• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đao Thần nhìn lão quản gia đi rồi, liền nói: “Ngươi tên gì? Sao lại ở nơi đây? Chẳng lẽ ngươi đúng là tới đây ở rể sao?”. Trung niên nhân đáp: “Lão tiền bối, tại hạ tên là Cừu Phong. Cha tại hạ là con thứ hai của ông nội. Tại hạ còn có một đại bá nữa. Không giấu gì lão tiền bối, tại hạ tại Tình Nhân sơn trang này ở rể đã được mười năm rồi.”

Đao Thần cười nói: “Tình Nhân sơn trang này là lộ anh hùng nào, sao trước đây ta chưa từng nghe qua?” Cừu Phong đáp: “Tại hạ thật cũng không rõ. Chỉ biết bọn họ trước kia vốn không phải người trong giang hồ, chỉ là hơn mười năm trở lại đây trên giang hồ cũng có chút danh tiếng. Bất quá võ công độc môn gia truyền của bọn họ thập phần cổ quái, tại hạ đối với nội nhân mười năm nay vẫn không phải đối thủ của nàng.”

Đao Thần nghe xong, ngạc nhiên hỏi: “Thật vậy ư? Đến ngươi cũng không phải đối thủ của nàng, xem ra Tình Nhân sơn trang này quả cũng có chút thực lực. Ngươi ở đây đợi ngần ấy năm, chẳng lẽ chưa hề ra ngoài?”

Cừu Phong cười khổ đáp: “Thật ra tại hạ cũng có ra ngoài, nhưng quả thật bọn họ có những thứ rất hấp dẫn, tại hạ luôn muốn quay trở lại.”

Đao Thần tò mò: “Lợi hại như vậy ư? Cừu gia nhà ngươi cũng là một phú quý nhân gia, còn có gì có thể hấp dẫn ngươi đến vậy?”

Cừu Phong đáp: “Bọn họ có một mật thất dưới lòng đất, trong đó có giấu vô số bí kíp võ công. Nghe nói còn có cả Thiếu lâm Tẩy tủy kinh! Mặc dù tại hạ chưa thấy qua, nhưng tại hạ đã tận mắt nhìn thấy bí kíp Cái bang Đả cẩu bổng pháp cùng với Thiên Sơn Truy phong thập tam kiếm. Những thứ này đều là tuyệt thế võ công mà người trong giang hồ hằng mơ tưởng. Lão tiền bối, người thử nói xem tại hạ có động tâm hay không?”

Nghe hắn nói đến Thiếu lâm Tẩy tủy kinh, Phương Kiếm Minh có chút hơi đổi sắc mặt, nhưng không hề lên tiếng. Đao Thần nghe xong liền nói: “Ồ, nguyên lai là như vậy. Chả trách Tình Nhân sơn trang này bọn họ cuồng ngạo đến thế. Ngươi đến đây ở rể, ông nội ngươi cùng với cha ngươi, bá bá ngươi có biết không?”

Cừu Phong sắc mặt khẩn trương, vội đáp: “Tại hạ nào dám nói thật. Tại hạ chỉ dám nói rằng mình cưới nữ nhi một võ lâm thế gia ở Tứ Xuyên. Bọn họ cũng không quan tâm lắm, tại hạ có rất nhiều bằng hữu ở Tứ Xuyên.”

Đao Thần đột nhiên nói: “Nếu ngươi đã là người ở nơi này, vậy thì ta cũng không quấy rối thêm nữa. Chỉ là ta nhất thời tò mò nên mới vào đây đắc tội. Ta còn có chút việc, xin cáo từ.”

Cừu Phong nói: “Lão tiền bối vào trong nghỉ ngơi, uống chén trà rồi hãy đi.”

Đao Thần đáp: “Khỏi khỏi, ta không quấy rầy ngươi nữa. Cáo từ.”

Nói xong liền kéo Phương Kiếm Minh rời đi, thoáng chốc đã ra khỏi địa giới của Tình Nhân sơn trang. Đi được năm dặm thì bọn họ đến một thị trấn nhỏ, liền tìm vào một khách sạn nghỉ ngơi. Đao Thần gọi tiểu nhị mang rượu và thức ăn đến tận phòng, rồi cùng với Phương Kiếm Minh vừa ăn vừa nói chuyện.

Phương Kiếm Minh nhớ tới chuyện lúc nãy, liền hỏi: “Đao đại thúc, người có tin tưởng những lời hắn nói không?”

Đao Thần cười lạnh một tiếng, đáp: “Hắn nghĩ ta hồ đồ như vậy chắc. Ngay cả bí mật của sơn trang cũng nói cho lão phu, không phải mang lòng phản trắc thì là vừa mới uống rượu say. Nhìn hắn đâu có giống vừa uống rượu say, rõ ràng là có ý đồ bất chính gì đó. Hắn muốn hí lộng trước mặt lão phu ư? Hắc hắc, hắn còn vụng lắm.”

Phương Kiếm Minh ngạc nhiên nói: “Ủa, Đao đại thúc. Không phải vừa nãy hai người nói chuyện ngữ khí rất thân thiết ư? Hắn sao lại lừa gạt chúng ta được?”

Đao Thần đáp: “Tiểu tử. Hãy nhớ kỹ, giang hồ có một câu nói rằng “Phùng nhân chích thuyết tam phân thoại, bất khả phao khước nhất phiến tâm” (Người ta nói gì thì cũng chỉ nên tin ba phần thôi, chớ coi đó là lời nói từ đáy lòng – Câu này tớ dịch lấy ý là chính, không biết có đúng không ). Muốn biết ai đó thật lòng hay không, không còn cách nào khác là phải lăn lộn trên chốn giang hồ, tìm hiểu thực hư. Tin tưởng những kẻ trên giang hồ là một điều tối kỵ.”

Phương Kiếm Minh chợt hiểu ra, liền nói: “Ồ, nguyên lai là như thế. Lúc trước ở Thiếu lâm tự, sư phụ luôn giảng giải cho ta thế nào là nghĩa khí của bậc anh hùng hảo hán. Thật không nghĩ rằng trên giang hồ lại phức tạp như vậy.”

Đao Thần cười nói: “Thật ra cũng không phải sư phụ ngươi không đúng. Làm người, quan trọng là nghĩa khí, thế nhưng cũng tùy trường hợp. Nếu bằng hữu ngươi bán đứng ngươi mà ngươi còn muốn nói đến nghĩa khí thì ta không tán thành chút nào. Như tiểu tử vừa nãy chẳng hạn. Ta với ông nội hắn không hề có giao tình sâu đậm gì, chẳng qua là quen biết sơ sơ. Hắn dựa vào cái gì mà tin tưởng lão phu, nói với lão phu chuyện Tình Nhân sơn trang có rất nhiều bí kíp võ công. Chúng ta không biết hắn có nói thật hay không, chẳng lẽ hắn không sợ chúng ta đi thăm dò thực hư rồi trộm mất hay sao?! Mặc dù với thân phận của ta thì khó có thể làm chuyện đó, nhưng dù gì đó cũng là bí mật của sơn trang nhà hắn, sao có thể dễ dàng tiết lộ với người ngoài đây.”

Phương Kiếm Minh liền hỏi: “Đao đại thúc, vậy chúng ta làm gì bây giờ? Chúng ta đi thôi, hay là còn ở đây vài ngày, xem bọn chúng định giở âm mưu quỷ kế gì?”

Đao Thần cười ha hả, đáp: “Lão phu đương nhiên sẽ không chạy đi. Một sơn trang kỳ quái như vậy, lọt vào mắt của ta, làm sao ta bỏ qua được? Phương tiểu tử, đêm nay chúng ta sẽ đi Tình Nhân sơn trang một chuyến, để thăm dò thực hư bí mật trong đó. Ngươi thấy sao?”

Phương Kiếm Minh cười khẽ, đáp: “Làm vậy hình như không giống với hành vi của bậc quân tử?”

Đao Thần liền nói: “Đây là thủ đoạn chốn giang hồ, cũng không biết được người nào truyền xuống. Chúng ta căn bản chỉ là tuân theo cổ huấn, có gì là không đúng chứ, hắc hắc hắc.”

Nói xong, hai người liền ăn uống no nê một hồi. Ban đêm sẽ hành động, nên Đao Thần cũng không dám uống nhiều rượu. Phương Kiếm Minh cũng chỉ nhấp nháp chút đỉnh, tửu lượng hôm nay có vẻ khá hơn mọi khi. Hai người ăn uống xong liền gọi tiểu nhị lên thu dọn. Đao Thần ngồi uống trà, còn Phương Kiếm Minh thì lên giường ngủ một giấc, dặn Đao Thần đêm đến thì gọi hắn dậy. Hắn không muốn bỏ qua một cơ hội tốt để tăng thêm kiến thức lịch duyệt chốn giang hồ.

Phương Kiếm Minh ngủ một mạch đến nửa đêm, đột nhiên bị Đao Thần đánh thức. Phương Kiếm Minh khẽ mở hai mắt, ngái ngủ nói: “Sao ban ngày trôi qua nhanh vậy?”. Đao Thần bèn cười nói: “Bây giờ là nửa đêm rồi, chúng ta tới Tình Nhân sơn trang do thám thôi. Phải mang theo cả Thiên Thiền đao, nói không chừng sẽ có động thủ cũng nên”

Nói rồi kéo theo Phương Kiếm Minh từ cửa sổ ra ngoài, tiện tay để lại một thỏi bạc ở trên bàn. Phương Kiếm Minh ngạc nhiên hỏi: “Đao đại thúc, người làm gì vậy?”

Đao Thần đáp: “Chúng ta là người trong giang hồ, nay đây mai đó, tới đây rồi không biết lúc nào sẽ rời đi, chủ quán việc buôn bán cũng chẳng dễ dàng gì. Ta hồi đó đó hành tẩu giang hồ cũng đều như vậy, luôn có trước có sau, không thể giống như lũ võ lâm vô lại được”

Đao Thần kéo theo Phương Kiếm Minh, lướt đi trên mái nhà. Trên đầu trăng sáng vằng vặc, chiếu khắp muôn nơi, chỉ thấy không chỉ một dạ hành nhân mà còn kéo theo cả một tiểu tử bên người. Nhưng một phiền toái nhỏ ấy sao gây khó dễ được cho Đao Thần. Đao Thần là nhân vật thế nào đây? Lão thi triển khinh công thượng thặng, tựa như một làn khói nhẹ, vút đi như bay, chỉ chốc lát đã ra khỏi thị trấn, như một tia chớp hướng đến Tình Nhân sơn trang.

Tới gần Tình Nhân sơn trang, chỉ thấy tường viện cao đến ba trượng, bình thường không có ai lên trên đó. Ban ngày không hề chú ý đến, nhưng giờ Phương Kiếm Minh thấy khó khăn không ít. Đao Thần bèn thấp giọng cười hỏi: “Ngươi có thể nhảy lên trên đó được không?” Phương Kiếm Minh liền đáp: “Để ta thử một lần xem sao”. Đao Thần cười nói: “Yên tâm đi. Có ta ở đây, nếu ngươi nhảy không tới, ta ở phía sau sẽ giúp ngươi một chuyến”

Phương Kiếm Minh ngước nhìn lên đầu tường trên cao, khí trầm đan điền, hai tay vung ra, vận công xuống hai chân, song cước điểm một nhát, chính là thức “Bạch hạc trùng thiên”, nhảy lên hơn hai trượng, thấy rằng hai tay vẫn chưa bám được vào đầu tường. Đột nhiên từ phía sau một đạo kình khí ấm áp đẩy tới, Phương Kiếm Minh liền mượn lực mà nhảy lên đầu tường. Đao Thần không biết từ lúc nào đã ở bên cạnh rồi. Hai người liền nhẹ nhàng phi thân xuống dưới. Đao Thần từ trong ngực lấy ra hai chiếc khăn đen, đưa cho Phương Kiếm Minh một chiếc. Phương Kiếm Minh cười hồn nhiên, cảm thấy thật thích thú, cũng học theo dáng điệu của Đao Thần, buộc chiếc khăn đen lên mặt. Đao Thần quan sát cẩn thận bốn phía, rồi phất tay, phi thân tới một hành lang nhỏ bên trái. Phương Kiếm Minh cũng nối gót theo sau. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK