Phòng tiếp khách dưới lầu, Thẩm Kế cùng Lục Giang Sầu đều ở đó.
Cuối cùng Mộc Ân nhìn thấy vị “anh cả” nghe danh mà chưa hề gặp mặt này.
Một thân đường trang* màu trắng, trước ngực in một bộ tranh thuỷ mặc
cá vượt Long Môn, tóc dài ngang vai, cột thành đuôi ngựa thấp ở phía
sau, xem ra cũng có mấy phần phong thái của đại sư.
*Đường trang: trang phục thời nhà Đường, có hai loại, Đường trang cổ và Đường trang tân thời. Đường trang cổ được sử dụng thời nhà Đường, cổ áo tròn, hai mảnh, thân dài. Đường trang tân thời ra đời và phát
triển từ thười nhà Thanh cho đến nay, có cổ đứng và cài khuy móc ở giữa.
Nhưng bởi vì anh ta trời sinh có lông mày chữ bát, lúc mặt không biểu cảm cũng lộ ra sự nghiêm túc, và thật sự không có phong thái điềm đạm
nào như người ta hay đồn thổi.
Phía sau anh ta còn một thiếu niên mặc một bộ đồ đạo phục* màu trắng, một mực cung kính, hẳn là học trò của anh ta.
*Đạo phục: là trang phục của người Hán thời nhà Minh, đây là loại áo ngoài đàn ông hay sử dụng khi ở nhà.
“Phong Miên, vừa nghe quản gia nói cậu tới, tôi cũng đang muốn lên
lầu chào hỏi.” Thẩm Kế tiến bước lên hàn huyên với Lục Phong Miên.
Mộc Ân nghĩ rằng Lục Giang Sầu cũng sẽ tới nói mấy câu, thì đã thấy
người kia nhìn không chớp mắt, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng trong
phòng khách, nói: “Việc này không nên chậm trễ, bây giờ bắt đầu đi.”
Nói rồi, khẽ vươn tay về phía sau lưng: “Nhất Tùng, tìm âm phù.”
“Vâng, tiên sinh.” Cậu học trò gọi là Nhất Tùng kia lấy mấy lá bùa đã vẽ sẵn từ trong bao đeo ra.
Lục Giang Sầu nhận lấy, cắn đầu ngón tay, ấn máu lên trên.
Ngay sau đó, Mộc Ân nhìn thấy đầu ngón tay của anh ta dấy lên một ngọn lửa màu xanh, đốt lá bùa kia.
Ngoài ý muốn chính là, lá bùa gặp lửa, không bị thiêu đốt trong nháy mắt, mà là cực kỳ chậm rãi, từ một góc bắt đầu cháy.
Giống như là hương nến, cháy chậm chạp, đồng thời toát ra một luồng khói xanh.
Luồng khói kia dường như là một thực thể, chậm rãi tụ tập thành một đường, lướt về phía trên lầu.
Thẩm Kế thấy vậy, trở nên kích động, dường như mắt thấy quỷ thần hạ
phàm, nói: “Không hổ là Giang Sầu, quả nhiên tôi không tìm nhầm người!”
Lục Giang Sầu tự phụ hừ một tiếng, đồng thời nhìn thoáng qua Lục
Phong Miên, kẹp lấy lá bùa, đi theo phương hướng khói xanh chỉ dẫn.
Thật là con mọe nó!
Chú làm pháp thuật của chú, trừng chú Lục của tôi làm gì!
Mộc Ân cảm giác Lục Phong Miên bị khinh thị, khiến cô tức giận hơn cả chính cô bị khinh, xoắn tay áo đi theo.
Cô ngược lại muốn xem xem, Lục Giang Sầu này có thể làm gì, hừ, nếu
hôm nay anh ta không giải quyết được lệ quỷ nhà họ Thẩm, cô nhất định
phải vạch trần bộ mặt lừa đảo của anh ta!
Lục Phong Miên chán ghét Lục Giang Sầu là từ bên trong xương tủy,
bình thường chỗ có anh ta thì anh chỉ lộ mặt rồi sẽ rời đi, nhưng lúc
này Mộc Ân đi theo, anh cũng chỉ có thể theo sau lung cô.
Lục Giang Sầu thuận theo chỉ dẫn tìm âm phù kia, đi đến lầu hai.
Lâm Như Uyên từ trong phòng bước ra liền thấy đoàn người này, biết
đây là đại sư khai đàn làm phép, cũng theo sau tham gia náo nhiệt.
Lầu ba…
Lầu bốn…
Khoảnh khắc tìm âm phù đốt rụi, cuối cùng làn khói xanh dừng ở trước cửa một gác lửng trên lầu bốn.
Lục Giang Sầu thổi tan sương mù, quay đầu nhìn thoáng quản gia.
Quản gia hiểu ý, cầm chìa khóa tiến lên, mở cửa gỗ được sơn hồng ra.
Bên trong là gác xép nhỏ hình tam giác, cũng không rộng bằng các phòng khác, ngay cả cửa sổ đều không có, hơi âm u.
Bởi vì bỏ trống lâu không người quét dọn, tích nhiều bụi bặm, một mùi nấm mốc đập vào mặt.
Tất cả mọi người không tự giác che mũi, Lục Giang Sầu càng ghét bỏ lui ra phía sau hai bước, nhíu nhíu mày.
Thẩm Kế thấy thế, cảm thấy rất mất mặt, răn dạy quản gia: “Trong nhà
nhiều người hầu như vậy, nhàn rỗi làm cái gì? Tại sao không quét dọn một chút!”
“Lão gia, là tôi sơ sẩy, cũng quên trên này có một phòng như vậy, quên căn dặn bọn họ.” Quản gia nói.
“Giang Sầu, nếu không thì để người hầu tới quét dọn trước, rồi hãy đi vào?” Mặc dù trong lòng Thẩm Kế gấp gáp sợ hãi, nhưng cũng không tiện
để Lục Giang Sầu thi triển phép thuật tại nơi rách nát như vậy.
“Không cần.” Lục Giang Sầu mặt không biểu cảm giống như là người khác thiếu anh ta mấy trăm vạn, chỉ vào một quản gia: “Để ông ta vào xem.”