• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đi dọc theo hành lang, kỳ quái thay trong trang viện hoàn toàn tĩnh lặng, không một bóng người. Đao Thần cùng với Phương Kiếm Minh cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Theo lẽ thường thì buổi đêm phải có hạ nhân canh gác, thế nhưng trước mắt ngay cả một bóng người cũng không thấy. Đao Thần đang bước đi thì đột nhiên cầm tay Phương Kiếm Minh kéo về, nói: “Phía trước có người, chúng ta cẩn thận một chút. Mau theo ta”. Nói xong liền nhẹ nhàng nắm eo Phương Kiếm Minh nhấc lên, phi thân như quỷ mị về phía trước, đôi chân cơ hồ không hề chạm đất.

Lúc này bản lĩnh thật sự của Đao Thần đã hiển lộ ra. Sáu mươi năm trước, khinh công của lão đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, thiên hạ mấy ai có thể so sánh cùng. Phương Kiếm Minh chỉ thấy cảnh vật hai bên vùn vụt trôi qua, hắn tựa như phi hành trên không trung. Chớp mắt hai người bọn họ đã đi tới một hòn giả sơn trong trang viện.

Đao Thần quan sát kỹ càng hòn giả sơn, rồi mang theo Phương Kiếm Minh lăng không một vòng, phi thân lên hòn giả sơn, ở cạnh Phương Kiếm Minh nói khẽ: “Tiểu tử, đừng lên tiếng, có người”.

Phương Kiếm Minh nhìn theo hướng Đao Thần chỉ tay, chỉ thấy dưới ánh trăng, bên cạnh một hòn giả sơn khác là mấy chiếc trường y làm từ tơ tằm, hoa văn trên áo cực kỳ tinh xảo, hiển nhiên là vô cùng trân quý. Thật không ngờ người trong Tình Nhân sơn trang này lại dùng những bộ quần áo xa hoa đến vậy.

Lúc này đang có hai người ngồi ở trường kỷ nói chuyện. Một người là nam tử, khoảng hai ba, hai bốn tuổi, cực kỳ anh tuấn. Mi dài, mày rậm, mắt to, chỉ tiếc là dưới khóe mắt toát lên một vẻ kiêu ngạo và dâm tà, nhìn kỹ có thể thấy người này tuyệt không phải là một người đoan chính. Người kia là một nữ tử, hơn nữa còn là một tuyệt sắc mỹ nữ, mới chỉ khoảng ba mươi tuổi, dường như là tỷ tỷ của thanh niên kia. Mỹ nữ ấy mày ngài mắt phượng, yểu điệu phong tình, tà áo bay thướt tha trong gió.

Phương Kiếm Minh trông thấy phụ nhân xinh đẹp này liền ngẩn ngơ một hồi, dường như đã gặp qua người này ở đâu đó, chỉ là nhất thời không nhớ nổi. Hắn cũng tuyệt không vì sắc đẹp của phụ nhân kia mà mê mẩn tâm thần. Trước đây trong mộng hắn đã gặp qua vị thanh y tiên tử, vậy mà cũng không hề làm hắn sinh lòng mê đắm. Bây giờ trước mắt chỉ là một nhất lưu mỹ phụ, há sao có thể làm hắn động tâm.

Hơn nữa hắn bất quá cũng chỉ là một tiểu hài tử mới tám tuổi, nào biết yêu đương nam nữ là chi. Chỉ là hắn hiểu được mỹ phụ trước mắt là một a di rất xinh đẹp.

Còn Đao Thần, với cảnh giới tu vi như vậy, đương nhiên sẽ không vì sắc đẹp của nhân gian mà mê mẩn tâm thần. Chỉ nghe thấy thanh niên kia cười nói với mỹ phụ: “Sao mẹ không ở cùng cha mà lại để cha cùng với dì hai, dì ba, dì tư bọn họ ở cùng một nơi, để bây giờ mẹ cô đơn lạnh lẽo thế này”

Mỹ phụ sắc mặt chợt biến, vội nói: “Sỹ nhi, ngươi không nên nhắc đến lũ hồ ly tinh ấy nữa. Bọn họ không những mê hoặc cha ngươi, mà còn muốn nói xấu ngươi nữa. Ta chẳng phải đã dặn dò ngươi rồi sao? Ngươi bớt đi cùng với bọn họ đi. Ngươi không nghe lời ta ư?”

Thanh niên nhân liền đáp: “Mẹ, chẳng qua là Sỹ nhi đùa vui với đám muội muội thôi. Lần sau Sỹ nhi không dám như vậy nữa”

Mỹ phụ nở nụ cười, tức thì diễm quang bốn phía, nói: “Sỹ nhi. Nếu như ngươi quan hệ với mấy muội muội đó thì ta cho phép. Mẫu thân bọn họ mặc dù rất xấu xa nhưng họ đều là những hài tử rất đáng thương, ngươi phải chiếu cố cho các nàng ấy, biết không?”

