“Này em gái, nhà của em đâu sao lại đứng một mình ở đây?”
Bé gái nghe vậy ngước nhìn lên, tuy sợ hãi nhưng vẫn mở miệng nói; “Mẹ em đi đốn củi rồi, em ở đây chờ mẹ về.”
Nhìn thân hình gầy ốm và bộ đồ cũ kĩ có chỗ khâu vá của cô bé Vera cảm thấy đau lòng nhưng em cũng chẳng thể giúp gì. Vera lấy từ rương ẩn ra một cái áo khoác cùng với vài cái kẹo cho cô bé rồi xoa đầu em sau đó tiếp tục lên đường. Hiện tại em chỉ có thể giúp được cho bé gái đó chút ít này, Vera biết khắp mọi nơi trên thế giới còn vô số người có hoàn cảnh như bé gái đó nhưng bản thân em cũng chẳng thay đổi được gì.
Chỉ sau hơn một giờ mà tâm cảnh của Vera đã khác hẳn, đi ra khỏi phạm vi bộ lạc Vera liền tìm lên một cái cây rất cao rồi ngồi xếp bằng trên cành cây. Lúc này Vera đang bình tĩnh điều chỉnh lại tâm thái của mình. Cuộc sống bình thường của Vera so với những đứa bé ở đây khác nhau một trời một vực, điều đó khiến Vera cảm thấy mình nên làm gì đó nhưng nghĩ lại thì phát hiện ra bản thân em chẳng thể thay đổi được gì cả. Thế giới này là thế, chẳng hề có công bằng, cá lớn nuốt cá bé, đủ mọi thể loại.
Đến buổi trưa khi cảm thấy hơi đói Vera mới mở mắt ra rồi đứng dậy nhảy xuống khỏi cái cây lớn này. Lấy một cái kẹo ra bỏ vào miệng, Vera tiếp tục di chuyển về một hướng. Vì để tránh tình trạng bị hạ đường huyết và giúp cho đầu óc minh mẫn, Vera luôn đem theo rất nhiều kẹo ngọt.
Một lát sau Vera đã đi đến địa bàn hoạt động của một băng sơn tặc tại vùng này, bước trên con đường đất giữa khu rừng rậm rạp, Vera vẫn chậm rãi di chuyển và cảm ứng xung quanh.
Gần đó có ba kẻ đang ngồi khoanh chân trên một tảng đá lớn trò chuyện với nhau;
“Dạo gần đây lũ thổ dân ở mấy bộ lạc lân cận chẳng tên nào dám đi qua nơi này rồi, thế mà chỉ huy gia hạn cho chúng ta trong một tháng phải kiếm được trên 200 xu, đúng là quá đáng mà.”
“Đúng đó quá đáng thật đấy, với lại có phải tên nào đi qua đây cũng đem theo tiền và vật phẩm có giá trị đâu, chúng ta thì vất vả ở đây rình mò còn lão ta thì đi chơi phò thoải mái.”
“Thôi chúng mày nói ít đi, nhỡ chỉ huy mà đến đây đúng lúc bắt gặp bọn mày đang nói xấu lão thì không xong đâu.”
Đúng lúc đó có một kẻ tay cầm ống nhòm từ phía dưới nhảy lên trên tảng đá chỗ ba kẻ này đang trò chuyện rồi vội vàng nói;
“Có con mồi tới, trông có vẻ là cá lớn đó!”
Nghe vậy ba kẻ còn lại tỏ ra vui mừng rồi cả bốn người lập tức nhảy xuống nhanh chóng di chuyển đi. Vera lúc này vẫn thản nhiên bước đi bình thường trên đường, đột nhiên em dừng lại nhíu mày nhìn xung quanh. Hiện tại đang có bốn kẻ bịt mặt, tay cầm vũ khí sắc bén bao vây tứ phía.
“Haha nhìn bộ áo choàng này đã biết tên xui xẻo kia có rất nhiều tiền rồi, tiếc là hắn không đem theo nhiều vật phẩm.”
“Không sao chúng ta chấn lột hết tiền và trang phục của hắn cũng đã phát tài rồi.”
“Tên kia nghe thấy gì chưa? Trong người có thứ gì giá trị thì mang ra giao nộp cho các đại nhân, như vậy có khi giữ được cái mạng nhỏ của mình...”
Tên này còn chưa kịp dứt lời Vera đã thình lình xuất hiện ngay trước mặt rồi đá hắn một đòn, cả thân thể hắn bị bay ngược ra sau, đột nhiên một bàn tay giơ ra đón lấy bóp chặt cổ gã. Trong người khí huyết nhộn nhạo vì vừa ăn một cước rất đau đớn, hiện tại cổ lại bị bóp chặt khiến cả thân thể tên này run rẩy.
Mắt liếc nhìn xung quanh hắn kinh ngạc tột độ và cơn sợ hãi bắt đầu chiếm cứ hoàn toàn ý chí, vì ba đồng bạn của hắn đã nằm im bất động trên đất, hiển nhiên họ đều đã bị giết chết. Vera vẩy tay ném tên này xuống đất, hắn vội vã quỳ xuống cầu xin;
“Đại nhân xin thứ tội, là tôi có mắt như mù đã mạo phạm đến ngài, đây là toàn bộ tài sản của tôi xin biếu hết cho ngài, mong ngài tha mạng.”
Cả người hắn run rẩy sợ hãi, hai tay nhanh chóng lục túi đồ rồi đem ra toàn bộ tiền trên người mình cung kính đưa ra trước mặt. Lúc này hắn chỉ có một ý niệm duy nhất là được sống, hắn biết kẻ trước mắt không phải loại như bản thân mình có thể chống lại được. Đến lúc này hắn còn không hiểu Vera đã ra tay như thế nào, thoắt một cái cả ba đồng bạn đều nằm xuống bất động chỉ còn lại mình hắn!
Vera lúc này mới lên tiếng; “Ta không cần chút tiền ấy của ngươi, ta cần là thông tin chi tiết về thực lực và số lượng nhân số trong thế lực mà ngươi đang đầu quân.”
“Vâng ạ, tôi sẽ kể hết cho ngài...”
Sau đó tên này cố nén cơn đau trong người và kể ra toàn bộ thông tin mà hắn biết về thế lực của mình cho Vera, lúc kể đến những người cầm đầu hắn cố ý nhấn mạnh để cho Vera biết là không nên đắc tội với tổ chức của bọn hắn.
“Tốt lắm, xem ra ngươi biết khá nhiều đấy, cho ngươi thở được đến bây giờ đúng là có ích.”
Nói rồi Vera tiếp tục bước đi trên đường, lần này em di chuyển nhanh hơn nhiều, bỏ lại phía sau là bốn cái xác đến khi chết bản thân chúng còn chưa kịp nhận ra. Theo thông tin của tên vừa bị tra hỏi thì thế lực mà hắn đầu quân tên là Riu, có hơn 30 thành viên đa số đều hành nghề sơn tặc, chúng đều chia ra thành các nhóm nhỏ và canh giữ trên nhiều con đường khác nhau.
“Wow không ngờ chủ nhân thẳng tay giết người như vậy đấy, đúng như trong dự đoán haha.”
Nghe AI nói vậy Vera thản nhiên đáp; “Lũ cặn bã đó sống trên đời cũng chỉ có hại cho người khác, tốt nhất gặp là cứ giết đi!”
“À mà cậu nói dự đoán chính là thông tin điều tra của mẹ tôi đúng không?”
“Đúng vậy, chủ nhân trước thường hay điều tra về những lần chiến đấu của cô và đã đoán ra rằng cô đã từng giết người, hơn nữa là nhiều người!”
Nghe vậy Vera cũng không có gì ngạc nhiên cả, từ khi biết nhiệm vụ mà mẹ giao cho mình thì em đã nghĩ khả năng lớn mẹ biết chuyện mình giết người, nếu không sẽ không giao cho loại nhiệm vụ đi giết sơn tặc này. Nhưng cũng đúng thôi, mẹ Vera là ai chứ, làm sao em có thể giấu mẹ mình lâu được, với thực lực của Xenia thì điều tra những việc này dễ như uống một chén trà.
Di chuyển được khoảng nửa tiếng Vera đã đến một khu chợ giao dịch của các chiến nhân trong vùng này. Những kẻ ở đây đa số đều là lính đánh thuê, sơn tặc, thổ phỉ, hoặc lái buôn của chợ đen, bọn chúng tụ tập lại một điểm để giao dịch hàng hóa cùng nhiều việc trong tối khác.
Bước vào trong khu chợ này Vera thu hút rất nhiều ánh mắt vì trang phục của em, so với những kẻ khác thì quả thật thân hình và trang phục của Vera trông khá khác người. Nhưng mọi người cũng chỉ tò mò nhìn qua một cái mà thôi, dù sao những kẻ đến đây đều là loại ác nhân không dễ trêu vào, thậm chí có cả tội phạm bị truy nã.
Vera đi vào trong một quán rượu lớn, nhìn từ bề ngoài có thể thấy đây là một quán to nhất so với những quán khác. Bên trong đang có rất nhiều người ngồi uống rượu ăn nhậu và trò chuyện với nhau, khi Vera bước vào những người ở đây đều nhìn qua một cái rồi lại không để ý nữa. Vera tùy ý chọn một bàn trống tại một góc vắng rồi gọi phục vụ đưa lên một chai rượu, tuy em không uống nhưng phải gọi để có thể được ngồi trong này.
Nhìn xung quanh Vera có thể nhận ra những người ngồi ở trong này đa số đều là những kẻ cầm đầu của các thế lực tại đây. Thực lực của chúng cũng cao hơn những người ở bên ngoài không ít, hầu như đều là ‘Tân Tinh’ cao đẳng.
Giữa quán có một bục cao, đó là nơi để những kẻ ở đây đem những vật phẩm mình kiếm được lên đấu giá. Kẻ nào muốn bán đấu giá cần có thực lực và thế lực đủ mạnh chống lưng vì ở nơi này không hề có tổ chức đứng ra chủ trì đấu giá, vì vậy nếu đồ bị cướp thì tự thân chịu trách nhiệm. Lúc này đang có vài người xếp hàng để tới lượt lên đài giới thiệu đồ mà mình muốn đấu giá, trên đài cũng đang có một lão già đang quảng cáo vật phẩm của mình.
Một gã đại hán cơ bắp lực lưỡng đang ngồi uống rượu, một tay thì ôm eo một cô gái, cô gái ấy cũng rất cung kính hầu hạ rót rượu cho gã. Tên đó nhìn chằm chằm thân ảnh Vera đang ngồi ở một góc vắng, trên bàn là một chai rượu loại đắt chưa hề được mở nắp, hắn nhíu mày nói;
“Cái tên đeo mặt nạ trốn ở góc kia trông khá kì quái nhỉ, gọi rượu ra cũng không uống chỉ ngồi im ở đó xem đấu giá, ta cũng không thể cảm nhận được thực lực của hắn!”
Nghe thế cô gái đang ngồi trong lòng hắn lên tiếng; “Những kẻ từ vùng ngoài đến đây đều kì lạ như vậy mà, hơn nữa hắn đeo mặt nạ không dám để lộ ra như vậy có khi là tội phạm đang bị truy nã đó! Ngài để ý hắn làm gì chứ, mau uống rượu ngon do em rót này.”
Tên đại hán cũng mỉm cười rồi uống một hơi hết ly rượu, sau đó cúi xuống thơm lên mặt cô gái đó liên tục, tay thì luồn vào bên trong áo sờ soạng khắp nơi. Vera lúc này nhìn thấy mấy hành động phản cảm khó coi của những kẻ xung quanh thì cảm thấy khó chịu chỉ có thể tập chung nhìn lên trên đài đấu giá.