• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giây kế tiếp, cái đầu tái nhợt kia hóa thành cát bụi.

Vách tường và sàn nhà nhanh chóng sập xuống, tựa như một ngôi nhà giấy bị ngâm trong nước, sụp đổ, phai màu rồi hóa thành những mảnh vụn bay đi.

Sau đó, Diệp Ca phát hiện mình đang đứng ở tầng một của quỷ vực.

Mặt đất cháy đen, bầu trời như vũng bùn, những con mắt cực lớn trên đầu đã biến mất, mặt đất rạn nứt phát ra những âm thanh vỡ vụn đáng sợ, xem ra nơi này cũng không kéo dài được bao lâu nữa.

Mấy người đang nằm trên đất từ từ tỉnh lại.

BLAST là người đầu tiên tỉnh dậy, cậu ta nhảy dựng lên từ dưới đất, kêu oai oái kéo quần áo mình, quay vòng vòng xem có còn con sâu nào sót lại hay không.

Ngũ Túc là người thứ hai tỉnh lại, hắn ta mờ mịt xoa đầu rồi chậm chạp ngồi dậy, dường như vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Ngay sau đó, Trần Thanh Dã cũng tỉnh lại từ cơn mê.

Anh ta thong thả đứng dậy, ghét bỏ phủi bụi đất trên người, sau đó cẩn thận vuốt phẳng những vết nhăn trên quần áo.

BLAST rưng rưng nước mắt nhìn anh ta.

Cậu ta nhào vội sang, bá chặt vai Trần Thanh Dã: “Người anh em, tui sẽ không ghét mấy con s…”

A Trường ló đầu ra từ ống tay áo Trần Thanh Dã, ngước cái đầu đầy mắt kép nhìn chăm chăm phần tử nguy hiểm mới nãy còn đánh nhau không ngớt với mình, đôi càng nhấp vào nhau “ken két”.

“!” Mặt BLAST tái mét, cậu ta giật bắn ra như một thói quen.

Trần Thanh Dã yêu thương sờ đầu A Trường, sau đó đưa tay đẩy kính nhìn BLAST:

“Gì?”

BLAST: “…Coi như tui chưa nói đi.”

“Sao các cậu vẫn còn tâm trạng tán gẫu vậy?” Vệ Nguyệt Sơ ngẩng lên nhìn bầu trời đang tan rã trên đầu, nói: “Quỷ vực này sắp biến mất rồi.”

“Há, sao cơ?” Ngũ Túc sờ cái gáy vẫn còn đau âm ỉ, vẻ mặt mờ mịt như vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.

Hắn ta chỉ nhớ mình bị ném vào một nơi tương tự như trong trò chơi, còn đánh nhau với ACE giả mạo… sau đó thì sao? Sau đó đã có chuyện gì?

Ngũ Túc vội hỏi: “Con quỷ kia biến mất rồi à?”

Những người còn lại vô thức nhìn sang Diệp Ca đứng bên cạnh, từ đầu đến giờ vẫn chưa nói gì.

Ngũ Túc: “?”

Diệp Ca: “…”

Thấy hành vi ba xạo của mình sắp lộ tẩy, anh hắng giọng, chỉ ra một vấn đề mấu chốt mà mọi người xem nhẹ đã lâu: “Phải rồi, có ai nhớ chúng ta bị kéo vào từ đâu không?”

“Dĩ nhiên!” BLAST không thèm suy nghĩ chỉ một nơi cách đó không xa: “Chẳng phải là từ trong thang máy…”

“Thi thể” của thang máy đằng xa nằm bẹp trên đất, trông chẳng khác gì một chiếc hộp kim loại bị ép bẹp.

Mọi người: “…”

Đựu!

Nói thì chậm nhưng mọi thứ xảy ra thì nhanh, chẳng mấy chốc quỷ vực đã không gượng được nữa mà sụp đổ, hóa thành âm khí rồi tan biết.

