Hồ Tề vẫn bận cho xong tang lễ, làm sao có thời giờ đi quản Tống quốc?
Mà Tống quốc nội loạn đã lâu. Tống Mẫn Công bị tướng quân Nam Cung Trường Vạn giết chết. Sau đó Nam Cung Trường Vạn khống chế Tống quốc, cũng đuổi Công tử đi, muốn chém tận giết tuyệt. Việc đó đại nghịch bất đạo cỡ nào. Đại phu Tống quốc Tiêu Thúc mượn lực giúp Công tử Ngự bình loạn lên ngôi tân Công.
Bây giờ phản loạn đã bình định, tân quân kế vị, thế nhưng Công tử Ngự cho tới bây giờ vẫn là Tống Công danh không chính ngôn không thuận. Nói cách khác chưa có được Chu Thiên tử thừa nhận, ở trong mắt các nước chư hầu Tống quốc là Công tước, thế nhưng Công tử Ngự cũng không phải là Tống Công. Cho nên thừa dịp Hội nghị chư hầu, Chu Thiên tử cũng muốn bớt việc liền để Tề quốc xử lý chuyện này. Tề Hầu sẽ thay thế Chu Thiên tử sắc phong cho Tống Công.
Tống là Công tước, mà Tề chính là Hầu tước. Vì thời điểm nịnh nọt mọi người đều gọi nhau là Công này Công kia. Thế nhưng cái này chỉ là xưng hô cung kính khách sáo, tuyệt đối không phải tước vị. Phảng phất như nhóm sĩ phu luôn gọi nhau là Tử này Tử kia, tỷ như Cao Tử, Quốc Tử. Thế nhưng "Tử" này tuyệt đối không phải phong hào Tử tước.
Nói cho cùng, Tề quốc mạnh mẽ đến đâu thì cũng là Hầu tước. Nhưng Tề Hầu thay thế Thiên tử sắc phong cho Tống Công, đây là vinh quang cỡ nào. Nhận trọng trách lớn, danh tiếng Tề quốc càng tăng. Còn chưa tới ba tháng mở hội minh, Tề quốc một bước trở thành cường quốc trong cường quốc.
Tất nhiên cũng có rất nhiều người không phục. Nhưng chỉ có Toại quốc là nước duy nhất xé bỏ thiệp mời.
Toại quốc là Tử tước nên quốc quân gọi là Toại Tử. E rằng sau đó Toại Tử cũng nhìn ra rồi, Lỗ quốc chống lưng bọn họ, dù không phục cũng không dám xé bỏ thiệp mời. Sau lưng có xé thiệp hay không chưa biết, không thể đi xác minh. Bất quá lúc này hối hận đã không còn kịp rồi, dù sao Toại quốc trước mặt sứ thần lại làm rất quyết tuyệt.
Ngoại trừ Toại quốc cùng Lỗ quốc không phục rõ ràng, quốc gia khác không phục chính là Vệ quốc.
Sứ thần Vệ quốc tại Tấn quốc có được tin tức Hình Hầu tự mình bái phóng Tấn Hầu. Đồng thời giúp Tề quốc làm thuyết khách, thuyết phục Tấn Hầu đem đất cho Tề quốc thuê.
Tại sao phải thuê đất vậy chứ?
Dĩ nhiên là đào kênh. Muốn ở biên giới Tấn quốc cùng Vệ quốc đào một cái kênh, đem nước từ sông Tấn quốc trực tiếp rót vào thành trì Vệ quốc.
Vệ Hầu nghe tin tức còn không dám tin.
Tấn Hầu làm sao có khả năng đem đất cho Tề Hầu thuê? Tấn cùng Tề hai nước mặc dù không nói là không đội trời chung, thế nhưng nói rõ là kình địch, không thể nào cùng ở chung bình thường, chớ nói chi là thuê đất.
Thế nhưng sự tình cũng không phải là như vậy. Bởi vì còn có Hình Hầu "ở giữa kết nối". Tề quốc đưa giá cao thuê đất, Hình Hầu lại có thể diện. HunhHn786 Tề quốc còn đáp ứng trợ giúp Tấn quốc chống người Địch cùng người Nhung, những điều kiện này quá hấp dẫn. Tấn Hầu thật sự một lời đáp ứng luôn. Dù sao thời gian thuê rất ngắn, chỉ có mười năm, kỳ hạn vừa đến liền thu hồi lại.
Mười năm?
Quá đủ. Dù sao chỉ là hù dọa Vệ quốc mà thôi. Bây giờ sắp tổ chức Hội chư hầu, làm sao có khả năng thật sự nhấn chìm Vệ quốc, chỉ gây khó dễ thôi.
Vệ Hầu nghe nói chuyện này, sợ đến đã hoảng rồi. Mẫu thân Vệ Hầu là Tuyên Khương tự mình đi Tấn quốc thuyết phục Tấn Hầu. Tất nhiên là muốn sử dụng bản lĩnh cùng mỹ nhân kế mê hoặc Tấn Hầu.
Tuyên Khương xác thực đẹp, tuy rằng lớn tuổi, thế nhưng phong vận dư âm, biết được cách lấy lòng người. Sau khi ở cùng Tấn Hầu mấy ngày, Tấn Hầu lúc này mới nói cho Tuyên Khương biết.
Vệ quốc đã tới chậm, bởi vì Tề quốc đã đưa công binh đến biên giới Tấn quốc, chuẩn bị đào kênh rồi!
Người Vệ quốc đến lúc này suýt nữa bị Tấn Hầu làm tức chết. Tuyên Khương sử dụng cả bản lĩnh hầu hạ, kết quả nhận được kết quả như thế, quả thực là bị người đùa bỡn.
Cứ như vậy, Vệ quốc thật không có bất kỳ biện pháp nào. Bọn họ muốn cản trở đào kênh, thế nhưng kia là đất của Tấn quốc. Nếu ở Tấn quốc xúc phạm người có quyền thế, khẳng định là muốn cùng Tấn đối địch.
Tấn quốc tuy rằng có nội loạn mấy chục năm, nhưng bởi vì quốc thổ rộng lớn thế lực không nhỏ. Vệ quốc căn bản không khả năng đồng thời đối đầu cả Tấn cùng Tề, hai đại cường quốc. Đặc biệt là Hình quốc còn như hổ rình mồi ở một bên, chờ ăn dưa.
Vệ quốc tức suýt nữa thổ huyết, không chịu nổi, cuối cùng không có bất kỳ biện pháp nào, đành phải chịu thua Tề Hầu.
Ngày hôm đó Ngô Củ ở tiểu tẩm cung, rỗi rãnh. Tề Hầu ở một bên xem quân báo. Liền thấy Công Tôn Thấp Bằng nhanh chân đi vào, nói:
"Quân thượng."
Tề Hầu cười một tiếng, nói:
"Chuyện gì? Để Cô đoán xem... À, Vệ Hầu hồ ly kia rốt cục cúi đầu nhận sai lầm?"
Công Tôn Thấp Bằng trên mặt cũng có sắc vui mừng, nói:
"Chính phải, chúc mừng quân thượng. Vệ Hầu đã đem thứ dân Nguyên xử lý theo pháp, đồng thời thỉnh cầu Tề Hầu đến mở hội hoà đàm."
Tề Hầu cười lạnh, nói:
"Hoà đàm? Mở hội? Hừ, Cô mấy ngày nay rất bận rộn. Gửi tin cho Vệ Hầu... nói Cô mấy ngày nay không rảnh."
Ngô Củ thấy Tề Hầu tỏ vẻ hả hê, không khỏi cảm thấy muốn cười.
Rất nhanh Công Tôn Thấp Bằng liền rời đi. Tề Hầu quay đầu nhìn về phía Ngô Củ, nói:
"Lần này đều là công lao của Nhị ca. Nếu như không có Nhị ca, sao có thể khiến cho Cô chiếm lợi?"
Nụ cười của Ngô Củ liền cứng lại rồi, suýt nữa quên mất Tề Hầu mấy ngày nay đem hết bản lĩnh tán tỉnh mình. Động một chút là nói lời buồn nôn. Ngô Củ suýt nữa đã miễn dịch loại ngôn ngữ buồn nôn này, còn thấy kỳ kỳ quái quái. Ngô Củ chỉ là cười gượng nói:
"Quân thượng nói quá lời. Vì quân thượng phân ưu, vì Tề quốc phân ưu, chính là trong phận sự của Củ."
Tề Hầu cười nói:
"Nói thật hay. Nếu như người khác cũng có thể như Nhị ca thông minh thì tốt rồi."
Tề Hầu nói, đột nhiên cười, lại nói:
"Không, không, cũng không được. Nhị ca thông minh khiến người vui, một mình Cô có được rồi, phải không?"
Ngô Củ mí mắt giật kinh hoàng, chỉ có thể cười gượng, nói:
"Quân thượng quá khen rồi."
Tề Hầu nói:
"Sáng sớm ngày mai, cũng mời Nhị ca tới Lộ Tẩm. Chúng ta thương thảo một chút sách lược đối xử Vệ quốc."
Ngô Củ nói:
"Vâng, Củ lĩnh mệnh."
Ngô Củ cơ bản không vào triều, bởi vì chỉ là Công tử bình thường. Tuy là quý tộc, thế nhưng không có chức vị, là một người nhàn nhã. Vào triều rất khổ cực, mỗi ngày đều phải thượng triều, trời còn chưa sáng phải dậy. Đặc biệt bây giờ còn là mùa xuân sáng sớm còn có chút lạnh HunhHn786.
Hừng đông Ngô Củ còn chưa tỉnh ngủ, liền nghe có người ở bên tai mình nhẹ giọng nói:
"Nhị ca, Nhị ca? Mèo lười nhanh dậy."
Thật là phiền... Rất chán ngán... Quá buồn nôn...
Ngô Củ nghĩ mình đã miễn dịch, thế nhưng vẫn cứ không có cách nào miễn dịch. Đem mặt vùi vào trong chăn, làm bộ không nghe thấy, lại nghe được tiếng cười.
"Ha ha"
Tiếng cười nhẹ, lập tức tai nóng lên, dọa Ngô Củ giật mình một cái.
Tề Hầu cắn vào vành tai còn nhẹ nhàng liếm!
Ngô Củ đột nhiên liền ngồi dậy.
"Cốp!"
Tề Hầu không phòng bị, không biết đối phương phản ứng lớn như vậy. Cằm hắn bị đụng mạnh, nhất thời đau đến kêu rên.
Ngô Củ bưng đầu. Tề Hầu bưng cằm. Tề Hầu nhìn thấy sắc mặt đối phương đỏ lên, trong nháy mắt không còn cảm giác đau, nở nụ cười, nói:
"Nhị ca, nên dậy."
Đầu Ngô Củ muốn sứt mẻ phát đau. Thừa dịp Tề Hầu quay người mặc quần áo, Ngô Củ nhanh chóng nắm chăn cà cà vành tai của chính mình.
Tề Hầu nhìn vào gương đồng, thấy rõ ràng động tác nhỏ kia, nở nụ cười.
Bên ngoài sắc trời còn chưa có sáng lên, Ngô Củ phải rời giường, đường máu cũng thấp, cơ hồ là nhắm hai mắt ăn sáng, sau đó hộ tống Tề Hầu.
Hôm nay là thảo luận, văn võ bá quan toàn bộ đều tới, rất sớm xếp thành hàng chờ. Tự nhân vào thông báo.
"Quân thượng đến"
Ba chữ vừa rơi xuống, quần thần liền thấy Tề Hầu đi ra, phía sau còn có một người, dĩ nhiên là Công tử Củ.
Ngô Củ đi vào đại điện, phát hiện ánh mắt của mọi người đều nhìn chăm chú vào mình. Nhanh chóng cúi đầu làm bộ không nhìn thấy, Ngô Củ cung kính tiêu sái về vị trí của mình, đứng ở trước Công tử Vô Khuy.
Chúng thần đều hành lễ Tề Hầu. Tề Hầu hôm nay tâm tình không tệ. Dù sao Vệ quốc đã nhận sai lầm. Hắn cho mọi người ngồi vào vị trí, liền bắt đầu thảo luận. Tề Hầu cười nói:
"Hôm qua Cô có được tin tức, Vệ quốc cuối cùng đã đem nghịch tặc Nguyên chém đầu răn chúng."
Ngô Củ lẳng lặng nghe, hồi tưởng chuyện của mình đời trước. Cảm giác cái gọi là tình thân, càng có địa vị cao thì càng lạnh lẽo không chịu nổi. Con muốn cha chết, cha muốn mạng của con trai. Tuy nói Công tử Nguyên là gieo gió gặt bão, chết chưa hết tội. Thế nhưng nghe lời như thế liền làm trong lòng Ngô Củ có vài phần bi thương.
Vì vài đồng tiền cùng một ít chức vị, Ngô Củ có thể bị cha ruột cho chết thanh thản, chớ nói chi là vì Hầu vị cùng thiên hạ. Tề Hầu nói tới công tử Nguyên, không có nửa phần tình cảm, dứt khoát quyết tuyệt.
Đang xuất thần một lúc, Ngô Củ liền thấy Công tử Vô Khuy đột nhiên đụng một cái vào cánh tay của mình. Ngô Củ từ trong xuất thần đột nhiên bị lôi ra. Liền nghe Tề Hầu nói:
"Bây giờ Vệ quốc chịu thua, muốn hòa đàm và hội minh. Các khanh nói, Cô phái ai đi gặp thích hợp nhất?"
Đang ngồi, các đại thần lập tức xì xào bàn tán lên.
Bởi vì cái việc này, trước đó Tề Hầu tức giận phi thường. Không để ý Lỗ quốc lang hổ liền muốn xuất binh tấn công Vệ quốc. Đủ thấy Tề Hầu quá mức xem trọng việc này. Bây giờ xuất hiện dưa bở, nếu có người có thể hoà đàm lấy ưu thế về, nhất định sẽ được Tề Hầu ca ngợi cùng ưu ái.
Thể mới nói, đây là một việc rất nhiều người muốn đánh vỡ đầu cướp về tay.
Công tử Vô Khuy nhìn hai bên một chút. Mặc dù mọi người đều muốn việc tốt này, thế nhưng toàn bộ không dám làm chim đầu đàn. Bọn họ sợ là người đầu tiên nói ra khỏi miệng sẽ quá không thận trọng, cũng sẽ bị người khác chèn ép.
Không một người nói chuyện, Ngô Củ thì lại không muốn dính vào.
Mấy lần trước tới Cử quốc, đi Lỗ quốc, đến Lạc Sư, biết đó là việc mệt nhọc, cho nên căn bản không cảm thấy được là việc tốt. Hơn nữa Tề Hầu ngày trước trong lòng đã có sẵn tính toán. Hắn giữ lại Thẩm Hữu là bởi vì Thẩm Hữu dẻo miệng răng bén, có thể đi đàm phán. Tề Hầu trong lòng đã sớm xác định ứng cử viên, chẳng qua là giả bộ dân chủ một phen, người khác còn tưởng là thật!
Công tử Vô Khuy thấy không có người nói chuyện, vừa định chắp tay đáp ứng. Vào lúc này đứng ở phía sau, Thẩm Hữu liền cười, tiến lên trước một bước, chắp tay nói:
"Tiểu nhân nguyện ý chờ lệnh, thay Quân thượng phân ưu, đi tới Vệ quốc cùng Vệ Hầu hoà đàm. Tiểu nhân sẽ làm ổn thỏa, cho thấy quốc uy. Tiểu thần cúc cung tận tụy vì quốc, sẽ chiếm được điều kiện tối ưu nhất."
Thẩm Hữu nói mạch lạc rõ ràng, một mặt nịnh nọt. Ngô Củ liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Thẩm Hữu xác thực có tài hoa, nói chuyện mạch lạc rõ ràng, khá êm tai. E rằng không có một quân vương nào cam lòng giết hắn. Bởi vì giết hắn thì không có ai miệng lưỡi sinh hoa nịnh nọt mình như thế!
