Dưới bầu trời u ám.
Lưỡi dao lạnh băng lấp lánh ánh đỏ, dễ dàng cắt đứt những thi thể chắn phía trước.
Chất lỏng đỏ tươi sền sệt bắn tung tóe khắp nơi, các chi đứt lìa khô quắt rồi biến thành tro bụi ngay khoảnh khắc rơi xuống, rơi lả tả xuống đất.
Chàng thanh niên trông có vẻ hờ hững nhưng mỗi đòn tấn công đều vô cùng dữ tợn, như thanh kiếm sắc bén rời vỏ, không ngừng ép con quái vật khổng lồ trước mặt lùi về sau.
Sắc vàng nhẹ nhàng chuyển động trong mắt anh, phản chiếu bầu trời đỏ đen xen lẫn.
Mẹ vừa gắng gượng đối phó vừa liên tục lùi lại, biểu cảm dần trở nên nghiêm trọng.
…Lần này hơi gay rồi.
Tuy mỗi vết thương đối phương gây ra đều không trí mạng nhưng lại mài mòn bà ta từng chút một, bà ta có thể cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể mình đang trôi đi như một cái túi bị đâm thủng.
Cách bà ta xuất hiện trong hiện thực thực chất giống như một dạng năng lượng.
Khi cánh cửa mở ra lần trước, nó chỉ thả ra ý thức và một phần sức mạnh của bà ta mà thôi, còn bản thể vẫn mắc kẹt phía bên kia.
Mật độ ác ý trong thế giới thực không đủ nên bà ta phải dựa vào cái xác mới có thể duy trì hình dạng ổn định như hiện tại.
Nhưng giờ đây, không chỉ tế máu thất bại, mà hậu quả của sự thất bại đó đang cắn trả bà ta.
Đã thế, Diệp Ca còn thoát khỏi sự trói buộc của huyết thống, thậm chí có thể trực tiếp gây ra thương tổn với bà ta…
Tuy những vết thương này vẫn không cách nào lay chuyển được địa vị chiếm ưu thế của Mẹ, nhưng chúng đem lại cho bà ta cảm giác nguy hiểm chưa từng có.
Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì toàn bộ sức mạnh của bà ta trong thế giới thực cũng sẽ cạn kiệt, hoặc tệ hơn là cái xác sẽ bị đối phương phá hỏng và bà ta sẽ bị ép buộc đuổi về phía bên kia.
Không được… không thể vậy được!
Vẻ mặt Mẹ ngày càng hung ác đáng sợ, đôi mắt đỏ rực chuyển động lộc cộc trong hốc mắt biến dạng, lóe lên vẻ lạnh lùng ác độc.
Để tiến hành tế máu sau này, bà ta còn hi vọng mình có thể bắt sống và không chế hai chi trưởng của mình… nhưng hiện tại xem ra bà ta không thể nương tay được nữa, nếu không chính bà ta sẽ là người ngã xuống trước tiên.
Thoắt cái, khối thịt đang lơ lửng phình to gấp vài lần, trời đất rung chuyển, không khí tràn ngập âm khí đáng sợ khiến người ta sợ hãi.
Thế giới chấn động.
Diệp Ca nghiến răng, ánh mắt rét lạnh.
Anh ứng phó cũng không dễ dàng.
Hầu như mỗi đòn tấn công đều nhắm đến góc chết và điểm mù của anh, chiêu nào cũng trí mạng, gần như mỗi đợt công kích đều muốn dồn anh vào chỗ chết.
Mà những lần tấn công của anh chỉ có tác dụng làm đối phương suy yếu chút đỉnh.
Song chỉ cần bị đối phương chạm vào, chắc chắn anh sẽ chết.
Tiếng gió rít gào bên tai, adrenaline tăng vọt theo tốc độ và chuyển động của anh, máu nóng sôi lên đập vào màng nhĩ, mọi thứ xung quanh trở nên xa xôi và chậm chạp như chìm sâu vào đáy biển tĩnh mịch. Trong tầm mắt, thứ duy nhất vẫn còn rõ ràng là xúc tu và khối thịt không ngừng tấn công của đối phương, thần kinh được tôi luyện trở nên vô cùng sắc bén và nhạy cảm, tiếng thở dồn dập, máu nóng sôi trào.
Nhanh chút nữa… cần phải nhanh hơn chút nữa.
Đối diện với khối thịt khổng lồ trước mặt, vóc dáng mảnh khảnh cao gầy của chàng thanh niên càng thêm nhỏ bé, như hạt bụi có thể bị nuốt chửng trong nháy mắt.
Anh linh hoạt né tránh, mũi chân điểm nhẹ lên các chi đang nhanh chóng đánh tới, như một cái bóng lơ lửng, dễ dàng lướt qua giữa các đòn tấn công, như một cơn gió không cách nào bắt được.
Mẹ thầm kinh ngạc.
Chỉ nhìn bằng mắt bà ta cũng có thể thấy được trạng thái của đối phương đang được đề cao và điều chỉnh từng chút một, ổn định và nhanh chóng, như đang học tập một cách thần tốc; tốc độ trưởng thành này quá mức đáng sợ, từ đầu đến cuối chỉ tốn vài chục phút ngắn ngủi, con người nhìn như nhỏ yếu trước mặt đang dần thích ứng với lối tấn công của bà ta, từ vất vả đối phó dần dần trở nên thoải mái hơn, thậm chí còn có thể rút ra thời gian để phản kích.
Mẹ cụp mắt nhìn xuống.
Diệp Ca giật mình, vội vàng tránh đi, nhưng không ngờ đối phương không dựa theo quỹ tích chuyển động của anh để đánh tới mà đột nhiên duỗi chi cuốn lấy một con quỷ đang lơ lửng giữa không trung.
Do bất ngờ không kịp đề phòng, con quỷ bị tóm chặt, gương mặt dữ tợn đáng sợ của nó méo mó vì khiếp sợ:
“Cái gì…?!”
Khối thịt đỏ tươi dính dớp rỉ ra chất lỏng.
“A a a a a a a a a a a a!!!” Con quỷ gào lên thảm thiết, linh thể dần dần bị hòa tan và hấp thu trong tiếng “xèo xèo.”
Diệp Ca sửng sốt, chỉ thấy càng nhiều xúc tu vươn ra từ cơ thể khổng lồ như ngọn núi nhỏ của Mẹ, như tấm lưới lớn chặt chẽ che phủ bầu trời, bắt lấy toàn bộ lệ quỷ lơ lửng chung quanh, tiếng kêu gào thảm thiết chói tai nối nhau vang lên.
Sắc mặt anh trầm xuống.
Bà ta…
Bổ sung thể lực bằng cách cắn nuốt con mình, thật không hổ danh Mẹ của hết thảy những kẻ xấu xa.
Người đàn bà cúi gằm gương mặt tái nhợt, cái lưỡi đỏ tươi thò ra khỏi miệng, chậm rãi liếm khóe môi, lộ vẻ tham lam tà ác.
Rốt cuộc cũng khôi phục được một chút.
Miệng bà ta từ từ nứt ra hai bên, răng nhọn san sát lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, từng hàng từng vòng mọc hướng vào trong, nước miếng sền sệt mang tính ăn mòn từ từ nhễu ra từ trong miệng.
…Tiếp theo, đã đến lúc cho bữa ăn thịnh soạn.
…
Trên mặt đất.
Không khí tràn ngập mùi tanh hôi, những thi thể rách nát và dữ tợn chất đống dưới chân đang chậm rãi hòa vào không khí.
Nhưng tốc độ gia tăng nhanh hơn hơn tốc độ tan biến rất nhiều, vô số thi thể và máu tươi văng ra, chất chồng lên nhau trước khi những cái xác lệ quỷ trước đó kịp hóa thành âm khí, tạo ra khung cảnh hệt như địa ngục.
Kê Huyền đứng trên đó, tựa như chúa tể của địa ngục.
Hắn híp mắt, con ngươi đỏ rực lóe lên vẻ lạnh lẽo dưới hàng mi thật dài, gương mặt tái nhợt không chút cảm xúc song lại gây cho kẻ địch một áp lực vô hình.
Tác dụng phụ từ việc cưỡng chế chuyển những ràng buộc trên người Diệp Ca lên người hắn đang từ từ xuất hiện.
Động tác của Kê Huyền chậm dần.
Tuy nhiên, đám lệ quỷ vây quanh hắn lại trở nên thận trọng và e dè hơn… dù sao, phần lớn những thi thể dưới chân chúng đều do một mình người đối diện gây ra, dẫu đã mất đi một phần sức mạnh thì cảm giác áp bách từ Quỷ Vương đương nhiệm vẫn không thể xem thường.
Đột nhiên, mặt đất dưới chân hắn nổ tung.
Cú tập kích bất ngờ từ dưới lòng đất khiến đám lệ quỷ không kịp đề phòng.
Vô số những thi thể đỏ thẫm chi chít trồi lên, vung vẩy lắc lư giữa không trung, tấn công những con quỷ dưới đất mà không phân biệt địch ta.
Cơ thể Kê Huyền hành động trước cả ý thức, hắn nhảy sang bên cạnh tránh đi.
Trông thấy cảnh tượng trước mắt, hắn giật mình, ngước nhìn lên bầu trời.
Hóa ra đây chính là lí do Mẹ khiến cơ thể mình trở nên khổng lồ như vậy.
Bà ta rất xảo quyệt, bà ta biết rõ khi đối đầu với cơ thể lớn như vậy, đối thủ sẽ không thể bắt kịp mọi hành động của mình.
Vậy nên, bà ta vừa đánh nhau với Diệp Ca vừa lợi dụng âm khí thoát ra từ những thi thể trên mặt đất làm vỏ bọc để khống chế một số khối thịt đỏ tươi lẳng lặng chui xuống lòng đất, chờ cơ hội cho đòn tấn công hiện tại.
Diệp Ca nghe thấy tiếng gào thét chói tai vang lên phía sau cách đó không xa.
Tiếng hét thảm thiết xuyên thấu bầu trời, đinh tai nhức óc đến mức khiến anh vô thức rùng mình.
…Âm thanh phát ra từ chỗ của Kê Huyền.
Trong nửa giây ngắn ngủi, Diệp Ca mất tập trung.
Mẹ lập tức chớp cơ hội, bất ngờ đánh úp.
Diệp Ca giơ tay lên đỡ theo phản xạ.
“Keng.” Tiếng va chạm giòn dã vang lên.
Cùng với ánh dao lóe lên, thứ nhìn như khối thịt mềm nhớt bong ra và rơi xuống, để lộ những chiếc răng sắc bén trắng bóng cắn chặt lưỡi dao màu đỏ, phát ra âm thanh “ken két” khiến người ta ê răng.
Sau khi bị cắn, anh không thể thu lưỡi hái lại.
Không thể trách thoát.
Hai tay Diệp Ca giữ chặt chuôi xương của lưỡi hái, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, cánh tay run run dưới áp lực nặng nề.
Anh híp mắt, chăm chú nhìn Mẹ đang chậm rãi tiến về phía mình, mắt bà ta lóe lên vẻ lạnh lẽo tàn ác như một con sói cô độc.
Liếc mắt, Diệp Ca trông thấy những xúc tu sau lưng đang từ từ vây lại, phạm vi anh có thể di chuyển hẹp dần.
“Bắt được ngươi rồi.” Mẹ nói.
Bà ta tham lam nhìn chàng thanh niên trước mặt, cái miệng đầy răng nhọn khép mở trong lúc nói chuyện khiến cho càng nhiều dịch tiêu hóa tràn ra, nhỏ giọt xuống đất.
Diệp Ca bật cười: “Thế à?”
Anh đột ngột buông tay, cơ thể nhanh chóng rơi xuống, bay về phía khe hở duy nhất giữa vòng vây.
Muốn chạy?!
Nét mặt Mẹ dữ tợn, bà ta theo sát phía sau, xúc tu hung hăng cuốn về phía đối phương.
Nhưng ngay khi lực cắn vừa buông lỏng, lưỡi dao màu đỏ lập tức tan biến như bọt nước.
Ở bên dưới, Diệp Ca ngẩng đầu nhìn lên.
Anh nở nụ cười giễu cợt, thoáng qua rất nhanh rồi biến mất như khiêu khích.
Anh chăm chăm nhìn con quái vật khổng lồ trước mặt, lưỡi hái lại xuất hiện trong tay.
Tệ thật! Hắn không định bỏ chạy!
Mẹ hốt hoảng, vội vàng lùi lại.
Nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần, trong khoảng thời gian ngắn như vậy bà ta không thể nào rời khỏi phạm vi tấn công của đối phương.
Lưỡi dao lạnh lẽo tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt, vẽ ra vòng cung hoàn hảo.
“A a a a a a a a a a a a…”
Một bên chân của Mẹ đứt lìa từ bắp đùi trở xuống, cái xác bị rách bắt đầu bạc màu và tan đi chỉ trong chớp mắt.
Đây là phần chi thứ hai bị chặt đứt sau cổ tay.
Chẳng qua…
Bà ta đột nhiên ngừng gào thét, vẻ mặt trở nên đáng sợ rồi đột ngột đánh tới, cái miệng nứt ra nhếch lên, phát ra tiếng cười “khà khà” quái dị: “Không sao cả, ta đã biết điểm yếu của ngươi.”
Diệp Ca giật mình.
Các chi của Mẹ nhanh chóng xẹt qua tai anh, tấn công về phía sau, tiếng gió bén nhọn rít bên tai khiến anh ớn lạnh.
Tiếng rên trầm thấp của nam giới bỗng vang lên phía sau.
Con ngươi Diệp Ca co lại, anh vô thức ngoái nhìn.
