Mục lục
Luân Hồi Chuyển Phận - Bé Munw
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách Quốc Gia Karisxy mấy chục nghìn km, tại một Vương Quốc rất to lớn nơi đây không có nhà nước cầm quyền mà do một thế lực vô cùng cường đại nắm giữ. Tại vùng trung tâm đất nước có một căn cứ quân sự rất to lớn và hùng vĩ, căn cứ này chính là tổng bộ của thế lực tên ‘Tam Tai’, một thế lực nắm giữ trong tay rất nhiều quốc gia. Họ chính là bá chủ của khu vực này, những đất nước nhỏ xung quanh đều là nước phụ thuộc của chúng!

Lúc này trên một hành lang rộng lớn xa hoa có lão già với đôi mắt tinh ranh, thân mặc bộ trường bào hoa lệ đang vội vã bước đi. Khi lão đi đến trước một cánh cửa lớn hai gã thủ vệ liền phát hiện, hai tên thủ vệ này trông rất hung dữ nhưng khi nhìn thấy lão già liền cúi đầu tỏ vẻ cung kính. Lão già không thèm quan tâm mở cánh cửa lớn rồi thản nhiên bước vào bên trong, khi cánh cửa đóng lại thì lập tức hai gã thủ vệ quay sang bàn tán với nhau;

“Ngài Diggory đã đi công tác xa rất lâu rồi không ngờ bây giờ cũng trở về, xem ra là đang vội việc gì lớn đấy.”

“Có việc gì lớn hay không cũng đâu đến lượt chúng ta bàn tán, thôi tiếp tục đứng canh cho đến giờ thay ca đi.”

Bước qua cánh cửa lớn vào bên trong căn phòng, đây là một căn phòng vô cùng rộng lớn được bày biện trang trí rất xa hoa, ở cuối căn phòng có một vương tọa, lão già lúc này liền đi tới chỗ đó. Trên vương tọa có một đại hán khôi ngô đang ngồi nghỉ chống tay lên một bên mặt, đôi mắt hắn khẽ mở khi nhìn thấy lão già thì liền mở to ra, miệng khẽ cười rồi nói lớn;

“Lão tam về rồi đấy à, chuyến đi lần này có thu hoạch gì lớn không, sao xác mặt có vẻ không vui vậy?”

Lão già đi tới trước mặt vị đại hán đó rồi cúi người xuống cung kính nói; “Chào đại ca lâu rồi không gặp, chuyến đi lần này quả thực ta đã có nhiều thu hoạch nhưng tiếc một điều là đã bỏ lỡ mất một thu hoạch lớn nhất!”



“Ồ nghe khá tò mò đấy, mau ngồi đi rồi kể lại chút xem nào.”

“Vâng.” Nói rồi lão già ngồi xuống cái ghế mạ vàng sang trọng gần đó rồi từ từ kể lại cho gã đại ca nghe.

Lão già này chính là kẻ bịt mặt bí ẩn có thực lực ‘Thách Đấu’ từng giao chiến với Xenia ở trong khu rừng Vincent tại đất nước Krisxy. Lão tên Diggory là một trong hai phó thủ lĩnh của thế lực ‘Tam Tai’ cường đại này, từ vài tháng trước lão bắt đầu lên đường đến những Quốc gia tại vùng khác để truy tìm bảo vật. Diggory đã đi qua rất nhiều nơi và dừng chân tại rất nhiều chỗ để phá giải các bảo tàng, vì vậy đã thu được nhiều vật phẩm chân quý.

Mà việc làm lão bực nhất chính là bị một ‘Thách Đấu’ trẻ phá đám, hại lão mất đi thứ quý giá nhất trong bảo tàng tại khu rừng nhiệt đới Vincent đó. Mặc dù khi chiến đấu với Xenia rồi bại trận khiến lão phải bỏ đi nhưng lúc đó lão cũng đã kiếm được 8/10 bảo vật trong bảo tàng đó. Nhưng khi về và kiểm tra lão mới phát hiện ra rằng 2/10 còn lại mới là những thứ chân quý nhất và nếu không bị Xenia phá đám thì những thứ đó đã là vật trong tay lão rồi!

Đến giờ sau gần hai tháng khi đã về đến tổng bộ, nhưng mỗi lần nghĩ lại Diggory vẫn cảm thấy tức giận và không cam lòng. Lão biết giờ có quay lại bảo tàng đó cũng chẳng còn gì vì chắc chắn Xenia đã vào kiểm tra và vét sạch mọi thứ còn sót lại trong đó. Hơn nữa khi giao chiến với Xenia thì động tĩnh chiến đấu của hai người chắc chắn đã bị Quốc Vương của đất nước đó phát hiện, vậy nên ông ta sẽ đề cao cảnh giác hơn.

Nghe lão già kể xong gã đại hán khôi ngô nhíu mày nói;

“Một chiến nhân bậc ‘Thách Đấu’ rất lạ sao? Theo như lời kể của cậu thì thực lực của cô nhóc đó rất mạnh, có thể chính diện đánh bại cậu thì chắc chắn không thể là những kẻ mới bước lên bậc ‘Thách Đấu’ được.”

Diggory liền gật đầu đáp; “Đúng vậy con nhóc đó thật sự rất lạ, từ trước đến giờ chưa nghe về chiến nhân nào như thế, chiến nhân bảng cũng không có. Ở Châu Lục này số lượng ‘Thách Đấu’ mà tôi biết cũng trên 90% nhưng đều không ai là nó cả, một kẻ bí ẩn không rõ lai lịch!”

Gã đại hán trầm tư suy nghĩ một lát miệng lẩm bẩm; “Một cô nhóc chưa đến 40 tuổi đã đạt tới bậc ‘Thách Đấu’ hơn nữa còn là cấp rất cao, lực tâm linh trói buộc mạnh, chiến lực hệ Quang, không rõ lai lịch. Từ khi nào Hoang Châu Lục này có một chiến nhân thiên tài như vậy nhỉ?”

Lão già gật đầu nói tiếp; “Đáng sợ nhất chính là lực lượng tâm linh trói buộc của ả ta, khi ta muốn rời đi liền bị con nhóc đó thi triển chiêu số đó để giữ chân lại rồi đánh lén, nếu không phải ta kịp thời dùng bí kĩ ngăn cản thì có lẽ đã trọng thương rồi. Cũng may là trong lúc giao chiến ả không dùng đến chiêu trói buộc đáng sợ đấy!”

“Được rồi để ta tra thử.”



Lão già Diggory lúc này cũng im lặng ngoan ngoãn ngồi phía dưới không dám lên tiếng, sau một lúc thì một tiếng nói vô cảm vang lên trong căn phòng;

“Thưa chủ nhân tôi đã tiến hành tra tìm xong, kết quả tra tìm được trong ‘Thách Đấu Hội’ cũng không có vị nào giống với trong miêu tả!”

Lão Diggory kinh ngạc lên tiếng; “Với quyền hạn của lão đại trong ‘Thách Đấu Hội’ mà cũng không tra ra à, có khi nào con nhóc đó chưa từng tham gia vào ‘Thách Đấu Hội’ không?”

Gã đại hán lên tiếng; “Thực lực cao cường thân phận bí ẩn, kẻ như thế này tốt nhất không nên trêu vào thì hơn, nhỡ đâu ả lại là thành viên trong những thế lực ‘xuyên lục địa’ thì phiền phức lắm. Ví dụ như ‘Cửu Thiên Vong’ chẳng hạn, mấy kẻ điên đó luôn hoạt động rất bí ẩn và quỷ dị, chẳng ai muốn dây dưa với bọn chúng cả!

Lão già nghe vậy nhíu mày hỏi; “Chẳng lẽ đại ca nghĩ con nhóc đó là một ‘Điện hạ’ trong ‘Cửu Thiên Vong’ sao? Nhưng lúc ta gặp thì ả không có mặc trang phục của thế lực đó.”

“Hừ, ai biết bọn điên đó nghĩ gì chứ, đâu phải lúc nào ra ngoài cũng nên mặc trang phục của thế lực sau lưng mình.”

Thấy gã đại hán quát vậy lão già liền cung kính nói; “Vâng ạ đại ca nói chí phải, ta sẽ bỏ qua chuyện này xem như chưa có gì xảy ra, từ giờ cũng sẽ không truy tìm tung tích của con nhóc đó nữa!”

Gã đại hán nghe vậy thì gật gật đầu rồi nói; “Nếu kẻ nào dám đối đầu với chúng ta thì nhất định ta sẽ liều với kẻ đó, còn không thì cũng không nên gây sự nhiều, nhỡ đâu một ngày trọc phải tổ kiến lửa thì không hay.”

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Diggory gã đại hán như nghĩ lại điều gì đó rồi kể;

“Cách đây cũng khoảng chục năm rồi, có một hôm ta trông thấy trận chiến đấu giữa hai ‘Thách Đấu’ rất khốc liệt, trong đó có một kẻ chính là ‘Điện hạ’ của ‘Cửu Thiên Vong’. Tên điên đó chỉ với thực lực ‘Thách Đấu – trung cấp(5)’ mà có thể chính diện đánh chết tên ‘Thách Đấu – đỉnh phong’ còn lại mà không bị thương tổn gì nhiều, cậu nói xem có đáng sợ không?”



Lão già nghe vậy kinh hãi khó tin nói; “Sao có thể chứ? Tính chiến lực cơ bản thì ‘Thách Đấu – đỉnh phong’ mạnh hơn ‘Thách Đấu – trung cấp(5)’ gấp cả chục lần, hơn nữa ngộ ra thêm nhiều kĩ năng cường đại mới nữa, vậy mà có thể bị chính diện đánh chết!”


Thấy bộ dáng thất thố của Diggory gã đại hán bật cười nói tiếp;


“Chấn động lắm đúng chứ, nhưng về sau ta biết thêm được rằng tên điên đó có thực lực yếu nhất trong số các ‘Điện hạ’ của ‘Cửu Thiên Vong’! Vậy cậu đoán thử xem những tên ‘Điện hạ’ còn lại là tồn tại khủng bố cỡ nào?”


Lão già nghe xong mà nuốt nước bọt ừng ực, miệng run rẩy nói;


“Là... ‘tồn tại trên bậc Thách Đấu’ sao?”


“Haha cậu đoán đúng rồi đấy, ta kể chuyện này để cậu biết rằng trên thế giới này những kẻ mạnh hơn chúng ta có nhiều lắm, sau này khi ra ngoài thì nên tránh xa những kẻ kì lạ như con ả lần vừa rồi kia đi. Nếu tên nào to gan dám tuyên chiến với chúng ta thì ta sẽ không lùi bước, nhưng nếu không có hiềm khích gì thì tận lực không trêu trọc vào, hiểu chưa?”


Lão già Diggory cung kính cúi đầu trả lời; “Hiểu rồi ạ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK