Tiểu Hải thuận theo chậm rãi nhắm mắt lại. Nguyễn Y Hàm ôm eo nàng, hôn nàng.
Các nàng hôn nhau dưới ánh trăng, ngôi sao vì các nàng chứng kiến. Đây mới là nụ hôn đầu tiên chân chính thực sự.
Như vậy ngọt, như vậy lãng mạn, như vậy lâu dài.
Tiểu Hải sẽ không nói quá nhiều cũng sẽ không biểu đạt quá nhiều, nhưng hành động so với bất kỳ ngôn ngữ nào đều trực tiếp hơn.
Nguyễn Y Hàm có thể cảm nhận được Tiểu Hải yêu cô, hôn hôn, nước mắt Tiểu Hải rơi xuống, lúc này Nguyễn Y Hàm mới tách người ra, cô ôm Tiểu Hải thở hổn hển: "Tại sao lại khóc?"
Đầu Tiểu Hải dựa vào vai Nguyễn Y Hàm, tay đặt lên vai cô: "A Hàm, A Hàm, A Hàm...... "
Cô sẽ không biết, nàng thích cô đã bao lâu.
Nguyễn Y Hàm hôn lên nước mắt của nàng, tim đập không thể khống chế.
Nguyên lai...... Hôn môi là dạng cảm giác này.
Nguyễn Y Hàm cảm thấy mình hôn vẫn chưa đủ, cô ôm eo Tiểu Hải, lại đè xuống.
Trên người Tiểu Hải có hương thơm làm cho cô mê muội, ngọn tóc nhẹ nhàng chọc vào xương quai xanh của cô, giữa cánh mũi đều là hô hấp của nhau, hơn nữa cô rõ ràng cảm giác thân thể Tiểu Hải mềm nhũn, nàng chống tay cũng không có sức lực gì.
Đừng nhìn Nguyễn tổng chúng ta bình thường hơi thất bại một chút, nhưng thời khắc mấu chốt, thật sự là tương đối bá đạo.
Hôn rồi lại hôn.
Cô ôm lấy Tiểu Hải trực tiếp ném tới trên giường.
Mặt Tiểu Hải đỏ bừng, nàng quay đầu nhìn Nguyễn Y Hàm, Nguyễn Y Hàm lại đè ép qua.
Thật sự chỉ là đơn thuần hôn môi.
Cô thậm chí không biết ngoại trừ tiếp xúc với môi, còn có thể làm mặt khác.
Chỉ là một nụ hôn đã khiến hai đứa nhỏ run rẩy kích động không thôi, Tiểu Hải cảm giác thân thể sắp không khống chế được nữa, nàng chỉ có thể ôm chặt A Hàm, lại ôm chặt cô.
Cứ như vậy hôn nửa giờ.
Lúc này Nguyễn Y Hàm mới hài lòng một chút, cô nhìn Tiểu Hải, trong mắt tỏa sáng: "Chị là của tôi."
Gương mặt Tiểu Hải còn phiếm hồng, nàng gật gật đầu, cũng không dám nhìn ánh mắt của A Hàm.
Tiểu ôn nhu cùng tiểu thẹn thùng cứ như vậy thổi vào trong lòng Nguyễn cường công T đại mãnh 1, cô duỗi tay ôn nhu kéo mái tóc trên trán Tiểu Hải ra, nhìn đôi mắt nàng: "Tiểu Hải, là chị trêu chọc tôi trước."
Tiểu Hải quả thực...... Nàng cũng không biết nguyên lai A Hàm ngây ngốc lại mãnh liệt như vậy, ánh mắt cô nhìn nàng đều muốn chảy ra nước.
Tiểu Hải cắn cắn môi, nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Em muốn làm gì?"
Nguyễn Y Hàm nhìn bộ dạng không được tự nhiên này của nàng nở nụ cười, cô vui vẻ tuyên bố: "Tôi là cường công T đại mãnh 1, chị không thể đoạt."
Cường công T đại mãnh 1......?
Tiểu Hải sửng sốt, nàng ngơ ngẩn nhìn Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, bắt đầu dõng dạc, "Về chuyện chị yêu thầm tôi, bẻ cong tôi, tôi đều có thể không chấp nhặt với chị, nhưng địa vị gia đình này chị không thể đoạt được."
Tiểu Hải:......
A Hàm, cần bị bẻ cong sao?
Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, "Nếu chị không vui, tôi sẽ tiếp tục hôn chị."
Tiểu Hải:......
Đây thật sự là phi thường uy hiếp của cường công T đại mãnh 1.
Nguyễn Y Hàm trực tiếp ôm Tiểu Hải, ôm nàng nằm trên giường, bắt đầu lảm nhảm, "Về sau, chị phải nghe lời tôi, tôi nói đi về phía đông, chị không thể đi về phía tây, về phần tiểu bạch kiểm mặt trắng như da tường kia, chị cũng ít gặp lại đi, hiện tại thời đại tốt đẹp, loại trí thức gì mà không có? Nếu chị thích, tôi sẽ nhờ mẹ giới thiệu cho chị mấy đại thần hệ máy tính, chỉ là chút chuyện nhỏ."
Cô nhìn Tiểu Hải, "Con người tôi có thói ở sạch, không hy vọng ngửi thấy mùi hương người khác trên người chị."
Tiểu Hải quả thực, nàng cảm giác lời này của Nguyễn Y Hàm nói ra làm nàng vừa bực bội vừa thẹn thùng lại vừa...... Ngọt ngào.
Tiểu Hải không lên tiếng, đầu chống lên ngực cô, nghe nhịp tim mạnh mẽ của cô.
A Hàm lải nhải nói nửa ngày, Tiểu Hải mới chống nửa người lên, mái tóc dài theo cổ trượt xuống, trong mắt hàm chứa ý cười nhìn cô: "Đều là nghĩa vụ, không có quyền lợi gì sao?"
Này cũng quá bá đạo đi.
Quyền lợi?
Nguyễn Y Hàm mỉm cười, cô chỉ chỉ môi mình: "Nơi này, chị có thể tùy tiện khinh bạc."
Tiểu Hải:......
Kia — buổi tối.
Cả hai đều có điểm hưng phấn.
Thậm chí đến cuối cùng, Nguyễn Y Hàm còn vui vẻ kiến nghị, "Về sau chúng ta cùng nhau tắm rửa đi."
Mặt Tiểu Hải lập tức đỏ lên, nàng đấm vào ngực Nguyễn Y Hàm, cắn môi, giận dữ nhìn cô.
Nguyễn Y Hàm là một người luôn biểu hiện rất cao lãnh trước mặt người ngoài lại rất có phong phạm của tổng tài tương lai, cũng không có gì không dám nói, "Tôi biết chị lo lắng cái gì, ai nha, sẽ không quá nhanh, từ từ tới, nhưng sớm muộn gì chị cũng là của tôi, cũng đừng quá chậm, chuyện tình cảm này chị không cần sợ hãi, tùy tâm sở dục liền tốt."
Tiểu Hải:......
Nàng sợ hãi không phải tình cảm, sợ hãi chính là A Hàm.
Có lẽ A Hàm chính mình cũng không biết, buổi tối hôm đó cô nói nhiều đến mức nào, lộ liễu đến mức nào.
A Hàm ôm lấy Tiểu Hải, ngửi mùi vị trên người nàng, loại cảm giác ngọt ngào này đều biến thành bong bóng bay ra ngoài, "Tiểu Hải, Tiểu Hải."
Tiểu Hải nhìn cô, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, "Hửm?"
Nguyễn Y Hàm giống như đứa trẻ ba tuổi, cô ôm eo Tiểu Hải, đôi mắt sáng lấp lánh: "Tôi rất vui vẻ!"
Cái gì sợ hãi tương lai.
Cái gì mê mang ngày mai.
Đều kém hơn cảm giác bây giờ ôm lấy Tiểu Hải, cô thật sự rất thích Tiểu Hải!
Tiểu Hải ôm chặt cô, trái tim mềm mại rối tinh rối mù.
Tối hôm đó, hai người ôm nhau ngủ, đều ngủ rất ngon, thậm chí ngày hôm sau, A Hàm còn dậy sớm hơn Tiểu Hải.
Hai tay Tiểu Hải ôm eo cô, cứ tựa vào trong lòng ngực cô như vậy, A Hàm nhìn dung mạo của nàng khi ngủ, thật là càng xem càng thích, hận không thể đem nàng thu nhỏ lại bỏ vào trong túi tùy thân mang theo.
Ngũ quan của Tiểu Hải mỗi một cái lấy ra tuyệt đối là đỉnh cấp.
Nhìn sống mũi kia, nếu không phải lúc cô không có việc gì thường nhéo nhéo, đều có thể tưởng rằng giống như các đại tỷ tỷ trong công ty nhà cô đã đi phẫu thuật qua.
Lông mi kia cũng thật dài, đôi môi đỏ mọng như vậy, ngày hôm qua lúc hôn, cô đều hận không thể nuốt vào.
Sáng sớm, luôn là thời điểm dục vọng con người mạnh mẽ nhất.
Tiểu Hải là bị Nguyễn Y Hàm hôn tỉnh, trong mắt nàng đều là hơi nước, một mảnh mê mang nhìn Nguyễn Y Hàm.
Ánh mắt ngây thơ giống như nai con kia thật sự làm cho A Hàm thú tính quá độ, đến cuối cùng, cô thậm chí còn lưu lại hai dấu ấn ký trên cổ Tiểu Hải.
Cô hoàn toàn không biết cái gì, chính là đơn thuần dựa vào trái tim mình để đi yêu Tiểu Hải. Tiểu Hải lại bị cô lăn lộn......— Buổi sáng liền đi tắm nước lạnh.
Một người cái gì cũng chưa hiểu, một người cũng đều là lý thuyết suông trên giấy.
Hai tay mơ cùng nhau yêu đương, cũng chỉ biết lẫn nhau mổ.
Buổi sáng.
Tố Vân và Nguyễn Niên không nói gì nhìn hai người.
Bữa ăn sáng này, quả thực là ngọt ngọt ngào ngào, mật mật ngọt ngào.
Nàng đút cô ăn một miệng, cô đút nàng ăn một ngụm.
Nàng nhìn cô một chút, cô lại nhìn nàng một hồi lâu.
Nàng véo cô một chút, cô lại véo nàng một chút.
Đến cuối cùng, Nguyễn Niên khụ một tiếng, nói với Tố Vân: "Anh có điểm không thoải mái."
Tố Vân vẻ mặt xấu hổ nhưng không mất lễ phép tươi cười, "Nhịn một chút đi, đều là từ lúc còn trẻ tới đây."
Quá mức còn không chỉ là cái này.
Rõ ràng hôm qua Tiểu Hải mua khăn lụa cho Tố Vân, cái này còn chưa dùng, đã bị A Hàm mang tới đeo cho Tiểu Hải.
Tiểu Hải vừa tức giận vừa không có cách nào, "Em cố ý có phải không?"
Hôm nay nàng phải đi gặp đạo sư nộp bài tập, không thể không đi.
Nguyễn Y Hàm vui vẻ: "Đi thôi đi thôi, cho tiểu bạch kiểm kia của chị cũng nhìn một cái."
Tiểu Hải thật sự không có biện pháp với cô, "Không cho phép em ghen tuông bậy bạ, tôi học máy tính còn không phải vì em sao."
A?
Nguyễn Y Hàm lập tức ngồi dậy, chớp chớp mắt nhìn Tiểu Hải, Tiểu Hải không giống với tính cách của cô, nàng thuộc kiểu người thích hành động trước, làm tốt mới có thể chọn lọc từ ngữ nói ra.
Mắt thấy bộ dáng Tiểu Hải cắn môi thẹn thùng, Nguyễn Y Hàm trong lòng rung động, trực tiếp kéo người lại ôm vào trong ngực: "Tại sao lại học vì tôi?"
Tiểu Hải dựa vào cô, ngửi mùi hương trên người cô, "Còn không phải em...... Luôn ồn ào muốn chơi trò chơi sao, tôi nghĩ nếu có một ngày, có thể làm em chơi trò chơi tôi thiết kế...... "
Quả thực......
Nguyễn Y Hàm lại bị trêu chọc đến rối tinh rối mù, cô đang muốn làm chút chuyện theo bản năng, cửa đã bị Tố Vân gõ kinh thiên động địa.
"Không sai biệt lắm! Tiểu Hải mau ra đây, dì đưa con đi học!"
Tiểu Hải đi học.
Nguyễn Y Hàm tâm tình không tệ, trực tiếp gọi Nguyệt Nguyệt và Uông Uông đến nhà ăn thịt nướng.
Sau khi ba người tụ tập đông đủ.
Cô rót cho mọi người một ly bia, vui vẻ tuyên bố: "Tôi cùng Tiểu Hải ở bên nhau, sau này cô ấy chính là chị dâu của hai người!"
Uông Uông "Nga" một tiếng, cúi đầu nhìn thịt nướng xèo xèo, Khương Trăn Nguyệt thì đem đầu tóc cột lên, tay áo cũng xắn cao, chuẩn bị một bàn đồ ăn.
Nguyễn Y Hàm:............
Qua hơn nửa ngày.
Cô buồn bực hỏi: "Hai người đều không ngạc nhiên sao?"
Uông Uông lắc đầu, "NO."
Khương Trăn Nguyệt nâng nâng mắt, "Ngày thường nhìn hai người vừa kéo vừa ôm, một ngày hận không thể đều dính lại với nhau 24 giờ, bây giờ ở bên nhau có gì khác sao?"
Có sao?
Nguyễn Y Hàm vuốt cằm, cân nhắc, nếu không phải Nguyệt Nguyệt nói như vậy, cô thật đúng là không có phát hiện.
Khương Trăn Nguyệt rửa rau xà lách, "A Hàm, không phải tôi nói cậu, nếu thật sự ở cùng một chỗ liền đối với Tiểu Hải tốt một chút, cô ấy cũng không dễ dàng, cậu đừng lúc nào cũng khi dễ người ta."
Nguyễn Y Hàm có điểm không phục, "Tôi không có khi dễ cô ấy."
"Cắt." Uông Uông đều nghe không nổi nữa, "Tôi thấy Tiểu Hải ngày thường học tập có cực khổ đến đâu, mệt mỏi đến đâu, hay bị người khác khi dễ, cậu ấy cũng không có phản ứng, nhưng ngược lại vì cậu náo loạn hai lần, nước mắt đều chảy thành hàng, hoảng loạn như vậy."
Khương Trăn Nguyệt cũng phi thường bất mãn, "Đúng vậy, cô ấy cùng chúng ta không giống nhau, tình huống trong nhà cậu cũng biết, còn một mình đi theo cậu ở bên này, ba mẹ cũng không ở bên cạnh, trong mắt cũng chỉ có một mình cậu, cậu có biết trường chúng ta có bao nhiêu người theo đuổi cô ấy không? Tôi thấy trong những nam nữ ngoài kia cũng có người không kém so với bộ dạng của cậu, điều kiện đặc biệt tốt, người ta nếu ở cùng một chỗ với Tiểu Hải, cũng sẽ không có việc gì liền ghen tuông ầm ĩ."
Nguyễn Y Hàm rầm rì, "Các cậu có phải bằng hữu của tôi hay không!"
Nguyệt Nguyệt vung tóc dài, "Tôi là chính nghĩa."
Uông Uông ngậm thịt: "Tôi là sứ giả."
Hai người cùng nhau: "Chúng tôi quyết định đưa cậu ra khỏi tổ ba người, tổ chức đoàn sứ giả chính nghĩa."
Nguyễn Y Hàm:...............
Thật là quá ngây thơ.
Bất quá hai câu nói kia khiến Nguyễn Y Hàm cũng ý thức được mình không đúng.
Lúc đi đón Tiểu Hải tan học, cô cố ý đến cửa hàng bên cạnh chọn một con anh vũ mà Tiểu Hải luôn muốn mua.
Nguyễn Y Hàm không phải thực thích động vật nhỏ, con anh vũ này, bộ dạng lại không đẹp lắm, trong mắt A Hàm, anh vũ hẳn là phải có chút giống chim, ít nhất phải xanh biếc, sau đó vừa nhìn thấy người liền học nói theo để lấy lòng.
Nhưng anh vũ này giống như biến dị, toàn thân đều là màu trắng, hơn nữa đặc biệt cao lãnh, người bình thường đều không phản ứng.
Thời điểm Tiểu Hải lần đầu tiến vào cửa hàng, cô trêu chọc anh vũ cả buổi chiều, người ta liền học được hai chữ —— Tiểu Hải, Tiểu Hải.
Điều này đem Tiểu Hải dỗ dành không khép miệng lại được, nàng thích, nhưng A Hàm lại ghen tuông — không cho phép nàng mua.
Dù sao, Tiểu Hải có anh vũ liền sẽ vắng vẻ cô, tâm lý của cô mới ba tuổi, không thể để cho ai chia sẻ tình yêu của Tiểu Hải, cho dù là một con vật cũng không được.
Tiểu Hải cảm giác anh vũ này có chút không giống với con chim thông thường, rất có cá tính, có chút... Nàng quay đầu, đôi mắt nhỏ lại len lén nhìn cô, có chút giống A Hàm.
Mặt trời chiều ngã về tây.
Thời điểm Tiểu Hải từ cổng trường ra tới liền nhìn thấy A Hàm cười xán lạn, trong tay xách theo con anh vũ kia, người đi ngang qua không có ai không nhìn cô. Vốn bận rộn một ngày, Tiểu Hải rất mệt mỏi, vô luận là đại não hay là thân thể, nhưng trong giây phút nhìn thấy A Hàm, nàng vui vẻ không chịu nổi, nhanh chóng chạy tới.
A Hàm một tay ôm lấy nàng, "Tiểu Hải, nhìn xem, Tiểu Hải!"
Tiểu Hải nhìn nhìn anh vũ kia, kinh hỉ lại vui vẻ: "Em thật sự mua cho tôi, không ghen sao?" Nguyễn Y Hàm thực vô ngữ, "Tôi mới không có ghen, tôi là ngại nó ngu ngốc."
Đến bây giờ đều sẽ không nói được một câu hoàn chỉnh.
Hai người vui vẻ đi về nhà, trên đường, không ít người quay đầu lại nhìn Nguyễn Y Hàm.
Chủ yếu chính là hôm nay A Hàm ăn mặc có chút thành thục, cô mặc tây trang nhàn rỗi sáng sủa, tây trang vốn tôn lên dáng người thành thục, véo eo, kết cấu thẳng tắp, anh vũ được Tiểu Hải xách theo, cô một tay nắm lấy Tiểu Hải, một tay đút vào trong túi, cười tủm tỉm nhìn nàng, gió thổi qua, trong đôi mắt của cô - một mảnh thâm thuý, hơn nữa chiều cao ở kia, thật sự giống như siêu mẫu dẫn lão bà đi dạo.
Tiểu Hải phát hiện, trong lòng nàng len lén cười, A Hàm của nàng chính là đẹp như vậy.
Tới nhà.
Cơm nước xong, hai người liền trở về phòng không thể chờ đợi được trêu chọc anh vũ.
Nguyễn Y Hàm suy nghĩ một chút, "Chúng ta đặt tên cho nó đi, Tiểu Hải, trình độ của chị cao, chị nghĩ đi."
Tuy rằng anh vũ ngu ngốc một chút, nhưng cũng không thể không có tên.
Tiểu Hải nghiêm túc suy nghĩ, nhìn A Hàm nói: "Kêu Hàm Dao được không?"
"Hàm Dao, Hàm Dao...... Được, liền Hàm Dao."
A Hàm rất vui vẻ, mơ hồ có một loại cảm giác anh vũ này giống như là đứa nhỏ của cô và Tiểu Hải.
Tiểu Hải chuẩn bị đi tắm rửa, nàng nhìn A Hàm cởi áo khoác tây trang ra, "Cái này em mặc đặc biệt đẹp."
Nguyễn Y Hàm vui vẻ: "Có phải công khí tràn đầy không? Tiểu Hải, chị đã gặp qua ai so với tôi càng công hơn chưa?"
Tiểu Hải:......
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng không vui như vậy, lại bắt đầu cường thế, "Chị nói đi, bằng không buổi tối không ôm chị ngủ."
Khi cô còn trẻ, cái loại công quân cần phải được Tiểu Hải khẳng định này bành trướng cũng không biết lấy từ đâu ra.
Tiểu Hải biết tính tình của cô, cười cười, gian nan nói: "Em là............ Em là người công nhất tôi từng gặp."
Nguyễn Y Hàm cười vui vẻ, thả Tiểu Hải đi tắm rửa, bản thân cô ở bên cạnh vừa cho chim ăn, vừa chọc Hàm Dao, nửa ngày, người ta liền giẫm lên khúc gỗ nhỏ quay đầu, thân là anh vũ, cư nhiên một câu cũng không học được.
A Hàm ảo não cực kỳ, thời điểm Tiểu Hải tắm rửa xong ra tới, nàng xoa xoa tóc, mặc áo sơ mi của Nguyễn Y Hàm, "Làm sao vậy?"
Nguyễn Y Hàm đôi mắt đều thẳng.
Tiểu Hải thật sự không phải cố ý câu dẫn cô, mà là......... Dì Tố Vân đau lòng nàng học tập mệt nhọc, đem quần áo nàng đều đi giặt, thậm chí ngay cả áo ngủ cũng không để lại cho nàng, nàng chỉ có thể mặc áo sơ mi của A Hàm, vừa vặn che đến đùi.
Nàng trưởng thành, mặt mày nữ nhân đều có vũ mị cùng phong vận, động tác nâng tay lau tóc, làm cho áo sơ mi vốn đã xuyên thấu lại càng thêm câu nhân.
Nguyễn Y Hàm mặt có điểm hồng, cô nuốt một ngụm nước miếng, "Chị...... Chị...... Chúng ta còn chưa tới mười tám."
Mặt Tiểu Hải đỏ lên, nàng thẹn quá hóa giận ném khăn lông qua, "Áo ngủ của tôi để cho dì giặt, lưu manh!" Cái đầu của cô ngày nào cũng suy nghĩ cái gì vậy.
Còn không phải sao.........
A Hàm vui vẻ ôm khăn lông của Tiểu Hải nói, "Tôi cũng đi tắm rửa, chị dạy Hàm Dao nói chuyện đi, nó cũng quá ngu ngốc rồi." Tiểu Hải gật gật đầu.
A Hàm tắm rửa lại thất thần, trong đầu đều là chân dài của Tiểu Hải, chờ cô vội vàng đi ra, liền thấy Tiểu Hải cũng ảo não ngồi ở trước ghế, nhìn chằm chằm anh vũ ngây người.
Xem ra cũng không cho nàng mặt mũi.
Nguyễn Y Hàm nở nụ cười, cô đi tới, ôm Tiểu Hải: "Thế nào, cũng không cho chị mặt mũi, không học đi?" Tiểu Hải hừ lạnh một tiếng, "Cũng không ngờ tính tình nó không tốt như vậy, dạy nửa ngày một câu cũng không nói." Nguyễn Y Hàm xoa xoa tóc, thuận miệng hỏi: "Chị dạy cái gì, không phải là ngoại ngữ chứ?"
Tiểu Hải lắc lắc đầu, nàng đi lấy máy sấy: "Không có, tùy tiện dạy, lại đây, tôi sấy khô tóc cho em, nếu không sẽ bị đau đầu."
Sấy tóc, vốn là thói quen hàng ngày của hai người.
Nhưng sau khi xác định quan hệ, cái gì cũng không giống. A Hàm gối lên đùi Tiểu Hải, nhìn vào mắt nàng.
Tiểu Hải thực nghiêm túc, thổi từng sợi tóc cho cô, nàng cũng không có tâm tư gì, A Hàm hiện tại tóc tai bù xù, thoạt nhìn có chút giống Sodako.
Nhưng A Hàm không phải, xuyên qua mái tóc dài, ánh mắt ôn nhu của cô nhìn Tiểu Hải, lại bắt đầu rục rịch, thân thể đều có chút không thoải mái.
Cô đúng là thiếu niên hỏa khí thịnh vượng, không làm chút chuyện gì đó có thể sao?
Tóc vừa mới sấy khô.
Tiểu Hải còn chưa kịp nói chuyện người đã bị đè lên giường, "A Hàm......"
Nguyễn Y Hàm bắt lấy hai cổ tay nàng, rất cường thế: "Tôi muốn hôn chị."
Tư thế như vậy...... Chỗ nào hôn liền đủ, huống chi, A Hàm vốn là một người đi theo tính tình.
Có một số chuyện, bản năng con người, bản năng tình yêu, không cần phải học quá sâu.
Nhiệt độ không khí dần tăng lên.
Khi cúc áo sơ mi Tiểu Hải được cởi ra, mái tóc dài tán loạn, gắt gao cắn môi, trên mặt đều là mồ hôi, sự tình mắt thấy không khống chế được.
Hàm Dao một mực ở trong lồng chim rất cao lãnh đột nhiên xoay người lại, nó đậu đỏ mắt nhìn hai chủ nhân trên giường, rốt cuộc, điểu sinh lần đầu tiên nói ra những lời vừa rồi chủ nhân dạy nó.
—— A Hàm, vạn thụ vô cương!
Thân thể Nguyễn Y Hàm cứng đờ, Tiểu Hải cũng không nhúc nhích, một cái phanh gấp, hai người thiếu chút nữa văng ra khỏi giường.
Hàm Dao nhìn hai người, tựa hồ đang khoe khoang, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.
—— A Hàm, vạn thụ vô cương!
A Hàm, vạn thụ vô cương! A Hàm, vạn thụ vô cương! A Hàm, vạn thụ vô cương!
......
Cái gì gọi là khí huyết dâng lên, cái gì gọi là tức đến ho ra máu?
Nguyễn Y Hàm không thể tưởng tượng nhìn Tiểu Hải, Tiểu Hải quả thực cạn lời, nàng nghiêng nghiêng đầu, hấp hối giãy giụa, nhỏ giọng lừa gạt người: "Không phải tôi dạy."