Giữa không trung nào có bóng dáng của Kê Huyền, trên các chi đỏ tươi lồi lên cái miệng cỡ bàn tay, nó toét miệng cười với Diệp Ca, dùng giọng của Kê Huyền nói: “Xem đi, điểm yếu.”
Sau lưng, hơi thở của Mẹ đã đến gần.
Khoảnh khắc đó, thế cục đã định.
Diệp Ca không còn đường lui.
Quái vật sau lưng đột nhiên há to cái miệng lớn, nuốt chửng chàng thành niên trước mặt.
Cơ thể phụ nữ của bà ta vẫn nhỏ nhắn như cũ, hoàn toàn không thể nhìn ra bà ta vừa nuốt sống một thanh niên còn cao hơn cả mình.
Cái miệng nứt toác của bà ta cong lên, đôi mắt đỏ rực lấp lánh ánh lên sự vui vẻ.
Từ lúc họ bắt đầu đối chiến đến giờ, Diệp Ca vẫn chưa mắc sai lầm lần nào.
Anh như cỗ máy được tạo ra để chiến đấu, thần kinh, xương cốt, bắp thịt, toàn bộ được sử dụng và vận hành với hiệu suất tối đa, không chút sai sót, thậm chí khiến Mẹ cảm thấy đáng gờm.
Nhưng bà ta phát hiện, lần duy nhất Diệp Ca mất tập trung là khi phía Kê Huyền phát ra tiếng thét.
Vậy nên, ngay khi đó, bà ta đã nghĩ ra mình nên làm gì tiếp theo.
Mẹ khẽ cười.
Đúng là con người, dù là kẻ mạnh nhất cũng không phải ngoại lệ… yếu đuối, ngu ngốc, dễ đoán.
Chỉ cần nắm được điểm yếu là không còn bất kì uy hiếp nào nữa.
Chỉ tiếc là…
Bà ta cúi đầu nhìn cái chân bị chém đứt của mình, các chi đỏ tươi ngọ nguậy dưới mặt cắt bằng phẳng, chất lỏng màu đen nào đó nhỏ xuống từ đấy rồi hóa thành tro bụi ngay khi vừa tiếp xúc với không khí.
Biểu cảm của Mẹ lập tức vặn vẹo.
Trước khi chết còn hại bà ta mất một chân…
Chỉ nuốt chửng thì quá hời cho hắn rồi, nếu không chắc chắn bà ta sẽ bắt tên nhân loại ngu xuẩn ngạo mạn này trả giá thật đắt.
Bà ta chậm rãi thu hồi các chi khổng lồ, đôi mắt đỏ rực chuyển động, nhìn về phía mặt đất cách đó không xa…
Bây giờ, bà ta nên đi gặp đứa con ngạo mạn còn lại của mình.
…
“Được rồi, dừng lại hết đi.”
Giọng nói lười biếng của Mẹ vang lên trên đầu họ.
Phía dưới, đám ác quỷ rối rít dừng tay, sợ hãi lui về sau.
Người phụ nữ ngồi trên khối thịt lớn như ngọn núi nhỏ, khuôn mặt nhợt nhạt cúi xuống, phần từ cổ tay và chân trở xuống đã bị chém đứt, các chi khổng lồ không hợp với cơ thể mọc ra từ bên trong, quấn lấy khối thịt sau lưng.
Bà ta chầm chậm lau đi vết máu sót lại trên mặt, cúi đầu nhìn người đàn ông đứng giữa vô số xác chết.
Đối phương lẻ loi đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bà ta.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng và thờ ơ, nhưng trong đôi mắt đỏ rực giống hệt Mẹ như đang có một cơn bão khủng khiếp sắp ập đến.
Kê Huyền chậm rãi hỏi: “Anh ấy đâu?”
Sống lưng người đàn ông thẳng tắp, hắn bình tĩnh đặt câu hỏi, nhưng những ngón tay xuôi bên người hơi siết lại.
Mẹ cười: “Sao nào, giờ mà ngươi còn hỏi về hắn à?”
Rõ ràng hiện tại đã không còn gì bất ngờ, nhưng hắn vẫn hỏi một câu ngây thơ như vậy.
Không giống Kê Huyền từng ở phía bên kia cùng bà ta suốt thời gian dài chút nào.
Mẹ lắc đầu, tiếc nuối nói: “Không ngờ, trong thời gian ngắn như vậy mà ngươi đã nhiễm phải tật xấu này của loài người.”
“Ta không cần đứa trẻ không nghe lời.” Bà tay đặt cánh tay tái nhợt còn lại lên bụng, nụ cười trên môi càng sâu: “Vậy nên ta đã để hắn trở về nơi hắn nên ở.”
Khoảnh khắc đó, bầu không khí hoàn toàn yên lặng.
Ánh mắt Kê Huyền tối sầm, hắn nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, thứ cảm xúc u ám nào đó dâng lên dưới lớp vẻ ngoài bình tĩnh.
Mẹ nhìn Kê Huyền vẫn luôn im lặng không nói gì từ đầu đến giờ, ân cần chìa tay:
“Con ta, chỉ cần con chịu nhận lỗi, ta sẽ không trách chuyện con không nghe lời trước đây.”
Bà ta mỉm cười:
“Dĩ nhiên, vẫn sẽ có chút trừng phạt nhỏ.”
Dù sao, giữ lại Kê Huyền vẫn có ích để bà ta tiến hành tế máu lần nữa trong tương lai.
Mẹ cúi đầu nhìn xuống ngón tay mình, hời hợt nói: “Chi bằng, con cứ bắt đầu bằng việc tự tay giết hết toàn bộ những lệ quỷ và con người dám cãi lại ta đi.”
Kê Huyền cười khẽ: “Mẹ rộng lượng thật đấy.”
Giọng hắn cực kì thản nhiên, nhưng trong câu chữ lại mang đầy ý khinh thường châm chọc.
Vẻ mặt Mẹ trầm xuống.
Bà ta nghe ra được sự thiếu tôn trọng trong giọng điệu của đối phương.
Ngón tay trắng nõn nhuốm máu mất kiên nhẫn vỗ nhẹ lên khối thịt: “Không phải ngươi nghĩ… ngươi vẫn còn quyền lực chống đối lại ta đấy chứ?”
Mẹ cười, nói: “Ngươi cho rằng ta không biết sao? ACE có thể khiến ta bị thương bằng lưỡi hái, hơn nữa có thể sử dụng chiêu thức của ngươi, là vì ngươi gánh chịu mọi hậu quả, nhường hết những thứ tốt cho hắn.”
“Thật sự rất vô tư.” Bà ta cười khinh miệt: “Chỉ tiếc, ngươi tin sai người rồi.”
Mẹ nghiêng người ra phía trước: “Hiện tại ngươi không chỉ không còn khả năng gây thương tổn cho ta, hơn nữa…”
Bà ta nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt cay độc bóc trần sự yếu ớt của đối phương, cười khẽ, nói: “Bây giờ, chắc ngươi cũng đang bị tác dụng phụ hành hạ nhỉ?”
“Rõ ràng không còn sức chiến đấu nhưng vẫn cố chấp như vậy… ngu xuẩn.” Mẹ mất hứng lắc đầu, nói: “Ngươi biết không, thậm chí lúc này ta còn không cần phải ra tay đâu.”
Bà ta liếc xuống.
Song Kê Huyền giữ vẻ mặt không vui không giận, không đồng ý cũng không từ chối, hệt như một pho tượng.
Mẹ nhếch môi nở nụ cười độc ác: “Ngươi không tin, đúng không?”
“Vậy thì thử mà xem.” Bà ta nhấc ngón tay mảnh khảnh, một cái xúc tu vươn ra, chất lỏng đỏ tươi bên trong nhễu nhão văng khắp nơi, nhanh chóng lao về phía đám quỷ đang rục rịch.
Răng rắc, răng rắc.
Xương chúng chọc thủng da thịt, tiếng gào thét kì quái vang lên.
Mỗi đôi mắt chúng đều lờ mờ ánh lên sắc đỏ, vẻ mặt đói khát điên cuồng nhìn chằm chằm Kê Huyền cách đó không xa.
“Tới đi.” Mẹ cười, hờ hững nói.
Đám quỷ điên cuồng tru lên, hệt như chó điên đứt xích tranh nhau lao về phía Kê Huyền.
Sức chiến đấu của mỗi con quỷ đều tăng vọt vài lần so với trước đó, Kê Huyền vốn đã ở thế bất lợi càng khó lòng chống đỡ, hắn chật vật né tránh những đòn tấn công, song vết thương trên người càng lúc càng nhiều, động tác dần chậm lại từng chút một.
Mẹ cụp mắt, thưởng thức bộ dạng chật vật của Kê Huyền:
“Nghĩ xong chưa?”
Ngón tay tái nhợt của Kê Huyền xuyên thủng cổ họng một con quỷ trước mặt hắn, hắn ngước mắt nhìn đối phương, bờ môi mỏng cong lên đầy châm chọc:
“Đương nhiên.”
Con quỷ tiếp theo để lại ba vết cào thấu xương trên tay hắn, sau đó lập tức bị hắn bẻ cổ.
Kê Huyền tránh con quỷ thứ ba nhào tới từ sau lưng.
Đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng về phía Mẹ qua vô số những cái đầu dày đặc trước mặt, một thứ cảm xúc u ám điên cuồng nào đó đang sinh sôi sâu trong mắt hắn, như còn quái vật đáng sợ thoáng khỏi lồng giam, để lộ bộ mặt thật đáng sợ:
“Ta sẽ ăn ngươi.”
…Chỉ có như vậy, ta và anh mới có thể hòa thành một thể.
“Sau đó, ta sẽ ăn tất cả mọi người.” Kê Huyền cười nói.
…Nếu đã không thể có được ánh sáng, vậy thì cùng nhau đắm chìm đi.
Dù rõ ràng đối phương đang ở thế bất lợi, nhưng khi đối mặt với ánh mắt đó, Mẹ vẫn không khỏi giật mình… bản năng mách bảo bà ta, mỗi câu Kê Huyền vừa nói không phải là giả mà là suy nghĩ thật sự trong lòng đối phương.
Nếu đã vậy thì không thể giữ được.
Thoắt cái, vẻ mặt Mẹ trở nên dữ tợn, bà ta chậm rãi nhấc tay nhưng còn chưa kịp làm gì, cảm giác nguy hiểm kì lạ nào đó bỗng nhiên ập tới.
Như mũi kim thép đâm vào cơ thể, khiến bà ta rùng mình.
Một cơn gió mạnh ập tới.
Mẹ tránh sang một bên nhưng cũng không hoàn toàn né được, đòn tấn công khiến núi thịt khổng lồ rung chuyển, lắc lư rồi vỡ vụn, hoàn toàn là một cỗ sức mạnh cuồng bạo kinh khủng, máu thịt bắn tung tóe.
Quái vật làm từ xương chầm chậm bơi tới, cái đầu dê to lớn vẫn treo đầy thịt vụn, hốc mắt đen ngòm dập dờn ánh máu khiến người ta khiếp sợ.
Là Huyết Cổ Ngư.
Vẻ mặt Mẹ bỗng trở nên lạnh lẽo.
Đây là lần đầu tiên bà ta nếm trải cảm giác quyền uy của mình bị khiêu khích liên tục.
Loại mầm mống phản loạn này phải bị bóp chết.
Đống thi thể lớn như ngọn núi nhỏ sau lưng người phụ nữ nhanh chóng tái tổ chức và tự phục hồi, sát ý rét lạnh lóe lên trong mắt bà ta.
Quái thú sọ dê không chút sợ hãi đối đầu với bà ta, sau lưng là mây đen dày đặc cuồn cuộn.
Đột nhiên…
“Ê! Mấy người tụ tập ở đây sao không rủ tui với?”
Một giọng nói ngang ngược và phách lối vang lên cách đó không xa.
Lửa âm hừng hực bùng lên giữa đám lệ quỷ, tiếng lửa cháy lốp bốp và tiếng rít gào vang tận mây xanh.
Mẹ kinh ngạc nhìn về phía truyền tới tiếng ồn ào.
Không biết từ lúc nào, bên rìa khu đất hoang vu bị ác quỷ chiếm lại xuất hiện hơi thở của con người.
Với sự bao vây của đông nghịt lệ quỷ dưới bầu trời đen ngòm, hơi thở xa lạ kia tràn vào như tia lửa đột nhiên lóe lên trong bóng tối, yếu ớt, cô độc nhưng rõ ràng, sinh động, hoàn toàn không thể phớt lờ.
Đám ác quỷ không khỏi khựng lại, trên mỗi gương mặt xấu xí dữ tợn đều là vẻ kinh ngạc khó mà giấu được.
Chúng không ngờ…
Loài người nhỏ yếu đang hoàn toàn yếu thế kia vậy lại có gan quay lại.
“BLAST! Mày chừa tao với chứ!” Giọng nói bất mãn của thiếu nữ đi đôi với tiếng cưa điện “rè rè” vang lên: “Mày không biết tao bị nhốt bao lâu rồi đâu, xương khớp rỉ sét cả rồi.”
“Hai người có thể đừng lỗ mãng vậy không?” Giọng nam giới đầy bất đắc dĩ: “Chú ý đội hình đi.”
Tiếng côn trùng vo ve vang lên cùng giọng anh ta.
Con rết đột nhiên hóa khổng lồ rồi nhảy vào giữa bầy côn trùng, cặp càng “ken két” va vào nhau, thoắt cái đã xé nát con quỷ cấp B đứng trước mặt nó.
Kê Huyền cũng cực kì ngạc nhiên.
Tại sao…?
Không phải quỷ ảnh đã dẫn toàn bộ người của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên đi rồi sao?
Đúng lúc này, quỷ ảnh cười bất lực hiện thân sau lưng nhóm người.
Nó vừa nuốt chửng con quỷ tấn công về phía mình, vừa không quên quay đầu giải thích với sếp lớn nhà mình:
“Thật… thật ra không phải tôi không muốn cản họ, là họ nhất định muốn quay lại…”
Với Mi mà nói, mọi chuyện đều vượt quá lẽ thường… nếu nó phân tích rõ ràng thiệt hơn với một đám lệ quỷ, nói với chúng cơ hội chiến thắng gần như bằng không, chỉ cần quay lại, trăm phần trăm chúng sẽ chết thì sẽ không con quỷ nào tình nguyện về đây.
Chúng chính là loài ham lợi tránh hại như vậy.
Nhưng khi nó nói những lời tương tự với nhóm nhân loại này, phản ứng của họ nằm ngoài dự đoán của quỷ ảnh.
Sau hồi lâu im lặng, một trong số những người đó mở lời, nói:
“Đã như vậy, chúng ta lại càng không để đồng đội chiến đấu một mình được.”
Càng khiến người khác ngạc nhiên là, chỉ với một lí do đơn giản như vậy mà tất cả loài người đều đồng ý với cuộc tấn công tự sát này.
Mi nhìn Kê Huyền, khó xử nói: “Loài người… đúng là một giống loài kì lạ.”
Thế nên… cả nó cũng bị lây nhiễm tinh thần chiến đấu ấy.
Biết đâu… chỉ là biết đâu thôi, loài người có thể chuyển bại thành thắng thì sao?
Vậy là, Mi ôm theo ý tưởng này quay lại cùng họ.
Nó thực sự muốn chứng kiến kết cục của loài người, dù cho có là một thất bại không thể nghi ngờ.
“Ầm…”
Tiếng va chạm cực lớn lại vang lên trên đầu.
Huyết Cổ Ngư quẫy đuôi lao về phía Mẹ thêm lần nữa, nó há to miệng cắn xé các chi của đối phương, bất kể bà ta có tấn công thế nào cũng không buông tha.
Sau khi bị hất ra, dù xương sườn trên người đã gãy, tứ chi có rụng rời nó vẫn lao tới không biết mệt mỏi, tức giận đâm vào núi thịt khổng lồ trước mặt.
…“Ầm” “Ầm”.
Xung quanh tối tăm mà tĩnh mịch, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng va chạm, tựa như vang lên ở rất xa, nghe thế nào cũng không chân thật.
Chao đảo.
Cả thế giới chao đảo như rơi xuống biển sâu dập dờn.
Gì vậy…?
Mí mắt Diệp Ca giật giật.
Ngay sau đó, lại là một đợt chấn động khác.
Anh mở mắt.
Tầm mắt anh tối đen như mực, không có lấy một tia sáng lọt vào.
Một lớp sóng máu bao cả người anh bên trong, như một tấm màn trung thành bảo vệ chủ nhân của nó.
Đây là… đâu?
Đầu óc Diệp Ca vận hành một cách chậm chạp.
Ầm!
Lại thêm một tiếng.
Anh khó khăn ngồi dậy, nhưng do không còn chút sức nào nên lại ngã về lần nữa.
“Cạch.”
Có thứ gì đó rơi ra.
Diệp Ca đưa tay mò tìm… là một vật nhỏ hình tam giác, cảm giác ấm mịn như ngọc thạch, ở giữa có một lỗ thủng hình con mắt.
Anh ngây người.
“Thiên Nhãn.”
Danh từ này đột ngột xuất hiện trong đầu anh.
Diệp Ca nắm nó, cảm giác hòn đá lạnh băng nặng trịch trong tay anh, tâm trí hỗn loạn dần trở nên rõ ràng.
Anh nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi bất tỉnh.
Vậy là…
Diệp Ca nhìn bóng tối xung quanh.
Hiện tại, hẳn là anh đang ở trong cơ thể Mẹ.
Diệp Ca không thể triệu hồi vũ khí của mình.
Bất kể là lưỡi hái hay sóng máu Kê Huyền đưa cho anh, đều không thể triệu hồi và sử dụng.
Chỉ có bức màn máu trước mặt anh vẫn gắng gượng tồn tại, ngăn cách Diệp Ca với bóng tối vô tận và hỗn loạn bên ngoài.
…Phải làm sao mới rời khỏi đây được?
Bề mặt lạnh băng của viên đá được làn da anh sưởi ấm, góc cạnh cứng rắn đâm vào lòng bàn tay anh, đau âm ỉ.
Diệp Ca ngẩn ra.
Anh chần chừ, cuối cùng vẫn chậm rãi đưa Thiên Nhãn lên trước mắt.
Cảnh tượng trước mặt cực kì đáng sợ, cả Diệp Ca cũng không khỏi nghẹn thở, con ngươi anh co lại.
Những thứ màu đen đó… là hằng hà sa số những linh hồn bị Mẹ cắn nuốt, có con người, có lệ quỷ, hoặc chết lặng, hoặc đau khổ, biểu cảm hoặc gào thét, hoặc cứng lại; chồng chất lên nhau từng tầng từng lớp, không tài nào thấy được điểm bắt đầu hay kết thúc, như một đại dương vô tận mà trong đó anh là chiếc thuyền đơn độc trôi nổi, có thể bị nuốt chửng ngay lập tức.
Diệp Ca hít một hơi thật sâu, cố ép mình bình tĩnh lại.
Sau đó, anh nhìn qua Thiên Nhãn, chăm chú tìm kiếm bất cứ điểm đột phá nào có thể tồn tại trong bóng tối.
Diệp Ca chợt chú ý tới chút ánh sáng yếu ớt hắt ra từ đâu đó sâu trong bóng tối.
Đó là gì?
Anh không dám chắc, nhưng bản năng nói với anh rằng, thứ đó có lẽ… rất quan trọng.
Gần như không có bất kì điểm nào để anh mượn lực nào trong bóng tối hun hút nhấp nhô, việc tiến bước trở nên cực kì khó khăn.
Diệp Ca chỉ có thể đạp lên mặt của những linh hồn bị cắn nuốt, chật vật bước đi.
Ánh sáng kia rất mờ nhạt, như ngọn nến leo lét giữa gió lớn hoặc ánh trăng phản chiếu yếu ớt trên những cơn sóng đánh xiết, như thể sẽ bị nhấn chìm vào bóng tối xung quanh chỉ trong chớp mắt.
Có những lúc, Diệp Ca còn nghi rằng chỉ cần anh chớp mắt ánh sáng kia sẽ lập tức biến mất.
Nhưng nó không biết mất.
Từ đầu đến cuối, nó vẫn phát sáng một cách cố chấp và gian khó, như một chấp niệm đã gắng gượng từ lâu, dù cho mọi thứ đều bị chôn vùi nó vẫn kiên quyết tồn tại.
Càng lúc càng gần.
Diệp Ca đã có thể trông thấy đường ranh của ánh sáng.
Đó là một quả cầu với một lớp rào cản mỏng che chở xung quanh, mà giữa khối cầu đó là rất nhiều…
Linh hồn trôi nổi.
Nếu nói lớp rào cản đó đang bảo vệ, chi bằng nói nó đang giam cầm chúng, từng tia sáng nhạt lập lòe chảy ra ngoài dọc theo cơ thể chúng và biến mất ở nơi tối tăm tận cùng.
Diệp Ca ngẩn người.
Anh không biết mình đang nhìn cái gì.
Diệp Ca nhích đến, đường nét của những linh hồn kia dần rõ ràng hơn.
Phần lớn bọn chúng đều là những linh hồn không còn nguyên vẹn.
Yếu ớt, nhợt nhạt, chỗ thì rõ nét, chỗ lại mờ nhạt, nhưng so với những linh hồn đã bị bóng tối đồng hóa đến mặt mũi hỗn độn từ lâu còn lại, chúng vẫn hoàn chỉnh hơn nhiều.
“Này…”
Diệp Ca lên tiếng thăm dò, không mấy hi vọng gì.
Không có linh hồn nào đáp lại.
Diệp Ca không giận mà lại nhích đến gần hơn: “Này, các người có nghe thấy không…”
Tiếng anh đột nhiên im bặt.
Như có thứ gì đó chặn ngay cổ họng, ngăn anh nói nốt câu.
Đó là một linh hồn bị lột da, gân xanh và bắp thịt đỏ tươi mất đi lớp da bảo vệ trần trụi phơi bày, song vẫn có thể nhìn ra vóc dáng trẻ trung xinh đẹp.
Tuy không cách nào nhìn rõ mặt mũi, nhưng Diệp Ca vẫn biết cô ta là ai.
Da của cô ta từng bị treo trong container nhỏ hẹp chật chội, chờ được chuyển đi nơi khác.
Diệp Ca vô thức thở nhẹ, anh chầm chậm quay sang nhìn một linh hồn khác.
Đó là một người phụ nữ trẻ có gương mặt rất quen thuộc, ngực và bụng cô ta ướt đẫm máu tươi, máu thịt lẫn lộn dưới lớp quần áo… Diệp Ca nhớ anh đã tận mất nhìn thấy cô bị chồng mình liên tục đâm dao vào cơ thể trong khu dân cư nọ sau đợt bách quỷ dạ hành.
Chuyện gì vậy… sao họ lại ở đây?
Diệp Ca cảm thấy đầu óc mình rối bời, vô số suy đoán trôi nổi trong hỗn loạn
Trong lúc anh còn sững sờ, một giọng nói rất nhỏ vang lên bên cạnh.
“Là anh…”
Anh giật mình nhìn về phía âm thanh phát ra.
Chỉ thấy một bé trai tầm bảy tám tuổi đứng cách đó không xa, nơi vốn là đôi mắt chỉ còn hai lỗ thủng đầm đìa máu tươi, như thể bị ai móc đi.
Cậu bé nhìn Diệp Ca bằng hốc mắt trống rỗng, như không cần thị lực vẫn có thể thấy được anh.
So với những người khác, mặt mũi cậu ta rõ ràng hơn, cũng còn nguyên khả năng suy nghĩ và giao tiếp:
“Em biết anh.”
Cậu bé nói bằng chất giọng non nớt.
…Hẳn cậu bé là chủ nhân của đôi mắt.
Diệp Ca giật mình.
Nhưng lúc anh tìm thấy đôi mắt đã được đặt vào hộp, sao đối phương lại biết anh chứ?
Như nhìn thấu nghi vấn của Diệp Ca, cậu bé nói:
“Vì cô đã nhắc với em về anh.”
Cô…?
Diệp Ca có cảm giác mình đã mất khả năng suy nghĩ.
Anh không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ.
Trong không gian tĩnh mịch, giọng cậu bé càng thêm trong trẻo và ngây thơ:
“Lúc em đến, cô đã ở đây rồi.”
“Nhưng cô ít nói chuyện lắm, phần lớn thời gian chỉ ngồi ngẩn người.”
Câu bé quay sang chỉ hai người bên cạnh.
“Lúc đầu chị gái đó và cô vẫn có thể nói chuyện, nhưng từ từ cũng chỉ ngây ra.”
Cậu bé có vẻ buồn: “Gần đây thời gian em ngẩn người cũng càng lúc càng dài… có lẽ chẳng mấy chốc em cũng không nói được nữa.”
“Nhưng mà, tuy cô càng lúc càng đờ đẫn lâu hơn, nhưng thi thoảng cô vẫn nói chuyện được,” cậu bé nghiêng đầu: “Hơn nữa, hình như cô là người đã ở đây lâu nhất trong số chúng em.”
Diệp Ca nghe thấy mình hỏi: “Cô mà em nói… đang ở đây sao?”
Giọng anh nghe xa lạ mà xa xôi, Diệp Ca có chút không dám chắc có phải lời này do mình nói không.
“Đương nhiên ạ.” Cậu bé không có đôi mắt nói, chỉ tay về một phía: “Cô ở bên đó.”
“Anh tới tìm cô ạ?” Cậu bé hỏi.
Diệp Ca nói không nên lời.
Cậu bé khịt mũi: “Thích quá, em cũng muốn gặp bố mẹ.”
Nói xong, cậu bé liền đứng tại chỗ không cử động nữa, hình như lại bắt đầu ngây ra.
Diệp Ca nhìn về phía đối phương chỉ.
Ở nơi u tối như có một sức mạnh nào đó đang kéo anh tiến tới, tiếp tục đến gần.
Những linh hồn không nguyên vẹn vô tri vô giác tránh sang hai bên theo mỗi bước đi của anh, tách ra một con đường cho Diệp Ca.
Cuối con đường là một linh hồn không trọn vẹn.
Ánh sáng mờ nhạt, tàn tạ không đầy đủ, mặt mũi gần như đã biến mất, chỉ còn có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ, một sợi dây mảnh nối dài về phía bóng tối từ trên người bà, tuy nhìn nó rất vụn vằn nhưng ánh sáng trên sợi dây lại sáng hơn đôi phần so với bất kì linh hồn nào khác.
Khoảnh khắc đó, Diệp Ca như bị sét đánh.
Chuyện này… có thể xảy ra thật sao?
Anh không dám nghĩ đến, không dám suy nghĩ nhiều, cũng không dám thở.
Linh hồn không trọn vẹn kia như cũng cảm giác được gì đó, bà rề rà mà đờ đẫn ngước mắt nhìn về phía Diệp Ca.
Diệp Ca đờ người nhìn bà.
Anh há miệng, nhưng không có bất kì âm thanh nào phát ra từ miệng anh.
…Là mẹ sao?
Là mẹ… thật sao?
Mẹ ơi.
…
Con người và ác quỷ hỗn chiến.
Ngoài những người chơi có kinh nghiệm còn có những thành viên bình thường của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên tham gia chiến đấu, họ thận trọng chia thành tiểu đội cơ động, sử dụng đạo cụ để giải quyết những con quỷ lạc đàn.
Trong mắt mỗi người đều hừng hực ngọn lửa, họ đấu tranh không chỉ vì sống còn của riêng mình mà hơn cả là vì tương lai của thế giới.
Trên trời.
Sau lưng Mẹ, các chi khổng lồ giương nanh múa vuốt vung vẩy, từ từ khôi phục lại như ban đầu.
Bà ta âm trầm híp mắt, đăm đăm nhìn đám quái vật cách đó không xa.
Không rõ vì sao mà sâu trong cái xác có chút khó chịu.
Mẹ cau mày, phớt lờ sự khó chịu đó.
Bà ta ngước mắt, tức giận nhìn Huyết Cổ Ngư trước mặt.
Nhất định phải giết nó thị uy.
Để toàn bộ lệ quỷ đều biết, kết quả của việc phản bội bà ta là gì.
…
Trong bóng tối vô tận, ánh sáng tỏa ra từ linh hồn yếu ớt mà mờ nhạt.
Chàng thanh niên không cách nào ngăn cản mình run lên, cả cơ thể cùng run rẩy.
Đầu óc anh rối như một mớ bòng bong.
Gương mặt đó… tuy đường nét đã mờ đi, không thể nhìn rõ các đặc điểm trên gương mặt nữa nhưng không biết vì sao, Diệp Ca vẫn nhận ra đối phương… Dù thời gian đã qua rất lâu, song hơi thở quen thuộc đã in hằn, khắc ghi thật sâu trong tâm hồn anh. Diệp Ca cứ nghĩ mình đã quên từ rất lâu rồi, nhưng sau nhiều năm gặp lại, anh vẫn cảm thấy ray rứt và đau đớn.
Như thể anh lại bị kéo về đêm mưa bão đó.
Anh đứng trước cửa, người ướt đẫm run rẩy nhìn về phía căn phòng tối om.
“Mẹ…”
Giọng Diệp Ca khàn đặc, gần như không thể nghe ra giọng nói ban đầu.
Anh hoảng hốt, luống cuống, e dè, và cả chút sợ hãi.
Mẹ đang ngây ngẩn sao?
Hay là đang tỉnh táo?
Mẹ… còn nhận ra con không?
Những câu hỏi nghẹn sâu trong cổ họng Diệp Ca, dù cố gắng đến đâu cũng không thể nói được thành câu hoàn chỉnh.
Mọi thứ trước mặt anh đều hỗn loạn, linh hồn không nguyên vẹn mất lí trí đăm đăm nhìn anh, thời gian như không còn tồn tại, một tíc tắc mà dài như cả đời, một đời lại rút ngắn chỉ còn trong thoáng chốc. Cuối cùng, mãi lâu sau, linh hồn của người phụ nữ giơ tay vừa về phía Diệp Ca.
Biểu cảm trên khuôn mặt mờ nhạt quen thuộc đến không thể quen hơn nữa với Diệp Ca:
“Tiểu…Ca…”
Ngón tay lạnh băng của Diệp Ca run rẩy, anh vươn tay về phía đối phương.
Hồn thể hư ảo mờ nhạt tỏa ra ánh sáng nhạt nhòa, như thể chỉ một giây sau đó bà sẽ tan biến.
Ngón tay mờ ảo chạm tới ngón tay Diệp Ca, sau đó… xuyên qua.
Rõ ràng không thật sự đụng đến nhưng Diệp Ca lại không kìm được mà rùng mình như phải bỏng.
Đôi mắt bà cong lên như đang cười.
“Lớn… quá… rồi…”
Bà vừa dứt lời, sợi dây mảnh mối phía sau linh hồn đứt thành từng đoạn.
Phần hồn còn lại bắt đầu tan biến.
“Khoan… khoan đã.” Diệp Ca kinh hoảng siết chặt ngón tay, nhưng linh thể trong lòng bàn tay vẫn biến thành bột vụn: “Khoan đi đã…”
Đừng đi.
Chờ một chút thôi…
Rõ ràng… chỉ vừa mới gặp lại mà.
…
Huyết Cổ Ngư quẫy đuôi, nó cúi thấp đầu, sừng dê khổng lồ lóe lên vẻ sắc nhọn, sau đó lại lần nữa phóng thẳng đến núi thịt không cách nào lay động kia…
Kê Huyền liếc sang giữa lúc chiến đấu, trong bụng thót một cái, hắn lạnh lùng nói:
“Đừng đi!”
Nhưng đã muộn.
Xúc tu rạch ngang không khí cuốn thẳng về phía Huyết Cổ Ngư, một cách chính xác và xảo quyệt!
Cơ thể khổng lồ của Huyết Cổ Ngư bị xúc tu quấn chặt, dù nó vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát được.
Mẹ vui vẻ nhìn nó.
Xúc tu tàn nhẫn xuyên thủng xương sườn Huyết Cổ Ngư, đâm sâu vào trong từng chút trong sự run rẩy đau đớn của nó, muốn tìm lõi của nó.
Huyết Cổ Ngư chật vật xoay đầu, run rẩy cắn một trong những xúc tu của Mẹ, như thể dù có phải nộp mạng cũng phải xé theo một miếng thịt của đối phương.
“Thứ không biết điều.” Mẹ cười khẩy.
Xúc tu của bà ta chợt siết chặt, Huyết Cổ Ngư gầm lên.
Nhưng ngay khi mẹ sắp bóp vỡ phần lõi được ngưng tụ từ giọt máu và nước mắt kia, động tác của bà ta khựng lại.
“Sao…”
Bà trợn tròn mắt, con ngươi đỏ rực co lại.
…
Ma quỷ sinh ra từ chấp niệm.
Chấp niệm biến mất, hồn thể khắc tan.
Diệp Ca cúi đầu, đờ đãn nhìn bàn tay rỗng tuếch của mình.
Bóng tối sau lưng anh xôn xao, như đang bất an rung động.
Anh chầm chậm khép tay, lưỡi hái lờ mờ xuất hiện trong tay anh.
Khả năng kiểm soát của Mẹ với không gian này đã giảm xuống.
Anh không chỉ có thể gọi ra vũ khí của mình, thậm chí còn biết cách phá hỏng cái xác của Mẹ.
Diệp Ca chậm rãi quay đầu.
Cậu bé mất đôi mắt đang nhìn anh ở phía sau, giọng nói non nớt nhưng lại mang cảm giác chững chạc không hợp tuổi, em dè dặt hỏi:
“Anh ơi, anh sắp phải đi rồi đúng không?”
Diệp Ca: “Phải.”
Anh cúi xuống, bàn tay đặt hờ lên đầu đối phương, dịu dàng nói nhỏ:
“Nhưng em đừng lo, anh sẽ dẫn mọi người đi cùng.”
“Vậy… vậy em sẽ được gặp lại cha mẹ ạ?” Giọng cậu bé vui mừng.
Diệp Ca mỉm cười: “Có lẽ là không.”
Giọng anh nhẹ nhàng mà mềm mại: “Nhưng, một ngày nào đó sẽ gặp lại.”
Lưỡi dao màu đỏ vạch ra một vòng cung hoàn hảo, ngay khi nó lặng lẽ lia qua, những tia sáng mỏng đồng loạt đứt lìa.
Cả ràng buộc lẫn chấp niệm tiêu tán cùng lúc.
…
Xúc tu run rẩy dần kiệt sức, không thể vây được Huyết Cổ Ngư nữa.
Nó vùng ra khỏi sự trói buộc, xiêu vẹo bơi đi.
Nhưng mẹ cũng chẳng buồn để ý đến nó.
Dưới lớp da của bà ta vang lên những tiếng “xoẹt xoẹt” rất nhỏ, những vệt nứt nẻ nhăn nheo như mạng nhện bắt đầu xuất hiện tràn lan và nhanh chóng trên da thịt trắng nõn của bà ta, thoắt cái đã lan khắp toàn thân.
“Không thể nào… không thể nào!” Vẻ mặt bà ta dữ tợn, khàn giọng kêu gào.
Cái… cái xác này bị gì vậy!
Tại sao đột nhiên không chống đỡ được nữa!!
Không được, không được, không được, không được!!!
Bà ta không cho phép… không cho phép!!!!
Mẹ hốt hoảng nhấc tay gom góp từng khối vụn rơi từ trên mặt lại, muốn gắn chúng về chỗ cũ, nhưng động tác của bà ta càng khiến nhiều khối vụn rơi xuống hơn, cơ thể nhanh chóng tan rã.
“A a a a a a a a a a….” Bà ta thét lên thảm thiết: “Mau, cho ta cơ thể mới, mau!”
Bụng người đàn bà chuyển động như có thứ gì đó đang giãy dụa muốn thoát ra…
Bỗng chốc, xung quanh lặng ngắt.
Ai nấy đều trợn mắt há mồm nhìn sang.
Nhưng, không ai trong số họ biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại có biến cố đột ngột thế này.
Cái xác của Mẹ nhanh chóng vỡ vụn như một lớp đất bị phong hóa, chẳng mấy chốc tiếng thét thảm thiết đã biến thành tiếng ngọ nguậy dính dớp do mất đi dây thanh quản của loài người, rất nhanh sau đó, cả hình dạng con người cũng không còn.
“Ầm!”
Một tiếng nổ thật lớn.
Ngay khi cái xác tan vỡ, đống thịt căng phồng lập tức rơi xuống từ giữa không trung.
Không…
Không! Không! Không! Không! Không!
Khối thịt im lặng gào thét, liều mạng giãy dụa trên không.
Mặt đất nứt ra một khe hở, ánh sáng màu đỏ kì quái lóe lên, dưới vực sâu thăm thẳm, bờ bên kia chầm chậm mở cửa, nghênh đón người dân của nó.
Đúng lúc này, một tiếng “soạt” vang lên…
Ánh sáng lạnh lẽo sắc bén xẹt qua.
Giữa cơn mưa máu, cái bụng phập phồng bị phá vỡ từ bên trong, thân hình chàng thanh niên thoát ra.
Diệp Ca cảm giác mình đang rơi.
Anh ngước nhìn bầu trời bị mây đen bao trùm, qua khe hở giữa những tầng mây, thấp thoáng có thể thấy được màu xanh của bầu trời, như viên đá quý được dòng nước gột rửa, lóe lên ánh sáng lạnh băng mà xa xôi.
Ngay khi anh rơi xuống, cảm giác mất trọng lượng bao trùm cơ thể anh.
Trong tầm mắt anh, mưa máu trút xuống, ngân hà xa xăm, tiếng ồn ào huyên náo vang lên xa xa, nhưng Diệp Ca không nghe rõ được gì, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù.
Rơi xuống, rơi xuống.
Tay chân anh nặng như đổ chì không tài nào nhấc lên nổi, như thể ngay lúc này anh có thể thiếp đi.
Mí mắt Diệp Ca chầm chậm khép lại.
Đột nhiên, một âm thanh quen thuộc chợt vang lên cách đó không xa, như lưỡi dao sắc bén cắt xuyên qua những hỗn loạn, kéo Diệp Ca trở lại từ trạng thái ngẩn ngơ chỉ trong chớp mắt.
“Anh ơi…”
Giọng đối phương trầm thấp vội vã, âm cuối run rẩy, chứa chan tràn đầy tình cảm, khiến con tim người ta run lên.
Diệp Ca giật mình.
Ngay sau đó, anh cảm thấy mình được ôm chặt trong lồng ngực lạnh lẽo.
Cú rơi ngừng lại.
Diệp Ca ngước mắt nhìn.
Người đàn ông cụp mắt, đôi mắt đỏ rực đầy hoảng sợ dưới hàng mi dài, cánh tay lạnh lăng không nhịn được mà run rẩy, khó tin ôm chặt chàng thanh niên trong ngực.
Dường như hắn sợ nếu dùng không dùng đủ sức đối phương sẽ chạy thoát khỏi vòng tay hắn, lại sợ ôm quá chặt sẽ khiến ảo ảnh tan vỡ.
Diệp Ca giữ chặt tay đối phương, cảm xúc chân thật từ lòng bàn tay kéo hắn ra khỏi sự hỗn loạn:
“Huyền…”
Anh lẩm bẩm.
Diệp Ca chớp mắt.
Một giọt nước mắt lăn xuống.
Kê Huyền giật mình, bỗng trở nên luống cuống, lo lắng hỏi: “Sao… sao vậy?”
Diệp Ca nhấc tay, sờ lên má mình như vừa tỉnh mộng.
Lạnh lẽo mà ẩm ướt.
Nước mắt lăn dài xuống cằm rồi rơi lên mu bàn tay Kê Huyền, cảm giác nóng hổi làm hắn rùng mình.
À… ra là vậy.
Diệp Ca lắc đầu, cong môi, đôi mắt màu hổ phách được gột rửa càng thêm trong suốt và sáng ngời:
“Chỉ là… gặp được một người thôi.”
Một người rất quan trọng với anh.
Kê Huyền đăm đăm nhìn anh.
Sau hồi lâu, hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt Diệp Ca.
Ngón tay hắn vẫn nồng nặc mùi máu tươi, lệ khí từ việc giết chóc còn chưa tan hết trong mắt hắn, nhưng đôi môi mềm mại lành lạnh của hắn phớt nhẹ qua gò má lạnh băng của chàng thanh niên, dịu dàng như lông chim rơi xuống.
Kê Huyền hôn lên môi Diệp Ca từng chút một.
Lần này, Diệp Ca không tránh.
Hai người môi kề môi, giọng hắn ấm ách trong cổ họng, như đang nũng nịu:
“Anh ơi, chuyện anh hứa với em, sau khi mọi thứ kết thúc… anh sẽ giữ lời chứ.”
Diệp Ca bật cười:
“Ừ, nói lời giữ lời.”
Anh ngẩng đầu lên, đáp lại nụ hôn này.
===HOÀN===