Đáng tiếc, Ngô Củ không phải là đế vương thích nịnh hót. Nhìn bộ dạng Thẩm Hữu nịnh nọt, Ngô Củ lại nhớ tới ngày trước Thẩm Hữu làm khó Công Tôn Thấp Bằng, Vương tử Thành Phụ, Tào Mạt. Nhíu mày, một cái kế sách đột nhiên xông ra.
Tề Hầu vừa muốn tán thành Thẩm Hữu, dù sao đi sứ Vệ quốc không phải là chuyện dễ dàng gì. Tề Hầu vốn cảm thấy Công tử Củ thích hợp nhất chuyện này. Thế nhưng vừa nghĩ đến, Tề Hầu lại e sợ người Vệ quốc lật lọng, sứ thần sẽ gặp nguy hiểm. Thứ hai, cũng là bởi vì lập tức sẽ đi Bắc Hạnh tham gia hội chư hầu, Tề Hầu muốn mang Công tử Củ theo bên người. Nếu Công tử Củ đi Vệ quốc, vậy liền không thể đi hội chư hầu.
Cứ như vậy, Tề Hầu liền đem chủ ý đặt vào Thẩm Hữu. Tề Hầu biết hắn có tài hoa, mà tài hoa không ở chính đạo. Cho hắn đi Bắc Hạnh tuyệt đối hỏng việc, liền để cho hắn đi Vệ quốc cũng được.
Tề Hầu muốn đáp ứng, kết quả là nhìn thấy Công tử Củ đột nhiên đứng thẳng người lên, chắp tay chậm rãi đi tới.
Hôm nay không giống ngày thường, vì thượng triều, cho nên Ngô Củ không chỉ là mang ngọc quan, còn đội mũ quan. Mũ quan hai bên có ngọc bịt tai nhẹ nhàng diêu động. Cả người để lộ ra một loại khí chất văn nhân, tao nhã cao quý, đúng mực HunhHn786.
Tề Hầu nhìn thư thái không nói ra lời.
Tề Hầu cười nói:
"Nhị ca có gì chỉ bảo? Mà Nhị ca thân thể yếu, Cô không đành lòng cho ngươi chạy đến Vệ quốc hoà đàm. Ngàn dặm xa xôi, lại mệt chết Nhị ca rồi."
Thẩm Hữu nghe Tề Hầu nói như vậy, trong lòng đắc ý. Tề Hầu mở miệng quan tâm Công tử Củ như vậy là đoán được. Kỳ thực Tề Hầu có ý định để Thẩm Hữu đi, ai cũng nghe ra. Tề Hầu chọn Thẩm Hữu, nguyên nhân tạm thời không nói, mà kết quả chính là như vậy.
Ngô Củ cười nhạt, nói:
"Quân thượng, cùng Vệ quốc hoà đàm cần gì phải đến Vệ quốc chứ? Quốc quân Vệ quốc chính là người không giữ chữ tín. Cùng người như thế hoà đàm, còn phải đi đến chỗ bọn họ, chẳng phải là một chuyện nguy hiểm sao? Vô luận phái ai đi đều là trụ cột Tề quốc, vạn nhất hao binh tổn tướng, quân thượng sẽ đau lòng."
Tề Hầu vừa nghe, nói:
"Cũng phải. Nói như vậy, Nhị ca có diệu kế?"
Ngô Củ nói:
"Diệu kế thì không dám. Củ tạm thời nói ra, trước mặt mọi người bêu xấu, thỉnh chư vị bao dung."
Lời nói nho nhã lễ độ, người khác đều nhìn Ngô Củ. Tề Hầu cười nói:
"Nhị ca không cần khiêm nhường."
Ngô Củ lúc này mới chắp tay nói:
"Quân thượng, hội Bắc Hạnh sắp tới. Vệ quốc mặc dù nhận thiệp mời, nhưng vẫn luôn không có đưa ra tin tức chính xác rốt cuộc là có tham gia hay không. Vệ quốc tự tin đại quốc. Quân thượng thân phận là đại diện Thiên tử tổ chức hội chư hầu, loại tự cho mình là đại quốc không tới tham gia, thời điểm đó mất thể diện Quân thượng. Không bằng viết một phong thư đưa đến Vệ quốc, nói sắp tới Hội chư hầu, quân thượng công vụ bề bộn, bận quá không có thời gian hoà đàm. Chuyện hoà đàm, để thời điểm Hội chư hầu thuận tiện sẽ nói."
Ngô Củ trong lòng biết lần này Hội chư hầu, đặt nền móng vững chắc cho Tề Hoàn Công xưng bá. Thế nhưng nói cho cùng, kỳ thực lần này rất thảm. Chu Thiên tử mấy trăm Phong quốc, các quốc gia nhận thiệp mời cũng có mấy chục. Kết quả đúng hẹn đến tham gia, cộng luôn Tề quốc chỉ có năm quốc gia.
Năm quốc gia này vì nhất định phải có mặt. Tề quốc khỏi phải nói. Bởi vì sẽ phải chính thức sắc phong nên có Tống Công. Ba quốc gia khác là Trần quốc, Sái quốc cùng Chu quốc. Ba quốc gia này đều có một điểm chung, đó chính là yếu, phi thường yếu. Ba quốc gia gộp lại không thể bằng một nửa Tề quốc.
Đến một sọt dưa, Tề Hầu có thể không nấu canh sao?
Càng phiền muộn hơn chính là lần này Tống Công tiếp nhận sắc phong xong, buổi tối hôm đó liền lĩnh binh dẹp đường trở về, căn bản không để ý Tôn Vương Nhương Di của Tề Hầu.
Tề Hầu có thể không nấu cho nhừ sao?
Ngô Củ nghĩ Vệ quốc nhất định sẽ không tới Hội chư hầu, cho nên cố ý nói như thế. Vệ quốc nếu muốn không bị chìm, nhất định phải đến tham dự. Một lần hành động đạt hai việc. Khiến Vệ Hầu đến Bắc Hạnh tham gia hội chư hầu, sứ thần Tề quốc không cần lặn lội chạy đến Vệ quốc.
Chẳng phải là hoàn hảo?
Tề Hầu cũng biết Vệ Hầu sẽ không tới. Bởi vì hắn đã trải qua một lần. Hắn một lòng chỉ muốn tổ chức hội chư hầu sớm hơn đời trước, sớm xưng bá. Thế nhưng cũng không có như Công tử Củ, nghĩ đến thay đổi nội dung. Có thể nói hai người bọn họ cách suy nghĩ là không giống nhau.
Tề Hầu được chỉ điểm, cười nói:
"Nhị ca nói thật hay, đương nhiên quá tốt rồi. Mời Vệ Hầu đến Bắc Hạnh tham gia hội chư hầu, thuận tiện thương thảo hoà đàm, nhất cử lưỡng tiện."
Tề Hầu nói như vậy, còn nói:
"Vậy liền định như vậy... Thấp Bằng."
Công Tôn Thấp Bằng vội vã ra khỏi hàng, nói:
"Vâng, có Thấp Bằng."
Tề Hầu cười nói:
"Liền do ngươi viết phong thư. Thư xong trình Cô xem. Phải cùng Vệ Hầu nói rõ chuyện này."
Công Tôn Thấp Bằng liền chắp tay nói:
"Vâng, Thấp Bằng lĩnh mệnh."
Thẩm Hữu mắt thấy vịt đến miệng, kết quả mở cánh, đột nhiên bay đi. Hắn có thể không tức giận sao? Lúc này, hắn nghiến răng nghiến lợi âm thầm liếc mắt nhìn Ngô Củ.
Ngô Củ cũng đang cười híp mắt nhìn hắn. Ngô Củ bản thân muốn khiêu khích, sau khi thành công đương nhiên phải đem khiêu khích làm đến mức tận cùng. Còn cùng Thẩm Hữu gật gật đầu, chắp tay.
Thẩm Hữu tức giận đến không chịu được, thế nhưng không dám ở trước mặt Tề Hầu biểu lộ ra. Hắn không thể làm gì khác hơn là đi về chỗ ngồi, một lần nữa ngồi xuống.
Tề Hầu cười nói:
"Cô đã nói rồi, nếu như không có Nhị ca, sao Cô có thể sống tốt?"
Quần thần cũng cảm thấy ý kiến của Công tử Củ không tệ. Bất quá Tề Hầu nói chuyện không khỏi cũng quá nhão dính, khiến chúng thần đều cảm thấy có chút kỳ quái.
Tề Hầu còn nói:
"Các khanh còn có chuyện khác cần thương nghị không?"
Vào lúc này Tào Mạt đi ra, cung kính nói:
"Quân thượng, tháng ba hội nghị sẽ tổ chức. Thành Phụ cùng ti chứ thương nghị, dự định hai ngày sau lập tức đi Bắc Hạnh chuẩn bị trước, tháng sau nghênh tiếp quân thượng cùng chư vị quốc quân đại giá."
Tề Hầu gật gật đầu, nói:
"Cho phép."
Tào Mạt nghe Tề Hầu đáp ứng, liền lĩnh chỉ chuẩn bị đi lo chuyện này. Hắn cùng với Vương tử Thành Phụ lần này có nhiệm vụ như nhân viên bảo đảm an toàn, đương nhiên phải sớm chuẩn bị đại doanh.
Từ "cho phép" trong tiếng Trung có nghĩa đồng ý. Kỳ thực từ "cho phép" ở cổ đại là thượng cấp đáp lại hạ cấp, ngữ khí của người cao quý nói với người thấp kém. Rất nhiều phim truyền hình dùng sai từ này. Như thần tử đồng ý làm việc mà quân thượng dặn dò lại dùng từ cho phép. Đó là mười phần sai, bởi vì cho phép kỳ thực tương đương với "Ừ". Nếu Tề Hầu dặn dò một người làm việc, thần tử dám "Ừ" một tiếng. Đây tuyệt đối sẽ bị tội kéo ra ngoài chặt đầu.
Nếu hạ cấp thần tử đối với thượng cấp quốc quân muốn nói "cho phép", nhất định ở trước phải thêm một chữ, biến thành "xin cho phép" hoặc là "kính cho phép", liền hiện ra vô cùng cung kính.
Tề Hầu giải quyết chuyện Vệ quốc xong, liền phất tay nói:
"Được, hôm nay nói tới chỗ này. Chuyện khác... Chiêu Nhi cùng Nhị ca lưu lại, những người khác có thể đi."
Công tử Chiêu bệnh nặng mới khỏi, bởi vì tuổi sắp đến, đã bắt đầu vào triều, an vị sau lưng Công tử Vô Khuy. Bây giờ Tề Hầu đột nhiên gọi tên, Công tử Chiêu có chút giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Tề Hầu, đúng dịp thấy Công tử Vô Khuy nhìn chính mình.
Tất cả mọi người đứng dậy, Công tử Vô Khuy cũng đứng lên, đối với Công tử Chiêu nói:
"Tam đệ, đại ca đi về trước, đệ gặp quân phụ đi."
Công tử Chiêu gật gật đầu.
Những người khác đều tản đi, Tề Hầu liền nói:
"Hai người theo Cô."
Ngô Củ không biết Tề Hầu là có ý gì, liền cùng Công tử Chiêu đi theo Tề Hầu tiến vào bên trong điện. Hai người tiến vào bên trong điện, Tề Hầu cũng không có lập tức nói chuyện, vẫn là nói:
"Chờ một chút."
Chỉ một lúc, có hai người vội vã tiến vào, chính là hai vị giám quốc Thượng đại phu Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng.
Ngô Củ thấy Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng đi vào, có chút giật mình. Liền thấy Tề Hầu bắt chuyện. Hai vị giám quốc ngồi xuống, cười nói:
"Hôm nay thỉnh Cao Tử cùng Quốc Tử, hai vị thượng khanh còn có Nhị ca lại đây thật ra là làm chứng."
Tề Hầu, Ngô Củ cùng hai vị giám quốc đều ngồi. Bởi vì Công tử Chiêu chính là vãn bối cho nên liền đứng. Liền thấy Tề Hầu ngẩng đầu lên nhìn mình.
Tề Hầu nói:
"Cô suy tính rất lâu. Chiêu Nhi tuy rằng cũng không phải là con chính thê, thế nhưng tâm tư trầm ổn, rất có năng lực. Nếu như dốc lòng giáo dục tất thành đại khí. Trải qua lần trước ở bãi săn mùa đông, hắn liều mình cứu giúp đại ca, có thể nhìn ra Chiêu Nhi thiện tâm. Cô muốn lần này Cô rời Lâm Truy thành đi Bắc Hạnh, trong Tề cung cần một người chủ trì. Hai vị Thượng khanh cùng Nhị ca cảm thấy Chiêu Nhi thích hợp không?"
Ngô Củ vừa nghe.
Vậy là sớm đã nghĩ tới rồi? Không biết Tề Hầu thời điểm nào chọn Công tử Chiêu là Thái tử. Hẳn là sẽ không quá sớm. Bây giờ Công tử Chiêu còn nhỏ như vậy, cũng chưa từng làm nhiệm vụ gì, không có công huân ở trên người. Tề Hầu thậm chí có ý cho hắn làm Thái tử!
Tề Hầu mặc dù không có nói rõ, hơn nữa chắc hẳn chỉ là thăm dò. Hắn muốn thừa dịp mình rời đi để Công tử Chiêu trải nghiệm. Mà hắn còn gọi tới Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng, muốn hai người phụ tá Công tử Chiêu. Đây nói rõ là muốn Công tử Chiêu làm Thái tử.
Ngô Củ ngược lại không có ý kiến gì. Dù sao Công tử Chiêu trong lịch sử cũng là Thái tử.
Cao Hề vuốt vuốt râu mép của mình, trước tiên nói:
"Công tử Chiêu xác thực thiện tâm nhân nghĩa. Trong lúc hội Bắc Hạnh diễn ra, một mình Công tử Chiêu giám quốc lại không quá thích hợp. Hề nguyện đem hết toàn lực phụ tá Tam công tử."
Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng hai người từ trước đến giờ là cùng tiến cùng lui, quan điểm chính trị cũng nhất trí. Cao Hề cân nhắc, Quốc Ý Trọng cũng cân nhắc. Công tử Chiêu đích xác rất thích hợp.
Thứ nhất hắn tâm địa thiện lương, lại thành thục, mặc dù chưa có nhiệm vụ gì ở trên người, thế nhưng xác thực có tài hoa, hơn nữa văn võ song toàn. Thứ hai còn một vấn đề khác, đó chính là bởi vì Công tử Chiêu hiện tại chưa có làm gì, cho nên mới dễ khống chế bồi dưỡng. Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng cũng muốn đem quốc quân Tề quốc đời tiếp theo bồi dưỡng thành phe phái của mình. Bây giờ hai người phụ tá Công tử Chiêu chính là thời cơ tốt.
Quốc Ý Trọng vội vã cũng khom người chắp tay nói:
"Quân thượng anh minh. Công tử nhân nghĩa, quả thật Tề quốc may mắn a!"
Tề Hầu vừa nghe, liền cười nói:
"Tề quốc có Cao Tử và Quốc Tử hai vị Thượng khanh giám quốc phụ tá chính là rất may mắn. Cô cùng Nhị ca rời Lâm Truy mấy ngày, tất cả liền dựa vào hai vị."
Tề Hầu nói chuyện phi thường khách khí. Dù sao Cao Tử và Quốc Tử là trợ giúp người kế vị của hắn. Còn nữa Cao Tử cùng Quốc Tử chính là thân tính Chu Thiên tử phái tới giám quốc, cho nên Tề Hầu vẫn luôn lấy lễ để tiếp đón.
Tề Hầu vừa nói như thế, hai vị giám quốc đột nhiên lại nghe được trọng điểm khác. Đó chính là Tề Hầu lại muốn mang theo Công tử Củ đi hội Bắc Hạnh.
Hội Bắc Hạnh, không thể không nói từ khi Tề quốc được phong quốc tới nay, đây là lần hội nghị quan trọng nhất. Nếu như thành công, Tề quốc sẽ được đẩy lên thành cường quốc đệ nhất. Bây giờ Tề quốc tuy rằng mạnh mẽ, thế nhưng Vệ quốc và Lỗ quốc không hề nể nang. Nếu như hội Bắc Hạnh thành công, địa vị cùng đẳng cấp Tề quốc nâng lên không phải là một bậc.
Hội nghị long trọng như vậy cần mang đại thần tâm phúc đi mới phải!
Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng mặc dù bây giờ đối với Công tử Củ đã nhìn đổi mới. Thế nhưng Công tử Củ càng thông minh, càng ác liệt, mới càng nguy hiểm. Dù sao Công tử Củ cũng không phải người cùng phe phái của Tề Hầu, thủy chung là người "danh chính ngôn thuận" thừa kế. HunhHn786 Thậm chí so với Công tử Chiêu càng danh chính ngôn thuận hơn. Một cái cái gai trong thịt nằm ở trước mặt, Tề Hầu lại muốn mang đi hội minh, Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng có thể đồng ý sao?
Ngô Củ cũng không muốn đi hội minh, thực sự quá mệt mỏi. Thế nhưng Tề Hầu đã nói ra khỏi miệng, việc này làm sao có khả năng thay đổi? Trái ý Tề Hầu, mất công tốn sức không có kết quả tốt không nói, không phải còn có thể chịu thiệt.
Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng liếc mắt nhìn nhau một cái, còn muốn nói chuyện. Tề Hầu liền cười híp mắt nói:
"Hả? Hai vị giám quốc đối với Tam công tử có ý kiến gì không?"
Tề Hầu biết bọn họ muốn nói gì, cố ý xuyên tạc ý tứ hai người. Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng vốn định thừa thế xông lên, kết quả đột nhiên hụt hơi, lời liền không nói ra. Hơn nữa Công tử Củ ở đây càng không tiện nói ra, hai người liền lắc lắc đầu, nhẫn nhịn không nói, muốn chờ một lát lại nói.
Vào lúc này vẫn luôn không nói gì, Công tử Chiêu đột nhiên chắp tay nói:
"Quân phụ, con có chuyện muốn nói."
Tề Hầu nhìn về phía Công tử Chiêu, nói:
"Chiêu Nhi có cái gì muốn nói?"
Công tử Chiêu chần chờ một chút, lúc này mới nhàn nhạt nói:
"Con tuổi vẫn còn nhỏ, trong lúc quân phụ xuất hành có hai vị Thượng khanh giám quốc dĩ nhiên vô cùng thỏa đáng. Con không có kinh nghiệm, e sợ làm sai. Hay là có thể thỉnh đại ca đảm đương..."
Tề Hầu nghe Công tử Chiêu nói, cười cười, giơ tay ngắt lời. Tề Hầu giơ tay lên đến, Công tử Chiêu liền ngừng lại. Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Cô liền biết con sẽ nói như vậy. Chiêu Nhi cũng không nhỏ, là thời điểm lớn rồi, không phải mỗi ngày đi theo ca ca làm bé ngoan. Cô lần này đem sự tình giao cho con là muốn rèn luyện con. Hai vị giám quốc cũng sẽ tận tâm phụ tá. Việc này Cô tâm ý đã quyết, Chiêu Nhi không cần khiêm tốn nữa."
Công tử Chiêu còn muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy Tề Hầu vẻ mặt đó, liền im lặng, không nói gì thêm.
Cao Hề cười nói:
"Tam công tử khiêm tốn cẩn thận, chính là tác phong người thành đại sự."
Tề Hầu cười nói:
"Đúng vậy."
Ngô Củ nhìn Công tử Chiêu một chút.
Công tử Chiêu tuy rằng đáp ứng, nhưng cũng không muốn làm cái việc giám quốc này.
Nếu sự tình thành, đó chính là "Thái tử giám quốc". Thời điểm hội Bắc Hạnh trở về, không chỉ là Tề Hầu đẳng cấp tăng cao, ngay cả Công tử Chiêu đẳng cấp cũng sẽ cùng nhau tăng cao. Nhưng chính là như vậy, Công tử Chiêu càng không muốn giám quốc, hơn nữa còn hết lòng đề cử Công tử Vô Khuy giám quốc.
Ngô Củ hơi kinh ngạc.
Trong lịch sử Công tử Vô Khuy cùng Công tử Chiêu đánh đến một mất một còn. Khi còn trẻ tình cảm lại tốt như vậy!
Tề Hầu muốn nói chính là chuyện này. Không có gì nói nữa, Tề Hầu liền cho mọi người tản đi. Vào lúc này Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng rất hiểu ngầm lưu lại.
Ngô Củ biết bọn họ muốn nói gì. Bởi vì thời điểm rời đi, hai vị giám quốc còn lén lút liếc liếc mắt nhìn một cái.
Chỉ sợ là không muốn để cho mình tham gia hội Bắc Hạnh!
Ngô Củ trong lòng suy nghĩ, ngàn vạn lần muốn nói với Tề Hầu. Bởi vì Ngô Củ cũng không muốn phiền phức chính mình. Tuy rằng Bắc Hạnh ở trong Tề quốc, thế nhưng thời đại này giao thông thực sự không phát triển, ngồi truy xe đi Bắc Hạnh nhanh thì hai ba ngày, chậm thì bốn năm ngày, mà lần này tất nhiên là chậm. Bởi vì hội chư hầu, Tề Hầu tất nhiên muốn lập uy mênh mông cuồn cuộn mới được.
Bốn, năm ngày liên tục mệt nhọc, Ngô Củ cũng không muốn đi chịu tội. Ngẫm lại xem, nếu mỗi ngày Tề Hầu phát rồ chẳng ở Lâm Truy thành, Ngô Củ tương đối nhẹ nhàng, chẳng phải là vừa vặn sao?
Ngô Củ từ Lộ Tẩm cung đi ra, thấy thời gian còn sớm, không nghĩ về tiểu tẩm cung. Dù sao trở về thì cùng Tề Hầu ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, Ngô Củ liền chuẩn bị trở về phòng tìm Tử Thanh đi dạo, xem tình hình kinh doanh của quán ăn nhỏ.
Ngô Củ mới vừa đi mấy bước, liền nghe tiếng gọi:
"Công tử, u, là Công tử a!"
Ngô Củ ngờ vực dừng chân, quay đầu lại, liền thấy một người mặc quan phục Trung đại phu đi tới. Chính là vừa mới tan triều đã rời đi, Thẩm Hữu.
Thẩm Hữu từ phía xa đi tới, cười tủm tỉm nói:
"Thật là trùng hợp a, Công tử. Công tử là người bận bịu. Quân thượng mới vừa tìm Công tử thảo luận sao?"
Ngô Củ đánh giá Thẩm Hữu, cười cười, nói:
"Trùng hợp? Trung đại phu chỉ sợ là có lời muốn nói cùng Củ, chờ đợi đã lâu thôi?"
Thẩm Hữu vừa nghe, nhất thời sắc mặt cứng đờ, tựa hồ bị Ngô Củ nói đúng. Hắn đích xác là đợi rất lâu rồi. Dù sao tan triều, mọi người đều đi về, Thẩm Hữu ở trong cung không có gì việc gì, cũng phải rời khỏi. Thế nhưng hắn đối với Ngô Củ ghi hận trong lòng, cho nên muốn tìm Ngô Củ khó dễ, cũng không có lập tức xuất cung.
Bởi vì Tề Hầu đem Ngô Củ đi, cho nên Thẩm Hữu ở đây đợi rất lâu, vẫn luôn chờ. Khí trời không tính ấm áp, Thẩm Hữu mặt bị đông đỏ.
Ngô Củ cười nói:
"Trung đại phu, có chuyện nói thẳng đi. Củ một chốc còn có việc bận. Không giống Trung đại phu từ sáng đến tối ngoại trừ nịnh nọt, không có việc gì làm."
Thẩm Hữu nghe nói trắng ra, nhất thời trên mặt hiện ra giận dữ, cười lạnh một tiếng nói:
"Công tử, bằng hữu chỉ là muốn nhắc nhở Công tử một câu. Một người được sủng ái, sớm muộn cũng có một ngày thất sủng. Hơn nữa càng được sủng ái nhiều, ngày đó đến sẽ càng nhanh. Bởi vì người như vậy lòng tham không đáy, muốn độc chiếm sủng tín của quân thượng. Không cho những người khác một con đường sống, khó tránh khỏi sẽ có va chạm."
Ngô Củ nghe, cười híp mắt, cũng không giận, nói:
"Vậy a? Đa tạ Trung đại phu nhắc nhở. Bất quá Củ cũng có câu nói, xin khuyên Trung đại phu."
Thẩm Hữu sắc mặt khó coi, không có nói tiếp. Hắn biết mình nói tiếp nhất định là tìm nhục nhã, liền không nói gì.
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Trung đại phu thông minh hơn người. Nếu như đem một phần ba bản lĩnh ra làm việc chân chính, mà không phải nịnh nọt, chỉ sợ so với bây giờ còn được sủng ái nhiều hơn."
Thẩm Hữu vừa nghe, quả nhiên sắc mặt tái xanh, thấp giọng uy hiếp nói:
"Dù sao cũng tốt hơn Công tử dùng sắc thị quân, không phải sao? Hôm nay Quân thượng sủng ái Công tử vì nhan sắc. Bất quá qua mười năm, không cần thiết mười năm, chỉ cần năm năm, xem quân thượng còn có thể sủng ái Công tử như vậy không?"
Ngô Củ nghe, vẫn cứ không giận, vừa cười nói vừa phủi áo choàng của mình.
"Cũng đúng. Bất quá trước mắt vì được sủng ái cũng khiến người khá là bất ổn trong lòng. Trung đại phu đời này chỉ sợ là lĩnh hội không tới."
Ngô Củ cười nói xong, nhấc tay một chút, lại nói:
"Thật xin lỗi, Củ còn có việc bận, đi trước một bước."
Thẩm Hữu bị câu cuối cùng kia làm sắc mặt xanh mét. Hắn nhìn bóng lưng Ngô Củ, chỉ là lạnh lùng nói một câu.
"Chờ xem"
Nói xong liền quay người đi.