“Được rồi.” Cô cầm người giấy lên, quơ quơ trước mặt Lục Phong Miên: “Đẹp không?”
“Đẹp.” Lục Phong Miên chăm chú nhìn những người giấy của anh và Mộc Ân.
Tư thế thân mật, tay chân liền nhau.
Anh đưa lên, môi mỏng kề sát, nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt của người giấy có viết chữ Lâm Mộc Ân.
Mộc Ân nhìn, cảm giác môi anh xuyên qua không khí, trực tiếp hôn lên mặt mình.
“Chú Lục…” Cô vỗ vỗ lên khuôn mặt đỏ của mình, có chút hối hận khi đã cắt người giấy cho Lục Phong Miên.
Lục Phong Miên đưa tay ra, đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào gò má nóng
như đốt lửa của cô, nhẹ nhàng nhéo, nói: “Tôi sẽ giữ nó thật tốt, sẽ
không xé, cũng sẽ không đốt, sẽ không ngâm nước, cũng sẽ không vẽ bậy.”
“…” Mộc Ân.
Cái con quỷ hẹp hòi này, thì ra đã nghe cô và anh trai mình nói chuyện rõ mồn một không sót một từ.
Cô đảo mắt, tiến lên trước, đầu ngón tay chọt chọt vào trước ngực
anh, nói: “Chú Lục, cháu đã tặng quà cho chú, chú cũng nên đáp lễ mới
đúng chứ?”
Lục Phong Miên im lặng không lên tiếng, kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn ở môi cô một cái.
“…” Mộc Ân ngơ mất vài giây mới phản ứng lại được nụ hôn này chính là quà, trong lòng ngọt vô cùng, ngoài miệng lại nói: “Nụ hôn sao có thể
tính là món quà chứ, cả người chú đều là của cháu, cháu muốn hôn thì
hôn, không tính không tính.”
Mắt anh tối sầm lại: “Em muốn cái gì?”
“Cháu muốn… máu của chú, liệu chú có cho hay không?”
Lúc nãy ở trong phòng Trần Uyển Di có nói, con ma ở Thẩm gia phải có oán niệm cực lớn mới làm ra loại hành động này.
Người của Thẩm gia hơn phân nửa đều là tự chuốc họa vào thân, cô cũng không có một trái tim thánh thiện để đi giúp người ta biết họ vô tội
hay không.
Nhưng anh trai và Thẩm Thanh Thanh, một người là cô thân nhất, người
kia là người Lục Phong Miên trân trọng, dù thế nào cô cũng không thể
thấy chết không cứu được.
Cô nhìn Lục Phong Miên, chờ anh cân nhắc, hay là hỏi.
Nhưng Lục Phong Miên không chút do dự đáp.
“Được.”
Dứt khoát, không tò mò, không nghi ngờ.
Mộc Ân yêu sự nuông chiều và sự tin tưởng vô bờ của anh, ôm anh thật chặt rồi dụi mặt vào ngực anh.
…
Máu cần để vẽ 2 tấm bùa, với máu cần để viết hai chữ nhỏ trên người giấy, đều có số lượng như nhau.
Cũng dùng kim đâm vào tay, nhưng có bóp đến tàn phế ngón tay sợ là cũng không đủ.
Mộc Ân nhờ bác Phó mời bác sĩ đến để lấy một nửa ống tiêm máu của Lục Phong Miên.
Bác sĩ đi, băng cá nhân trên cổ tay Lục Phong Miên bị bong ra, Mộc Ân nhìn chỗ kim đâm trên da anh mà đau lòng.
Nếu máu của cô có thể dùng được, cô chắc chắn sẽ không nỡ làm vậy với Lục Phong Miên.
Nhưng Trần Uyển Di nói người cô là thể âm, máu cũng thuộc về âm, dùng máu cô để vẽ bùa, không những không ngừa được, mà còn thu hút thêm ma
quỷ nữa.
Dùng máu của người khác để đối phó, đối với ma bình thường thì có thể, nhưng với ma có oán khí nặng thì sẽ có sơ sẩy.
Nhưng dương khí trong máu Lục Phong Miên nặng như vậy, chắc chắn là tốt nhất, tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn.
Cô cẩn thận cất ống máu đi, Mộc Ân có chút ngượng ngùng: “Cảm ơn chú Lục.”
‘Đây là quà đáp lễ.” Lục Phong Miên nhéo nhéo đầu ngón tay của cô.
Mộc Ân cười cười, đang định nói nhất định sẽ bảo quản thật tốt thì
Phó Dũng đi lên nói: “Lục gia, Thẩm Kế đã trở về, còn có ngài Giang
Sầu.”
Lục Phong Miên nhẹ nhàng gật đầu: “Được, tôi xuống liền.”
“Chú Lục, cháu có thể đi không?” Mộc Ân trơ mắt nhìn anh đứng lên.
Cô muốn gặp Lục Giang Sầu một lần, thứ nhất là muốn xem anh cả của
Lục Phong Miên trông như thế nào, thứ hai là muốn biết vị thầy phong
thủy danh to tiếng lớn này thật sự là có chút tài năng hay chỉ là loại
đi gạt người.
“Em có thể đi nếu em muốn.” Lục Phong Miên kéo cô khỏi ghế sa lông, mười ngón tay đan chặt với nhau rồi đi ra ngoài.