• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy món trên bàn gần như đều là làm từ cá mà không hề có chút mùi tanh nào, hoàn toàn không cần ăn quá cẩn thận.

“Hết cơm rồi à?”, Trần Hân hỏi lớn từ trong bếp.

Mạc Hiển liếc cô ấy một cái: “Cô ăn năm chén rồi mà còn không rõ sao! Cô là con gái mà ăn nhiều như thế, để tôi coi sau này thằng nào dám nuôi nha!”

“Anh trai, hay tôi làm vợ anh nha! Anh chỉ cần cho tôi ăn no là được!”

Trần Hân mở to mắt, cười tủm tỉm nhìn Mạc Hiển: “Sao? Có cân nhắc một chút không?”

“Không cân nhắc! Tôi không thích loại phụ nữ ham ăn không não!”

Mạc Hiển đổ cơm trong chén mình sang cho cô ấy, cười mỉa nói.

“Anh! Đúng là không biết điều, bà đây không nể tình anh nấu ăn ngon, anh mà vào trường tôi, tôi còn chả thèm nhìn anh lấy một cái ấy chứ!”

“Ha!”

Anh ngồi xuống sofa, thấy Tần Lan buông đũa thì cười nói: “Khát nước quá, rót cho tôi ly nước đi!”

“Rót ông nội anh, sai ai thế! Muốn uống tự mình rót đi... chị Lan, chị làm gì thế?”

Trần Hân còn chưa nói xong thì thấy Tần Lan cầm ly nước đi tới chỗ Mạc Hiển, thậm chí còn hỏi anh là muốn uống nóng hay ấm thôi.

“Nửa nóng nửa lạnh!”

Mạc Hiển nói xong, Tần Lan đã bưng nước lại gần.

Nhưng anh còn chưa uống ngụm nào đã lạnh nhạt nói: “Gọt giúp tôi quả táo!”

“Tôi nói này, anh đúng là biết hưởng thụ, anh coi chị Lan như... Má ơi! Chị Lan lại đang làm gì đấy?”

Trần Hân lại nuốt nửa câu sau vào bụng, chỉ thấy Tần Lan cầm dao nhỏ lên bắt đầu gọt táo.

Nghe lời tới mức kỳ lạ!

Táo gọt xong được đưa cho Mạc Hiển, anh cầm lấy cắn một cái, chân gác lên bàn: “Mỏi chân quá! Bóp cho tôi đi!”

“Mạc Hiển! Anh đừng quá đáng! Anh coi chị Lan thành gì hả?”, Trần Hân ở cạnh khó chịu nói.

Nhưng Tần Lan lại không để ý.

Ra ngoài gây chuyện cũng có ngày phải đền lại!

Cô ngồi xổm trước mặt Mạc Hiển, nhẹ nhàng bóp: “Sức thế này đã dễ chịu chưa?”

“Dễ chịu! Cứ tiếp tục thế nhé! Bóp chân xong nhớ bóp vai luôn nhé!”, hai tay Mạc Hiển chống sau đầu hưởng thụ.

“Được!”

Trần Hân thấy vậy thì choáng váng.

Tình huống gì đây?

Bưng trà rót nước cũng thôi, quan trọng còn đấm chân bóp vai.

“Chị Lan, chị không bị sốt chứ? Hay tên này bỏ chơi ngải chị rồi?”, Trần Hân nhìn Tần Lan bằng gương mặt khó hiểu.

Mạc Hiển ăn táo, cười ha ha: “Đừng nói bậy nha! Anh đây luôn có sức quyến rũ đối với phụ nữ! Dưới cây “gậy” luôn có phụ nữ nghe lời!”

“Các người đã... trời ơi! Chị Lan...”

Tần Lan liếc Trần Hân một cái: “Chị nói này, sức tưởng tượng của em bớt phong phú đi nhé, chị chỉ thua cược thôi!”

Cô nhắc tới vụ cá cược hồi chiều, sau đó Trần Hân mới hiểu ra.

“Nhưng, chị Lan à, chị nên cẩn thận một chút, đừng để anh ta chiếm hời nha. Nếu có gì thì để em!”, Trần Hân cười ha ha nói.

Mạc Hiển liếc cô ấy một cái: “Cô mơ đẹp nhỉ, tính toán của tôi đang vả bôm bốp vào mặt tôi đây này!”

“Không để ý tới anh nữa! Phải rồi, chị Lan, chị biết tin mới nhất chưa? Nueva muốn tới Giang Châu chúng ta tổ chức biểu diễn dương cầm!”

Trần Hân kích động cầm remote bật ti vi.

Nueva?

Trong đầu Mạc Hiển đột nhiên xuất hiện một bóng người.


Giữa trời đông tuyết rơi dày, mộ người quỳ gối trước cửa cầu xin chỉ điểm hai bản nhạc, hình như tên là Nueva, là thiên tài âm nhạc có một không hai từ xưa tới nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK