Chương 129: Sẽ là Dạng Nhân Vật Gì?
1720 Words
"Cô đi vào trước đi." Diệp Hoan Nhan nhìn Linh Linh một cái.
Cô liếc nhìn bữa tối nóng hổi trên bàn, sau đó quay người nhìn về hướng ghế salon.
"Anh vẫn chưa ăn tối sao?"
Người trên ghế salon khép tờ báo lại, chậm rãi xoay người: “Cô đã đi đâu?"
Diệp Hoan Nhan ngẩn người: “Tan làm xong tôi đến đi Phong Thượng lấy quần áo...."
"Lấy quần áo gì mà từ năm giờ đến mười giờ rưỡi?"
Lăng Hàn vòng qua ghế salon đi tới hướng cô, ánh mắt lạnh lùng: “Diệp Hoan Nhan, có phải cô cảm thấy nói dối là chuyện rất có thành tựu hay không?"
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan cứng đờ, ấp úp nói: “Anh có ý gì?"
Chỗ cổ tay truyền tới cơn đau đớn, để cho cô ngũ quan thống khổ vặn với nhau: “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày sau khi tan việc, trong vòng một tiếng cô phải có mặt ở đây."
"Tại sao? Hôm nay tôi chỉ ăn cơm tối với chị Tô Mang thôi mà?" Diệp Hoan Nhan bị đau đến rơi lệ, kêu khóc nói: “Anh thả tay ra đi, tôi thật sự không đi chỗ nào khác."
"Vậy bữa trưa thì sao?" Lăng Hàn siết chặt tay, hùng hổ nhìn cô gằn từng chữ: “Cô đi ăn chung với Quý Tiêu Nguyệt sao?"
Gương mặt Diệp Hoan Nhan ảm đạm, trong lòng chợt trầm xuống.
"Nếu đã làm người phụ nữ của tôi thì cách xa đám đàn ông khác ra một chút, cô hẳn đã rõ tôi sẽ không dùng một mặt hàng đã xài rồi."
Nói xong, anh chán ghét hất tay cô ra.
Sức anh rất lớn, vứt mạnh cô sang một bên eo cô đập vào lưng ghế salon truyền đến cơn đau thấu tim, cô vịn ghế salon chậm rãi ngồi xổm xuống,
Khi còn bé, mọi người rỉ tai nhau rằng kẻ nói dối sẽ phải nuốt một ngàn cây kim.
Lời thề độc như vậy khiến các bạn nhỏ luôn dùng thái độ chân thành chơi với nhau. Sau này lớn lên bạn lại phát hiện ra, nói dối đã trở thành việc quá đỗi bình thường trong cuộc sống. Bạn dùng một lời nói dối đi lấp liếm một lời nói dối khác, cuối cùng trong lòng thực sự giống như nuốt một ngàn cây kim, châm chích đau đớn.
Căn hộ khách sạn Hoa Viên, Lam Giang.
Tô Niên Hoa đứng ở mép giường, nhíu chặt mày gọi điện thoại, trong tay cầm lá đơn từ chức.
"Anh Lực, hôm nay anh đưa đơn từ chức cho tôi là có ý gì?"
Giọng Lý Đại Lực phát ra từ đầu dây bên kia.
"Niên Hoa, cậu đừng có gấp, chẳng qua tôi cảm thấy, Hoan Ngu thích hợp để cậu phát triển hơn, đoàn đội bên tôi đã không thể tiếp tục toàn diện chăm lo cho cậu nữa, sau này cũng hạn chế chân cậu mà thôi."
"Lời này của anh là có ý gì? Cái gì mà các anh hạn chế tôi phát triển, ban đầu ở nước ngoài cũng là anh phát hiện ra tôi, anh ở bên tôi nhiều năm như vậy, nhìn tôi từng bước một đi lên, sao anh có thể nói đi là đi cơ chứ?"
"Anh bình tĩnh một chút." Bên kia vang lên tiếng than thở: “Như vậy đi, cậu nên ký hợp đồng, ban đầu trở về nước, tôi cũng đã nói qua với cậu, rất nhiều công ty trong nước không cho phép nghệ sĩ mang theo người đại diện ký hợp đồng, mấy công ty trước mắt tôi tiếp xúc đều yêu cầu như vậy."
"Không phải có Cường Thịnh sao? Không phải anh nói Cường Thịnh đồng ý không đổi người đại diện sao?"
"Nhưng nhìn chung, không có công ty nào tốt hơn Hoàn Ngu cả, cậu nên nắm bắt cơ hội này."