Cảnh tượng siêu nhiên kì lạ biến mất trong tích tắc, thay vào đó là giếng thang máy tối mịt.

Dây cáp đã đứt, thang máy kim loại bị đập nát sâu tít dưới cùng, đoàn người lơ lửng trong không trung tròn mắt nhìn nhau.

Giây kế tiếp, dưới tác dụng của trọng lực, họ bắt đầu rơi tự do.

“A a a a a a a!” Ngũ Túc hét lên.

Vệ Nguyệt Sơ nhanh tay lẹ mắt kéo cổ áo hắn ta lại.

Ngũ Túc: “!”

Hắn ta không kêu nữa, chẳng qua lại bị siết đến trợn mắt.

Họ bám vào vách tường gần nhất, BLAST ở trên cùng nhanh nhẹn bật lên vài mét, đến trước cánh cửa thang máy đóng chặt gần đó.

Ngọn lửa nóng rực bùng lên trong tay cậu ta, sau đó dí thẳng vào lớp kim loại.

Cửa thang máy trước mặt cậu ta nhanh chóng đỏ rực rồi nhũn ra, sau đó tan thành nước chảy xuống, phơi ra một lỗ hổng lớn.

BLAST thu tay: “Ở đây!”

Cả nhóm lần lượt bò ra ngoài.

Ai nấy mặt mũi đều xám ngoét, trông vô cùng chật vật.

Ngũ Túc che cổ ho như nổ phổi: “Khụ khụ khụ!”

Hắn ta ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn Vệ Nguyệt Sơ: “Cô tính siết chết tôi hay gì?”

“Xin lỗi, xin lỗi.” Vệ Nguyệt Sơ nói chẳng mấy chân thành: “Tình thế nguy cấp, tiện tay thôi.”

Ngũ Túc ho khan mãi xong mới chợt nhớ đến chuyện gì, hắn ta nhảy dựng lên: “Từ Từ! Diệp Ca đâu! Ai kéo cậu ấy không!!”

Diệp Ca là người bình thường duy nhất trong cả bọn, không có khả năng tự vệ, không thể liên lụy đến cậu ta chỉ vì vô tình đi chung thang máy với họ được…

Khi Ngũ Túc cuống lên như ngồi trên đống lửa, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng hắn ta:

“Tôi ở đây.”

Ngũ Túc quay phắt đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra.

Dù chàng thanh niên cũng y hệt như họ, quần áo dính đầy bụi bặm nhăn nhúm như vừa trải qua một trận đại chiến, nhưng có thể thấy tay chân vẫn còn lành lặn.

Ngũ Túc thở phào: “Cảm ơn trời đất.”

Hắn ta kéo tay Diệp Ca: “Cậu có thấy khó chịu ở đâu không?”

Ba người còn lại sau lưng lộ ra vẻ mặt khó tả: “…”

Diệp Ca khéo léo đáp: “Cảm ơn đội trưởng Ngũ, tôi rất ổn.”

Vẻ mặt ba người phía sau càng quái dị hơn.

Vệ Nguyệt Sơ vô thức quay sang nhìn Trần Thanh Dã, song lại phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, lúc này họ như đọc suy nghĩ được trong mắt lẫn nhau.

Trần Thanh Dã: …Cô sao đấy?

Vệ Nguyệt Sơ: Tôi sao là sao? Còn cậu sao đấy?

Lúc này, BLAST ngu ngơ thò đầu sang cắt đứt cuộc trò chuyện: “Sao vậy?”

Trần Thanh Dã và Vệ Nguyệt Sơ rời mắt, nhìn về hai hướng trái ngược.

Diệp Ca nhìn Ngũ Túc, nói: “Ừm… đội trưởng, hôm nay nhà tôi có chút chuyện, chắc là cần phải về sớm…”

Ngũ Túc vội vàng gật đầu: “Không sao không sao, cậu đi trước đi. Gặp chuyện thế này thì giờ cậu rất cần nghỉ ngơi đấy, thuận tiện nhớ ghé qua bệnh viện kiểm tra nhé, để tôi nói với trưởng phòng của cậu cho.”

Diệp Ca kéo cổ áo cài đến tận nút trên cùng hơi chật chội của mình, sau đó xoay người đi về phía thang bộ.

Sau khi nhìn bóng lưng chàng thanh niên biến mất sau cầu thang, Ngũ Túc quay sang, nhìn ba người chơi kì cựu với vẻ mặt quái dị phía sau, từ tốn hỏi:

“Thế tóm lại vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra trong quỷ vực vậy?”

Không ngờ cả ba đồng loạt lắc đầu: “Không biết.”

Câu trả lời đồng thanh vang lên, ba người ngờ vực nhìn nhau.

Ngũ Túc: “???”

Hắn ta vuốt bộ râu quai nón của mình, nghi ngờ hỏi: “Tức là cả ba người các cậu không ai biết có chuyện gì cả?”

Ba người gật đầu.

Ngũ Túc: “Vậy… con ác quỷ kia đâu? Chết rồi sao?”

Vệ Nguyệt Sơ: “Quỷ vực đã sụp đổ, chắc chắn là đã chết.”

Ngũ Túc càng mù mờ: “Chết như nào?”

…Không biết.

Ngũ Túc nhíu mày: “Thế Kê Huyền đâu? Hắn đi đâu rồi?”

…Không rõ.

Không lẽ là Kê Huyền giết con ác quỷ kia sao?

Hắn thực sự là đồng minh à?

Ngũ Túc ngơ ngác quay người rời đi, chuẩn bị về phòng làm việc xem lại tài liệu, tìm thêm ít văn bản liên quan đến hiệp nghị giữa đối phương và Cục quản lí lúc đầu.

Sau khi Ngũ Túc rời đi, ba người chơi trố mắt nhìn nhau.

Bầu không khí trở nên căng thẳng một cách kì dị.

Vệ Nguyệt Sơ híp mắt, cô quay sang nhìn Trần Thanh Dã đứng gần đó, hỏi:

“Sao hả, cậu nhớ lại chuyện gì rồi à?”

Trần Thanh Dã lắc đầu, tỉnh rụi đáp: “Không, không nhớ gì cả.”

Anh ta hỏi ngược lại: “Cô thì sao?”

Vệ Nguyệt Sơ nói: “Không có.”

Trần Thanh Dã: “Vậy mai gặp?”

Vệ Nguyệt Sơ gật đầu: “Ừ.”

Hai người đồng thời quay người đi về hai hướng trái nhau, trong lòng cùng chế nhạo… Hờ, tên kia chẳng biết gì cả.

BLAST đứng tại chỗ, cậu ta nghiêng đầu nhìn bóng lưng hai người đằng xa, sau đó thở dài thườn thượt.

Hầy, hai kẻ đáng thương, đều bị tên đàn ông độc ác ACE kia xoay vòng vòng, chỉ có mỗi mình cậu ta biết chân tướng.

Cô đơn quá đi.

Đúng lúc này, dường như cậu ta mới chợt nhớ đến gì đó bèn ngẩng phắt đầu lên nhìn hành lang không một bóng người trước mắt, vẻ mặt ngỡ ngàng: “Ê, các người không ai tò mò tên thật của tui à?!”

…Phận trai đẹp cô đơn làm sao.

Diệp Ca vừa đi đến cầu thang liền tiến vào quỷ vực của mình.

Cánh tay đen chui ra từ vai anh, vẫn chưa tỉnh hồn: “Trời má, rốt cuộc vừa rồi có chuyện gì vậy?”

Ban nãy ở trong thang máy, không biết vì sao Diệp Ca và thang máy lại cùng biến mất, nó vội vàng bám vào vách giếng thang máy đen ngòm, bắt đầu ngây người chờ đợi. Chừng mười phút sau, thang máy biến thành khối kim loại bẹp dúm rơi thẳng xuống đất vang lên tiếng “rầm” nặng nề, tiếp sau đó nó còn chưa kịp hoàn hồn thì năm bóng người xuất hiện trước mặt, cũng rơi thẳng xuống.

Cánh tay đen nhanh tay nhanh chân phân biệt và nhận ra mùi của Diệp Ca, luống cuống chui trở về vai đối phương.

Mãi đến giờ nó mới dám ló đầu ra.

Diệp Ca trả lời ngắn gọn: “Là quỷ vực.”

Cánh tay đen hít hà, thoắt cái đã hiểu được sự tình.

Nó lập tức ý thức được chuyện này nghiêm trọng thế nào… có thể kéo cả một cái thang máy vào quỷ vực mà Diệp Ca không hề có cảm giác gì, hơn nữa lúc kéo người còn có thể nhìn thấu ảo thuật Diệp Ca tạo ra trên người nó để chuẩn xác loại nó ra ngoài… chuyện này chỉ có ác quỷ cực kì mạnh mẽ mới có thể làm được. 

Nó lo lắng hỏi: “Thế nào? Con quỷ đó bị tiêu diệt chưa? Anh không bị thương chứ hả?”

Tuy nhiên cánh tay đen còn chưa kịp hỏi hết một loạt vấn đề như nã pháo, quỷ vực đã mở ra một khe nứt, ánh sáng bên ngoài len vào.

Diệp Ca rời khỏi quỷ vực.

Cánh tay đen nghẹn họng.

Trước mắt là một phòng khách cực lớn được trang hoàng lộng lẫy, không khí lạnh băng, ao máu bên trong cuộn trào dưới ánh sáng lờ mờ, thấp thoáng còn thấy bộ xương trắng ởn.

Đây, đây, đây….!

Cánh tay đen suýt thì ngất xỉu.

Đây… Đây không phải là địa bàn của Vương sao!

Cái đầu khổng lồ của Huyết Cổ Ngư trồi lên từ ao máu.

Nó ngửi thấy mùi hương quen thuộc trong không khí, lắc đầu vẫy đuôi bơi ào tới, thân thiết vui vẻ cọ chân Diệp Ca.

Hốc mắt đen ngòm chậm rãi ngước lên, chăm chú nhìn cánh tay đen đang ngơ ngác trên vai Diệp Ca.

Cánh tay đen run rẩy, lắp bắp: “Ờ, anh… anh có phiền nếu tui trốn nhờ trong quỷ vực của anh một chút không?”

Cho dù có Diệp Ca bảo kê, nó cũng không muốn gặp Vương và thú cưng của Vương đâu!

Diệp Ca liếc nó, không nói gì.

Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của anh rạch một đường trong không khí, sau đó một vết nứt đỏ tươi xuất hiện giữa không trung, cánh tay đen vọt ngay vào trong như bị lửa dí tới mông.

Nhưng Diệp Ca còn chưa kịp đóng quỷ vực lại, cánh tay đen đã ngượng ngùng ló đầu ra:

“À thì… tui mang điện thoại vào đây được không?”

Diệp Ca: “…”

Anh lấy điện thoại trong túi ra ném cho cánh tay đen, sau đó khép quỷ vực lại.

Lúc này trong đại sảnh chỉ còn mình Diệp Ca.

Anh rề rà nâng tay phất nhẹ qua trước ngực mình.

Một bóng người dần dần hiện ra.

Cậu bé lẳng lặng vùi vào lòng chàng thanh niên, phần lưng và khuỷu chân được một sức mạnh vô hình nâng đỡ, mái tóc đen nhánh lòa xòa rũ xuống che khuất đôi mắt nhắm chặt, chỉ lộ ra chóp mũi tinh xảo và đôi môi nhợt nhạt đang mím lại. Dường như cậu đang ngủ say, gò má áp lên ngực chàng thanh niên, bất động tựa vào người đối phương.

Diệp Ca thở phào.

Lúc trở lại quỷ vực của con quỷ đó, anh vừa nhìn đã thấy Kê Huyền với hình dáng thu nhỏ đang nằm cạnh chân mình.

