Ong... ong...
Huyền Đà La từ trong trạng thái tu luyện tỉnh dậy, nàng nhìn Âm. Bất chợt Âm lên tiếng:
- Luyện hóa xong?
Nàng gật gù, hỏi lại:
- Ta luyện hóa mất bao lâu?
Âm đưa ra ba ngón tay:
- Chuẩn ba tháng.
Âm ngồi ở trên giường nhảy xuống, chiếc áo choàng đen trùm lên đầu, bước chân rời đi để lại lời nói như lời từ biệt:
- Khoảng thời gian sau ngươi tự tu đi. họ tìm thấy ta rồi, ta phải đi. Khi nào ngươi đã đến được Thượng Đế Huyền Linh thì dùng nó để đến thế giới của ta, ta sẽ giúp ngươi lên được cấp bậc cuối cùng là Thiên Đế. Hoặc ngươi có thể dùng nó như vật cứu mạng ngươi.
Lời nói vừa dứt, bóng người cũng biến mất theo. Huyền Đà La còn chưa kịp hỏi một câu gì thì người đã chẳng thấy đâu nữa rồi. Nhìn lại trên giường là một quyển sách.
Bên ngoài quyển sách chỉ là một miếng giấy cứng không có tiêu đề, cũng chẳng có lấy một chữ hay là do ai viết cũng không ghi ra. Lật trang sách ra thì lại trắng tinh, chẳng có chữ. Cầm quyển sách hồi lâu mà Huyền Đà La muốn ném nó đi.
Nhưng nghĩ lại thì nó cũng là do Âm để lại cho nàng, nên quyết định vẫn là cất nó đi. Bây giờ, Âm đã đi, việc tu luyện của Huyền Đà La cũng như mất phương hướng, chẳng biết làm gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, nhớ tới lúc trước có nói với Lâm Tiêu và Đông Vi Ân là sẽ thường xuyên đến thăm hai người bọn họ. Nhưng rốt cuộc cũng không đến. Huyền Đà La nhớ đến việc này, cười trừ, liền lập tức đi ra, chạy thẳng đến khu huấn luyện.
Trên đường đi, Huyền Đà La dùng võ kỹ che giấu tu vi của mình từ Thượng vị Thần Trung kỳ xuống còn Trung vị Thần Hậu kỳ.
Ở bên trên trại tập huấn, nhìn hai người Lâm Tiêu và Đông Vi Ân đấu tập với nhau, Huyền Đà La cười thầm vui vẻ. Nàng đi xuống, gặp mặt hai người. Xa nhau một thời gian muốn lắm nói chuyện với nhau vài câu.
- Lâu rồi không gặp a.
Đông Vi Ân và Lâm Tiêu đang đấu với nhau, chợt nghe được âm thanh liền dừng đấu, cùng nhìn về một hướng, thấy Huyền Đà La cả hai nhất thời vui vẻ. Lâm Tiêu nhanh miệng nói trước:
- Nhị tỷ a, tỷ mấy tháng qua là đi đâu a? Tại sao lại không đến thăm chúng ta? nói là thường xuyên đến thăm chúng ta vậy mà...
Huyền Đà La cười cười, giải thích:
- Ta được cao nhân dẫn đi tu luyện, không thể đến thăm mọi người được. À! Đại ca, ta xin lỗi vì lúc trước không tin huynh, giờ thì ta tin rồi. Những kẻ Vô cấp đều là bọn khủng bố.
Đông Vi Ân nghe được câu cuối liền ngây ra, hỏi:
- Muội là được người Vô cấp dạy?
Không đáp thay vào đó là những cái gật đầu, thay cho lời nói.
- Tu vi...hiện tại của muội là?
Đông Vi Ân nhìn tu vi của Huyền Đà La là Trung vị Thần Trung kỳ thì không tin nổi. Muốn hỏi lại, tu vi thật sự của Huyền Đà La là bao nhiêu. Nàng cũng chẳng giấu mà đáp:
- Thượng vị thần Trung kỳ.
Nhận được đáp án. Cả hai ngay dại ra. Phải biết Thượng vị Thần là có thể đặc cấp trở thành đệ tử hạch tâm rồi còn gì? Đệ tử hạt giống hiện tại cấp bậc cao nhất thì chỉ có mỗi Dạ chi Huyết là Trung vị Thần đỉnh phong.
Bây giờ, Dạ Chi Huyết chỉ cần một cái gật đầu là ngay lập tức có thể trở thành đệ tử của Đế Linh học viện ngay còn gì? Mà Huyền Đà La thì sao? Thượng vị Thần, nói ra là sẽ thế nào đây? Nhận làm đệ tử, hay sẽ bị những thế lực khác ghen ghét mà hại đây?
- Sáu tháng lên đến bốn cấp lớn. Đây là định lý gì a?
Lâm Tiêu không khỏi kinh hô, sợ hãi nhìn Huyền Đà La, nói ra lời này, Lâm Tiêu đã bị Huyền Đà La hù cho đến nửa chết nửa sống mất rồi.
Cả ba người lâu ngày không gặp nhau, nói chuyện hàn huyên với nhau thật lâu mà quên mất tập luyện. Chờ đến khi lão sư Mặc Phi đến, chửi cả đám mấy câu, rồi mới buông ra, đường ai nấy đi.
- Huyền Đà La, lúc trước ta gặp ngươi là Bán thánh, nhưng giờ thì đã là Trung vị Thần Trung kỳ rồi, tốc độ của ngươi thật không tệ a. Còn muốn nhanh hơn cả tên nhóc Dạ Chi Huyết nữa.
Huyền Đà La vốn là muốn rời đi, nhưng chợt nghe âm thanh của Mặc Phi lão sư, nàng dừng lại bước chân, nhìn Mặc Phi lão sư, cười cười với nàng ta, rồi lại rời đi.
Đi được ba bước, đột nhiên một bóng đen nhảy tới, ôm lấy Huyền Đà La biến mất khỏi không gian nơi đó.
- Bốp.
Ở trên rừng vang lên một tiếng đánh người. Huyền Đà La thoát ly khỏi cái bóng màu đen kia, nhìn cái bóng màu đen kia, nàng cười lạnh nói:
- Không ngờ Dạ Chi Huyết ngươi lại có khả năng giấu tu vi cao đến vậy, hóa ra là ngươi đã đến Thượng vị Thần Sơ kỳ a.
Dạ Chi Huyết bị Huyền Đà La cho một đấm vào mặt, vẫn còn ê, sờ sờ khuôn mặt của mình, Dạ Chi Huyết nghe những ời của nàng nói sắc cũng chẳng đổi gì, một mực nhìn nàng không chớp lấy một cái, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Đà La, muội có thể vì ta mà đến thăm ta không một lần được không?
Bốn mắt nhìn nhau. Không hiểu tại sao, câu nói của Dạ Chi Huyết làm cho Huyền Đà La mất một nén nhang sau mới thấm lên đến não, thăm được rồi, lại chờ thêm một nén nhang nữa mới lên tiếng:
- Được thôi, với điều kiện.
Mới nghe từ "được thôi" từ Huyền Đà La, Dạ Chi Huyết đã không để ý gì đến điều kiện gì nữa rồi, liên tục gật đầu:
- Điều kiện gì? chỉ cần là do muội nói, ta đều làm.
Chờ một nén nhang để thấm lên não, chờ thêm một nén nhang nữa để cất lên tiếng nói:
- Trong cuộc thi ngươi phải đánh với ba đệ tử hạch tâm mà không đánh với bất kỳ ai khác. Và không được để thua.
Nói lên lời này, nếu là người khác thì Dạ Chi Huyết đã từ chối nhanh chóng, gặp người thân, bạn bè, người có ân tình thì sẽ nghĩ ngợi một lúc rồi mới lên tiếng. Nhưng đây lại là lời của Huyền Đà La, nên chẳng cần nghĩ, cũng chẳng cần thắc mắc, hắn liền gật đầu nhanh chóng, đáp ứng:
- Được. Chỉ cần một tháng nàng dành một ngày đến thăm ta là được.
Chẳng biết làm sao, Huyền Đà La gật nhẹ một cái, rời đi nhanh chóng, để lại Da Chi Huyết phía sau. Hắn ta si tình đứng đó, cho đến khi không còn nhìn thấy nàng nữa.
Đưa ra điều kiện này, đơn giản là vì Huyền Đà La muốn cả ba không phải gặp nhau trong thi đấu, dù có gặp thì hắn cũng sẽ không đấu với Đông Vi Ân và Lâm Tiêu.
Quay về, nằm ở trên giường, Huyền Đà La lại lật ra từng trang giấy của cuốn sách kỳ lạ kia, lật mãi, lật từ đầu đến cuối vẫn chẳng thấy lấy một chữ gì.
- Hây ~ Thượng vị Thần... tu luyện càng lúc sẽ càng khó.
Lúc trước khi đi, Âm có để lại một viên đá màu đỏ huyết, nàng lại lấy nó ra xem, nhìn nó hồi lâu nhưng vẫn chẳng biết nó là cái gì.
- Rốt cuộc viên đá này là cái gì?
Câu hỏi vừa đặt ra, một trang giấy hiện lên dòng chữ, cùng hình vẽ về viên đá trên tay nàng:
- Đá Chìa Khóa. Thuộc sở hữu của Âm. Có tác dụng như một truyền tống trận, có thể đưa người nắm giữ viên đá, ngay lập tức đến thời không "Nhà" của Âm. Cách dùng, truyền một phần linh lực và sát khí vào trong, cho thêm chút máu, Chìa Khóa sẽ ngay lập tức đưa người đến "Nhà". Lưu ý, Chìa Khóa khi truyền tống có khoảng không gian là 13 phân...
Trên trang đầu tiên hiện ra toàn bộ những thông tin về viên đá màu đỏ của Âm. Trong đó còn có ghi chép lại cách mà Âm tạo ra viên đá, nguyên liệu làm ra nó và còn một số chức năng của viên đá nữa.