"Anh Lực, tôi cảm thấy mọi người nên ở bên nhau, vào công ty nào cũng không có vấn đề, tôi đều chấp nhận."
"Tôi thì không." Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, tựa như đã hạ quyết tâm.
"Cậu hãy nghe cho kỹ, cậu có ước mơ trở thành ngôi sao, tôi cũng có ước mơ làm người đại diện. Trong khoảng thời gian này tôi đã mắc quá nhiều sai lầm khi làm việc với cậu, điều này cũng khiến tôi nhận ra rằng bản thân không thích hợp dẫn dắt cậu tại thời điểm này. Vì thế cậu cứ đến Hoan Ngu, tôi cũng sẽ dành thời gian để tự kiểm điểm mình, không chỉ vì cậu mà còn vì tôi nữa."
"...."
"Đúng rồi, bây giờ tôi thật sự không dẫn dắt cậu được, vài ngày nữa tôi phải về Mỹ, cho nên đừng có nhung nhớ tôi nữa."
"A lô..."
Tô Niên Hoa nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, trong lòng bực bội khó chịu.
Trên bàn là tất cả tài liệu của Hoan Ngu, đều là Lý Đại Lực sắp xếp và để lại trước khi đi, anh ta đề nghị anh ký hợp đồng với Hoan Ngu, đồng thời sửa đổi điều kiện mà Hoan Ngu đưa ra, hy vọng đến lúc đó anh có thể nói ra những điều kiện này.
Có lẽ Lý Đại Lực làm tất cả những điều này là vì sợ chia tay sẽ quá đau buồn, thậm chí ngay cả cơ hội nói lời từ biệt cũng không cho anh.
Ba ngày sau.
Tập đoàn giải trí Hoan Ngu chính thức ký hợp đồng với nghệ sĩ Tô Niên Hoa - người đã rất nổi tiếng kể từ khi anh trở về Trung Quốc, cuối cùng cũng rơi vào đại lão giới giải trí Hoan Ngu. Các công ty khác cũng chỉ có thể tâm phục khẩu phục, không có tranh cãi quá nhiều.
Văn phòng Tổng giám đốc.
Kiều Mộc đưa bản thảo hợp đồng cho Lăng Hàn xem xét:
Lăng Hàn tiện tay lật xem, tựa như không quan tâm đến những điều khoản kia, anh chỉ hỏi một câu: “Đã thương lượng chuyện người đại diện chưa?"
"Rồi, người đại diện kim bài của phòng quản lý đại diện - Lý Đông, công ty vẫn luôn yên tâm giao nghệ sĩ cho anh ta, bất kể là năng lực giao tiếp hay là..."
"Anh ta xuất sắc như vậy, không cần người đại diện kim bài đâu, cứ tìm một người mới mang tới gặp tôi."
Kiều Mộc còn chưa nói hết đã bị Lăng Hàn cắt ngang, hơn nữa câu nói cắt ngang kia càng làm cho anh ta không hiểu.
Mười phút sau, người đàn ông đầu tròn xoe được đưa đến văn phòng Tổng giám đốc,
Người đàn ông này cao chưa đến 1m7, tuy không tính là mập, nhưng đầu và người thì không hiểu sao lại tròn vo như con lật đật, trên sống mũi là cặp kính gọng đen, trông vô cùng đờ đẫn, trông anh ta chẳng giống người đại diện nghệ sĩ mà giống với trai tơ trong bộ phận kỹ thuật hơn.
"Tổng giám đốc Lăng, đây là Lôi Mễ, trong tay đang dẫn dắt hai nữ MC, mới vừa vào công ty được hơn một năm."
"Biết tại sao tôi muốn sắp xếp anh ở cạnh Tô Niên Hoa không?"
Lăng Hàn nâng mí mắt lên, ánh mắt nhìn về phía anh còn có chút chán ghét.
Phòng đại diện còn có "nhân tài" như vậy, thật đúng là lần đầu gặp.
"Là nhờ Tổng giám đốc Lăng thưởng thức..."
Những lời nói sáo rỗng này khiến người nghe không nhịn được, Lăng Hàn nhíu mày một cái: “Tô Niên Hoa mới vừa từ nước ngoài trở lại, lần đầu ký kết với công ty trong nước, nếu anh đã tiếp quản cậu ấy thì nên chú ý hơn, đừng để xảy ra chuyện gì."
"Vâng vâng, tôi hiểu rồi Tổng giám đốc Lăng."
"Khụ khụ." Lăng Hàn ho khan một tiếng, cúi đầu nói: “Một khi có chuyện gì phải trực tiếp báo cáo với tôi."
"Báo cáo?" Lôi Mễ nghi ngờ nhìn Kiều Mộc một cái không nhìn ra lý do, sau mấy giây chậm chạp, anh ta đần độn hỏi: “Không phải cần báo cáo với Tổng giám đốc Lý của chúng tôi và với phòng quan hệ công chúng trước sao?"
Sắc mặt Lăng Hàn trầm xuống,
Kiều Mộc kịp phản ứng, trợn mắt nhìn anh ta một cái:
"Bảo anh báo cáo thì anh cứ báo cáo, hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Lôi mễ lập tức vâng vâng dạ dạ gật đầu như giã tỏi.
Lăng Hàn nhìn "con lật đật" ở trước mặt, như cười như không: “Rốt cuộc phòng đại diện "khai quật" "nhân tài" này từ đâu ra vậy?"
Kiều Mộc đứng bên cạn ngập ngừng hỏi: “Hay là tôi đi đổi người khác"
"Không cần, cứ chọn anh ta đi."
Nói xong, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Mấy giờ ký hợp đồng?"
Kiều Mộc nhìn thời gian một cái.
"Mười giờ rưỡi sáng, có lẽ Tô Niên Hoa sắp tới rồi."
Lăng Hàn nhướng nhướng mày, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng: “Kêu người chuẩn bị phòng họp đi. Đúng rồi, lúc ký hợp đồng, kêu thư ký Diệp pha mấy tách cà phê đưa vào."
Kiều Mộc đầu tiên là hơi sửng sốt, sau khi suy nghĩ một chút mới kịp phản ứng,
"Kỹ năng pha cà phê của thư ký Diệp có thể được coi là tiêu chuẩn quốc tế, một kỹ năng mà người bình thường trong công ty cũng không thể nếm thử. Tổng giám đốc Lăng, xem ra anh thật sự rất coi trọng Tô Niên Hoa này."
Nghe anh ta nói vậy, khóe miệng Lăng Hàn cong cong, trong mắt lóe lên hàn ý:
"Mười bảy tuổi đã xuất ngoại, rời xa gia đình sống tự thân độc lập mười năm, bây giờ áo gấm về làng, tôi chỉ muốn nhìn thử anh ta sẽ là dạng nhân vật gì mà thôi."
Chương 130: Gây Khó Dễ
1702 Words
Văn phòng thư ký.
Diệp Hoan Nhan vừa nhận được bản thảo kế hoạch tổ chức cuộc họp thường niên đã sửa đổi, bản sửa đổi này miễn cưỡng chấp nhận được, sau khi xem xét sơ qua và chắc chắn không có vấn đề không nghiêm trọng cô định gửi đến văn phòng chủ tịch.
Vừa đứng dậy đã thấy Lăng Hàn đi ra từ văn phòng đối diện, một bộ tây trang màu đen, cũng không nhìn cô một cái mà sải bước đi thật nhanh, Kiều Mộc đi theo sau lưng anh, lúc anh ta đi ngang qua văn phòng thư ký có gõ cửa một cái:
"Thư ký Diệp, Tổng giám đốc Lăng đến phòng họp tầng chín họp, phiền cô pha hai ly cà phê đưa tới."
Tiểu Đổng ở một bên vội vàng nói: “Chuyện pha cà phê này cứ để tôi đi "
Kiều Mộc nhíu mày một cái: “Tổng giám đốc Lăng chỉ định thư ký Diệp pha."
Tiểu Đổng liền ngượng ngùng nhìn Diệp Hoan Nhan một cái:
Diệp Hoan Nhan hơi ngây ra, sau đó gật đầu, cô xem Tiểu Đổng:
"Vậy làm phiền Tiểu Đổng em giúp chị xem lại bản kế hoạch, nếu có vấn đề thì cứ gửi trả về để họ sửa."
Lăng Hàn rất ít khi uống cà phê mà chủ yếu chỉ uống trà, cho nên lúc ở phòng trà chuẩn bị cô hơi do dự, có lẽ là anh muốn đổi khẩu vị, thế là cô pha hai tách cà phê mang tới phòng họp.
"Tổng giám đốc Lăng, Tô Niên Hoa đến rồi." Kiều Mộc đứng ở cửa,
Hôm nay Tô Niên Hoa mặc quần áo ngày thường đơn giản, trông vô cùng trẻ trung, sau khi vào phòng họp anh tháo khẩu trang xuống, lúc nhìn thấy Lăng Hàn anh hơi sửng sờ:
"Anh là Tổng giám đốc Lăng?"
Lăng Hàn nhàn nhạt gật đầu: “Anh Tô, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Tô Niên Hoa nghi ngờ trong lòng:
"Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không"
Khóe miệng Lăng Hàn nhếch lên nở nụ cười sâu xa: “Có thể là do nhãn duyên đấy."
Anh quay đầu nhìn Kiều Mộc một cái.
Kiều Mộc hiểu ý, đặt văn bản hợp đồng trước mặt Tô Niên Hoa:
"Anh Tô, đây là hợp đồng sửa đổi dựa theo yêu cầu của anh, bản điện tử anh đã đọc qua rồi, anh có thể đọc lại lần nữa một lần. Nếu như không có vấn đề gì anh có thể ký tên."
Tô Niên Hoa lấy lại tinh thần gật đầu một cái, sau khi đọc sơ qua hợp đồng, "xoẹt xoẹt" anh ký tên mình xuống.
Lúc này Diệp Hoan Nhan mới vừa đi vào, trong tay cô còn bưng khay cà phê.
Tô Niên Hoa ngồi đưa lưng về phía cửa, mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng hơi phồng, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai nên cô không nhận ra.
"Cà phê của anh." Cô đặt cà phê ở cạnh Tô Niên Hoa, cười lịch sự, sau đó rút tay về chuẩn bị đưa một ly khác.
Nghe được giọng nói êm dịu kia, Tô Niên Hoa bỗng quay đầu lại:
"Nhan Nhan..."
Niềm phấn kích không thể kiểm soát dâng lên trong mắt anh. đưa tay nắm chặt bàn tay còn chưa kịp rút lại của Diệp Hoan Nhan làm sắc mặt Diệp Hoan Nhan đột nhiên cứng đờ.
Không ngờ ngày Tô Niên Hoa ký hợp đồng là hôm nay.
Không ai nói cho cô biết.
Mà lúc này, trong ánh mắt Lăng Hàn đã hiện lên một tia hàn ý, anh nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm chặt của hai người.
Phảng phất là linh cảm giữa bóng đêm tối tăm, Diệp Hoan Nhan ngẩng đầu lên theo bản năng, bất ngờ không kịp đề phòng chạm phải ánh mắt bất thiện của Lăng Hàn, trong đầu giống như một đoạn phim chiếu ngược nhớ tới những lời đêm hôm đó anh nói:
Cô thầm thấy hoảng hốt, vội vàng rút tay ra, thậm chí không dám nhìn Tô Niên Hoa một lần nào nữa:
Cô Nhanh chóng đặt ly cà phê còn lại xuống, thấp giọng nói:
"Tổng giám đốc Lăng, cà phê của anh."
Tô Niên Hoa hơi sửng sờ, thái độ vờ như không quen của cô gái khiến anh ta có chút không hiểu.
Ánh mắt anh ta vượt qua bả vai Diệp Hoan Nhan rơi vào trên người Lăng Hàn,
Trong đầu chợt nhớ tới ngày đó ở ngôi nhà bên cạnh Diệp Hoan Nhan, người đàn ông bỗng nhiên xông ra tự xưng là cấp trên của cô mang cô lên xe.
Nếu là vậy, thảo nào anh ta thấy anh quen mắt như vậy.
Chính là anh.
"Cà phê hôm nay không ngon lắm nhỉ? Cô pha cà phê như vậy chiêu đãi anh Tô đấy à?"
Lăng Hàn bưng ly cà phê lên nếm thử một miếng, trong giọng nói mang theo nguy hiểm không cho phép xen vào, nếu cẩn thận quan sát sắc mặt của anh có thể cảm nhận được sức ép trong đó.
Mặt Diệp Hoan Nhan cứng đờ,
"Có thể là do lần này tổ hậu cần mua cà phê không đủ tươi, để tôi đi đổi."
Lăng Hàn liếc cô một cái, cất giọng lạnh lùng,
"Thư ký Diệp cô là cố ý muốn để tôi mất thể diện trước mặt đối tác đúng không?"
Diệp Hoan Nhan càng thêm hốt hoảng, cô há miệng nhưng không biết nên giải thích thế nào,
Tô Niên Hoa vội vàng giải vây nói:
"Tôi cảm thấy cà phê uống rất ngon mà, Tổng giám đốc Lăng, chỉ là một ly cà phê mà thôi."
Lăng Hàn nhìn ly cà phê trước mặt anh ta một cái:
"Anh Tô còn chưa thưởng thức đã thấy rất ngon, là anh từng có nghiên cứu về cà phê, hay là anh đang nói đỡ giúp thư ký Diệp."
Tô Niên Hoa còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào thì Lăng Hàn đã lạnh lùng nói:
"Coi như hôm nay nể mặt anh Tô, tôi không truy cứu lỗi của cô nữa, còn không mau đi đổi ly cà phê khác."
Nhìn bóng lưng Diệp Hoan Nhan, trong mắt Tô Niên Hoa dâng lên vẻ lo lắng.
Dẫu biết rằng ở nơi công sở cấp trên không thể nào và cấp dưới sẽ thân thiết như người một nhà, nhưng cấp trên chỉ vì một ly cà phê mà nổi giận như thế cũng không phải số ít, cũng không tính là chuyện ly kỳ gì, chỉ là khi chuyện đó xảy ra với cô gái mình yêu, trong lòng anh vẫn khó chịu như cũ.
Ánh mắt đó rơi vào trong mắt Lăng Hàn lại trở nên hết sức nhức mắt.
Anh không lạnh không nóng hỏi một câu: “Hình như anh Tô có quen biết với thư ký của tôi."
Tô Niên Hoa hơi sửng sờ, cũng không nghĩ quá nhiều:
"Ừ, trước kia chúng tôi có quen nhau, nhưng đã rất nhiều năm chưa liên lạc rồi."
"Nghe nói anh ở nước ngoài mười năm, người bạn mười năm trước còn có thể vừa gặp đã nhận ra, quả là hiếm có."
Lời này của Lăng Hàn có chút sâu xa.
Bây giờ tâm trí Tô Niên Hoa đều đặt trên việc sau này anh sẽ được làm việc cùng với Diệp Hoan Nhan nên cũng không cẩn thận quan sát biểu cảm thay đổi trên mặt Lăng Hàn, nghĩ đến dáng vẻ ẩn nhẫn ban nãy của cô Tô Niên Hoa có chút đau lòng,
"Tổng giám đốc Lăng, tôi có một yêu cầu quá phận." Anh nhìn về phía Lăng Hàn: “Diệp Hoan Nhan là người bạn rất quan trọng của tôi, cho nên công việc sau này hy vọng anh có thể chăm sóc quan tâm đến cô ấy nhiều hơn."
Một tia sáng sắc bén chợt lóe rồi biến mất trong mắt Lăng Hàn
"Nếu là bạn của anh, chút yêu cầu nhỏ như vậy, dĩ nhiên là tôi đồng ý."
Thấy Lăng Hàn sảng khoái đồng ý, Tô Niên Hoa nhất thời thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thật sự cảm ơn Tổng giám đốc Lăng."
"Không cần khách khí." Lăng Hàn cười sâu xa
Kiều Mộc cau mày nhìn Tô Niên Hoa, người đàn ông ôn hòa nho nhã này nhìn đã thấy không phải là đối thủ của ông chủ, rốt cuộc anh ta làm cách gì để trở nên nổi tiếng ở nước ngoài và đi tới hôm nay?
Phòng trà, Diệp Hoan Nhan mới vừa pha hai ly cà phê mới, lần này cô tự mình nếm thử, sau khi xác nhận hương vị đã ổn mới yên tâm mang đến phòng họp.
Vừa nghĩ tới hành động đột ngột ban nãy của Tô Niên Hoa, còn có vẻ mặt lạnh như băng nhìn về phía cô kia của Lăng Hàn, lòng cô vẫn còn sợ hãi.
"Diệp Hoan Nhan…"
Sau lưng bỗng nhiên truyền tới giọng nói quen thuộc, cả người cô cứng đờ, chợt xoay người.
Tô Niên Hoa đứng ở cửa, nở nụ cười nho nhã với cô.
"Ban nãy có phải anh đã hù em rồi không? Anh cũng không nghĩ tới sẽ gặp em ở đây."
Không chỉ là ban nãy sợ, bây giờ tôi cũng sợ.
Diệp Hoan Nhan theo bản năng nhìn về phía sau lưng anh nhưng không thấy bóng dáng Lăng Hàn đâu.
"Sao anh lại ở chỗ này? Tổng giám đốc Lăng đâu?"
Tô Niên Hoa theo ánh mắt cô nhìn về về sau một cái, cười nói: “Tổng giám đốc Lăng bận việc, sau khi ký hợp đồng với anh xong liền đi rồi. Anh nói anh muốn thăm quan công ty một chút, cho nên mới đến nơi này, vừa đoán cũng biết em ở đây."
Lăng Hàn không đi theo, để lại một mìn cô với Tô Niên Hoa.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK