởi vì bọn họ bận tâm về thế lực ở sau lưng hắn. Bọn họ luôn nhìn thấy Lôi Minh phong nhã lạnh nhạt, tựa như đã thấu hiểu về cuộc đời này, đối với bất cứ chuyện gì và bất luận người nào cũng không thèm để ý chút nào. Nhưng toàn thân Lôi Minh bây giờ tản ra sát khí lạnh lẽo âm u, cứ như vậy thoải mái thể hiện rõ ràng ở trước mặt bọn họ, bọn họ thật sự tin tưởng, khiến mọi người sợ hãi không chỉ là người ở sau lưng Lôi Minh, mà còn có bản thân người này kinh khủng, thế nhưng càng làm cho bọn họ kinh ngạc chính là, lần đầu tiên Lôi Minh vì người khác mà nổi giận, thậm chí có sát ý.
“A Minh, có vài người dùng mắt để nhìn. Có vài người lại dùng mắt để trang trí, mà những người như vậy thường bị người đời gọi là phế vật. Chúng ta cần gì phải lãng phí thời gian, lãng phí miệng lưỡi để nói chuyện với phế vật.” Âm thanh non nớt có chút lười biếng, ngữ điệu vững vàng lạnh nhạt, lại làm cho vẻ mặt Lôi Minh đang lạnh lẽo nháy mắt vui vẻ hẳn ra, trong mắt thoáng qua sự cưng chiều nhàn nhạt, rất nhanh nhưng cũng rất thật.
Vì vậy đã khiến cho những kẻ trẻ tuổi kia phản ứng lại, cơn giận dữ trở lại nhanh chóng hòa tan sự căng thẳng vừa rồi, từng người một căm tức nhìn Băng Huyết trước mặt cách đó không xa.
“Ngươi là cái thá gì, thế nhưng dám nhục mạ bản thiếu gia.”
“Hừ. . . . .Tiểu quỷ này ngay cả trường bào Đấu sĩ hay Ma pháp sư đều không có, lại dám láo xược như thế, ta thấy ngươi mới là người cái gì cũng không biết, là một phế. . . . .”
Tên con em Diệp gia này chưa kịp nói xong hai chữ phế vật, chỉ thấy một bóng đen thoáng qua trước mặt trưởng lão Tứ đại gia tộc như gió, đi tới trước mặt tên con em của Diệp gia kia, hoàn toàn không cho mọi người có cơ hội thấy rõ, một đường ánh sáng bạc xẹt qua, cánh tay máu me đầm đìa rơi xuống trước ánh mắt sững sờ của mọi người. Lúc này bọn họ mới nhìn thấy rõ ràng diện mạo của bóng đen kia, đó không phải là tên thủ hộ áo đen mặt không chút thay đổi vẫn không nhúc nhích đứng sau lưng tiểu quỷ mặc trang phục màu tím hay sao, hắn. . . . .Hắn thế nhưng. . . . .
Lúc này phản ứng trên mặt của bốn vị trưởng lão cũng nặng nề, nhíu mày thật chặt, dưới tình huống bốn người bọn họ đề cao cảnh giác, thế nhưng người áo đen này có thể lướt qua bọn họ, đi đến đả thương người phía sau bọn họ. Bọn họ không phải là không phát hiện ra có người lướt qua bên cạnh bọn họ, chẳng qua là lúc nhận ra, bóng đen đó đã sớm đả thương người rồi, hoàn toàn không để cho bọn họ có cơ hội phản ứng, có thể thấy được tốc độ đó nhanh đến mức nào.
Người như vậy, tốc độ như vậy, tàn nhẫn như vậy, tự nhiên chỉ là tên kia kinh ngạc thiếu niên thị vệ hoặc là người thủ hộ. Rốt cuộc là gia tộc có bối cảnh như thế nào mới có thể có người thủ hộ cường đại như vậy.
Ám Dạ lạnh lùng nhìn kẻ đang lăn lộn trên mặt đất nhưng hoàn toàn không có cách nào kêu thành tiếng, khi giọt máu cuối cùng trên thân kiếm rớt xuống đất thì cổ tay xoay một cái, một đường ánh sáng bạc lần nữa xẹt qua giữa không trung, thanh kiếm trở lại bao kiếm, không nói một câu, hởi thở toàn thân so với Lôi Minh lạnh lẽo thấu xương vừa rồi còn lạnh hơn, cảnh cáo người xung quanh.
“Họ Diệp, lưu ngươi một mạng. Nếu lặp lại, giết không tha.” Lời nói lạnh lùng không có một chút tình cảm loài người, khiến không khí xung quanh vốn dĩ đã lạnh như băng lần nữa thấp xuống mấy bậc. Ở nơi này có ánh nắng tươi sáng đầu mùa hè, nhưng mọi người lại cảm thấy lạnh lẽo giống như cơn rét lạnh vào tháng hai vậy. (Nhiệt độ ở TQ vào tháng giêng, tháng 2 rất lạnh, dưới 0 độ).
Lời nói của Ám Dạ, mặc dù đơn giản, nhưng đủ để người vừa nghe liền hiểu được.
Chỉ chém rơi một cánh tay, là bởi vì nhìn hắn họ Diệp. Nếu như lại có người sỉ nhục chủ nhân của hắn, như vậy thì giết không tha, quyết không lưu tình. Lúc này trên mặt của tên đệ tử Diệp gia kia đã không còn chút máu nào, không người nào dám đi qua cầm máu cho hắn. Vậy mà người trên mặt đất, bởi vì đau đớn mà cả người vặn vẹo mặt đầy méo mó, há hốc miệng, hai mắt mở to, hoảng sợ nhìn Ám Dạ. Không tới mấy giây, đau nhức, mất máu và hắn cũng không biết vì sao lại không có cách nào kêu thành tiếng, hơn nữa Ám Dạ đứng trước mặt hắn lạnh lẽo như tử thần ở địa ngục, rốt cuộc không chịu nổi rồi hôn mê bất tỉnh.
Mà lúc này sợ nhất chính là những người vừa lên tiếng sỉ nhục Băng Huyết, toàn thân phát run, lén lút liếc nhìn Ám Dạ, lại nhìn trưởng lão nhà mình một chút, rối rít không dấu vết lùi lại phía sau mấy vị trưởng lão bên cạnh, tìm kiếm một nơi trú ẩn an toàn, đặc biệt là tên đệ tử Diệp gia ở trước mặt nói Băng Huyết là cái thá gì, quả thật sợ đến mức sắp không khống chế được, chỉ có thể dựa vào người bên cạnh để di chuyển.
Vậy mà đoạn huyết án này giống như đã trải qua thời gian rất dài, thật ra thì chuyện xảy ra cũng chỉ trong vòng mười mấy giây.