Thanh niên nhân đáp: “Sỹ nhi biết rồi. Mẹ, chờ Sỹ nhi lên làm trang chủ, nhất định sẽ phế bỏ những quy định chết tiệt của sơn trang, để cho các đệ đệ muội muội được hưởng cuộc sống tự do”

Mỹ phụ nghe xong, vội đưa tay lên che miệng con mình, oán giận nói: “Ngươi, ngươi lớn mật thật đấy. Những lời thế này mà cũng dám nói ra khỏi miệng. Nếu ngoại công (ông ngoại) mà nghe được thì không xong đâu”

Thanh niên nhân liền cười nói: “Mẹ, yên tâm đi. Nơi này không có ai tới đâu. Bọn họ biết được mẹ thích ở nơi này mà. Đám hạ nhân cũng không dám tự tiện tới đây đâu”

Mỹ phụ thở dài, nói: “Ta không biết bên ngoài ngươi xử sự thế nào, nhưng ngàn vạn lần ngươi phải nhớ kỹ, không được làm thương tổn người khác. Bọn họ cũng đều có cha mẹ, có thân nhân. Nếu người ta chẳng may đắc tội với ngươi thì ngươi hãy nhân nhượng một chút, vì quả thật võ công ngươi rất cao”

Thanh niên nhân vội nói: “Mẹ, những lời này mẹ đã nói đến hàng trăm lần rồi đó. Chẳng lẽ ngay cả con mình mẹ cũng không thể tin tưởng được sao?”

Mỹ phụ bèn đáp: “Đương nhiên ta tin tưởng ngươi. Nhưng ngươi với phụ thân ngươi tính cách giống hệt nhau, đều phong lưu đa tình, thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Ngươi còn là một mỹ nam tử, có biết bao nhiêu nữ nhi nhà người ta hâm mộ ngươi, là ta lo lắng ngươi sẽ phụ một tấm chân tình của các nàng ấy”

Thanh niên nhân nói: “Mẹ, Sỹ nhi ở bên ngoài sơn trang có biết bao nhiêu việc, đâu thể quản đến chuyện này chứ. Sỹ nhi là nhi tử của mẹ mà. Thôi, bây giờ Sỹ nhi không muốn nhắc đến chuyện này nữa”

Mỹ phụ nghe hắn nói xong, cũng không biết có nên tin tưởng hay không nữa. Đao Thần nghe xong câu chuyện, liền kéo theo Phương Kiếm Minh phi thân ra ngoài sân. Hai người không hề nói câu nào, thoáng chốc đã tới cạnh một hồ nước. Chỉ nghe thấy xa xa truyền đến tiếng ca múa cùng với tiếng ồn ào. Phương Kiếm Minh ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy xa xa hiện lên một ngọn đèn, rồi tiếng đàn, tiếng sáo mơ hồ vọng tới. Thật là đối với ngoài sân vừa nãy hoàn toàn trái ngược. Một bên thì cực kỳ tĩnh lặng, một bên thì vô cùng náo nhiệt.

Đao Thần đột nhiên kéo theo Phương Kiếm Minh nhảy lên tàng cây một cây cổ thụ bên cạnh. Chỉ một lát sau, đã thấy một đội mười võ sỹ áo xanh, tay mang đao đi qua dưới tàng cây. Phương Kiếm Minh nhìn thấy, thầm nghĩ Đao đại thúc thật lợi hại, từ xa đã nghe thấy tiếng chân người bước tới.

Hai người phi thân trêm ngọn cây, dọc theo hồ, không hề gặp một bóng người nào. Chỉ thấy phía trước cách mép hồ năm trượng là một tòa thủy đình lớn, đúng là nơi đã phát ra tiếng ồn ào ban nãy. Thật là đông vui náo nhiệt, có tửu có ca, tiếng đàn tiếng sáo xen lẫn những tiếng cười nói, vang tới tai Đao Thần, khiến Đao Thần nhất thời nhíu mày.

Đao Thần cẩn thận đánh giá địa thế, tình hình bốn phía, thấy không có chỗ nào có thể tiến đến gần tòa thủy đình, liền nói với Phương Kiếm Minh: “Phương tiểu tử, chúng ta nếu tiến vào hơn nữa tất sẽ bị phát hiện. Chi bằng tìm một nơi bí mật gần đây để ẩn núp, xem bên trong kia có chuyện gì”

Nói xong liền kéo theo Phương Kiếm Minh tới một khối nham thạch lớn, bên trong có một đại động, có thể từ bên trong động ngẩng lên xem xét xung quanh. Đao Thần cùng với Phương Kiếm Minh liền chui vào trong động rồi ngó đầu ra, chỉ thấy lờ mờ một chút bên trong thủy đình. Đao Thần tâm thần vừa động, con ngươi lập tức trở nên cực kỳ sắc bén, dường như thành một đại dương, có thể thâu nạp mọi thứ.

