Đợt đấu giá kết thúc, Huyền Đà La cảm thấy nhàm chán vì chẳng có gì để nàng mua cả. Rốt cuộc thì khi đấu giá hội kết thúc thì nàng chỉ có thu vào mà chẳng bỏ ra.
Ra khỏi phòng đấu giá, Huyền Đà La sai Đông Vi Ân đi lấy tiền, còn nàng thì đi về phòng của mình.
- Chủ nhân chẳng phải phòng thượng thứ ba là có giọng nam nhân sao? Tại sao bây giờ lại là nữ tử?
Huyền Đà La đang định mở cửa bước vào thì nghe thấy một âm thanh của nam tử phát ra, giọng nói này rất giống với giọng đã hô giá ở trong phòng đấu giá.
Nàng quay lại nhìn thấy trước mặt mình là một nam tử tóc màu hạt dẻ, khuôn mặt lanh lợi trưởng thành, bên cạnh nam tử này là một nam nhân khác.
Nam nhân nhìn qua lớn hơn nàng chỉ có một hai tuổi, nhưng khuôn mặt lại rất thành thục, trưởng thành, mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt lại có màu đỏ huyết như của ma quỷ.
- Nhật Nhật Quỷ Kinh.
Huyền Đà La nói lên một tiếng.
Nam nhân tóc trắng kinh ngạc nhìn nàng, hỏi:
- Làm sao ngươi lại biết?
Huyền Đà La quay đi, nàng mở bước vào trong, rất nhanh liền đóng cửa lại.
Nam nhân tóc trắng đứng yên mãi một chỗ. Gia đinh cảm thấy kỳ lạ hỏi:
- Chủ nhân có chuyện gì à?
Nam nhân tóc trắng lắc đầu, lên tiếng:
- Chỉ thấy nàng khá giống với một người.
Hai người đi vào trong phòng, vừa mở cửa, lại nghe tiếng phòng bên cạnh mở cửa, gia đình nhìn liếc qua, thấy Đông Vi Ân đang mở cửa phòng số 3, thầm kinh hô:
- Sao hắn lại ở đây?
Nam tử tóc trắng nghe được hỏi:
- Ngươi biết hắn?
Gia đinh gật đầu, giải thích:
- Hắn ta chính là Đông Vi Ân, được mệnh danh là Sát Kiếm Vương, lúc trước thuộc hạ đã nghe tin hắn bị bán đi làm nô lệ, nhưng thật không ngờ bây giờ lại thấy hắn xuất hiện ở đây.
Dù không hiểu lí do tại, nhưng gia đinh vẫn phải làm việc mình, hắn mở cửa ra để cho chủ nhân của mình được nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau.
Thuyền đã đến Đông La đế quốc. Ở nơi này, Huyền Đà La quyết định sẽ từ nơi này đi đến Đông Hy đế quốc, nơi của Đông gia nổi danh ở Đông Hán đại lục.
Đại La thời không được chia ra làm ba đại lục: Đông Hán đại lục, Nam Thiên đại lục và Hắc Uy đại lục.
Nơi mà Huyền Đà La sinh ra là Nam Thiên đại lục, Thiên Thi đế quốc. Còn Đông Vi Ân thì ở Đông Hán đại lục, Đông Hy đế quốc.
Hắc Uy đại lục rất huyền bí, đại lục này là đại lục kỳ lạ nhất trong ba đại lục. Hắc Uy là một đại lục rộng lớn, xung quanh bốn bờ đều là biển và các đảo. Những hòn đảo ở gần đất liền đều là của Hắc Uy đại lục.
Theo hành trình của Huyền Đa La thì nàng sẽ đi thời gian là bốn năm ở Đông Hán đại lục, sau đó nàng sẽ không theo đường cũ mà đi về Nam Thiên đại lục, nàng sẽ đi một vòng tròn, đến Hắc Uy đại lục khoảng ba năm rồi mới quay về Nam Thiên đại lục.
- Chủ nhân chúng ta sẽ đi đâu?
Gia đinh nhìn nam nhân tóc trắng hỏi.
- Quay về Hắc Uy đại lục.
Huyền Đà La và Đông Vi Ân đi xuống thuyền, hai người đi dạo một vòng ở Đông La tìm một quán rượu tốt để ở vài ngày.
Không lâu, cả hai đã ổn định chỗ ở của mình. Đông Vi Ân không biết được hiện tại sẽ làm gì tiếp theo hỏi Huyền Đà La:
- Bây giờ, chúng ta định làm gì ở Đông La đế quốc?
Huyền Đà La đơn giản đáp:
- Đi chơi vài ngày rồi tiếp thẳng đến Đông Phương đế quốc, rồi đến Đông Cung đế quốc, chúng ta sẽ dừng lại ở Đông Cung một thời gian dài, rồi tiếp theo đến Đông Đấu đế quốc, đánh một trận thật đã rồi đến Đông Hy, tiến thẳng đến Đông gia, đó cũng là thời gian ngươi ra quyết định.
Huyền Đà La lười biếng nói xong liền nằm xuống ngủ.
Đống Vi Ân thì lại chẳng nói lời gì, nhìn nàng đang ngủ, nhưng hắn biết, trong đầu nàng đã không còn định lí gì về ngủ nữa, cái bây giờ của nàng là tu luyện. Chỉ qua là nàng nằm thế thôi, thực chất nàng đang tu luyện, chỉ cần một tiếng động nhỏ nàng cũng thể biết được ngay.
- Về lại Đông gia?
Thì thầm hỏi lên một câu, Đông Vi Ân không biết rõ bản thân có nên quay về Đông gia hay không, nhưng tại sao, Huyền Đà La lại chắc chắn hắn có thể về lại Đông gia?
- Thật sự sẽ tốt với ta sao?
Đông Vi Ân lại nói lên một tiếng, trong đầu hắn Đông gia lại càng mờ nhạt hơn.
Sáng hôm sau.
- Chúng ta đến đấu trường Khắc Lệ đi!
Huyền Đà La đang đi trên đường nhìn vào tờ giấy rơi trên đường, nàng cảm thấy hứng thú với đấu Khắc Lệ, nơi này có thể thi đấu với bất kỳ thứ gì mà nàng muốn.
- Được...thôi.
Bất ngờ bị hỏi, Đông Vi Ân có phần ấp úng nói.
Huyền Đà La kéo hắn đến đấu trường Khắc Lệ. Đến đấu trường, một lão nhân ngồi ghi cái gì đó, liếc mắt lên nhìn hai người một cái hỏi:
- Muốn vào xem thì nộp mỗi người 10 kim tệ, đăng ký thi đấu thì 5 kim tệ.
- Hai người bọn ta thi đấu. Đây, 10 kim tệ.
Giao ra 10 kim tệ, Huyền Đà La và Đông Vi Ân đi thẳng vào trong.
Ở trong đấu trường Khắc Lệ có luật lệ rất đơn giản. Có ba đấu trường, bất kỳ ai cũng có thể lên đấu trường thi đấu, người thắng thì ở lại đấu trường để chờ người tiếp theo lên khiêu chiến. Ngươi thua đương nhiên sẽ bị đá ra khỏi đấu trường.
Nếu thắng liên tiếp càng nhiều thì sẽ có phần thưởng cho người đó càng cao. Và trong đấu trường Khắc Lệ cũng có đặt cược ai thắng ai thua.
Huyền Đà La và Đông Vi Ân không lên sàn đấu trước mà đi đặt cược trước.
- Ta đặt Huyền Đà La và Đông Vi Ân thắng trăm trận liên tiếp.
Lão nhân đang ghi giấy , nghe hai người nói, liền dừng bút, nói:
- Một lần không thể đặt nhiều trận thắng liên tiếp như vậy. Người thi đấu một ngày chỉ được thắng mười trận liên tiếp mà thôi, nên các ngươi đặt thì chỉ đặt co nhất là mười trận thắng liên tiếp.
Huyề Đà La hiểu rõ gật đầu, đưa ra cho lão nhân là 1000 vạn kim tệ, liên tiếng:
- Ta đặt Huyền Đà La 500 vạn mười trận liên tiếp, Đông Vi Ân 500 vạn mười trận liên tiếp.
Lão nhân đặt bút ghi xuống, hỏi tên:
- Tên của ngươi?
- Huyền Đà La.
Vừa ghi xong tay của lão run run, tự đặt bản thân của mình thắng? Đúng là không xem đối thủ ra gì, đúng là xem trời bằng vung.
- Ta cũng tương tự như nàng. Tên, Đông Vi Ân.
Lão nhân lại đặt bút ghi tiếp, nhìn hai người này càng lúc càng kinh ngạc, thấy bọn họ quả là không xem đối thủ, không xem cuộc chiến vào mắt.
- Nếu thắng thì mỗi người các ngươi nhận được 1 ức kim tệ, nếu như bọn họ thắng chỉ mới có chín trận liên tiếp mà chưa đủ mười thì các ngươi mất trắng.
Hai người gật nhẹ một cái rồi bỏ đi, mỗi người nhìn một sàn đấu, Huyền Đa fLA nhìn rồi chọn:
- Ta chọn khu đấu số 3, gian lận.
- Vậy ta chọn số 1, tự do.
Mỗi sàn đấu là có một loại tên, sàn số 1 có tên là "tự do", sàn số 2 thì tên là "hỗ trợ" và sàn số 3 là "gian lận".
Theo như luật lệ thì sàn tự do được phép chiến đấu bằng tay, bằng vu khí, võ đạo và ma pháp. Sàn hỗ trợ thì dành cho những người đấu đội, một đội chỉ có hai người, hoặc là ma thú hay thú sủng cùng chủ nhân chiến đấu. Cuối cùng, sàn gian lận, sàn đấu này cho phép sử dụng mọi hình thức gian lận, như dùng ám khí, đánh lén, dùng đan dược nâng cao sức mạnh hay dùng độc để hại chết đối thủ.
Cả hai cùng lúc nhảy lên sàn đấu, khiêu chiến:
- Ta muốn khiêu chiến với ngươi.
- Ta muốn khiêu chiến với ngươi.
Những khán giả ở xung quanh ồ lên, trong đó có tiếng king ngạc, cũng có tiếng ủy khuất.
- Hai người đó khiêu chiến với một người thì đã thắng 17 trận liên tiếp, một người thì 21 trận liên tiếp.
- Sàn số 1 thì đã là 17 trận thắng liên tiếp rồi, những người ở sàn số 3 còn kinh khủng hơn, đã 21 trận thắng liên tiếp rồi.
- Không tự lượng sức.
- A, thật là bị bọn họ nhanh trước một bước rồi.
- Ta muốn đấu với La Lâm ở sàn số 1 vậy mà.
- Tức thật, lại bị cướp nữa rồi.