Mục lục
Truyện Vô Củ - Tác giả: Trường Sinh Thiên Diệp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Tử Ngư lắc lắc đầu nhỏ, nói:

"Không phải, là Quân phụ dạy."

Triển Hùng giật mình. Hắn còn tưởng rằng Tống Công là loại một lòng tranh đoạt quyền lợi, căn bản sẽ không quan tâm con cái. Nào có biết kiếm pháp của Tử Ngư là Tống Công tự mình dạy.

Tử Ngư nói:

"Triển tướng quân, làm sao vậy? Là Tử Ngư luyện không tốt?"

Triển Hùng lắc đầu cười nói:

"Không phải."

Hắn nói, ngồi chồm hỗm xuống, để Tử Ngư ngồi ở trên đầu gối. Tử Ngư khá là câu nệ. Ngồi lên xong, tay nắm đoản kiếm nhỏ, Tử Ngư vẻ mặt vừa sùng bái vừa hưng phấn, dùng sức nghiêm mặt. Bộ dáng thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu, hai gò má thịt khiến người ta muốn nắm hai cái.

Triển Hùng nói:

"Chỉ là ngươi khiến ta nghĩ tới phụ thân của ta..."

Tử Ngư hiếu kỳ nói:

"Phụ thân của Triển tướng quân nhất định cũng là đại anh hùng."

Triển Hùng cười nói:

"Ồ? Làm sao ngươi biết?"

Tử Ngư lập tức nói:

"Cũng là Quân phụ nói cho Tử Ngư."

Triển Hùng sững sờ, lập tức ho khan một tiếng, đổi chủ đề nói:

"Ta rất ước ao như ngươi a. Ngươi còn nhỏ đã có phụ thân tự mình chỉ dạy công phu. Thế nhưng ta lúc nhỏ, phụ thân bận bịu chính sự, căn bản không ở nhà. Trong một năm, ta gặp được phụ thân không quá ba lần. Mỗi lần gặp gỡ, đều bị phụ thân dùng cây mây đánh, nói ta không nghe lời, muốn ta học thuộc sách."

Tử Ngư lập tức đổi biểu tình thành đau lòng, nói:

"Triển tướng quân, không sao đâu. Phụ thân của Triển tướng quân trong lòng nhất định cũng rất thương Triển tướng quân, chỉ là không có biểu đạt ra thôi."

Triển Hùng cười nói:

"Đúng a. Không nghĩ tới ngươi còn nhỏ tuổi đã biết chuyện này. Sao còn nhỏ mà biết nhiều chuyện như vậy?"

Tử Ngư nói:

"Bởi vì Quân phụ cùng Tử Ngư gặp mặt cũng rất ít. Mới đầu Tử Ngư không hiểu, thế nhưng sau đó dần dần minh bạch. Quân phụ mỗi lần gặp Tử Ngư, đều một mặt uể oải. Quân phụ vốn có thể dùng thời gian đó nghỉ ngơi nhiều một chút, vậy mà còn muốn tới tự mình dạy Tử Ngư công phu, đốc thúc Tử Ngư học hành."

Triển Hùng cười nặn nặn hai má tiểu Tử Ngư, nói:

"Ngươi thật là hiểu chuyện a. Ta khi còn bé có thể hiểu chuyện như thế này là tốt rồi."

Tử Ngư còn nói:

"Triển tướng quân, vậy công phu của ngài là tự mình học sao?"

Triển Hùng cười cười, nói:

"Là đại ca dạy ta. Đại ca của ta cũng như phụ thân của ta."

Tử Ngư gật đầu nói:

"À, đại ca Triển tướng quân nhất định cũng là đại anh hùng."

Triển Hùng cười híp mắt nói:

"Đúng a."

Tử Ngư có chút ngượng ngùng, ngập ngừng một trận, một lúc mới nói:

"Triển... Triển tướng quân, ngài có thể làm sư phó của Tử Ngư không? Tử Ngư lớn lên cũng muốn như Triển tướng quân, làm đại anh hùng đỉnh thiên lập địa!"

Triển Hùng sững sờ, rồi lập tức nở cười, nói:

"Cái này không thể được. Ngươi là Công tử, thân thể vàng ngọc, nếu như giống ta không phải "anh hùng chân đất" sao?"

Tử Ngư một trận mất mát, miệng nhỏ chu ra. Triển Hùng nói:

"Tiểu Công tử, ngươi có biết ngươi là Công tử Tống quốc, nói không chừng tương lai là Thái tử. Mà ta đây là tướng quân Tề quốc."

Tiểu Tử Ngư lộ ra vẻ mặt không rõ, thoạt nhìn chuyện quốc sự đối với đứa bé ba tuổi vẫn là rất phức tạp.

Triển Hùng vào lúc này đột nhiên như nhớ tới cái gì, cười nói:

"A đúng rồi... muốn ta làm sư phó của ngươi cũng không phải không thể. Như vậy đi, ngươi đem quân phụ gả cho ta, ta liền làm sư phó của ngươi, thế nào?"

Tử Ngư lộ ra biểu tình kỳ quái, vẫn là không hiểu. Tuy rằng Tiểu Tử Ngư đã biết "gả" là có ý gì, nhưng quân phụ là nam tử, làm sao có thể lấy phu quân chứ?

Tử Ngư chính là đang cảm thấy kỳ quái, vừa vặn Tống Công đưa mọi người đi ngang qua bên này. Tử Ngư lập tức kinh hỉ từ trong lòng Triển Hùng chạy ra ngoài.

"Cộc cộc"

Tử Ngư chạy tới ôm lấy chân Tống Công Ngự Thuyết, ngước đầu, mắt to nhìn Ngự Thuyết.

Mọi người thấy Tiểu Tử Ngư đột nhiên lao ra. Những vị các phu nhân đều bị hoa mắt vì vẻ đáng yêu, lập tức tán thưởng Công tử Mục Di.

Vừa lúc đó, Tiểu Tử Ngư ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Tống Công Ngự Thuyết.

"Quân phụ, Triển tướng quân đáp ứng làm sư phó của Tử Ngư. Nói chỉ cần quân phụ gả cho Triển tướng quân, Triển tướng quân sẽ làm sư phó của Tử Ngư."

Tử Ngư vừa nói, Ngự Thuyết trợn tròn mắt. Tề Hầu và Ngô Củ trợn tròn mắt. Đứng ở đằng xa còn chưa đi lại đây, Triển Hùng cũng trợn tròn mắt. Đâu chỉ là bọn họ trợn tròn mắt, các đặc sứ cùng nữ quyến cũng trợn tròn mắt. Trong lúc nhất thời tất cả đều trợn mắt ngoác mồm.

Tử Ngư cũng không biết xảy ra chuyện gì, lại nhìn thấy Tống Công sắc mặt trầm xuống. Rõ ràng cảm giác được quân phụ cảm xúc không đúng, thế nhưng không biết chính mình đã làm sai điều gì, Tử Ngư nhanh chóng buông chân quân phụ, quy củ đứng ở một bên.

Mọi người lại bắt đầu xì xào bàn tán, đều cười rộ lên.

Hôm nay trước tiên nhìn thấy chuyện cười của đặc sứ Thiên tử, bây giờ lại xem chuyện cười của Tống Công. Tống Công sắp đại hôn, Công tử Mục Di lại nói đem hắn gả cho Triển tướng quân. Lời này mọi người đương nhiên sẽ không tin là thật, còn tưởng rằng Triển Hùng cố ý nhục nhã Tống Công.

Tống Công âm trầm. Triển Hùng nhìn người khác đều là xem náo nhiệt, trong lòng "lộp bộp". Hắn muốn giải thích một chút, thế nhưng ở trước mặt mọi người giải thích cũng không quá tốt. Vẫn là Ngô Củ phản ứng nhanh nhất, nhanh chóng cười nói:

"Tiểu công tử còn nhỏ, lời nói trẻ con không kiêng kỵ, thật khiến người ta yêu thích."


Một câu lời "nói trẻ con không khiêng kỵ" đã giải trừ lúng túng cho Tống Công. Tống Công vội vã cười gượng nói:

"Tử Ngư chính là như vậy. Tuổi nhỏ còn ngu dốt, khiến chư vị chê cười."

Hắn nói, tiếp tục dẫn mọi người đi ra ngoài, rất nhanh đưa mọi người lên xe.

Triển Hùng không có xoay người lên ngựa, mà là đối với Tề Hầu cùng Ngô Củ nói:

"Nhị ca Tam ca, đệ đi tìm Tống Công một chuyến."

Tề Hầu cũng tương đối bất đắc dĩ. Tuy rằng hắn đích xác muốn cho Triển Hùng quấy tung việc kết hôn. Bất quá hắn cũng không định để Triển Hùng làm xấu mặt Tống Công trước mặt mọi người. Tề Hầu nói:

"Đi đi, thế nhưng nhớ kỹ phải cẩn thận một chút."

Triển Hùng gật gật đầu. Hắn lần này không phải đi cãi nhau, mà là biết mình làm cũng quá phận, gây ra trò cười. Hiện tại hay rồi, ngay trước mặt mọi người cho Tống Công lúng túng. Triển Hùng lần đầu có chút băn khoăn, muốn tìm Tống Công xin lỗi.

Triển Hùng bái biệt Tề Hầu cùng Ngô Củ, sau đó quay đầu đi tẩm cung Tống Công.

Tống Công đưa khách xong, dĩ nhiên về tiểu tẩm cung. Hắn đuổi hết thảy tự nhân cùng cung nữ ra ngoài điện, một mình ở trong điện nổi nóng. Tống Công thực sự không nghĩ tới Triển Hùng "nham hiểm" như vậy, xui khiến Tử Ngư cho mình khó coi trước mặt mọi người.

Nếu như hôm nay không phải Đại Tư Nông Củ lên tiếng, người khác nhất định xem đó là chuyện cười, mặt mũi hắn cũng hỏng.

Tống Công tức giận, đem công văn ném xuống đất. Vào lúc này liền thấy một tự nhân nơm nớp lo sợ đi tới, thấp giọng nói:

"Quân thượng,Triển tướng quân cầu kiến."

Tống Công vừa nghe, nhất thời cười lạnh một tiếng, nói:

"Triển tướng quân?"

Triển Hùng đợi một hồi, đã có người dẫn hắn đi vào. Sau đó tự nhân rất nhanh liền lui ra ngoài, trong điện chỉ còn lại Tống Công cùng Triển Hùng.

Triển Hùng liếc mắt nhìn công văn ném đầy đất, vứt lung ta lung tung. Hắn hắng giọng một cái, nói:

"Chuyện vừa rồi..."

Lời của hắn còn chưa nói ra, Ngự Thuyết lạnh lùng nói:

"Chuyện vừa rồi, Triển tướng quân vẫn chưa có chế nhạo Ngự Thuyết đủ, cho nên cố ý tới nhục nhã sao?"

Triển Hùng vừa nghe, liền vội vàng nói:

"Không phải, ta không có ý tứ này."

Tống Công liền cười lạnh một tiếng, nói:

"Không có? Ngự Thuyết biết mình có lỗi, lúc đó lật lọng, đối với Triển tướng quân hạ xuống lệnh tru diệt. Ta xác thực nên gặp báo ứng. Thế nhưng Triển tướng quân cho tới nay luôn hùng hổ doạ người, nhất định phải khiến Ngự Thuyết ở trước mặt mọi người mất hết thể diện mới chịu! HunhHn786 Nhất định phải khiến Ngự Thuyết ở trước mặt mọi người thành trò hề mới được!"

Triển Hùng nghe hắn nói như vậy, trong lòng gấp, nhất thời nghẹn lời, nói:

"Ta chỉ là cùng tiểu Công tử nói đùa, thực sự không nghĩ tới..."

Ngự Thuyết liếc mắt nhìn Triển Hùng, xa xôi nói:

"Thực sự không nghĩ tới? E rằng Triển tướng quân không nghĩ tới hiệu quả tốt như vậy! Bắt đầu từ hôm nay, các đặc sứ liền nói bóng nói gió. Triển tướng quân thật đúng là túc trí đa mưu đó!"

Ngự Thuyết rất tức giận, lời nói ra cũng quái gở. Triển Hùng vốn là thái độ nhận lỗi, nhưng hắn cũng là tính tình nóng nảy, bị nói như thế hỏa khí xẹt xẹt bốc lửa. Triển Hùng cau mày nói:

"Ta quả thật không phải cố ý, cũng không muốn cho ngươi xấu hổ! Nói đến xấu hổ, ngươi xem chính mình hiện tại không phải như vậy sao?"

Ngự Thuyết trừng mắt nói:

"Ngươi nói cái gì!?"

Triển Hùng cười lạnh một tiếng, nói:

"Ta nói cái gì? Ta không sợ nói thật với ngươi, ta đây nói cho ngươi cái gì gọi là xấu hổ? Ngươi có biết phu nhân tương lai kia mới gọi là cho ngươi xấu hổ!"

Hắn nói tới chỗ này liền dừng. Bởi vì Triển Hùng cũng ý thức được mình nói hơi nhiều, không nên đem sự tình Vệ cơ nói ra, vì vậy không nói thêm gì nữa.

Ngự Thuyết là cau mày nói:

"Triển Hùng, ngươi đến cùng hận ta thế nào? Tại sao vô duyên vô cớ một cô nương cũng không buông tha?"

Triển Hùng vừa nghe, tức giận trong nháy mắt liền lên đỉnh, lý trí phút chốc bị mất hết. Hắn nhanh chân đi tới, một phát bắt được Ngự Thuyết.

Ngự Thuyết sợ hết hồn, còn chưa kịp lùi về sau, đã bị Triển Hùng kềm chế. Triển Hùng cười lạnh nói:

"Ta vô duyên vô cớ? Ta liền nói cho ngươi biết! Phu nhân tương lai của ngươi mới cho ngươi xấu hổ nhất! Biết vì sao hôm nay Kiềm Mưu bị đánh thành như vậy không? Bởi vì Vệ cơ cùng Kiềm Mưu tư thông, hơn nữa còn bởi vì bỏ thai mà tạo thành không thể sinh con. Người Vệ quốc làm sao có thể không đánh Kiềm Mưu cho hả giận? Hừ, thê tử chưa xuất giá của Tống Công đã sớm bị người đoạt mất, đó có phải là càng xấu hổ hơn không?!"

Ngự Thuyết nghe được mở to hai mắt, phút chốc quên mất giãy dụa. Hắn chưa hề biết chuyện như vậy, dù sao chuyện Vệ cơ cùng Kiềm Mưu phi thường bảo mật. Nếu như không phải là bởi vì Tề Hầu cùng Ngô Củ nghe được chân tướng, cả Công tử Xích cũng không biết.

Triển Hùng thấy Ngự Thuyết sững sờ, lập tức cảm thấy mình rất đắc ý, liền hùng hổ doạ người.

"Trước đây vài ngày, tại tiệc mời sứ thần các quốc gia, phu nhân tương lai của ngươi lén lút cùng Kiềm Mưu gặp mặt. Hai người ca ca tốt muội muội ngoan ôn tồn ân ái, ngươi có biết mình đến tột cùng mất mặt xấu hổ bao nhiêu không!?"

Hắn nói, hàm răng Ngự Thuyết phát ra tiếng va chạm, tựa hồ đã phẫn nộ đến cực điểm.

"Bốp!"

Ngự Thuyết vung ra một quyền. Triển Hùng căn bản không chú ý, còn đắm chìm trong đắc ý. Một chút không cẩn thận nhất thời bị đánh trúng, hắn buông lỏng tay. Ngự Thuyết lập tức từ khống chế của Triển Hùng thoát ra ngoài.

Hắn thở hổn hển, trừng hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Triển Hùng. Sau khi bình phục hô hấp, lúc này hắn mới lạnh nhạt, giọng lại mang theo run rẩy nói:

"Chuyện này, e rằng cùng Triển tướng quân không có quan hệ?"

Triển Hùng mới vừa còn đắc ý, chính mình mạnh mẽ chọt trúng huyệt của Ngự Thuyết. Cho tới nay Ngự Thuyết biểu tình đều cao cao tại thượng, thậm chí khi nằm ở dưới thân người khác cũng một mặt cao cao tại thượng, chưa từng lộ ra biểu tình khiếp sợ bất lực như vậy.

Nhưng mà ở một khắc tiếp theo, Ngự Thuyết không chỉ là đánh Triển Hùng một quyền, còn lạnh lùng tung ra một câu nói như vậy.

Triển Hùng nghe sững sờ, lập tức cười lạnh một tiếng, nói:

"Đúng đúng, ngươi nói đúng, không có quan hệ gì với ta!"

Hắn nói, thở hổn hển. Chân đá văng một công văn bay ra ngoài, khiến thẻ tre bị bung ra, bắn tung tóe chung quanh. Có thẻ tre còn cắt vào mu bàn tay Ngự Thuyết.

"Ui..."

Ngự Thuyết vội vàng che mu bàn tay mình. Triển Hùng cũng không nhìn hắn cái nào, quay người liền sãi bước đi ra cửa tiểu tẩm điện.

Triển Hùng rất tức giận. Tính cách hắn vốn nóng nảy, không thì thân là một quý tộc cũng sẽ không khởi nghĩa chống lại quý tộc. Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng phụ thân nghiêm khắc, đại ca cũng nghiêm túc thận trọng, mẫu thân rất ôn nhu, sẽ không ai nói chuyện như vậy với Triển Hùng, khiến bị hắn tức chết.

Triển Hùng cảm thấy từ khi gặp Ngự Thuyết, mình cơ hồ đều bị chọc tức chết rồi. Hắn vội vã từ Tống cung đi ra, sải bước đến chỗ cột ngựa. Hắn nhảy lên ngựa, thúc mạnh cho ngựa chạy đi về dịch quán. Một đường lao nhanh, đến dịch quán, đem ngựa bỏ lại, bản thân thì nhanh chân đi đến gian phòng.

Hắn khí thế quá mạnh, tự nhân chào hỏi làm lễ đều nơm nớp lo sợ. Ngô Củ vừa vặn ở trong sân, liền nhìn thấy Triển Hùng như thế trở về. Vừa muốn chào hỏi, kết quả Ngô Củ nhìn thấy má Triển Hùng đỏ bừng, đặc biệt là vị trí xương gò má thậm chí có chút bầm. Ngô Củ lấy làm kinh hãi, vội vã chặng đường hỏi.

"Chuyện này... Tứ đệ, ngươi bị làm sao?"

Triển Hùng bị Ngô Củ hỏi như thế, mới cảm giác đau, xương gò má đau đớn.

"Ui..."

Hắn vội vàng che mặt của mình, sợ mất mặt, nói:

"Không có gì..."

Ngô Củ nói:

"Cái gì không có gì, ngươi không phải đi tìm Tống Công sao?"

Triển Hùng nói:

"Nhị ca, đừng nói nữa, chính là hắn đánh."

Ngô Củ càng lấy làm kinh hãi.

Tống Công tuy rằng có tập võ, tính tình cũng cường thế, nhưng hẳn là sẽ không ra tay đánh người đâu?

Ngô Củ ngờ vực nói:

"Tứ đệ, ngươi đã nói cái gì?"

Triển Hùng chột dạ, liền không giấu giếm, trực tiếp nói ra sai lầm. Hắn nói hết sự tình cho Ngô Củ nghe.

Triển Hùng nói:

"Nhị ca, thật xin lỗi. Đệ... đệ lúc đó tức giận."

Ngô Củ cảm thấy việc này nhất định phải cùng Tề Hầu nói một chút, vì vậy liền mang Triển Hùng đu tìm Tề Hầu.

Tề Hầu đang ở trong phòng, đã thay đổi xiêm y, tóc cũng buông xuống. Thấy Ngô Củ cùng Triển Hùng lại đây, hắn cười nói:

"Nhị ca Tứ đệ đến, ngồi."

Triển Hùng một mặt phạm sai lầm, cũng không ngồi, liền đứng ở một bên. Tề Hầu cười nói:

"U? Hôm nay sao vậy, tứ đệ thay đổi tính tình?"

Ngô Củ liền đem chuyện Triển Hùng nhất thời tức giận nói cùng Tống Công sự tình liên quan Vệ cơ. Triển Hùng lúc này quỳ gối, nói:

"Thỉnh Quân thượng trách phạt! Triển Hùng cam nguyện lãnh phạt!"

Tề Hầu nghe, chỉ là hơi trầm ngâm, lập tức nói:

"Tống Công nói như thế nào, phản ứng ra sao?"

Triển Hùng nói:

"Hắn... giật mình, sau đó nói chuyện này không có quan hệ gì với đệ."

Tề Hầu sau khi nghe xong cười cười, nói:

"Được rồi, Cô đã biết. Không có chuyện gì, tứ đệ đứng lên đi."

Triển Hùng vừa nghe có chút ngây ra. Tề Hầu không có trách tội hắn, hắn liền vội vàng đứng lên, nói:

"Tam ca, nhưng Tống Công..."

Tề Hầu xa xôi nở nụ cười, nói:

"Thoạt nhìn, Cô quả nhiên là coi thường Tống Công."

Triển Hùng có chút không rõ. Tề Hầu cười nói:

"Tống Công có thể chịu đựng việc người khác không thể nhẫn, cũng coi như là người có bản lĩnh. HunhHn786 Chỉ tiếc sinh tại Tống quốc như thế. Hắn nói như vậy cùng ngươi, tứ đệ a, ngươi biết là có ý gì không? Hắn có thể không phải cố ý chọc giận ngươi mới nói không có quan hệ gì với ngươi."

Triển Hùng có chút mê man. Hắn mới vừa rồi bị tức giận làm cho muốn nổ tung, căn bản không suy nghĩ. Bây giờ tự hỏi một chút, Triển Hùng cũng là người thông minh, kinh ngạc nói:

"Tam ca ý là..."

Tề Hầu gật gật đầu, nói:

"Tứ đệ cũng là một người thông minh. Tống Công là muốn nhịn xuống cơn giận này, vẫn cứ muốn cùng Vệ quốc kết thân."

Triển Hùng mặc dù đã nghĩ đến, thế nhưng vẫn cứ khiếp sợ không thôi.

Vệ cơ cho Tống Công đội nón xanh (cắm sừng), hơn nữa căn bản không thể sinh con. Tống Công biết mà còn muốn ngậm bồ hòn này. Cứ như vậy, nguyên nhân rất rõ ràng là Tống Công vì Tống quốc lớn mạnh.

Triển Hùng không nghĩ tới, Ngự Thuyết làm như thế hoàn toàn chính là vì Tống quốc lớn mạnh. Hắn vì Tống quốc, thậm chí có thể nuốt giận vào bụng.

Tề Hầu nói:

"Chuyện này, không nên để cho Vệ quốc biết. Bây giờ Vệ cơ đã bị Công tử Xích giam lỏng, chỉ cần Tống quốc không biết, hôn sự này chung quy phải làm thôi."

Tề Hầu nói không sai. Bởi vì trước mắt Công tử Xích chính là sợ Tống Công phát hiện Vệ cơ cùng Kiềm Mưu cấu kết, cho nên mới muốn âm thầm xử lý Vệ cơ. Thế nhưng Công tử Xích vạn vạn lần không nghĩ tới, Tống Công biết chuyện này lại vẫn cứ quyết định muốn kết hôn. Chỉ cần Công tử Xích không biết, sau khi xử lý Vệ cơ xong, khẳng định Tống tống vẫn là không có biện pháp cùng Vệ quốc thông gia.

Triển Hùng cùng Ngô Củ còn nghe Tề Hầu nói:

"Không có gì, đều như cũ thôi."

Triển Hùng liền hướng Tề Hầu xin lỗi, suýt nữa thành sai lầm lớn. Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Không có gì, Tứ đệ chính là tính tình ngay thẳng, về sau chú ý một chút, cẩn thận bị thiệt thòi, người khác lừa gạt."

Triển Hùng gật đầu đáp ứng, vì vậy liền cùng Ngô Củ rời phòng Tề Hầu.

Ra khỏi phòng Tề Hầu, Ngô Củ cùng Triển Hùng tách ra, trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Hôm nay tuy rằng tiến cung, thế nhưng cũng không mệt nhọc. Bởi vì ngày hôm nay quá nửa là xem trò vui, nhìn Vệ quốc náo nhiệt. Vệ quốc hiện tại phảng phất là dây thừng ba sợi, vắt cùng nhau lung ta lung tung. Bị Tề Hầu phá rối như thế càng là loạn không thể tách rời ra.

Ngô Củ nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau ăn cơm trưa xong, vừa định ngủ trưa, kết quả Yến Nga đi tới, nói:

"Gia, bên ngoài có tự nhân tìm ngài, nói là trong cung đến."

Ngô Củ có chút giật mình.

Trong cung đến, tự nhân đó không phải là người Tống sao, tìm mình làm cái gì?

Ngô Củ tuy rằng giật mình, nhưng vẫn là nói:

"Yến Nga, mời người ta vào."

Rất nhanh Yến Nga liền dẫn người đi vào. Ngô Củ không quen biết người kia, quả thật là mặc trang phục tự nhân Tống quốc. Tự nhân cung kính chào Ngô Củ, cười nói:

"Tiểu thần bái kiến đặc sứ Tề quốc."

Ngô Củ cười nói:

"Đại nhân không cần đa lễ, là có chuyện gì sao?"

Tự nhân cười híp mắt nói:

"Chính là như thế này, quả quân muốn mời đặc sứ Tề quốc tiến cung ngồi một chút, cùng uống rượu."

Ngô Củ vừa nghe, càng thêm kỳ quái, nói:

"Tống Công mời Củ? Hay là mời quân thượng?"

Tự nhân cười nói:

"Chuyện đó... tiểu thần không nghe nói. Chỉ là dựa theo quả quân dặn dò truyền lời, mời đặc sứ Tề quốc, một mình tiến cung ôn chuyện, uống rượu."

Ngô Củ không tiện cự tuyệt Tống Công, suy nghĩ một chút, liền chắp tay nói:

"Vậy... làm phiền đại nhân dẫn đường."

Tự nhân liền vội vàng nói:

"Mời đi bên này, mời đi bên này."

Tự nhân mang theo Ngô Củ ra cửa. Nói là mời một mình Ngô Củ, cho nên Yến Nga cùng Tử Thanh đều không đi cùng. Hai người đưa Ngô Củ lên xe do Tống Công phái tới, nhìn xe ngựa đi xa, liền đi trở về.

Yến Nga trở về phòng, phát hiện Tử Thanh đi tới đi lui, một bộ mất tập trung, liền nói:

"Tử Thanh ca, ngươi làm sao vậy? Đi vòng vòng khiến ta cũng muốn hôn mê."

Tử Thanh cau mày nói:

"Tống Công đơn độc mời chủ tử, không biết vì chuyện gì."

Yến Nga nói:

"Không biết."

Tử Thanh đi một hồi, trái lo phải nghĩ, nói:

"Yến Nga, ngươi ở đây chờ, ta đi ra ngoài một chuyến."

Yến Nga không biết Tử Thanh đi nơi nào, chỉ là gật gật đầu, ở trong phòng.

Tử Thanh liền đi ra cửa. Tử Thanh hướng về phòng Tề Hầu. Bên trong có tiếng nói, tựa hồ đang tán gẫu uống rượu, còn truyền ra tiếng cười, bên ngoài có tự nhân hầu hạ. Tử Thanh hỏi:

"Quân thượng có ở trong không?"

Tự nhân nói:

"Quân thượng đang cùng Triển tướng quân uống rượu, tiểu thần đi thông báo một tiếng."

Tử Thanh gật đầu. Tự nhân nhanh chóng đi thông báo. Rất nhanh tự nhân liền đi ra, nói:

"Quân thượng cho mời."

Tử Thanh đi vào, liền thấy Tề Hầu cùng Triển Hùng đang ngồi, tựa hồ uống rượu rất vui vẻ. Tử Thanh vội vã quỳ xuống nói:

"Bẩm báo quân thượng, vừa mới rồi trong cung có người đến. Một tự nhân nói là truyền lệnh Tống Công, mời Đại Tư Nông tiến cung."

Tề Hầu cùng Triển Hùng vừa nghe, nụ cười liền cứng lại.

Tiến cung? Chỉ mời một người?

Triển Hùng nghiêng đầu nói với Tề Hầu.

"Tam ca, đây là ý gì?"

Tề Hầu cũng không biết là có ý gì, chỉ là sắc mặt không quá tốt. Dù sao trước đó Tống Công luôn tiếp cận Ngô Củ, lại nhiều lần muốn đào góc tường Tề Hầu. Bây giờ mời người một mình tiến cung, có lẽ là chuyện không tốt. Tề Hầu lập tức đứng dậy, nói:

"Người đâu, thay y phục, Cô muốn vào cung."

Triển Hùng vừa nghe, lập tức nói:

"Tam ca, đệ cũng đi cùng!"

Tề Hầu suy nghĩ một chút, vẫn là gật đầu đồng ý. Hai người rất nhanh thay y phục, đồng thời lên xe ngựa hướng Tống cung mà đi...

Ngô Củ vào cung, trực tiếp được dẫn vào tiểu tẩm cung. Đi tới cửa, Ngô Củ thấy có chút kỳ quái, bởi vì tiểu tẩm cung cũng quá an tĩnh rồi. Bên trong cũng không có người, cả tự nhân hầu hạ cũng không có.

Tự nhân dẫn đường đứng ở cửa, không đi vào, chỉ nói:

"Mời đặc sứ Tề quốc, quả quân đang chờ đợi."

Ngô Củ gật gật đầu, liền đi vào. Tự nhân đóng cửa lại, trông coi ở bên ngoài.

Ngô Củ không biết Tống Công Ngự Thuyết trong hồ lô bán là thuốc gì. Tiểu tẩm cung một cung nhân cũng không có, rất yên lặng, nghe cả tiếng nước chảy.

Tiếng nước chảy, đứt quãng. Ngô Củ đi vào trong, liền nhìn thấy Tống Công Ngự Thuyết ngồi ngay ngắn, trước mặt là cái bàn nhỏ, trên bàn có một ít dụng cụ uống trà. Tống Công cầm ấm trà pha trà.

Ngô Củ mới nhậm chức không bao lâu, đã thúc đẩy kinh doanh trà, chuẩn bị phổ cập uống trà. Mặc dù bách tính căn bản không có tác dụng gì, thế nhưng quý tộc đã bắt đầu tranh nhau noi theo.

Bất quá Ngô Củ cũng không biết, thứ này đã truyền đến Tống quốc?

Không phải nói trà ở Tống quốc không có, chỉ nói dụng cụ uống trà không có. Ngô Củ vẽ phát họa, cho người dựa theo bản vẽ chế tạo ra bộ dụng cụ uống trà. Chỉ có ở Tề quốc, Tống quốc nhất định không có. Thế nhưng Tống Công bây giờ đang trực tiếp pha trà...

Tống Công nghe được âm thanh, ngẩng đầu lên, cười nói:

"Đặc sứ Tề quốc không cần giữ lễ tiết, mời ngồi."

Ngô Củ vẫn là chắp tay làm lễ Tống Công xong mới đi tới, nói cám ơn rồi ngồi xuống.

Ngô Củ cùng Tống Công ngồi đối diện. Tống Công tay trái giữ tay áo, tay phải cầm bình trà nhỏ, chậm rãi rót nước vào chung trà, rồi nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Ngô Củ, cười nói:

"Đặc sứ Tề quốc mời dùng."

Ngô Củ cảm ơn, chỉ là đem cái chung đưa lên một ít, cũng không có uống vào miệng. Tống Công cười híp mắt nâng bình trà lên, rót cho mình một chung trà, sau đó chậm rãi nâng chung trà lên, đem nước trà bên trong uống cạn.

"Đặc sứ Tề quốc yên tâm, Ngự Thuyết cũng không có làm chuyện xấu."

Ngô Củ bị hắn đoán trúng. Dù sao Ngô Củ tính tình cẩn thận, trong lòng nghĩ.

Tống Công đã cho lui hết người, vạn nhất trong ly có độc, vậy coi như nguy rồi!

Ngoài mặt lại cười cười, nói:

"Tống Công nói quá lời. Tống Công đường đường là quốc quân, sao có khả năng dùng thủ đoạn thấp hèn này chứ?"

Tống Công cười híp mắt nói:

"Đúng vậy, bất quá coi như Ngự Thuyết đường đường là quốc quân, cũng không bằng đặc sứ ngài. Chỉ nói riêng vè trà này, sĩ phu Tống quốc cũng không nghĩ ra được... Ngự Thuyết còn nghe nói, đặc sứ thu hồi quyền kinh doanh muối, chỉ có triều đình mới có thể buôn bán muối và thiết. Những ý nghĩ này đều vô cùng kì diệu."

Kỳ thực những ý nghĩ này cũng không độc đáo, chỉ có điều thời Xuân Thu mới mẻ mà thôi.

Ngô Củ chắp tay nói:

"Tống Công quá khen rồi."

Tống Công cười híp mắt nói:

"Đây cũng không phải là quá khen. Đặc sứ còn nhớ, lần đầu gặp đặc sứ Ngự Thuyết đã nói ngài phong lưu tuấn lãng, hơn nữa tài hoa hơn người. Bây giờ thì sao? Có hứng thú đến Tống quốc làm sĩ phu?"

Tống Công nói xong, cũng không cho Ngô Củ kịp trả lời, còn nói:

"Tống quốc có thể cho nhiều hơn Tề quốc chứ không ít. Hơn nữa Tề Công đãi ngộ như thế nào, Ngự Thuyết sẽ cho gấp bội. Muốn chức vị cùng phong ấp, chỉ cần đặc sứ nói một câu."

Thì ra Tống Công tìm mình lại đây, là muốn đục chân tường?

Kỳ thực Ngô Củ đã sớm nghĩ tới phải chạy trốn. Nếu như không phải bởi vì muốn chạy trốn, cũng sẽ không kinh doanh một quán ăn. Ngô Củ trù bị tiền tài phòng thân. Tuy rằng thời đại này cũng không phải là có tiền có thể khiến quỷ ma, thế nhưng có tiền dù sao cũng hơn không có tiền. Bất quá tiền kiếm được từ kinh doanh quán ăn vẫn luôn không dùng tới, cuối cùng còn nộp cho quốc khố...

Bây giờ Tống Công ra điều kiện phi thường hậu đãi, không chỉ là tiền tài còn muốn phong ấp!

Phải biết rằng sở hữu tiểu ấp là có binh lính riêng, có thể phát triển thành quốc gia. Mặc dù là nước phụ thuộc, thế nhưng lâu dài có thể được Chu Thiên tử sắc phong, nhảy một cái biến thành Tử tước, thậm chí là Hầu tước Công tước.

Bất quá Ngô Củ cũng có cân nhắc. Sở dĩ không chấp nhận Tề Hầu, cũng không phải bởi vì Tề Hầu bảo thủ, bảo thủ là sở trường của mỗi một quân vương. Nguyên nhân thật ra bởi vì Tề Hầu là quốc quân.

Dù sao gần vua như gần cọp. Hết thảy quốc quân trên đời này đều giống con quạ, chỉ một màu đen thui. Có khác chăng là kích cỡ lớn nhỏ, khỏe mạnh tiếng kêu tiếng lớn, gầy yếu kêu tiếng nhỏ, nói chung đều là loại thích kiềm chế người.

Ngô Củ nếu như có thể từ lòng bàn tay Tề Hầu thoát ra, cũng không dại tiến vào lòng bàn tay Tống Công. Kia kỳ thực bản chất không có gì khác biệt. Huống hồ bây giờ Ngô Củ tại Tề quốc đã lên đến vị trí Đại Tư Nông. Tuy rằng Tống Công đồng ý cho rất nhiều, thế nhưng đổi nghề bắt đầu lại vẫn không dễ dàng.

Ngô Củ cười cười, chắp tay nói:

"Tạ ơn ý tốt của Tống Công, chỉ là..."

Tống Công nở nụ cười, nói:

"Làm sao? Đặc sứ còn là người trung thành tuyệt đối?"

Ngô Củ cười nói:

"Trung thành tuyệt đối thì không dám nhận. Chỉ là... tương đối thỏa mãn với hiện trạng mà thôi. Củ là người lười, sợ phụ mong đợi của Tống Công, bởi vậy cả gan chối khéo Tống Công."

Tống Công nói:

"Đừng nhanh như vậy đã từ chối. Ngự Thuyết cũng không phải người nóng tính. Đặc sứ nhớ kỹ lời Ngự Thuyết nói, kỳ thực sớm hoặc muộn, đặc sứ sẽ đáp ứng. Dù sao Tề Công ân sủng cũng không phải là cả đời."

Ngô Củ nghe Tống Công nói, cảm thấy Tống Công cũng là người nhìn thấu mọi việc. Bất quá nhìn rõ ràng hơn chính là Ngô Củ, ai bảo Ngô Củ từng trải qua một đời. Lời nói như vậy căn bản không có thể làm cho Ngô Củ lo được lo mất, hoặc là sợ sệt.

Ngô Củ chỉ là cười nhạt, vẫn cứ nhẹ như mây gió nói:

"Vâng, Củ nhớ rồi."

Tống Công thở dài nói:

"Quả nhiên mời người không dễ. Việc này đặc sứ suy nghĩ thêm. Tống quốc vẫn luôn mở cửa đón đặc sứ."

Ngô Củ cảm ơn, Tống Công còn nói:

"Đúng rồi suýt nữa quên, còn có một việc..."

Hắn nói, sắc mặt không bình tĩnh, trù trừ một chút, nói:

"Chuyện này, chính là Ngự Thuyết xin nhờ đặc sứ."

Ngô Củ có chút kỳ quái nhìn Tống Công. Tống Công liền nói:

"Là liên quan tới lệnh đệ."

Ngô Củ vừa nghe, rốt cuộc hiểu rõ. Tống Công muốn nói là Triển Hùng.

Tống Công thấp giọng nói:

"Ngự Thuyết cùng lệnh đệ có chút hiểu lầm, chỉ là một ít hiểu lầm nho nhỏ. Bây giờ Ngự Thuyết sắp đại hôn, Tề quốc nể nang mặt mũi tới dự tiệc, vốn nên khoản đãi, không muốn lại náo loạn vì hiểu lầm như vậy. Cho nên... cho nên Ngự Thuyết muốn nhờ đặc sứ lấy tư cách làm ca ca, đứng ra hòa giải."

Ngô Củ lúc này đã rõ ràng. Nguyên do Tống Công cùng Triển Hùng đối chọi quá gây gắt, hôm nay hắn còn đánh Triển Hùng. Bởi vậy Tống Công sợ Triển Hùng đem việc hắn đã từng ủy thân, Đạo Chích phái binh trợ giúp hắn đăng vị, thậm chí là việc Vệ cơ cùng Kiềm Mưu cấu kết, công bố ra thiên hạ.

Bất kể là sự tình nào, đối với Tống Công mà nói đều không phải chuyện nhỏ. Bởi vậy Tống Công hôm nay muốn lôi kéo người là chuyện nhỏ, kỳ thực muốn Ngô Củ khuyên nhủ Triển Hùng là chuyện lớn.

Cũng bởi vì là chuyện như vậy, cho nên Ngự Thuyết đem tự nhân và cung nữ lui ra hết, không muốn để cho người khác nghe thấy.

Tề Hầu trước đã nói, không muốn để cho người Vệ quốc biết ý tứ của Tống Công. Bởi vậy Ngô Củ cũng không có đánh rắn động cỏ, chỉ là chắp tay nói:

"Chỉ là một ít hiểu lầm nhỏ. Tính tình Tứ đệ cũng dễ kích động, dễ nổi nóng mà thôi. Kỳ thực Tứ đệ trở về cũng ảo não lắm."

Tống Công vừa nghe, hơi khẽ thở ra một hơi, lẩm bẩm nói:

"Thế a, Triển tướng quân cũng sẽ ảo não? Vậy... quả nhiên là rất thú vị."

Ngô Củ xem Tống Công dáng dấp như vậy, thở dài, không nghĩ xen vào sự tình Tống Công cùng Triển Hùng. Bởi vì Ngô Củ cũng không biết chuyện tình cảm của hai người làm sao giải quyết, phảng phất là một nan đề khó giải. Bốn phương tám hướng đều là ngõ cụt. Hoặc chết, hoặc là vỡ đầu chảy máu ngọc đá cùng nát, hoặc là lao ngục vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời. Cái nào cũng không phải cái Ngô Củ muốn thấy.

Ngô Củ chắp tay nói:

"Củ... cáo lui."

Tống Công gật đầu nói:

"Làm phiền đặc sứ tiến cung một chuyến, Ngự Thuyết không tiễn."

Ngô Củ đứng lên, Tống Công vẫn ngồi ở chỗ ngồi. Bái một cái, Ngô Củ quay người đi ra gian ngoài.

Trong lòng Ngô Củ còn đang suy nghĩ cách hoà giải Triển Hùng và Tống Công. Tiểu tẩm cung không có một ai, rất yên lặng, chỉ còn lại tiếng bước chân cùng vải vóc ma sát.

Ngô Củ vẫn chưa ra khỏi gian ngoài, đột nhiên nghe tiếng động từ phía sau truyền đến.

"Xoảng"

Không biết là chuyện gì xảy ra, lại nghe được Tống Công đột nhiên hô to kinh hãi.

"Ôi!"

Một tiếng thét kinh hãi, lập tức liền đứt mất. Ngô Củ sợ hết hồn, vội vã xoay người đi vào trong. Kết quả nhìn thấy một người cao lớn, mặc trang phục tự nhân, không biết từ nơi nào nhảy ra, tay cầm lưỡi dao sắc bén.

Bàn bị lật ngược, chung trà cùng ấm trà đều rơi trên đất, Tống Công cũng ngã trên mặt đất. Áo bào màu đen đều là máu, đem màu đen nhiễm càng thêm thâm trầm. Cổ trắng nõn ồ ồ máu tươi trào ra.

Ngô Củ sợ hết hồn.

Tống Công ngã trên mặt đất sắc mặt trắng bệch, không biết có còn cứu được hay không. Thật không nghĩ tới vào lúc này có thích khách xuất hiện. Thoạt nhìn chuyện Tống cùng Vệ thông gia, không chỉ là Tề Hầu cùng Triển Hùng muốn quấy tung, còn có những người khác muốn phá hỏng!

Chỉ trong giây lát này, Ngô Củ suy nghĩ rất nhiều.

Thích khách dĩ nhiên phát hiện Ngô Củ, hơi hơi chần chờ, nhất thời muốn cho Tống Công thêm một kiếm nữa, để hắn lập tức mất mạng.

Ngự Thuyết cả người là máu, cổ họng có một lỗ hổng, căn bản không nhúc nhích được. Sắc mặt hắn tái nhợt, trừng hai mắt, phảng phất đang chờ chết.

Ngô Củ nhanh chóng tự hỏi.

Nếu muốn chạy trốn, chỉ có thể thừa dịp này. Mình phát hiện thích khách, tiểu tẩm cung lại không có ai, không thể tìm người hỗ trợ. Cơ hội duy nhất chạy trốn chính là thừa dịp thích khách hạ độc thủ với Ngự Thuyết. Nếu bỏ đi thời cơ, thích khách kia giết Ngự Thuyết xong, khẳng định cũng giết mình diệt khẩu!

Thế nhưng Ngô Củ lại nghĩ đến.

Vào lúc này chỉ có mình gặp mặt Tống Công. Nếu mình chạy, xác thực có thể thừa dịp thích khách giết chết Tống Công mà thoát thân. Thế nhưng khó giải thích rõ ràng. Có lẽ có kẻ lòng dại khó lường, sẽ đem nước bẩn đổ ở trên đầu mình!

Ngô Củ trong đầu suy tính nhanh chóng. Đột nhiên cắn răng một cái, đem đoản kiếm bên hông rút ra.

Đoản kiếm này cũng không phải là vũ khí của Ngô Củ. Dù sao Ngô Củ không biết võ công. Thế nhưng thời đại này quý tộc đều phải có kiếm bên mình, vừa có khí thế, thứ hai cũng là phòng thân.

Ngô Củ đột nhiên dùng đoản kiếm ném tới. Thích khách kia sợ hết hồn, đoản kiếm vô cùng sắc bén, hơn nữa bay với tốc nhanh, suýt nữa ghim trúng lưng thích khách.

Thích khách ngã sang bên cạnh tránh né. Ngô Củ nhanh chóng xông tới bắt lấy Tống Công cả người đầy máu, vội vàng khiêng hắn xông ra ngoài. May là Ngự Thuyết tuy rằng cao nhưng gầy, cũng không phải là đầy cơ bắp. Ngô Củ nửa dìu nửa kéo, phút chốc xiêm y nhiễm máu đỏ tươi.

Thích khách kia vội vàng từ phía sau xông lại, không để cho bọn họ rời khỏi tiểu tẩm cung. Đột nhiên kiếm đâm tới, Ngô Củ sợ hết hồn, vội vã đẩy Ngự Thuyết sang một bên. Ngự Thuyết đã hoàn toàn mất đi ý thức ngã trên mặt đất.

Ngô Củ đẩy một cái, nhất thời cảm giác lưỡi kiếm xoẹt qua cổ tay của mình. Nhói đau, Ngô Củ hô một tiếng. Thích khách kia không dám chần chờ, vội vã liền nhằm về phía Tống Công, muốn bảo đảm Tống Công chết.

Ngô Củ cả người là máu, vừa bị thương, bị doạ đến cơ hồ tay chân lạnh lẽo. Trên người cũng không còn binh khí phòng thân. Lập tức cái khó ló cái khôn, Ngô Củ bắt lấy đồ vật đồng thau bên cạnh ném đi.

Thích khách bị ném trúng. Đồ vật đồng thau rơi xuống dất phát ra âm thanh.

"Loảng xoảng... loảng xoảng... loảng xoảng"

Đồ vật kia đập xuống đất, tiếp tục lăn tới cửa, còn nện vào cánh cửa tiểu tẩm cung.

"Rầm"

Tề Hầu cùng Triển Hùng tiến vào cung, đi tới cửa tiểu tẩm cung. Tự nhân lại cản bọn họ không cho vào. Tự nhân sốt ruột nói:

"Quả quân đang gặp mặt đặc sứ Tề quốc. Mong Tề Công cùng Triển tướng quân đợi chút một chốc."

Tề Hầu cười lạnh, tựa hồ nghe cái gì cực kỳ khó nghe.

"Cái gì? Gặp mặt đặc sứ Tề quốc? Trái lại quốc quân Tề quốc không thể đi vào? Đây là cái đạo lí gì? Trên đời này có đạo lý này sao?"

Tự nhân bị dọa cho sợ. Thế nhưng Tống Công trước đó phân phó không cho người khác đi vào, không thể làm gì khác hơn, tự nhân nói:

"Xin Tề Công cùng Triển tướng quân đợi một chốc, tiểu thần đi vào thông báo một tiếng."

Tề Hầu sắc mặt không dễ nhìn, thế nhưng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng. Ngay tại lúc này, thình lình nghe một tiếng vang thật lớn, sau đó là âm thanh loảng xoảng, tựa hồ là vật gì mạnh mẽ đập xuống đất...

Một tiếng vang thật lớn khiến tất cả mọi người một trận giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía cửa tiểu tẩm.

Triển Hùng cũng gấp, không biết Tống Công tìm Nhị ca có chuyện gì. Ngày hôm qua hắn mới vừa cùng Tống Công cãi lớn một trận, Ngự Thuyết còn đánh hắn một quyền. Ngày hôm nay Tống Công liền gọi Nhị ca đi, Triển Hùng sợ mình phiền hà Nhị ca.

Triển Hùng nghe âm thanh lớn, lập tức quát một tiếng.

"Bên trong đang làm gì?"

Thích khách kia muốn đi đâm Tống Công. Ngự Thuyết đã té xỉu trên đất, không nhúc nhích. Ngô Củ vội vã từ phía sau đẩy thích khách. Thích khách thúc cùi chõ về phía sau đánh vào ngực Ngô Củ. Nhất thời đem Ngô Củ đụng đến té ngửa về phía sau.

Thích khách nghe âm thanh bên ngoài, cũng bị Ngô Củ làm cho giận, nhanh chóng đi tới, nâng kiếm đâm xuống. Ngô Củ vội vã đưa tay giữ kiếm đâm xuống. Bởi vì thích khách kia hình thể quá cường tráng, khí lực lớn, bởi vậy Ngô Củ căn bản không chịu nổi. Vừa lúc đó, đột nhiên nghe ngoài điện có giọng Triển Hùng, Ngô Củ lập tức gọi to một tiếng:

"Triển Hùng!"

Ngoài điện, Tề Hầu cùng Triển Hùng đều nghe thấy tiếng Ngô Củ, có mấy phần vội vàng cùng kinh hoảng, không khỏi ngẩn ra. Tề Hầu không do dự nữa, đẩy tự nhân, cũng không quản cái gì quốc quân không quốc quân, một cước liền đem cửa đá văng.

"Ầm!!"

Tề Hầu đem cửa đá văng, mọi người lập tức ngửi thấy được một mùi máu tanh nồng nặc phả vào mặt.

Ngô Củ đã nâng Ngự Thuyết chạy đến gian ngòai. Tống Công ngất xỉu ở bên cạnh cửa chính, máu me khắp người. Cửa vừa mở ra, mọi người liền thấy rõ ràng tình cảnh, còn có tên thích khách.

Thích khách cầm kiếm đồng thau hướng về phía Ngô Củ. Phút chốc Tề Hầu cùng Triển Hùng trong đầu đều là "vù" một tiếng. Tề Hầu đột nhiên xông tới, một phát bắt được áo thích khách ném sang một bên. Thích khách kia không nghĩ tới Tề Hầu thân là quốc quân, thế nhưng khí lực lớn như vậy.

"Bịch!"

Một chút thích khách đã bị ném ngã trên mặt đất. Hắn nhanh chóng nhảy lên, cầm đoản kiếm liền hướng về phía Tề Hầu đâm tới. Ngô Củ sợ đến tay chân lạnh lẽo, hô to một tiếng:

"Cẩn thận!"

Tề Hầu đưa tay sang bên hông tìm tòi, liền nghe một tiếng vang.

"Keng!!"

Tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai. Tề Hầu rút kiếm khỏi vỏ, tiếp đoản kiếm do thích khách tấn công.

Tề Hầu đầy mặt giận dữ, phảng phất bởi vì thấy máu tươi mà tức giận.

"Choảng!!"

Đoản kiếm trên tay thích khách bị chém rơi xuống. Tay của thích khách cũng bị Tề Hầu chém trúng, cơ hồ muốn đứt lìa. Hắn ngã trên mặt đất, đau lăn lộn.

Tề Hầu vội vã xông tới, nâng Ngô Củ dậy. Tay Ngô Củ không nhúc nhích được, máu ra rất nhiều, hơn nữa xiêm y đều là máu Ngự Thuyết. Tề Hầu còn tưởng rằng là Ngô Củ bị thương, sợ đến tay chân lạnh lẽo. Hắn che miệng vết thương cho Ngô Củ, nói:

"Còn có chỗ nào bị thương. Đừng sợ, không có chuyện gì, lập tức không chảy máu."

Ngô Củ thấy hắn một mặt kinh hoảng an ủi mình, vừa mới căng thẳng xong, đột nhiên có một loại cảm giác an toàn thoải mái.

"Không có chuyện gì, chỉ là tay bị thương, chỗ khác không phải máu của ta. Nhanh cứu người!"

Triển Hùng sau khi đi vào, không dám động vào Tống Công. Trên cổ Ngự Thuyết có một cái lỗ thủng, máu phảng phất là vỡ đê nước lũ tràn lan. Máu cuồn cuộn không ngừng chảy ra, nhiễm ướt xiêm y màu đen. Sắc mặt Ngự Thuyết trắng bệch, toàn thân vô lực nằm trên mặt đất. Phát quan cũng rớt bể, ngọc quan nhuộm thành màu đỏ máu, thoạt nhìn rất ghê rợn.

Triển Hùng không dám động vào Ngự Thuyết. Hắn vội vã cởi xiêm y của chính mình che miệng vết thương, ngăn cản chảy máu, trong miệng run rẩy nói:

"Ngự Thuyết... Ngự Thuyết tỉnh lại đi!"

Tự nhân thấy cảnh này, sợ đến hồn cũng bị mất, nhanh chóng gọi thị vệ. Thị vệ vọt vào vây lấy thích khách. Thích khách kia còn muốn tự sát. Tề Hầu âm trầm nói:

"Bắt sống!"

Triển Hùng đột nhiên quay đầu, trợn mắt nhìn thích khách kia. Thích khách tựa hồ muốn cắn lưỡi, trong miệng ngậm thứ gì. Triển Hùng đột nhiên nhặt phát quan rơi trên mặt đất ném qua.

"Vèo!!!"

Sau đó là thích khách kêu rên.

"A!"

Thích khách kêu rên quá lớn làm Ngự Thuyết hôn mê cũng bị đánh thức. Hắn hơi mở mắt ra, liền thấy được Triển Hùng. Triển Hùng tức giận, phẫn nộ, phảng phất là ác quỷ.

Thích khách kia muốn cắn lưỡi nuốt độc. Trong miệng ngậm cái gì đó nhiễm vào máu là chết. Triển Hùng không thể buông vật chặn vết thương cho Tống Công, lại đột nhiên đem đồ vật ném qua. Vật kia đánh mạnh vào cằm thích khách. Thích khách bị đau, há mồm hô to, độc trong miệng liền rơi ra, lăn trên đất. Lúc này thị vệ xông tới khống chế, áp giải thích khách.

Tự nhân đồng thời còn tìm tới y quan. Y quan vội vã chạy tới. Nhìn thấy khung cảnh này, y quan sợ đến đầy mặt tái nhợt, vội vã quỳ bò bên cạnh Tống Công, giọng run run nói:

"Làm phiền... phiền tướng quân đừng buông tay, nhất định phải giữ chặt."

Y quan nói, lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng Ngự Thuyết, hẳn là thuốc hỗ trợ tăng khí tức.

Lại có vài y quan chạy tới. Đại đa số y quan vây quanh Ngự Thuyết, dù sao tính mạng Tống Công là ngàn cân treo sợi tóc. Bất quá cũng có hai y quan tới xem cho Ngô Củ.

Tay Ngô Củ đau muốn chết, căn bản không cử động được. Vết thương nơi cổ tay, hơi động liền chảy máu, hơi động liền đau như bị xé rách. Ngón tay co giật run lên khó chịu muốn chết.

Y quan xử lý vết thương, bôi thuốc cầm máu, nhanh chóng băng bó, nhiều lần cường điệu nói:

"Xin đặc sứ nhất định không được động vết thương, không được dính nước. Bây giờ khí trời nóng bức, cần đổi thuốc thường xuyên."

Ngô Củ gật đầu đáp ứng. Tề Hầu vội vã đỡ lấy tay Ngô Củ, nói:

"Nhị ca, Cô đỡ ngươi."

Tề Hầu như cái nẹp giữ chặt cánh tay Ngô Củ. Ngô Củ cảm thấy phảng phất như khi còn bé đi truyền nước biển, tay bị buộc cái nẹp, cánh tay duỗi rất thẳng, vững vàng cố định không thể động.

Tề Hầu ôm Ngô Củ, đỡ cánh tay. Cái tay còn lại nhẹ nhàng xoa xoa trán cùng tóc tai của Ngô Củ. Động tác này thật là ôn nhu, ôn nhu đến Ngô Củ nhớ lại mẹ của mình.

Khi còn bé, mỗi lần đau đầu mẹ sẽ như vậy, không ngại phiền phức, chốc chốc xoa xoa trán, để giảm bớt đau đớn.

Tề Hầu cẩn thận, nhẹ giọng nói:

"Nhị ca, còn đau phải không?"

Ngô Củ vừa mới trải qua một hồi đấu tranh sinh tử. Nói thật, không phải chưa từng trải qua, dù sao đời trước là bị cha ruột hại chết. Ngô Củ còn tưởng rằng mình đã có thể tùy ý, cũng giống lúc thường đúng mực. Thế nhưng Ngô Củ phát hiện càng giãy giụa ở đường ranh sống chết, càng là kinh tâm động phách, càng có khát vọng muốn sống. Bây giờ tuy đã dừng lại, trái tim vẫn còn nhảy loạn, có một loại cảm giác khiếp đảm HunhHn786.

Nghe Tề Hầu ôn nhu hỏi, Ngô Củ gật gật đầu. Tề Hầu thấy Ngô Củ gật đầu, đau lòng muốn chết, vội vã ôm sát, nói:

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, Cô thổi thổi cho."

Hắn nói, cũng thật thổi thổi trên vết thương đã băng bó của Ngô Củ. Động tác này suýt nữa khiến Ngô Củ bật cười. Bất quá lúc này không cười nổi, bởi vì Tống Công còn đang nguy cấp.

Ngự Thuyết trên người tất cả đều là máu. Vết thương trên cổ đã vẩy lên thuốc cầm máu, thế nhưng không hữu hiệu, luôn luôn chảy máu. Nếu là Ngô Củ phỏng chừng đã mất mạng. Cũng chính nhờ thể trạng Ngự Thuyết tương đối tốt, chớ nhìn hắn cao gầy, nhưng hắn là người tập võ.

Tình trạng Ngự Thuyết thật không tốt, trong miệng ngậm viên thuốc tựa hồ có chút khí lực.


Y quan không cho hắn nhắm mắt, muốn hắn mở mắt. Ngự Thuyết đau đớn toàn thân co giật, thế nhưng không có sức hô đau, chỉ là cố mở mắt. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm gương mặt Triển Hùng gần trong gang tấc.


Triển Hùng thấy ánh mắt của Ngự Thuyết nhìn thẳng, không biết là nhìn chính mình, hay là đau đớn đang xuất thần, liền vội vàng nói:


"Đừng ngủ, nhìn ta. Tuyệt đối đừng ngủ! Chỉ là đau một chút, lập tức không sao, nhìn ta..."


Triển Hùng không ngại phiền phức cùng Tống Công nói chuyện. Ánh mắt Ngự Thuyết theo dõi hắn, đột nhiên khóe mắt có chút đỏ lên, hai giọt nước mắt chảy xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK