1688 Words
Trong phòng bệnh.
Tô Niên Hoa đứt quãng kể lại câu chuyện xưa mười năm trước, mười năm đã quá xa xôi, không phải chuyện nào anh ta cũng có thể nhớ rõ ràng, nhưng vì chậm rãi nhớ lại thế nên những ký ức phủi bụi kia cũng dần dần hiện rõ.
Anh ta kinh hoàng nhận ra ấy vậy mà bản thân vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Diệp Hoan Nhan. Khi ấy cô buộc tóc đuôi ngựa, băng đô màu đen, cuối bím tóc còn được thắt thêm một quả cầu màu cam nho nhỏ đáng yêu.
Quý Tiêu Nguyệt lại trông giống như fan hâm mộ đang xem chương trình trò chuyện với thần tượng, cô che mặt liên tục cảm thán.
"Trời ạ, thần tượng của tôi lại là mối tình đầu của bạn thân tôi. Chuyện này quá ly kỳ rồi đó!"
Tô Niên Hoa cúi đầu, cười có chút miễn cưỡng,
"Kể xong chuyện rồi, tôi có thể hỏi cô mấy câu được không?"
"Anh cứ hỏi đi."
"Bây giờ cô ấy sống tốt không?"
Cô gái trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt không nhìn ra một chút huyết sắc, cho dù đang say giấc nhưng thỉnh thoảng nói mớ đều là đau khổ giãy giụa. Kể từ khi ở Hồ Thượng nghe nói về chuyện mẹ cô qua đời từ hai năm trước, anh đã trở về suy nghĩ rất nhiều, quãng đời này, cô đã mất hết tất cả người thân rồi.
Quý Tiêu Nguyệt gãi đầu một cái, né tránh ánh mắt Tô Niên Hoa: "Cũng coi như... tàm tạm đi."
"Không lo miếng ăn cái mặc, làm thư ký cho tổng giám đốc của một công ty truyền thông điện ảnh và truyền hình hàng đầu trong nước, tiền lương hàng năm một triệu vạn nên vẫn sống rất tốt."
Càng nói về sau, Quý Tiêu Nguyệt có chút chột dạ, cũng càng khó chịu, bèn khẽ cắn răng thấp giọng nói:
"Trừ tình cảm không thuận lợi ra thì cô ấy thật sự là con cưng của ông trời."
"Tình cảm ư?"
Tô Niên Hoa quay đầu lại nhìn về phía cô ấy:
"Ý cô là cô ấy đã có bạn trai rồi sao?"
"Cũng không tính là có..."
Quý Tiêu Nguyệt cũng không biết nên giải thích chuyện này thế nào, chân mày nhíu rất chặt:
"Chuyện này tôi không tiện nói nhiều, có cơ hội, chờ Nhan Nhan tỉnh lại tự anh hỏi cô ấy đi."
Ánh mắt Tô Niên Hoa lần nữa rơi vào trên gương mặt Diệp Hoan Nhan, vốn đã áy náy, giờ phút này anh lại thêm tự trách.
Cho dù Quý Tiêu Nguyệt không nói, từ sự việc hôm nay cô nằm viện xem xét cũng biết bạn trai cô đối xử với cô không tốt, nếu không làm sao anh ta lại để cô nằm đây một mình chứ?
Nếu năm đó bọn họ không chia tay, bây giờ chắc hẳn cô đã hạnh phúc lắm.
Quý Tiêu Nguyệt sờ chiếc điện thoại vẫn rung mãi không ngừng, sau khi nhìn tên người gọi đến, cô ấy cau mày nhìn Tô Niên Hoa: "Anh ở với Nhan Nhan một lát nhé, tôi đi ra ngoài nhận cú điện thoại."
Là Lăng Hàn gọi điện thoại tới.
Quý Tiêu Nguyệt đi ra ngoài hành lang, xác nhận không có ai nhìn thấy mới ấn nút trả lời, tức giận hỏi một câu:
"Tổng giám đốc Lăng, hơn nửa đêm gọi tôi có việc gì không?"
"Diệp Hoan Nhan đâu?"
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói lạnh lùng.
Vừa nghe thấy giọng nói đó, lửa giận trong lòng Quý Tiêu Nguyệt liền không đè ép được, bùng cháy thật mạnh, cô cao giọng hét:
"Cô ấy ở đâu không phải anh nên là người rõ nhất sao? Bây giờ anh lại hỏi tôi! Lăng Hàn, làm người thì có chút lương tâm đi được không? Nhan Nhan thích anh như vậy, trong lòng anh chẳng lẽ không biết ư? Tại sao anh cứ tổn thương cô ấy hết lần này đến lần khác như vậy? Mấy ngày trước tôi còn tưởng rằng anh đã suy nghĩ thông suốt, nhưng giờ anh lại giở chứng gì thế?"
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây:
"Ngày mai đến công ty tôi lấy thư tiến cử, sau khi công ty đi du lịch về, các cô có thể đến phòng nhân sự làm thủ tục thôi việc."
"Nghỉ việc..."
Không đợi Quý Tiêu Nguyệt nói hết lời, bên kia đã cúp máy.
"Mẹ nó chứ, thư giới thiệu cái đếch gì, tưởng sa thải bà đây bà sợ anh à? Bà đây cũng có tay có chân không thể tự mình tìm việc xin cơm ư? Bà đây không cần anh thương hại."
Sáng sớm ngày hôm sau.
Quý Tiêu Nguyệt do dự đứng ở trước bàn làm việc của Lăng Hàn, trong tay cầm hai tờ thư giới thiệu, có chút không dám tin.
"Tổng giám đốc Lăng, anh thật sự muốn giới thiệu tôi và Nhan Nhan đến Phong Thượng ư?"
Phong Thượng là là tạp chí thời trang nổi tiếng nhất trong nước, ầu như nghệ sĩ nào cũng tự hào khi được lên trang bìa của Phong Thượng. Chỉ cần họ lên trang bìa của Phong Thượng, họ gần như có thể nhận được đại ngôn cao cấp trong vòng một năm, bởi vì bản thân Phong Thượng đã là biểu tượng của một thương hiệu lớn.
"Mức lương hàng năm và chức vị đều giống như hiện tại. Nếu cô có nhu cầu chức vị khác, cô cũng có thể nói với tổng biên tập bên họ, nhưng cô có thể đảm nhận được hay không thì tùy thuộc vào năng lực của các cô."
Cặp mắt Quý Tiêu Nguyệt sáng rực nhìn thư giới thiệu trong tay.
Đây nào chỉ là chức vị và tiền lương ngon chứ, một tạp chí có tên tuổi lớn như Phong Thượng, mà còn có cả giày cao gót, túi hiệu, nước hoa, son môi, đồ dưỡng da, đó chính là thiên đường của mọi cô gái.
Ánh mắt cô ấy quét qua khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Hàn, trong nháy mắt hoàn hồn lại, ho khan một tiếng: "Cái đó... Tổng giám đốc Lăng, tôi cũng không phải không muốn làm việc ở công ty chúng ta, được làm nhân viên của anh thật ra tôi cảm thấy vô cùng tốt...."
Có cái rắm ấy, cô chỉ hận không mình không mọc cánh bay lẹ, nếu không phải vì cơm áo gạo tiền, ai mà nhẫn tâm nhìn bạn thân mình chịu đủ tàn phá mỗi ngày chứ? Ngay cả tâm trạng vui vẻ nhàn nhã xơi miếng khoai tây chiên cũng bị cướp mất.
"Nếu không có chuyện gì khác thì cô có thể đi ra ngoài được rồi. Ngoài ra, trước khi nghỉ việc nhớ chuyển giao kế hoạch du lịch cho hai phòng kế hoạch."
Lăng Hàn lạnh lùng y như cô dữ liệu, Quý Tiêu Nguyệt len lén liếc mắt, trước khi đi còn hỏi một câu:
"Bức thư giới thiệu này... anh không định tự mình đưa cho Nhan Nhan sao?"
Gương mặt lạnh nhạt của Lăng Hàn dường như hơi dãn ra, hồi lâu sau anh mới lạnh lùng nói: "Không cần, nếu cô ta tự mình biết mình, cô ta sẽ không đến gặp tôi nữa đâu."
Nghe vậy, Quý Tiêu Nguyệt nhướng mày một cái, nghi ngờ nhìn Lăng Hàn:
Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai người lại có thể làm ầm lên như vậy chứ?
Nghĩ thì nghĩ chứ cô nào có dũng khí hỏi thẳng.
Lúc Diệp Hoan Nhan tỉnh lại đã là buổi chiều, y tá rút kim truyền dịch cho cô, mu bàn tay truyền đến cơn đau làm cô giật mình choàng tỉnh.
"Diệp tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?"
Cô y tá cất chai truyền dịch khẽ mỉm cười,
"Đây là bệnh viện à."
"Không phải bệnh viện thì là đâu, bạn cô đưa cô tới, tối qua bạn trai cô cũng tới ngồi canh cô suốt đêm. Đúng rồi, buổi sáng lúc đi anh ấy còn bảo tôi nhắn lại với cô hãy chú ý nghỉ ngơi, bên phía công ty đã xin nghỉ rồi, không cần vội đi làm."
Diệp Hoan Nhan ngẩn người ra.
Là Lăng Hàn đã tới sao?
Sau khi y tá rời đi, cô thử ngồi dậy từ trên giường bệnh, nửa người dưới truyền tới cơn đau như cắt da cắt thịt khiến cô hít một hơi lạnh. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, cô chống mép giường một lúc lâu mới hoàn hồn.
Tối qua....
Điện thoại di động bên cạnh giường đột nhiên vang lên, cắt đứt ký ức đau buồn của cô.
Giọng nói líu ra líu rít của Quý Tiêu Nguyệt truyền ra từ điện thoại, vui mừng như thể mới nhận được tin tốt nào đó:
"Mình biết cậu tỉnh rồi. Chờ đấy, mình mua cơm mang tới bệnh viện cho cậu. Có tin tức tốt phải nói cho cậu nghe, à đúng rồi, cậu muốn ăn cái gì?"
Diệp Hoan Nhan nhếch môi kéo ra nụ cười khổ: "Gọi đại đi, thanh đạm là được."
Cơ thể yếu ớt khiến cô chẳng còn hứng thú với chuyện nào nhưng cô cũng không nhẫn tâm từ chối ý tốt của Quý Tiêu Nguyệt.
"Như vậy đi, cơ thể cậu còn chưa khôi phục, mình đi xem thử có món gì bồi bổ không rồi mua cho cậu một chút."
"Ừ, được."
Cúp điện thoại, trong phòng bệnh bỗng im phăng phắc.
Chạng vạng tối, ngoài cửa sổ từng tia nắng hoàng hồn dần dần bung nở, bạn cho rằng nó đang nở rộ, bạn cho rằng nó đang nở rộ hết sức chói mắt, nhưng bạn lại không biết, sau ánh sáng rực rỡ ngắn ngủi ấy, là một màn đêm hỗn loạn...
Chương 95: Một Tin Tốt, Và Một Tin Khác
1677 Words
Mặt trời mới vừa xuống núi, Quý Tiêu Nguyệt đã cầm một bình giữ nhiệt xuất hiện trước cửa phòng bệnh.
Chiếc áo choàng dài màu be với chiếc khăn quàng cổ màu xám bọc chặt lấy cả người cô ấy, vừa vào cửa một cơn gió lạnh đã ập tới, Quý Tiêu Nguyệt đứng trước giường vừa cởi cúc áo vừa giậm chân.
"Thời tiết quỷ gì thế này, hôm qua còn nói không dưới âm độ cơ mà, thế mà mưa ào một trận đã giảm tận mấy độ, làm mình chết cóng luôn rồi."
"Sao cậu không đón xe tới?"
"Không có tiền nên ngồi xe buýt tới nè. Tối qua làm thủ tục nhập viện cho cậu đã tiêu hết tích góp mấy tháng này của mình. Xuất viện rồi cậu mau chóng trả lại cho mình, không thì mình cạp đất ăn thiệt luôn đó."
"Thẻ ngân hàng ở trong túi xách mình, cậu cứ cầm lấy đi."
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan trắng nhợt, giọng nói cũng hết sức yếu ớt.
"Không đùa với cậu nữa, mình nào có nhiều tiền như vậy, tối qua tớ cầm thẻ ngân hàng trong túi xách cậu đó, nhiều năm trôi qua rồi mà còn vẫn không đổi mật mã, cũng may mình tương đối có lương tri, đổi thành người khác đã sớm cuốn tiền cậu bỏ chạy xa bay rồi."
Quý Tiêu Nguyệt chà xát tay mở nắp bình giữ ấm, cười hì hì: "Không nói cái này nữa, mang theo canh cá cho cậu này, nhân lúc nóng ăn đi."
Diệp Hoan Nhan miễn cưỡng cười một tiếng, nhận bình canh từ tay Quý Tiêu Nguyệt.
"Không phải cậu tự làm đấy chứ?"
Sau khi ăn canh, cảm nhận được bụng ấm áp, mùi canh nóng hổi hòa với mùi thuốc nhàn nhạt trong phòng bệnh.
"À, là dì hàng xóm của mình làm đó."
Quý Tiêu Nguyệt nhét bình giữ ấm vào trên tay Diệp Hoan Nhan, chột dạ né tránh ánh mắt cô:
"Cậu cứ ăn đi."
Diệp Hoan Nhan cũng không nghi ngờ, cầm muỗng thong thả ăn, mùi canh này rất quen, vốn cô không thèm ăn nhưng sau khi múc vài muỗng lại cảm thấy rất thoải mái.
Quý Tiêu Nguyệt đang quay đầu lấy đồ trong túi xách ra, trong đầu không tránh khỏi hiện lên cảnh tượng không giải thích được trước khi tan việc kia:
Trước khi tan việc Lăng Hàn gọi cô tới phòng làm việc, như ảo thuật lấy một bình giữ nhiệt ra, giọng nói hết sức cứng rắn bảo cô mang tới bệnh viện.
Nói thật cô thật không hiểu nổi Lăng Hàn đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng muốn tỏ ý tốt vậy mà cứ khăng khăng trưng bộ mặt lạnh lùng cảnh cáo cô không được nói cho Diệp Hoan Nhan canh này là anh chuẩn bị.
"Tại sao không được nói? Chẳng lẽ anh hạ độc trong canh?"
Quý Tiêu Nguyệt không nhịn được, chửi thề trong lòng.
Lăng Hàn lạnh lùng liếc cô một cái, giọng nói có chút âm trầm:
"Nếu như cô hy vọng cô ấy mau sớm bình phục, hơn nữa muốn cô ấy ngừng đau buồn về mối tình xưa với kẻ tự cao tự đại là tôi và đàng hoàng nghỉ việc từ tập đoàn Hoan Ngu, vậy cô đừng nói gì nữa."
Cũng vì những lời này của Lăng Hàn khiến cô ấy im lặng né tránh cô bạn mình.
Định lấy hai tờ thư giới thiệu ra, Quý Tiêu Nguyệt quan sát sắc mặt Diệp Hoan Nhan cũng không tệ lắm, liền dứt khoát lấy ra: "Nhan Nhan, mình có một tin tốt muốn nói với cậu."
" Ừ, cậu nói đi."
"Cậu biết tạp chí Phong Thượng đúng không? Lúc trước chúng ta học đại học, toàn bộ sinh viên nghệ thuật tranh nhau vỡ đầu để được vào đó làm việc.”
"Ừ, biết, từ năm ngoái họ có hợp tác với công ty chúng ta. Hàng năm cũng sẽ định kỳ chụp một trang bìa tập thể cho các nghệ sĩ của công ty. Đầu năm ngoái, đám Thịnh An Nhiên cũng được lên mặt bìa."
Nhắc tới Thịnh An Nhiên, sắc mặt Diệp Hoan Nhan hơi đổi một chút, tựa như có chút chán ghét, trên mặt rõ ràng còn lộ ra một tia nhẫn nhịn.
Quý Tiêu Nguyệt lúc này không có tâm tư để ý đến sắc mặt cô, trong đầu cô ấy chỉ nghĩ làm sao để thuyết phục người phụ nữ một lòng một dạ với Lăng Hàn này tự nguyện rời bỏ công việc của mình, cùng cô ấy hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn.
"Bây giờ có cơ hội rồi đó, hai chúng ta cùng đến Phong Thượng làm việc. Cậu thấy sao?"
Cô ấy nói rất thờ ơ, Diệp Hoan Nhan cũng không coi là thật, húp một ngụm canh cá, nhàn nhạt đáp: "Cái gì mà thấy sao, mình cũng chẳng phải không có công việc."
"Nếu như cậu không có thì sao?" Quý Tiêu Nguyệt bỗng nhiên nghiêm túc: "Cậu đừng quên, kế hoạch tổ chức du lịch không thể nào hoàn thành theo yêu cầu của công ty. Lăng Hàn muốn hai chúng ta rời khỏi công ty, lệnh vua đã ban rồi, cố mấy cũng chẳng thành công đâu."
Diệp Hoan Nhan hơi sững sờ, nghi ngờ nhìn về phía Quý Tiêu Nguyệt: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
Đột nhiên nhắc tới Phong Thượng rồi lại nói chuyện nghỉ việc, nói xa nói gần như vậy.
Quý Tiêu Nguyệt nhíu mày một cái, chìa hai lá thư giới thiệu trong tay ra:
"Cái này là thư giới thiệu của Phong Thượng, hai chúng ta cầm cái này hai chúng ta có thể trực tiếp tìm tổng biên tập của Phong Thượng là có thể lập tức nhậm chức. Chức vị và tiền lương hàng năm đều như ở Hoan Ngu, hơn nữa còn có thể làm chuyện chúng ta thích. Cậu ngẫm lại xem, nào là túi xách, nước hoa, giày dép các thứ, mỗi ngày đều được đắm mình trong đó, đây là giấc mơ của bao nhiêu người phụ nữ đấy."
"Tiêu Nguyệt." Diệp Hoan Nhan bỗng nhiên đặt mạnh bình canh cá lên trên bàn, sắc mặt cứng đờ: "Lá thư giới thiệu này ở đâu ra?"
"...."
"Tại sao phải rời đi?"
"Nhan Nhan." Quý Tiêu Nguyệt thấy sắc mặt cô không tốt, vội vàng giải thích: "Đổi nơi khác bắt đầu lại không tốt sao?"
"Tiêu Nguyệt, chúng ta còn chưa thất bại mà, còn chưa tới kỳ hạn chót, sao cậu biết chúng ta không cách nào hoàn thành?" Giọng cô nóng nảy như bị phản bội vậy.
"Có phải cậu gặp trục trặc gì với Quan Nại hay không? Để đó mình lo."
Quý Tiêu Nguyệt nhìn dáng vẻ cô như thế, càng nhíu chặt chân mày:
"Là Lăng Hàn đưa cho mình."
Quý Tiêu Nguyệt lên tiếng cắt đứt viễn cảnh hoàn thành bản kế hoạch đầy hy vọng của Diệp Hoan Nhan, một câu nói cắt đứt vẻ mong đợi cuối cùng của cô.
Là Lăng Hàn để chúng ta rời đi, không phải mình muốn chúng ta đi, cậu có cố gắng đến đâu đi nữa cũng đều vô ích cả thôi, cấp trên không ưa gì cậu, thậm chí anh ta còn chán ghét cậu, hy vọng cậu sớm chút rời đi, cái này không liên quan đến năng lực của cậu, mà chỉ riêng cá nhân cậu mà thôi.
Diệp Hoan Nhan, cậu có hiểu không?
Ẩn ý sau câu nói kia đều lộ hết trên mặt Quý Tiêu Nguyệt, trong mắt cô ấy có vẻ thương hại, vẻ thương hại đó làm trái tim Diệp Hoan Nhan dần lạnh buốt, huyết sắc trên mặt bởi vì dồn dập trong nháy mắt có chút khởi sắc kia cũng từ từ biến mất, cô kinh ngạc nhìn Quý Tiêu Nguyệt, ánh mắt ảm đạm không còn ánh sáng.
"Nhan Nhan, đổi nơi khác bắt đầu lại, mặc dù mình không biết tối qua rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng cơ bản cũng giống với trước kia. Hơn nửa năm qua cậu đã sống như thế nào? Cậu còn muốn chà đạp mình bao lâu nữa? Cậu mắc nợ anh ta sao?"
Cậu mắc nợ anh ta sao Diệp Hoan Nhan?
Cô chậm rãi cúi đầu xuống, ngón tay mân mê bức thư giới thiệu trên mặt bàn, nghẹn ngào cất giọng: "Tiêu Nguyệt, hình như mình thực sự mắc nợ anh ấy."
Quý Tiêu Nguyệt hô lên một tiếng, trơ mắt nhìn lá thư giới thiệu bị xé thành từng mảnh trong tay Diệp Hoan Nhan rồi nằm rải rác trên ga trải giường trắng như tuyết, hệt như đàn bướm bay tán loạn, đánh mất sinh mệnh để rồi ồ ạt rơi xuống.
"Cậu làm cái gì thế hả?"
Quý Tiêu Nguyệt níu tay cô lại nhưng đã không kịp.
"Thời gian không còn nhiều, mình phải đi tìm những khách hàng và nghệ sĩ kia nói chuyện một chút."
"Nói em gái nhà cậu à, sức khỏe cậu bây giờ có thể đi ra ngoài sao" Quý Tiêu Nguyệt đỡ trán cạn lời:
"Diệp Hoan Nhan cậu ngồi xuống cho mình, mình còn có một tin khác, cậu ó muốn nghe về kế hoạch du lịch của công ty không?"