Thấy những người khác sắp tỉnh, anh vội vàng tạo một lớp ngụy trang bao trùm cơ thể đối phương, sau đó khống chế một phần âm khí cố định hắn trong lòng mình… Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Ca thử nghiệm cách này, không ngờ lại làm được thật.

Thực tế chứng minh, chỉ cần không đối mặt với lệ quỷ có năng lực nhìn thấu, lớp ngụy trang của anh vẫn không có chút sơ hở nào.

Huyết Cổ Ngư mờ mịt ngẩng đầu ngửi bắp chân nhỏ gầy của Kê Huyền, như đang thắc mắc tại sao chủ nhân của nó lại đột ngột xuất hiện trong lòng con người mình thích, hơn nữa còn là trong trạng thái yếu ớt thế này…

Diệp Ca đẩy cái đầu bự của Huyết Cổ Ngư ra: “Tự mình chơi đi.”

Huyết Cổ Ngư ấm ức ngoe nguẩy cái đuôi, một bước bẻ thành ba trở về cái ao của mình, song nó vẫn lén lút trồi nửa cái đầu lên lặng lẽ nhìn con người giữa sảnh.

Diệp Ca ôm Kê Huyền đi sâu vào trong.

Anh không muốn đưa Kê Huyền về chỗ anh đang ở, nghĩ tới nghĩ lui thì đưa hắn về địa bàn của chính hắn là tốt nhất, hơn nữa ở đây còn có thuộc hạ và Huyết Cổ Ngư trông chừng, thứ có thể gây bất lợi cho hắn trên thế gian này cũng chẳng có mấy.

Thế nhưng, anh đi quanh căn phòng hai vòng vẫn không tìm được chỗ nào để thả người xuống.

Diệp Ca: “…”

Xem ra ác quỷ không cần nghỉ ngơi thật.

Ánh mắt Diệp Ca chuyển tới cái ghế mềm nằm trong một góc sâu của đại sảnh, trông cũng có thể tạm xem như một chỗ để thả người xuống.

Anh lặng lẽ thở dài rồi đi tới.

Diệp Ca khom người muốn đặt Kê Huyền trong lòng mình xuống ghế, nhưng cánh tay gầy guộc của hắn lại níu chặt lấy cổ anh.

Anh kéo nhẹ một cái, không hề suy suyển.

Anh lại kéo thêm lần nữa, vẫn không xê dịch chút nào.

Diệp Ca: “…”

Một tay anh đỡ eo Kê Huyền, tay còn lại vòng ra sau vai nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của đối phương, khéo léo dùng dức kéo cổ tay cậu bé đang ôm mình xuống.

Nhưng Diệp Ca còn chưa kịp thở phào, bàn tay rơi xuống đã túm chặt vạt áo anh từ lúc nào.

Diệp Ca: “…”

Anh nghiến răng, dồn sức kéo áo mình ra ngoài.

Là một đứa trẻ đang hôn mê, Kê Huyền lại có sức lực lớn đến kinh ngạc.

Tay của đối phương hạ xuống, nhưng kèm theo đó là tiếng chiếc áo đứt phựt chỉ vang lên, hai chiếc cúc áo đứt rời, “leng keng” rơi xuống sàn nhà rồi lặng lẽ lăn vào trong bóng tối.

Diệp Ca nhìn theo hướng hai chiếc cúc lăn đi, cõi lòng bình tĩnh đến chết lặng.

…Xem ra lần sau không thể mua áo sơmi giảm giá trong siêu thị nữa.

Nhưng may mắn là lần này Kê Huyền không làm ra hành động kì cục nào khác, Diệp Ca nhẹ nhàng thở phào, đặt đối phương xuống ghế mềm.

Song anh còn chưa kịp lùi lại thì cánh tay đã bị kéo mạnh.

Diệp Ca giật mình cúi nhìn.

Đôi tay gầy guộc của cậu bé ôm cứng lấy tay anh, hệt như một động vật thân mềm có các chi lạnh băng nào đó ôm đối phương vào lòng, tựa như người sắp chết đuối lại bắt được khúc gỗ duy nhất bên cạnh, dù phải mất mạng cũng quyết không buông tay.

Diệp Ca: “…”

Anh bất lực, hỏi: “Kê Huyền, cậu giả vờ ngủ đúng không?”

Đối phương không có phản ứng gì, cậu bé vẫn nhắm nghiền mắt, gương mặt tái nhợt, dường như sớm đã mất ý thức, thế nhưng bàn tay lại không lơi sức chút nào.

Diệp Ca cố gắng kéo tay mình ra.

Nhưng…

Diệp Ca cúi đầu, anh đần mặt nhìn “con bạch tuộc” đang bám trên tay mình… cơ thể hắn quá nhẹ, hơn nửa người đã bị lôi ra khỏi ghế, song cánh tay vẫn ôm chặt tay anh.

Anh tin chắc rằng nếu mình lại lùi thêm vài bước, đối phương sẽ bị kéo theo hệt như một món trang sức trên tay anh.

Trong lúc Diệp Ca không để ý, Huyết Cổ Ngư đã lẳng lặng bơi ra khỏi ao máu từ lúc nào, nó tò mò nhìn tư thế kì quái giữa hai người, sau đó không cam lòng yếu thế dùng đuôi mình quấn quanh hông chàng thanh niên, dụi đầu vào cạnh sườn đối phương.

“…” Diệp Ca nhắm mắt.

Anh kiệt sức với một chủ một cá nhà này rồi.

Huyết Cổ Ngư ngẩng đầu, quẫy đuôi lấy lòng anh.

Diệp Ca uể oải nói: “Đây không phải trò chơi… về lại trong ao của mày đi!”

Bên ngoài đại sảnh.

Quỷ Ảnh cúi đầu quẹt điện thoại.

Gần đây nó phát hiện một ứng dụng hết sức kì diệu tên là Weibo, trong đó có đủ loại tính năng mới lạ muốn màu muôn vẻ khiến nó không rời mắt được, mà hay nhất là…

Trên đó có rất nhiều blogger thú cưng!!!

Bấy giờ Quỷ Ảnh đang vui vẻ quẹt điện thoại, nó nhìn cục bông lông xù trên màn hình, đệm thịt hồng nào mềm mại, đôi tai tam giác nhỏ xíu đang run run ve vẩy, làm tim nó như muốn nhũn ra.

Nhưng nó đột nhiên nghe thấy một vài âm thanh kì lạ phát ra từ sảnh chính của Vương cách đó không xa.

Quỷ Ảnh cảnh giác ngẩng đầu nhìn sang hướng đó.

Nó không phát hiện bất kì hơi thở khác thường nào.

Hơn nữa… Huyết Cổ Ngư còn ở bên trong, nếu có con quỷ nào thực sự dám đến đây thì chắc chắn cũng bị nó xé thành mảnh vụn.

Quỷ Ảnh yên tâm cúi đầu, nhấp vào một video tổng hợp khoảnh khắc hài hước của mèo.

Nhưng nó còn chưa xem được mấy giây, càng nhiều âm thanh kì quái vang lên bên kia cánh cửa, lần này nó không thể nào xem như ảo giác được nữa.

Quỷ Ảnh nhảy dựng lên, điện thoại rơi xuống đất.

Nơi này chỉ là một trong số những bất động sản của Vương thôi, nhưng vì Huyết Cổ Ngư thích ao máu ở đây nên nó trở thành nơi Vương ở thường xuyên nhất. Mặc dù gần đây ngài ấy cũng không đến đây song tầm quan trọng của nơi này vẫn không hề thay đổi, Quỷ Ảnh là người bảo vệ chỗ này, nó thà hồn phi phách tán chứ không muốn bị Vương phát hiện nó bỏ bê nhiệm vụ, để lệ quỷ khác đến xâm lấn đâu.

Quỷ Ảnh hít hà, sau đó lao về phía cánh cửa.

Nó không đẩy tung cửa mà biến phẳng thân hình rồi chui vào khe hở giữa cánh cửa và sàn nhà như một chất lỏng.

Vừa bước vào nó đã thấy một bóng người xa lạ xuất hiện ở cuối sảnh, cơ thể khổng lồ của Huyết Cổ Ngư lượn lờ quanh người đối phương, hai bên dường như đang giao chiến.

Cơ thể Quỷ Ảnh chợt bành trướng, cái bóng khổng lồ trông càng thêm đáng sợ giữa căn phòng lập lòe sáng tối, nó cất giọng u ám và ác độc:

“Nếu ngươi đã dám tới đây, hẳn đã chuẩn bị…”

“Mi?”

Mi còn chưa nói xong đã vội nuốt mấy chữ còn lại về bụng.

Ngoài đồng bạn của nó, không ai biết tên nó là Mi.

Dĩ nhiên Vương cũng biết, nhưng trước giờ Vương chưa từng gọi nó bằng cái tên này.

Hơn nữa giọng nói này… thật sự rất quen tai.

“Diệp?” Mi do dự hỏi.

Diệp Ca thở phào: “Là ta.”

Cơ thể đang bành trướng của Mi trở lại nguyên dạng, mỏng dính không khác gì tờ giấy.

“Ngươi vào đây làm gì?” Nó nhìn cái bóng thấp thoáng trong bóng tối phía xa, cùng với thân mình có vẻ to lớn dữ tợn bất thường của Huyết Cổ Ngư dưới ánh sáng loang loáng phản chiếu từ ao máu, lo lắng nói: “Tuy Vương đang không ở đây nhưng… nhưng Huyết Cổ Ngư vẫn còn đó! Ngươi chán sống à!”

Mi nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng, nhưng vì sự hiện diện của Huyết Cổ Ngư, nó không dám tiến đến gần.

Diệp Ca cúi đầu nhìn cánh tay nhỏ xíu đang ôm chặt mình của Kê Huyền, sâu sắc cảm thấy… nếu thật sự bị nó nhìn thấy thì anh có tám cái miệng cũng không cãi được.

“Ta không sao.” Anh hít thật sâu, nói: “Ngươi… ngươi chờ ta ở ngoài đi, ta sẽ ra ngay!”

Mi nửa tin nữa ngờ, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Diệp Ca: “Không sao thật mà!”

Mi suy nghĩ một chốc, sau cùng quyết định tin tưởng người đồng đội đáng tin cậy này của mình, xoay người ra cửa chờ anh.

Diệp Ca thở phào, sau đó cúi đầu nhìn Kê Huyền đang đu trên tay mình, bất lực thương lượng với hắn:

“Anh trai à, cậu buông tôi ra cái đã, tôi ứng phó với thuộc hạ của cậu xong chắc chắn sẽ quay lại tìm cậu, để cho cậu ôm, được không?”

Anh kéo cánh tay mình, thế mà lần này lại kéo ra được.

Diệp Ca mừng muốn chảy nước mắt.

Anh vội vàng rút tay mình ra, sau đó đẩy Huyết Cổ Ngư sang một bên, sửa sang lại áo sơ mi của mình rồi đi ra cửa.

Khi Mi ở ngoài cửa đang sốt ruột quay mòng mòng thì cánh cửa trước mặt bỗng hé ra, một người thanh niên xuất hiện phía sau, một tay anh vịn trên khung cửa, tay còn lại chống cửa, cơ thể che kín khung cảnh sau lưng.

Mi sửng sốt, vội vàng bước lên.

“Ớ? Sao bây giờ ngươi lại biến thành thế này?”

Nó nhìn chằm chằm chàng thanh niên trước mắt, ngạc nhiên hỏi.

Lúc này Diệp Ca mới nhớ ra mình quên phủ thêm lớp ngụy trang lệ quỷ, anh tỉnh rụi lắc đầu, nói: “Đây là dáng vẻ lúc ta giả làm con người.”

“Thì ra là vậy!” Mi chợt tỉnh ngộ, nó nhìn Diệp Ca từ trên xuống dưới, tán thưởng gật đầu: “Không thể nói là rất giống, chỉ có thể nói là y chang.”

Diệp Ca: “…”

Mi hỏi: “Thế ngươi làm gì trong đấy?”

Diệp Ca nói ra cái cớ mình đã chuẩn bị sẵn: “Vương giao nhiệm vụ cho ta đến lấy vài thứ, giờ ta đi…”

Huyết Cổ Ngư bên cạnh nghe thấy, nó đột nhiên hung hăng húc đầu vào người anh.

…Rõ ràng anh vừa nói sẽ ở lại! Tên lừa gạt!

Diệp Ca bất ngờ không kịp đề phòng: “Này! Mày làm gì đấy!”

Anh luống cuống đẩy Huyết Cổ Ngư đang nhào lên người mình ra, thấp giọng nghiến răng, nói: “Trở về trong ao của mày đi… nếu không tối nay tao không cho mày ăn…”

Từ từ…

Chuyện gì vậy trời?

Đấy… đấy là Huyết Cổ Ngư hả?

Nó đang nằm mơ à? Con cá toàn xương vừa quấn người, vừa bị hăm dọa không cho ăn tối này… sao có thể là Huyết Cổ Ngư có thể một mình đánh nhau với lệ quỷ cấp S mà không hề yếu thế chứ? Ảo giác chắc rồi.

Mi trợn mắt chết trân tại chỗ, nó đần mặt nhìn con vật cưng bình thường nuốt quỷ không chớp mắt của Vương thân mật dụi đầu vào ngực đối phương, hơi thở đáng sợ mất tăm mất tích, đã vậy còn cẩn thận thu lại hàm răng có thể nhai nát một con quỷ sống sờ sờ, thứ duy nhất làm được lại chỉ là làm loạn vạt áo đối phương vừa sửa sang lại.

Nút áo sơ mi bung ra, cổ áo xốc xếch phanh rộng để lộ làn da tái nhợt của người thanh niên, cùng với đường cong xương quai xanh tinh xảo.

Phía trên còn lưu lại một vết cắn rõ ràng, tuy không còn rỉ máu nhưng quanh miệng vết thương vẫn còn hơi đỏ, thoạt trông vô cùng ướt át.

???????????

Mi như bị sét đánh.

Này… này…

Nó theo Vương đã lâu, lâu đến mức… đủ để nhận ra hơi thở còn sót lại của Vương.

Huống chi còn là… loại kí hiệu riêng đầy tính chiếm hữu này.

Vì nơi này vốn là địa bàn của Vương nên nó chưa từng để ý, nhưng bây giờ…

Đây, đây, đây!!!!!

Đừu má!!!!!

Con ngươi Mi chấn động, nó cảm thấy hình như mình đã biết được một bí mật không nên biết.

Lúc này Diệp Ca đã trấn an được Huyết Cổ Ngư.

“Ừm, ta đi vào trước, ta vẫn chưa làm xong việc nữa!” Anh gượng gạo cười với Mi đang suy diễn lung tung trước mặt, sau đó đóng cửa lại.

Mị ngẩn người đứng trước cửa nhìn cánh cửa đã đóng chặt, rề rà nói:

“…À.”

Thời gian trôi qua từng phút một.

Không biết bao lâu sau nó mới tỉnh hồn từ lượng tin tức chấn động lòng người như vậy.

Mi che mặt, mừng đến phát khóc.

Cảm ơn trời đất, cuối cùng Vương cũng không treo cứng cổ trên cái cây ACE lưu manh lừa tình nữa rồi, Diệp là một con quỷ tốt biết bao!!! Quá xứng đôi với Vương!!!

Ta chúc hai người trăm năm hạnh phúc!!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK