Dùng lời của Nguyệt Nguyệt mà nói, theo đuổi A Hàm đều là một ít nữ sinh yêu khí lẳng lơ, đừng nói là đại học, cho dù là ngoài xã hội cũng có, nhìn trúng đều là tài nguyên sau lưng cô, không đơn thuần như vậy.
Còn Tiểu Hải thì sao? Nàng thu hút phần lớn là học bá, thiếu niên thanh thuần, một đám đều là phẩm học kiêm ưu. Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng có vài cá thể biến dị.
Kỳ thật nội dung học đối với Tiểu Hải mà nói đã không còn gì nữa, bộ dáng nàng chăm chú nghe giảng hoàn toàn là bày ra cho A Hàm xem, khi đếm thư tình dư quang cũng sẽ nhẹ nhàng bay đến chỗ cô.
Quả nhiên, A Hàm mắc câu.
Tuy rằng biểu hiện của cô không thèm để ý, nhưng đôi chân vẫn run rẩy kia lại bại lộ nội tâm bực bội.
Khóe môi Tiểu Hải hơi nhếch lên, nàng cúi đầu làm bộ ghi chép, lại ở trong sổ ghi chép một lần —— viết đầy tên Nguyễn Y Hàm.
A Hàm......
Chỉ cần nhìn thấy cô, cùng cô ngồi cùng một lớp học, cho dù không nói lời nào, sương mù trong lòng Tiểu Hải cũng giống như bị thổi bay, trong không khí đều là hương vị ngọt ngào.
Lúc trước, là nàng không tốt, không đủ cường đại, không thể trước tiên bảo vệ A Hàm.
Chuyện như vậy, sau này nàng sẽ không để xảy ra nữa.
Vào buổi chiều.
Đó là một buổi học thể dục hiếm hoi.
Người đầu tiên trong lớp ra ngoài chạy bộ, tượng trưng làm động tác vận động thân nhiệt, những người sau là hoạt động tự do.
Có nhiều người, hoạt động thân thể một chút, sau đó trở về tiếp tục học tập.
Lập tức liền đến cao tam, mọi người mơ hồ đã có một loại tư thế vì tương lai mà liều mạng.
Tiểu Hải không có áp lực gì, nàng ngồi trên ghế sân thể dục, nhàn rỗi phơi nắng.
Lão sư thể thao bên kia nói gì đó với Nguyễn Y Hàm, hai người thoạt nhìn tâm tình đều không tệ.
Tiểu Hải nghe không rõ, nhưng chỉ chốc lát sau, nàng liền thấy A Hàm cởi áo khoác ra, sau đó đi tới chỗ một học tỷ cao lớn buộc đuôi ngựa trông rất soái, nàng và A Hàm nhìn rất quen thuộc, hai người nhướng mày với nhau, đều đứng trên đường băng.
Đây là ai?
Thần kinh của Tiểu Hải siết chặt, Nguyệt Nguyệt kẹp bảng vẽ đi tới, trong những năm tháng thiếu niên, nàng đối với Tiểu Hải và A Hàm mà nói đều giống như là sự tồn tại kịp lúc thời mưa.
"Đó là học tỷ cao tam Từ Khuê, đã được cử đi học thể lực lớn, luyện nhảy xa, cậu xem chân chị ấy dài bao nhiêu."
Tiểu Hải thẳng tắp nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm, cô chỉ mặc một cái áo sơ mi, gió thổi, tóc và quần áo của cô cùng nhau phiêu diêu, đặc biệt tiêu sái.
Khương Trăn Nguyệt thực bất đắc dĩ, "Không cần nhìn, chị ấy đối với A Hàm hẳn không có mơ ước gì, chính là vẫn luôn muốn A Hàm cùng chị ấy luyện thể thao, đều bị A Hàm cự tuyệt. "
Tiểu Hải nhìn Khương Trăn Nguyệt, mím môi.
Khương Trăn Nguyệt nhún vai, thoải mái hào phóng nằm xuống bên cạnh nàng, "Đại khái là sợ cùng người nào đó bỏ lỡ một trường đại học đi."
Đối với A Hàm mà nói, mỗi một bước tương lai của cô đều tính đến Tiểu Hải.
Mặc dù cô thích thể thao, bóng rổ cũng là cấp chuyên nghiệp, đối với thể thao cũng không giống như học tập, đều sẽ làm cô dốc hết tâm huyết, nhưng nếu không có Tiểu Hải, tất cả đều không có ý nghĩa.
Huấn luyện viên cười tủm tỉm đi đến trước mặt hai người, nàng nâng lên cánh tay phải, huýt còi một tiếng.
Hai người giống như mũi tên bắn ra ngoài trong nháy mắt.
Nguyễn Y Hàm và Từ Khuê rõ ràng không phải cùng một loại hình, Từ Khuê tương đối chuyên nghiệp, nàng chạy lên cũng chú ý tiết tấu, mà A Hàm lên chính là toàn lực.
Thân thể của cô còn chưa hoàn toàn khôi phục, hai người so 800 thước, chạy đến nửa vòng, Từ Khuê mơ hồ có xu hướng đuổi theo.
Tiểu Hải có chút khẩn trương mà đứng lên, thân thể A Hàm còn chưa hoàn toàn tốt, làm gì mà dốc hết toàn lực như vậy?
Từ Khuê cũng không ngờ Nguyễn Y Hàm lại kiên trì như vậy, vòng này của cô cơ hồ không giảm tốc độ, hơn nữa cô tương đối nghiêm túc, sống lưng toàn bộ đều ướt đẫm.
Đừng nhìn cô tựa hồ đã bị đào rỗng, nhưng nếu Từ Khuê tăng tốc, cô cũng tăng tốc theo, thật giống như ở sau lưng thêm một đôi mắt.
Trên khán đài, có không ít người cổ vũ cho hai người.
Tới 100 mét cuối cùng, Nguyễn Y Hàm thật sự là dốc hết toàn lực, cảm giác cô chạy đến cổ họng đều có mùi máu tươi.
Vượt qua vạch đích.
Mặc dù cô chỉ nhanh hơn Từ Khuê một cánh tay, nhưng cô vẫn giơ ngón giữa dựng thẳng về phía nàng.
Từ Khuê nhún vai, nói với cô một câu gì đó, ngẩng đầu nhàn nhã nhìn về phía khán đài.
Tiểu Hải chạy tới đưa tay đỡ Nguyễn Y Hàm, Nguyễn Y Hàm lại ném nàng ra, tính tình trẻ con vẫn còn.
Uông Uông nhìn thể lực A Hàm đã cạn kiệt, vội vàng đỡ cô đi nghỉ ngơi, Tiểu Hải nhìn bàn tay trống rỗng của mình, mím môi.
Ngược lại Từ Khuê, rõ ràng lúc trước chưa từng gặp Tiểu Hải, nhưng bây giờ, nàng ấy cư nhiên không mời mà ngồi ở bên cạnh nàng. Nàng ấy điển hình của người luyện thể dục.
Cánh tay dài, chân dài đến bên cạnh Tiểu Hải - ngồi, còn có hương vị nước hoa.
Đó là một loại hương vị giống như chanh, cùng mùi vị trên người Tiểu Hải cư nhiên có vài phần tương tự, mũi Tiểu Hải giật giật, không thể phát hiện nhíu nhíu mày, Từ Khuê nhìn nàng một cái, lại nhìn đường băng cao su phía trước: "Tần Hải Dao, cô có biết vì sao Nguyễn Y Hàm liều mạng thi đấu với tôi như vậy không?"
Tiểu Hải ngẩn người, nàng nhìn Từ Khuê.
Trên tóc Từ Khuê đều là mồ hôi, nàng ấy nhìn Tiểu Hải, giống như ai oán lại phiền muộn nói một câu: "Tôi nói với em ấy thầm mến cô hơn một năm."
Nàng ấy — thẳng thắn với chính mình còn rất có tự tin.
Nàng ấy từng viết thư tình cho nàng, lén gửi tin nhắn đến điện thoại của nàng, thậm chí còn cố ý tiếp cận nói chuyện với nàng.
A Hàm bắt gặp vài lần, giống như một tiểu cẩu không ít lần nhếch răng trợn mắt với nàng ấy.
Từ Khuê sau khi nhìn thấy vụng trộm cười rất nhiều lần.
Nhưng hôm nay nhìn biểu tình của Tiểu Hải, nàng ấy biết tất cả đều là vô ích.
Tần Hải Dao ngay cả nhớ cũng không nhớ rõ nàng.
"Tôi biết cô thích Nguyễn Y Hàm." Từ Khuê suy nghĩ một chút, bổ sung: "Phải nói là toàn trường đều biết."
Tần Hải Dao bình thường đối với ai cũng lạnh như băng, duy chỉ có đối với Nguyễn Y Hàm bất đồng.
Thời điểm nàng nhìn cô ánh mắt ôn nhu như vậy, khi nói chuyện với cô thanh âm mềm nhũn như vậy, rõ ràng bên cạnh người khác giống như không biết cười, hết lần này tới lần khác cùng A Hàm lại luôn mỉm cười, ngay cả lúc nàng nói chuyện cũng nhu hòa làm người mê say.
"Đáng giận nhất là tôi nói với tiểu gia hỏa kia tôi thích cô, em ấy cư nhiên cũng tin, từ đó về sau coi tôi là kẻ trộm mà phòng bị."
Tiểu Hải lập tức nhìn ánh mắt nàng ấy, Từ Khuê lắc lắc đầu, "Tôi sắp tốt nghiệp rồi, những lời này để ở trong lòng cũng là thối rữa, dứt khoát hôm nay nói ra cũng rất thống khoái."
Gió thổi mái tóc của nàng, nàng nheo nheo mắt: "Tôi lúc trước biết cô thích Nguyễn Y Hàm thì không phục lắm, mọi người trong đội đều biết người kia vừa kiêu ngạo lại ăn chơi trác táng, tính tình không tốt, ngày thường có thể nói chuyện với em ấy cũng ít, muốn kết bạn hay gì đó, em ấy ngay cả một lời cũng không nói, WeChat cũng trực tiếp không cho."
Nguyễn Y Hàm ngày thường chính là một bộ dáng có chết cũng không sai.
Không phải cô cao ngạo, hơn nữa từ nhỏ, người muốn tiếp cận cô có quá nhiều.
"Tôi đã từng cảm thấy, các người không xứng đôi."
Từ Khuê ngửa đầu uống một ngụm nước, "Sau đó, tôi phát hiện em ấy không phải tính tình không tốt, mà là đem tính tình tốt đều cho cô."
Nàng nói xong lời này tự giễu cười cười, "Em ấy đột nhiên đổi tính học tập là vì cô, em ấy không cùng chúng tôi ra ngoài đánh nhau, cũng là bởi vì cô, nghe nói mỗi ngày cũng không còn đến quán bar nữa, lại ở nhà học cái gì các loại ngôn ngữ......"
Nàng ấy đột nhiên quay đầu, nhìn đôi mắt Tiểu Hải, trong mắt một mảnh bi thương, "Em ấy thậm chí cũng không biết, tôi tiếp cận cô, là bởi vì em ấy. Thân thể còn chưa khôi phục, liền ngây ngốc cùng tôi thi đấu, cô biết không, vì cô, em ấy thật sự đã dốc hết toàn lực."
Tiểu Hải nhìn chằm chằm vào mắt nàng ấy, "Cô muốn nói cái gì?"
Từ Khuê lắc đầu, nàng khom lưng nhặt lên chai nước trên mặt đất, "Nếu không phải em ấy một lòng cùng đôi mắt đều chỉ đặt trên người cô, tôi sẽ cùng cô đoạt. Tần Hải Dao, em ấy ở cùng một chỗ với cô cũng không vui vẻ, em ấy trở nên không giống em ấy."
Thời điểm nàng ấy nói lời này, ánh mắt nhìn chăm chú vào Nguyễn Y Hàm đang mặc áo khoác, lấm la lấm lét nhìn về phía hai người, "Em ấy vốn nên là một người kiêu ngạo, vì cô, thay đổi nhiều như vậy, khoảng thời gian này, còn ưu thương thật nhiều. Tôi cho rằng, một đoạn tình cảm tốt đẹp không nên là cái dạng này."
Nếu A Hàm là của nàng ấy.
Nàng ấy - chắc chắn sẽ dỗ dành cô yêu thương cô, cho cô những gì tốt nhất mà nàng ấy có thể có.
Tiểu Hải nghe xong trầm mặc một lát, lông mi nhẹ nhàng chớp động, "Không cần cô lo lắng."
......
Nguyễn Y Hàm cách Tiểu Hải và Từ Khuê có điểm xa, nghe không thấy bọn họ đang nói cái gì, có chút sốt ruột, vừa rồi lại chạy quá nhanh, bệnh cảm mạo của cô không tốt, lúc này lại ho khan một trận.
Tiểu Hải đi qua, nàng nhìn nhìn Nguyễn Y Hàm: "Về nhà trước đi, gió thổi như vậy sẽ phát sốt."
Nguyễn Y Hàm giương mắt nhìn Tiểu Hải, lại nhìn Từ Khuê "tràn đầy địch ý" đang nhìn mình, cô không nói nhiều gật đầu đi theo Tiểu Hải ra ngoài.
Gọi điện thoại cho chú Vương Lâm, lúc Tiểu Hải và A Hàm về đến nhà còn chưa tới 5 giờ.
Thời điểm xuống xe, Nguyễn Y Hàm cố ý nói với chú Vương: "Buổi tối chú đừng quên đón Tiêu Tiêu, em ấy còn quá nhỏ, trời xa đất lạ, con sợ có gì nguy hiểm."
Vương Lâm cười tủm tỉm gật đầu, "Đại tiểu thư, ngài yên tâm." Tiểu Hải nghe xong không nói gì, lập tức đi thẳng vào trong phòng.
Nguyễn Niên và Tố Vân đều không về nhà, bà nội lại đi múa quảng trường tạo quan hệ hữu nghị.
Vào nhà.
Tiểu Hải đi nấu cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo cho A Hàm, đây là món cô thích ăn nhất khi cô bị sốt trước đây.
Nàng đỡ Nguyễn Y Hàm vào phòng nghỉ ngơi, có thể là bị sốt lại thật sự bị gió thổi nhiều lần, Nguyễn Y Hàm cảm giác có chút nặng đầu, cô nằm trên giường liền không nhúc nhích.
Cháo, nấu một nửa, Tiểu Hải nhận được điện thoại của Tần Thấm.
Tần Thấm biết nàng đến Nguyễn gia, mười phút sau, xe của bà cũng ngừng ở cửa.
Thời điểm Tiểu Hải đi ra ngoài nhìn Tần Thấm, có lẽ thật sự là tuổi đã lớn, một khắc kia, nàng nhìn mái tóc bạc của Tần Thấm, đột nhiên có chút chua xót.
Tần Thấm hai ngày nay quả thực là sống một ngày bằng một năm, bà có một loại cảm giác, bà nếu không làm chút gì đó, thật sự sẽ mất đi trượng phu, mất đi gia đình này.
Chỉ là tính cách của bà, theo góc độ nào đó mà nói, Tiểu Hải và bà có chút tương tự.
Đều sẽ không biểu đạt.
Hai mẹ con ở trong xe an tĩnh ngồi trong chốc lát.
Tiểu Hải nhẹ giọng nói: "Mẹ, mẹ có thể đi tìm ba ba."
Tần Thấm mím môi, nàng nhìn Tiểu Hải, "Mẹ...... Mẹ mấy năm nay...... "
Con ngươi đen trắng rõ ràng của Tiểu Hải nhìn bà, mấy năm nay tách ra, làm nàng trưởng thành không ít, bốn mắt nhìn nhau một khắc, Tần Thấm bừng tỉnh đã không nhìn thấy tiểu cô nương khi còn bé vừa thấy bà liền sợ hãi bất an nữa.
Giờ khắc này, ánh mắt Tiểu Hải vô cùng kiên định, "Mẹ, con thích A Hàm, có lẽ có thể nói con yêu em ấy."
Tần Thấm trầm mặc.
Câu nói "ly hôn" trước đó của Tần Hải Khôn đã phá hủy tất cả sự kiên cường của bà, bà đã lâu không yếu đuối trước mặt con gái như vậy.
"Vô luận A Hàm như thế nào, con đều thích em ấy."
Tiểu Hải nhẹ nhàng nói: "Mẹ, mẹ luôn muốn con trở nên mạnh mẽ, làm con càng thêm ưu tú. Nhưng mẹ biết không? Bên cạnh con đã có quá nhiều người ưu tú, con thích A Hàm, chính là thích tính cách của em ấy, thích em ấy đối với cuộc sống nhiệt tình yêu thương, thích em ấy chân thành."
Dù sao cũng là lớn lên trong một gia đình như vậy.
Tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng trên thương trường ngươi lừa ta gạt, a dua nịnh hót, Tiểu Hải cũng gặp qua không ít, nàng rất phiền chán, nhưng chưa từng biểu hiện ra ngoài.
"Trước kia con vẫn đi theo phương hướng mẹ chỉ, cho dù là cái gì cũng không nhìn thấy, cho dù đối với con mà nói, con đường phía trước mơ mơ màng màng, con cứ như vậy đi xuống cũng chỉ có thể đi tiếp như vậy, chính là A Hàm......" Đôi mắt Tiểu Hải đột nhiên sáng lên, "Em ấy bắt lấy tay của con, nói cho con cái gì mới là nhân sinh chân chính, cái gì mới là người có máu có thịt có tình cảm. Con sẽ càng ưu tú ——" Nàng nhìn đôi mắt Tần Thấm, "Vì em ấy. Cho nên, mẹ, đừng nghĩ cách tách bọn con ra, như vậy, không chỉ có ba ba, ngay cả con cũng sẽ hận mẹ cả đời, mẹ cũng sẽ vĩnh viễn mất đi con."
Nói như vậy, nói quá quyết tuyệt, quá hung ác.
Tần Thấm mấp máy đôi môi khô khốc, "Con cho rằng con tích cóp số tiền đó đủ cho các con chống đỡ cả đời sao?"
Bà đối với con gái quản giáo nghiêm khắc như vậy, những động tác nhỏ kia của Tiểu Hải làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của bà.
Tần Hải Dao thật giống như dự đoán được mẹ nàng sẽ nói như vậy, giọng nói của nàng nhẹ nhàng lại kiên định, "Chỉ cần ở cùng một chỗ với em ấy, cơm canh đạm mạc, hay đồ ăn phong phú, với con mà nói, cũng không có khác biệt. Mẹ, mẹ biết không? Mấy năm nay, con luôn mơ thấy một giấc mộng lặp đi lặp lại."
Tần Thấm nhìn Tiểu Hải, Tiểu Hải lẩm bẩm: "Giấc mộng rất thống khổ rất bi thương, trong mộng, bọn con luôn vì đủ loại nguyên nhân mà tách ra, con hết lần này đến lần khác cô phụ em ấy làm tổn thương em ấy, thậm chí đến cuối cùng cũng không thể cho em ấy một bản thân khỏe mạnh và hoàn chỉnh. Giấc mộng đó quá chân thật, sau khi tỉnh lại, mỗi lần con nghĩ đến đều khó chịu một lần, con chỉ muốn bắt được từng phút từng giây ở bên em ấy, coi như con cầu xin mẹ, buông ra đi, được không?"
Dù sao cũng là người sinh ra nàng, nuôi dưỡng nàng.
Tiểu Hải đã nghĩ kỹ rồi.
Nếu nhân sinh một hai phải bắt lựa chọn.
Nếu nàng đã nhận định Nguyễn Y Hàm thì sinh ra là người của cô, chết là quỷ của cô.
Nàng hy vọng cả đời này, vui vui vẻ vẻ cùng cô ở bên nhau.
Nếu không thể.
Nàng đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.
Ánh mắt Tần Thấm nhìn con gái, một khắc kia, trái tim bà rơi xuống mặt đất.
Bà biết.
Trái tim con gái đã không thể lay chuyển.
Nếu thật sự tiếp tục kiên trì, như vậy, bà sẽ mất đi tất cả, cuối cùng cái gì cũng không có.
Không biết qua bao lâu, Tần Thấm ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt phiếm hồng một mảnh, "Nhìn thấy A Hàm, nói với nó một câu xin lỗi."
......
Ra khỏi xe.
Tiểu Hải cảm giác vô cùng nhẹ nhàng, nàng ngửa đầu, nhìn ánh mặt trời chiếu lên người, một khắc kia, nàng hít một hơi thật sâu, lại dùng sức phun ra ngoài.
Từ nay về sau.
Nàng chính là nàng.
Nàng là Tần Hải Dao, là Tần Hải Dao của Nguyễn Y Hàm.
Không còn sợ bất cứ điều gì nữa.
Không còn trốn tránh bất cứ điều gì nữa.
Nàng sẽ là chính mình.
Cả người A Hàm mồ hôi chảy ròng ròng, hoàn toàn không biết Tiểu Hải đã trải qua cái gì, cô thậm chí còn suy nghĩ một chút hình ảnh Tiểu Hải cùng Từ Khuê đứng chung một chỗ, làm cho tức giận đến mức nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Thời điểm Tiểu Hải bưng cháo tiến vào, Nguyễn Y Hàm lập tức xoay người, giận dỗi Tiểu Hải không nhìn nàng.
Tiểu Hải cười cười, nàng đặt khay sang một bên, sờ sờ trán A Hàm: "Còn phải đổ thêm chút mồ hôi mới có thể hạ sốt, sao không đắp chăn?"
Cái chăn đó nóng muốn chết.
Nguyễn Y Hàm mới không cần, cô bất động, giả bộ ngủ.
Tiểu Hải cong cong khóe môi, có lẽ sau khi nói chuyện xong với mẹ tâm tình thả lỏng, có lẽ là đã lâu không thấy quá mức tưởng niệm, nàng nhẹ giọng kêu: "A Hàm ~"
Một tiếng này, tràn đầy ôn nhu mang theo một cỗ dục vọng như có như không.
Nguyễn Y Hàm còn chưa hồi tưởng lại tư vị gì, Tiểu Hải liền kéo bả vai cô xoay qua.
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, mắt trợn trắng, Tiểu Hải cười tủm tỉm cúi đầu hôn lên môi cô, "Còn đang tức giận sao? Xin lỗi, lúc trước là tôi không tốt, chọc A Hàm nhà chúng ta thương tâm khổ sở."
Không nói cái này còn tốt.
Vừa nói Nguyễn Y Hàm trong lòng liền thấy ủy khuất, thứ gì a? Trái tim cô tuy rằng kiên định muốn ở bên Tiểu Hải chưa bao giờ thay đổi, nhưng gần đây cô cũng thường xuyên suy nghĩ, cô thật sự không tốt sao? Trước không nói cô cũng là thiên chi kiêu tử, cho dù đặt trong bạn bè cùng trang lứa, cô cũng không kém đi? Tại sao mỗi lần đều bị nói thành vô dụng như vậy?
"A Hàm, thực xin lỗi."
Tiểu Hải trước kia cũng sẽ không cúi đầu nhận sai, hiện giờ, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm A Hàm nói lời xin lỗi từ đáy lòng.
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, mang theo giọng mũi hỏi: "Tại sao chị lại đột nhiên như vậy? Là Từ Khuê dỗ dành chị vui vẻ sao?"
Tiểu Hải vừa nghe trong lòng mềm nhũn một chút, nàng chọc chọc mũi A Hàm, "Lòng dạ hẹp hòi, em hy vọng người khác dỗ tôi vui vẻ sao?"
Cô mới không hy vọng.
Nguyễn Y Hàm trở mình, "Trước không nói cái khác, từ góc độ của một bằng hữu, hai người không thích hợp lắm."
Tiểu Hải nén cười hỏi: "Vì cái gì?"
Nguyễn Y Hàm lạnh lùng: "Các người hồng hạnh xuất tường."
Cái gì?
Tiểu Hải có điểm lạnh, Nguyễn Y Hàm bực bội tính tình không tốt, "Hai cái 0, đâm vào nhau! "
Tiểu Hải:............
Một khắc kia, Tiểu Hải cười Nguyễn Y Hàm đến tâm đều tê dại, Tần Hải Dao vươn hai tay, ôm lấy tiểu biệt nữu nhà nàng nhẹ giọng nói: "Đừng tức giận nữa, tôi nấu cháo cho em, uống chút đi, đổ mồ hôi buổi tối liền hạ sốt."
Nguyễn Y Hàm không để ý tới nàng, "Không uống."
"Thật sự không uống?" Tiểu Hải giống như dỗ dành đứa trẻ, nàng hôn lên trán Nguyễn Y Hàm, Nguyễn Y Hàm tức giận, cô đưa tay kéo Tiểu Hải: "Đừng động tay động chân, chuyện của hai chúng ta còn chưa giải quyết, chị muốn làm gì?"
Tiểu Hải nhìn chằm chằm cô, ánh mắt trong suốt, người bình thường không ngăn cản được, "Làm cái gì? Đương nhiên là muốn làm việc một cái 0 nên làm." Nói xong, một tay nàng đặt lên nút áo cởi từng cái, thân thể Nguyễn Y Hàm lập tức nóng lên, cô rụt về phía sau, không thể tin được nói: "Chị làm gì vậy? Tôi còn đang phát sốt!"
Quần áo của Tiểu Hải đã được cởi bỏ một ít, nàng quá tưởng niệm A Hàm, mấy ngày nay nàng đều muốn điên rồi, cấp bách cần một con đường để phát tiết. Tiểu Hải ôm lấy Nguyễn Y Hàm, thân thể dán sát vào người cô, lẩm bẩm nói: "Tôi giúp em phát nhiệt ra ngoài, như vậy sốt cũng nhanh hết, A Hàm, đừng đẩy tôi ra, tôi nhớ em đến phát điên rồi." Nói xong, nàng bắt lấy tay Nguyễn Y Hàm chắn ở phía trước, tùy ý hôn lên.