“Bây giờ cô biết một lần đỏng đảnh của mình phải trả giá bao nhiêu chưa?”
Mạc Hiển tỏ vẻ bất đắc dĩ nhún vai nói.
“Xin lỗi!”
Tần Lan quay sang khom lưng với Khương Minh: “Tổn thất ở đây tôi sẽ bồi thường theo giá thị trường. Đây là căn cước của tôi, để nó lại nhà họ Khương làm tin, tôi trở về lấy tiền! Mong anh yên tâm!”
“Được rồi, biết sai là tốt!”
Mạc Hiển quay sang nói với Khương Minh: “Nể tình chút nha, chuyện này cho qua đi!”
“Đừng vớ vẩn, anh nghĩ mình là ai, thể diện của anh lớn vậy à? Đây là đồ giá trị cả mấy triệu tới hơn chục triệu. Một tháng lợi nhuận của công ty cũng chỉ có được mười triệu tệ, anh biết không hả?”, Tần Lan cúi đầu, tức giận nói.
Tuy âm lượng thấp nhưng Khương Minh vẫn nghe rõ.
“Một tiếng của anh Mạc đáng giá nghìn vàng! Đừng nói là quăng vài cái bình, dùng đập hết căn phòng này, chỉ cần anh Mạc vui vẻ, tiền chỉ là chuyện nhỏ!”, Khương Minh nở nụ cười lịch thiệp: “Chỉ hơn chục triệu thôi, sao có thể để cô bồi thường. Nếu cô Tần thích thì có thể mang đi toàn bộ những món đồ xa xỉ ở đây, chỉ lo là cô không ưng thôi!”
Vậy mới nói, giao tiếp với người thông minh đỡ phiền phức bao nhiêu.
Hoặc có thể nói ban đầu Mạc Hiển bằng lòng giúp nhà họ Khương âu cũng là do thấy thái độ làm việc của người nhà này.
So với đám lão già kia thì khác nhau một trời một vực.
Khương Minh cũng biết người như Mạc Hiển thì không coi trọng tiền tài, thứ người ta muốn là thái độ của họ.
Ai không thích tỏ ra ngầu trước mặt bạn gái?
“Những món đồ trang sức, túi xách trong này cũng có thể cho tôi hết à?”, Tần Lan nghe thế thì khiếp sợ.
Mình đập đồ, họ không bắt bồi thường thì cũng coi như may mắn, thế mà còn tặng thêm mấy thứ xa xỉ như túi xách, trang sức nữa chứ.
Dù nằm mơ cũng không dám mơ như thế.
Hơn nữa, đây là nhà họ Khương.
Ở Giang Châu, họ Khương là danh gia vọng tộc mà lại khách sáo với mình như vậy?
Mạc Hiển khoanh tay, tỏ ra bất đắc dĩ: “Trông cái mặt nhà quê của cô kia, đồ trang sức trong này còn chẳng đắt bằng bộ quần áo của tôi đâu! Tuy không đáng giá mấy đồng nhưng trông cũng đẹp đẽ, thích thì chọn vài cái, loại hàng này có mất cũng không xót, vậy tốt đó chứ!”
“Anh không ra vẻ thì chết hay gì! Anh có biết trang sức ở đây là loại hàng gì không? Dây chuyền kim cương, hơn năm trăm nghìn một cái!”, Tần Lan liếc Mạc Hiển một cái, tức giận nói.
“Ha ha, đã nói cô là hai lúa mà không nghe! Hơn năm trăm nghìn thì có là gì, cô gọi tôi một tiếng “ông xã”, tôi tặng cô một sợi dây chuyền chục tỷ!”
“Ngưng ngay! Anh tặng ấy hả? Trong túi có nổi ba trăm tệ không?”
“...”
Tới bây giờ Tần Lan vẫn không tin một câu nào của Mạc Hiển, nhưng anh cũng lười giải thích.
Thật ra có đôi khi cô gái này cũng ngờ nghệch tới mức đáng yêu đó chứ!
Khương Minh ở cạnh nghe họ đấu võ mồm thì toàn thân toát mồ hôi lạnh, anh ta biết mấy lời này của Mạc Hiển không phải là khoác lác.
Một chiếc vòng tay gỗ Hoàng hoa lê Hải Nam không còn sản xuất giá trị ba trăm triệu mà Mạc Hiển có thể tặng cho nhà họ Tần chẳng hề do dự, vậy dây chuyền chục tỷ tặng cho Tần Lan thì sao mà không được chứ?
Chục tỷ trong mắt Mạc Hiển chỉ là cái vung tay, vậy tài lực của anh mạnh tới mức nào!
Quá khủng khiếp!
Dù Tần Lan chín chắn hơn phụ nữ bình thường nhưng dù sao cô cũng là nữ giới, luôn bị mấy thứ lấp lánh thu hút.
Đợi sau khi cô vào trong, Mạc Hiển mới nhìn Khương Minh: “Phụ nữ toàn thế, gây phiền hà cho cậu Khương rồi!”
“Anh Mạc nói thế sao được, anh tới nhà họ Khương, đó là vinh hạnh và phúc đức của chúng tôi!”, Khương Minh cười thân thiện.