Đao Thần toàn thân phát ra một cỗ kình khí vô hình ấm áp, bao quanh hai người. Phương Kiếm Minh chỉ cảm thấy trước mặt sáng ngời, tức thì tình hình bên trong thủy đình hiện lên rõ ràng trước mắt. Phương Kiếm Minh trong lòng cảm thấy cao hứng, đồng thời vô cùng thán phục thần công của Đao Thần đại thúc, tự nhủ không biết bao giờ mình có thể đạt đến cảnh giới như thế.

Chỉ thấy trên một mỏm đất rộng lớn giữa hồ là một tòa thủy đình cao lớn, mỹ lệ tuyệt luân. Nhìn qua đã biết vô cùng trân quý, không phải nhà đại phú đại quý thì tuyệt nhiên không thể có một công trình như thế. Lúc này có mười sáu nữ tử, nàng nào cũng trang sức diêm dúa đang ca hát. Bên cạnh là tám mỹ nữ, bạch y trong suốt, hoặc là đang gảy đàn, hoặc là đang thổi sáo. Cảnh sắc thật thi vị.

Ở gần phía trước là hơn mười vị nam nữ đang vừa uống rượu, vừa xem ca múa. Mỗi nam nhân ở bên cạnh có ít nhất ba mỹ nữ phụng bồi, ngồi ở chính giữa, cao nhất là một nam nhân, xung quanh là sáu tuyệt sắc mỹ nữ. Hắn một thân mà đến sáu mỹ nữ vây quanh, xem ra so với Tề Hoàn Công khi xưa còn lợi hại hơn. Vốn ba thê sáu thiếp là bình thường, nhưng mình hắn có đến sáu tuyệt sắc mỹ nữ phụng bồi, quả thật khiến người ngoài nhìn vào thấy ghen tỵ.

Bộ dạng của hắn so với thanh niên nhân khi nãy có phần giống nhau, cực kỳ phong lưu anh tuấn, nụ cười quyến rũ mê người. Hơn nữa hắn là một trung niên nhân, toát ra vẻ từng trải, sương gió, chẳng biết đã có bao nhiêu nữ tử vì nụ cười của hắn mà sinh bệnh tương tư.

Ngồi đối diện hắn là một người, chính xác là một công công, bởi vì người này mặc trang phục của thái giám trong nội cung. Trong lòng hắn mặc dù không có mỹ nữ, nhưng bên cạnh là hai nha hoàn thanh tú đang rót rượu.

Mỹ nam tử nọ ngồi đối diện với thái giám, ung dung uống một ngụm rượu, thần thái vô cùng bình thản tự tại, cười nói: “Lưu công công, chẳng mấy khi ngài tới tệ trang dự tiệc tẩy trần thế này, nhẽ nào ngài có chuyện gì không vui sao?”

Lưu công công kia vừa mới mở miệng, suýt nữa làm cho Phương Kiếm Minh phì cười ra tiếng. Chỉ nghe thấy thanh âm của hắn eo éo, vừa cao lại vừa điệu đà, rõ ràng là bộ dạng của một nam tử, chỉ vì bị cắt đi bảo bối nối dõi tông đường, vào cung làm thái giám, vậy mà lại phát ra thanh âm của nữ tử: “Chúng ta lần này tới đây chính là phụng mệnh Vương đại công công thi hành đại sự, hy vọng các ngươi phối hợp cho tốt, hành sự thật cẩn thận. Người của Đông Xưởng chúng ta nhất định không được để cho ngoại nhân phát hiện, nếu không Vu đại nhân kia nghe phong thanh được, triệu tập quan binh thì cho dù Đông Xưởng chúng ta có lợi hại đến mấy cũng không thể chống lại được hắn, sẽ bị hắn kết tội. Chỉ có thể hy vọng vào chút thủ đoạn trên chốn võ lâm của các ngươi, ngầm ám sát hắn để triệt đi mối lo âu trong lòng Vương công công.

Đao Thần vừa nghe xong, trong lòng chấn động, tự hỏi: “Không ngờ người của Đông Xưởng cũng tới đây. Xem ra quan hệ giữa chúng với Tình Nhân sơn trang này không hề đơn giản. Nghe khẩu khí của bọn chúng thì hình như lần này lũ thái giám Đông Xưởng muốn giết người để diệt trừ hậu họa. Thật không biết Vu đại nhân kia là ai? Vương công công kia là ai?” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK