• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 191: Đại thắng


Nghe thấy từng đợt từng đợt tiếng la khóc thê lương, nhìn thấy binh lính của mình ngàn đắng vạn khổ huyết chiến luyện thành ngã vào vũng máu. Hề Vi thét to một tiếng, rút kiếm ra vùng vẫy.

Chém bay hơn mười trường tên, đằng sau lại có tiếng hét thảm. Hề Vi quay đầu, thấy một tướng lĩnh mà hắn gần đây rất coi trọng, yêu thích, một tiễn xuyên tim, ngã xuống trên mặt đất.

Nhìn đến đây hắn trong lòng quá đỗi bi thương. Mũi kiếm chuyển một cái, kề lên cổ của mình.

“Đinh” – một tiếng, kiếm bị đánh rớt xuống. Chỉ thấy Thu công chúa đầu tóc rối bù xuất hiện trước mặt. Nàng ta lớn tiếng quát:


-Hề đại ca, huynh như vậy là có ý gì? Huynh không muốn vì nhưng binh sĩ đã chết uổng mạng này đòi lại nợ máu sao? Ngươi muốn cho đám người Lê Thanh biết được Hạ quốc mất đi một đại tướng mà cử hành yến tiệc mừng công à.

Hề Vi bị nàng ta mắng như vậy, đầu óc tỉnh táo được vài phần. Hắn huyết lệ chảy trên mặt, nức nở nói:


-Ta sai rồi, muội tử, thù này không báo thề không làm người!

Trên mặt Thu công chúa lốm đốm chỗ trắng chỗ đen, nàng ta cũng oán hận nói:


-Thù này không báo thề không làm người, đại ca, chúng ta mở đường máu.

Trận này, Hạ quân tổn thất thê thảm, bốn mươi vạn(bốn trăm ngàn) đại quân, cuối cùng chạy về cũng không đủ năm vạn. Nếu không phải là Hề Vi thấy quân số Chu quân đã ít đi nên để lại ba mươi vạn đại quân ở doanh địa, nếu không chỉ sợ là toàn quân bị diệt.

Hạ quân tổn thất ba mươi lăm vạn, mặc dù nguyên khí bị tổn thất nặng nề, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có sức đánh một trận. Chỉ là chưa từng thảm bại như vậy, nhưng lại là bại mà không biết vì sao mà bại. Hề Vi sau khi trở về liên tục thổ huyết, cuối cùng nằm trên giường không dậy nổi. Bởi vị vậy Hạ vương liền ra lệnh rút quân.
Vào ngày mà Hạ quân rút binh, Chu quốc vui mừng cuồng nhiệt. Mà trong Chu quân, bất luận tướng hay lính, đều là chè chén say sưa, tiếng hoan hô xa xa vọng ra.


Ngồi trong đám người, Lư Minh vui vẻ ra mặt, nhìn Hà Doanh nhịn không được nói:


-Doanh muội, lần này, muội cuối cùng cũng không phụ lòng của Hư tiền bối.

Thấy Lê Thanh cùng chúng tướng dừng uống, xiêu vẹo đi tới chỗ Hà Doanh, Lư Minh(nguyên văn Lê Thanh tác giả có lẽ nhầm lẫn) nhẹ giọng:


-Doanh muội, muội không cao hứng sao? Một trận chiến này đánh tan hạ quân thần thoại bất khả chiến bại. Báo được thù khinh nhục của Vương Xưng. Muội không vui sao?


Hà Doanh cười khổ một cái, nàng nhìn Lư Minh nhẹ giọng nói:


-Không vui, không hiểu tại sao, muội bây giờ một chút cũng không thấy vui.

Lư Minh khẽ cười nói:


-Ta nhìn ra được. Nhưng muội tại sao không vui? Muội biết không? Mặc dù một trận chiến này không làm cho hạ quân mất đi nguyên khí, nhưng cũng khiến cho hắn nội trong nửa năm không dám hé môi nói chuyện chiến sự. Đánh một trận này càng làm cho đệ nhất danh tướng sáu nước Hề Vi không ngẩng đầu lên được. Muội đã lập được một thiên đại công lao, vì sao lại không vui chứ?

Lê Thanh lúc này, bưng bát rượu đến trước mặt hai người, hắn thoáng nghiêng ngả một chút. Lớn miệng nói:


-Đúng vậy, đừng có làm bộ mặt như vậy. Hiền giả đại nhân. Một trận đánh này, ngươi làm cho chúng ta thấy được cái gì gọi là cơn giận dữ của trời đất.

Hà Doanh cười, nàng biết bọn Lê Thanh vẫn tưởng rằng, Hà Doanh sử dụng yêu pháp gì đó, loại dầu đen cổ quái như thế nào cũng cháy không tắt.

Chỉ có mình Hà Doanh biết, tất cả đều là công lao của dầu hoả, Dầu hoả này là nằm ở dưới một chỗ cạn ở lòng sông. Thôn dân ở đây đào bới thì phát hiện ra, rồi sau đó năm ngoái Hà Doanh biết được. Lần này nàng lấy hết toàn bộ dầu mỏ đem ra dùng, lần này thành công đúng là công lớn ngập trời.


Chu Viễn cũng đi tới, hắn cũng uống hơi nhiều, mặt đỏ bừng, lớn miệng, thấy Hà Doanh, hắn bưng một cái bát to chạy tới, sau đó rót cho nàng một chén rượu, nói:


-Cạn, Hiền giả đại nhân, Mạc Diệp tiên nhân, Nếu không có ngươi, chúng ta chỉ sỡ đã là vong hồn trên cầu Nại Hà(cầu này ở âm phủ), lần này ngươi đối với chúng ta lập đại công. Chúng ta ở đây tạ ơn ngươi.

Hà Doanh cuống quýt nói:


-Quá khen, nếu không phải lần này có ngươi đại lực tương trợ, trận chiến này không có khả năng giành được thắng lợi, ta thật sự không dám nói có công.

Lúc này Lư Minh đã bị Lê Thanh kéo đi, mọi người vây tại một chỗ bắt đầu la hét.

Uống rượu cả một buổi tối, ngày hôm sau khi Hà Doanh tỉnh lại thì trời cũng vừa tối. Nàng vén chăn lên, thấy toàn thân bốc mùi.

Cho tới nay, nàng mọi chuyện đều do Lư Minh an bài. Cực kỳ bảo mật, cực kỳ an toàn. Bởi vậy nàng cũng chưa từng lo lắng thân phận nữ nhân bị phát hiện

Cầm lấy bọc quần áo, Hà Doanh đi vào trong rừng cây tới một bờ sông tắm rửa, gội đầu qua loa, dịch dung lại, tới chỗ nàng thường ngồi, dưới cây đại thụ.

Nàng ngồi yên dưới tán cây, ngay ngốc nhìn lên bầu trời. Bây giờ, Chu quân đánh trận đầu cũng đã thắng, Chu Diễn cũng bình an, nàng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ xuống núi lần này.

Lúc này, có tiếng bước chân vang lên. Hà Doanh khe khẽ nói:


-Huynh đã đến rồi?

Người đó cũng không có trả lời, hà Doanh lại nhẹ giọng nói:


-Lại đây ngồi đi, bây giờ trong lòng muội đặc biệt không có gì cả.

Người nọ trực tiếp đi đến trước mặt của nàng, lát sau mới nói:


-Ngươi là Hà Doanh?


Đúng là giọng nói của Chu Viễn.

Hà Doanh giật mình, toàn thân trong nháy mắt trở nên khẩn trương, một lát sau mới buông lỏng cả người, từ từ quay đầu đi.

Đối với ánh mắt hoài nghi của Chu Viễn, Hà Doanh lắc đầu:


-Ngươi nói gì ta không hiểu.

Chu Viễn miệng giương lên, nhưng lại không nói gì nữa. Hắn đến bên cạnh Hà Doanh ngồi xuống, ngắt một lá cỏ dại, cắn cắn nói:


-Ngươi rất giống với một người quen của ta. Ta nhiều lần đều cảm thấy, ngươi nhất định là nàng. Nhưng ta lại lập tức nghĩ thầm: Ngươi như thế nào lại có thể là nàng? Đánh một trận này, Hạ quân thương vong ba mươi lăm vạn mà Chu quân chỉ tốn mất ba vạn người. Là mười vạn địch một. Thậm chí còn có hơn mười vạn phục binh, hai hậu kế an bài còn chưa có sử dụng. Dụng binh như thần, đáng kính, đáng sợ, sao có thể là nàng?

Hà Doanh cười nhạt một tiếng nói:


-Không biết người đó là người phương nào, là bằng hữu của ngươi sao?

Chu Viễn lắc đầu nói:


-Nàng a, nàng cùng ngươi rất giống nhau, cũng là một người thần bí.

Nói tới đây hắn đứng lên, nói với Hà Doanh vẫn còn đang cuối đầu:


-Cho đến hôm nay ta còn cho rằng ngươi là nàng! Mặc kệ là ngươi hay là nàng, đều là nhân vật không thể theo lẽ thường mà đoán được.

Dứt lời, hắn xoay người bước nhanh rời khỏi. Nhìn theo bóng của hắn, Hà Doanh thầm nghĩ: may là ta học tập thói quen của sư phó, bất cứ lúc nào cũng dùng khẩu khí của nhân vật dang giả trang để nói chuyện.

Vừa rồi Chu Viễn lặng lẽ mà đến, nàng lại tưởng hắn là Lư Minh. Nếu không có cái thói quen kia, lần này đúng là đã bị lộ rồi.

Chu Viễn đi ra rừng cây thì gặp Lê Thanh đâm đầu đi tới. Hắn thấy Chu Viễn, nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn xoay người định rời đi, không khỏi hỏi:


-Hắn thật sự không phải hà Doanh sao?

Chu Viễn dừng lại, quay đầu nhìn Lê Thanh liếc mắt một cái, nói:


-Ngươi muốn biết sao không đi hỏi nàng?


Dứt lời nhanh chóng rời khỏi

Lê Thanh nhìn theo bóng của hắn ngày càng khuất dần. Qua một lúc lâu, mới than thở một hơi, Thở xong một hơi này, hắn nhìn về phía Hà Doanh trong rừng cây trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.






Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK