Để Hỗn Độn Thần Chủ cút ra đây, còn muốn giết hắn!
Thiên Đế cuồng, để Tinh Đạo bảy màu lâm vào trong yên lặng, mấy ngàn vạn sinh linh khẩn trương đến nín thở ngưng thần, ánh mắt thả ở trên không gian gợn sóng vô biên.
Hỗn Độn Thần Chủ trong truyền thuyết đại biểu Đại Đạo ý chí muốn giáng lâm.
- Điên rồi điên rồi.
Ngục Đạo Thần Đế nhìn chằm chằm phía trên, lẩm bẩm, không có người chú ý tới thân thể của hắn đang run rẩy.
Năm đó, hắn còn chưa trở thành người mạnh nhất của Đại Đạo Vị Diện, Hỗn Độn Thần Chủ huyết tẩy phương Đại Đạo Vị Diện kia, tràng cảnh khi đó thảm liệt, đến nay như là ác mộng, mỗi lần hồi tưởng lại đều để hắn tê cả da đầu.
- Rất tốt, đã ngươi muốn giết ta, vậy thì tới đi!
Thanh âm của Hỗn Độn Thần Chủ vang lên lần nữa, ngay sau đó, một đạo quang trụ Thần Thánh từ trong không gian gợn sóng bắn ra, mang theo khí thế Khai Thiên Tích Địa, rơi đến trước mặt Thiên Đế Thạch Điện.
Đường kính đạt tới vạn dặm, khí thế bàng bạc, để chúng sinh cúng bái.
Trên mặt Tần Quân nở nụ cười trào phúng, Hi Linh Nữ Đế ở trong ngực mặc dù có chút khẩn trương, nhưng biểu lộ bình tĩnh.
- Lại là cỗ khí tức này, vẫn thâm bất khả trắc như cũ.
Quản Trọng nhìn chằm chằm phía trước, cảm khái nói, nhưng lần này cùng lần trước khác biệt, bọn hắn không còn sợ hãi, bởi vì có Tần Quân.
Lăng Vân Tà Tôn lặng lẽ liếc xéo Tần Quân, nhìn thấy Tần Quân mang theo cười lạnh trào phúng, hắn không khỏi kích động lên.
Bệ Hạ hoàn toàn không sợ Hỗn Độn Thần Chủ!
Trong cột sáng Thần Thánh, một bóng người như ẩn như hiện, như Hỗn Độn Thần Minh, mạnh như Vô Cực Đại Chúa Tể cũng tâm sinh kính sợ, các cường giả Hồng Mông Dung Đạo cảnh kiêng dè không thôi.
Đông Hoàng Thái Nhất thiêu đốt lên Sơ Thái Dương Chân Hỏa nheo mắt lại, bắt đầu đề cao khí tức của mình, không dung Hỗn Độn Thần Chủ chiếm thượng phong.
Rất nhanh, Hỗn Độn Thần Chủ liền từ trong cột sáng Thần Thánh bước ra.
Hắn cao tới mười trượng, bên ngoài thân phảng phất như bám vào một tầng khải giáp, bắp thịt trên người vô cùng khoa trương, không có lông tóc, trên đầu mọc ra năm cái sừng, chợt nhìn, như là một vương miện,
Hỗn Độn Thần Chủ, như tên Thần Chủ, toàn thân lộ ra một cỗ khí thế phách tuyệt Tam Thiên Đại Đạo, tròng mắt màu đen lạnh lùng đến cực điểm, hai tay tự nhiên rủ xuống, một thanh Hắc Ám mâu dài năm mươi trượng trống rỗng xuất hiện trong tay hắn, chợt nhìn, có phần giống Đạo Binh trường mâu của Ngạo Thần Quân.
Hắn vừa hiện thân, bầu không khí trong Tinh Đạo bảy màu càng thêm ngưng trọng, một cỗ sát khí khó mà hình dung tứ ngược toàn bộ Cổ Thánh Đế Đạo.
Giờ khắc này, không chỉ Tinh Đạo bảy màu, Đại Đạo Vị Diện còn lại cũng có thể cảm nhận được sát khí của Hỗn Độn Thần Chủ
Hắn phảng phất như hóa thân của vô địch, đối mặt chín cường giả Hồng Mông Dung Đạo cảnh, biểu lộ vẫn lạnh lùng như cũ, cũng không có bởi vì lúc trước Tần Quân nói mà trở nên diện mục dữ tợn.
- Dám mạo phạm ta, phán các ngươi hình thần câu diệt.
Hỗn Độn Thần Chủ giơ Hắc Mâu lên nói, mũi thương sắc bén, lóe ra hàn mang .
Mấy ngàn vạn sinh linh vây xem không dám thở mạnh một cái.
Đọa Thiên Kiếm Đế nắm chặt song quyền, cắn răng thì thào nói:
- Cỗ khí tức này…
Ở trước mặt Hỗn Độn Thần Chủ, trong lòng của hắn căn bản đề không nổi một tia phản kháng, phảng phất như Hỗn Độn Thần Chủ để hắn quỳ xuống, hắn tuyệt đối không dám đứng.
Loại cảm giác này đối với ý chí chiến đấu của các cường giả tạo thành tàn phá cực lớn
Ngục Đạo Thần Đế, Sở Điệu Thánh Tổ, Tiêu Yêu Thiên Tôn, Bạch Đế… giờ khắc này tất cả cường giả đều trầm mặc, hoảng sợ nhìn Hỗn Độn Thần Chủ.
- Còn đứng ngây đó làm gì!
Lúc này, Tần Quân bỗng nhiên mở miệng nói, âm thanh tràn ngập phẫn nộ, cực kỳ kích động, cuồng ngạo nói:
- Tử Long! Thái Nhất! Tồn Hiếu! Bạch Khởi! Na Tra! Nguyên Sơ! Hắc Bạch Vô Thường!
- Giết hắn cho trẫm!
Nương theo thoại âm của hắn rơi xuống, tám cường giả Hồng Mông Dung Đạo cảnh của Đại Tần thiên đình đều bộc phát ra khí thế của mình, tựa như thế giới bị phá vỡ.