Mục lục
[Dịch] Tinh Thần Châu (Tu Chân Giới Bại Loại)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thú cầm trong sơn dã kinh hoảng chạy loạn, Yến Vô Trần đứng trong viện bị hồng mang chiếu vào không mở được hai mắt, chỉ nghe bốn phía đều là tiếng vách tường sụp đỏ, mái ngói tung bay âm thanh hỗn độn không chịu nổi.

Gió mạnh điên cuồng từ từ binh ổn, hồng mang cũng chợt biến mất. Yến Vô Trần trợn mắt vừa nhìn, nhất thời chấn động, một đạo Hắc Nguyệt Phù Đồ cao tới trăm thước to lớn sáng quắc sinh huy, chân thật hiện ngay trước mắt, tuyệt không giống như cương khí ảo ảnh linh tinh. Lưỡi trăng rằm có màu đỏ lưu quang đang chạy tới lui nhấp nháy, ma văn tỏa sáng ngăm đen lóe lên từng đạo, khói đen đang bao vây bay bổng, một cỗ chân khí vô cùng hung hãn hiển lộ không thể nghi ngờ.

Thủ Trần như si như say ngẩng đầu nhìn nó, vươn ra song chưởng chậm rãi bay lên, di động đứng ngay trước mặt nó như cầu khấn...

Yến Vô Trần đột nhiên từ trong rung động giật mình tỉnh lại, nhanh chóng quét mắt nhìn khắp bốn phía, lúc này phẫn nộ quát: "Súc sinh! Ngươi muốn làm gì? Hay là muốn liên lụy Vạn Ma cung vạn kiếp bất phục hay sao?"

Thủ Trần liếc mắt nhìn bên dưới, vung tay lên, trăng rằm màu đen xoay tròn cấp tốc thu nhỏ lại, theo thân hình hắn cùng nhau bay xuống. Sau khi hạ xuống, Hắc Nguyệt Phù Đồ đã khôi phục nguyên dạng, nhưng mặt trên lại tràn ngập cỗ chân khí tang thương cổ xưa, có vẻ dị thường dầy trọng áp nén. Cả Hắc Nguyệt Phù Đồ đã tràn ngập linh tính nói không nên lời, chợt trái chợt phải, chợt đông chợt tây, chợt trước chợt sau quay chung quanh Thủ Trần chuyển động, bộ dạng có vẻ như thật hưng phấn.

Khu đại viện phong cách cổ xưa cường hãn khí thế đã bị tàn phá thành một mảnh hỗn độn, Yến Vô Trần một cước đá tung cột nhà ngã xuống, Thủ Trần trực tiếp xuyên qua lướt vào mặt sau sơn động, mà Hắc Nguyệt Phù Đồ lại phiêu bên người Yến Vô Trần. Đúng lúc này, từ phương hướng Vạn Ma cung rất nhanh bay tới hơn trăm thân ảnh, lấy Vạn Ma cung cung chủ Bộ Vân Tiêu cầm đầu, toàn bộ mọi người rơi xuống bên người Yến Vô Trần, Cừu Vô Oán cũng ở bên trong, mọi người hiển nhiên là bị động tĩnh vừa rồi làm kinh động chạy tới. Mọi người đưa mắt nhìn vẻ hỗn độn bốn phía, không khỏi nhìn nhau không biết chuyện gì xảy ra đem nơi đây biến thành như vậy, nhưng vẫn cùng nhau hướng Yến Vô Trần khom Minh Hành lễ.

Hắc Quan bước tới ôm quyền nói: "Sư phụ, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Vừa rồi hơi có điều ngộ ra, nhất thời không khống chế được, nên làm hỏng nơi đây." Yến Vô Trần hướng mọi người phất phất tay, lạnh nhạt nói: "Các ngươi đều bận, không giống như người nhàn rỗi như ta, đều trở về đi! Chỗ này của ta không có việc gì"

Mọi người nghe vậy đều kinh hãi, vừa rồi mọi người đều cảm thấy được cỗ khí thế bàng bạc vô cùng, không nghĩ tới lại là động tĩnh lúc lão chưởng môn tu luyện, không khỏi có chút vô cùng rung động. Càng có không ít người thoáng nhìn thấy được thân ảnh phóng lớn của Hắc Nguyệt Phù Đồ, không khỏi đều liếc nhìn Hắc Nguyệt Phù Đồ bên người Yến Vô Trần, đều đang âm thầm nghiền ngẫm điều gì.

Bộ Vân Tiêu nhìn nhìn bốn phía hỗn độn, cung kính nói: "Chúng ta không dám quấy rối sự thanh tu của sư phụ, sau khi đệ từ trở về lập tức phái người đem nơi này tu sửa lại."

Yến Vô Trần khẽ gật đầu "n" một tiếng, mọi người cùng hành lễ, lại toàn bộ bay trở về. Chờ sau khi mọi người đi rồi, Hắc Nguyệt Phù Đồ "sưu" một tiếng bay vào trong núi, mà chính hắn quét mắt nhìn quanh bốn phía, theo sau cũng lắc mình tiến vào sơn động.

Đám người Man Hổ bên trong động giống như chim sợ cành cong, đang bị động tĩnh bên ngoài làm hoảng sợ, nhìn thấy Thủ Trần còn chưa kịp hỏi gì, liền thấy Yến Vô Trần bay vào quát: "Súc sinh! Rốt cục ngươi muốn làm gì? Muốn cố ý cho lão già khọm như ta tìm phiền toái có phải không?"

Thủ Trần nhàn nhạt cười, nâng tay vuốt ve Hắc Nguyệt Phù Đồ bay bên cạnh, tự nhủ: "Hiện giờ Dược Thiên Sầu đúng là vô cùng uy phong, lại có thể hiệu lệnh thiên hạ, thành thiên hạ đệ nhất cao thủ." Nói xong nhìn quanh mọi người hỏi: "Các ngươi cảm thấy được hắn triệu tập tu sĩ luyện đan trong thiên hạ tề tụ, rốt cục có mưu đồ gì?"

Đám người Man Hổ lắc đầu, bọn hắn luôn luôn bị vây ở chỗ này không hề bước chân ra ngoài, làm sao biết được rốt cục là Dược Thiên Sầu muốn làm gì, không khỏi đều nhìn về phía Yến Vô Trần. Nếu như nói nơi này có ai biết được Dược Thiên Sầu muốn làm gì, cũng chỉ có Yến Vô Trần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -

"Ngươi đừng quản hắn có mưa đồ gì, hiện giờ thế lực Dược Thiên Sầu trải rộng cả tu chân giới, căn bản không phải ngươi bây giờ có thể trêu chọc nổi. Cho nên ngươi an phận một chút cho ta, đừng nghĩ lại đi trêu chọc hắn." Yến Vô Trần lớn tiếng quát.

Thủ Trần cười cười không nói gì, hắn biết tâm tình của gia gia hiện tại thật rối rắm, vừa hi vọng mình có thể cùng Dược Thiên Sầu tranh phong nhưng lại sợ mình không phải đối thủ của Dược Thiên Sầu, cuối cùng hại chính mình không nói còn liên lụy cả Vạn Ma cung.

Đợi sau khi Yến Vô Trần rời đi, Thủ Trần vung tay thu lại Hắc Nguyệt Phù Đồ, đi nhanh ra ngoài. Mấy người khác đều cảm thấy không đúng, Yến Bất Quy ở phía sau hô: "Tinh nhi, ngươi đi đâu?"

Bước chân Thủ Trần dừng một chút, xoay người liếc mắt nhìn bọn họ, bộc phát ra tự tin mãnh liệt nói: "Bằng tu vi hiện giờ của ta, hơn nữa có Ma Nhận trong tay, thiên hạ nơi nào cũng đi được. Huống chi ta không thể không rõ ràng nhìn Dược Thiên Sầu tung hoành mà bỏ mặc." Ý tứ trong lời nói của hắn rất rõ ràng, đây là muốn tìm Dược Thiên Sầu tính sổ.

Lúc này Man Hổ gấp giọng nói: "Sư đệ, ngươi không phải nói bằng tu vi hiện tại của ngươi chỉ cần lấy được Ma Nhận liền có thể mở ra thông đạo Ma giới? Sao không mở ra thông đạo Ma giới đưa tới cường viện, tiếp tục đem Dược Thiên Sầu cùng toàn bộ thế lực của hắn tiêu diệt, như vậy há không thỏa đáng." Nhiều lần có hại trên tay Dược Thiên Sầu, bây giờ hắn bị Dược Thiên Sầu làm sợ hãi, tuy rằng hiện tại tu vi Yến Truy Tinh đã đạt tới Hóa Thần hậu kỳ, nhưng sư phụ Băng Thành Tử là vết xe đổ, cho nên hắn vẫn có chút sợ hãi.

"Mở ra thông đạo Ma giới?" Trong mắt Thủ Trần hiện lên một tia tàn khốc nói: "Hay là ngươi cho rằng sau khi chúng ta mở ra thông đạo Ma giới, người trong Ma giới sẽ mang ơn đối với chúng ta? Chỉ sợ chúng ta ở trong mắt bọn họ không khác gì những con kiến. n, trông cậy vào người khác thay chúng ta báo thù, không khỏi có chút không quá sự thật. n oán với Dược Thiên Sầu ta muốn tự tay giải quyết, nếu không thật khó tiết được mối hận trong lòng của ta. Còn về việc muốn mở Ma giới...Vậy cũng phải chờ khi chúng ta có đủ thực lực tại nhân gian rồi nói sau. Cho nên nói, Dược Thiên Sầu là chướng ngại vật tại thế gian này, chúng ta nhất định phải thu dọn, sau đó là Ma giới, Tiên giới, Minh Giới, ta muốn đem toàn bộ dẫm nát dưới chân, ta muốn làm chủ nhân của tam giới."

Lời nói dã tâm bừng bừng này vừa nói rạ, nhất thời làm mấy người trợn mắt há hốc mồm. Thân là phụ thân Yến Bất Quy gian nan nuốt ngụm nước bọt nói: "Tinh nhi, cần thận dục tốc bất đạt a! (nóng nảy hư chuyện)"

"Phụ thân yên tâm, lần này ta sẽ không phạm sai lầm giống lần trước." Thủ Trần nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần trước ta thật sự đánh giá thấp lòng dạ độc ác của tên kia, lần này ta sẽ cần thận làm việc, bắt lấy uy hiếp của hắn, sau đó mới đưa hắn vào chỗ chết."

Theo lời của hắn ở lần trước, đó là ở Linh Phương cốc bắt Lộ Nghiên Thanh bọn họ làm con tin áp chế, ai ngờ Dược Thiên Sầu căn bản không để sự chết sống của đám người Lộ Nghiên Thanh vào trong mắt, vẫn hạ sát thủ với hắn, thế cho nên thiếu chút nữa khiến hắn bị hồn phi phách tán.

■■■■■■■■■■■■■■■■

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK