Hắn chạy trốn nhưng vẫn không quên mang theo Uyên Hà.
Chiếc xe lao như vũ bão đến thẳng đến sân bay. Đến nơi, hắn bòng theo Vỹ Điệp còn dẫn theo Uyên Hà vào chỗ soát vé làm thủ tục, hắn đặt Vỹ Điệp ngồi ở băng ghế rồi kéo ngay Uyên Hà ra ngoài.
"Uyên Hà, bây giờ em đến Pháp trước anh, sau khi anh giải quyết xong việc sẽ đến đó với em!"
Uyên Hà nhăn mặt nhăn mày, nắm chặt tay hắn không nỡ buông, lo sợ hỏi.
"Đới Nam, sao anh không đi cùng, lỡ cảnh sát đến thì sao?"
"Không, anh còn việc phải làm, anh phải giải quyết xong mọi chuyện mới đi được.
Em nghe anh, hãy đi trước!"
Hắn ôn nhu vỗ lên tay cô gái, giọt lệ từ khóe mắt cay xòe trào ra, Uyên Hà không ngừng lắc đầu.
"Đới Nam...em sợ anh sẽ gặp nguy hiểm..."
Giọng nói nặng nề nơi cuốn họng, nước mắt chia ly làm nhòe đôi ngươi, trong lòng Uyên Hà như sóng biển dạt vào bờ, nửa tin nửa ngờ, sợ hắn đang có ý định bỏ rơi cô ta ở nơi đất khách quê người.
Yên Đới Nam là kẻ ranh ma, lại rất nắm bắt tâm tư của đối phương, thừa biết Uyên Hà đang nghi ngờ, hắn áp tay ôm lấy hai má của cô ta, dùng hết lời mềm cứng dụ hoặc.
"Đừng lo, anh có cô ta làm con tin sẽ không sao, em phải đi trước!
Tính mạng của em quan trọng hơn bất cứ thứ gì, em phải an toàn, anh hứa giải quyết xong mọi chuyện sẽ đến đó ngay với em, được không?"
"Đới Nam..."
"Đừng nhiều lời nữa, mau đi đi!"
Hắn không để người dây dưa, nhanh chóng cắt ngang cuộc nói chuyện, hắn đẩy Uyên Hà vào trong chỗ soát vé, cô ta từng bước do dự vẫn còn quay đầu nhìn, hắn ở phía sau không ngừng ám chỉ.
Uyên Hà cuối cùng cũng vì tình yêu vẫn lựa chọn nghe theo lời hắn khi đi vào chỗ soát vé, chưa được vài phút liền nhìn thấy cảnh sát đang chạy đến, cô ta theo bản năng của một tội phạm nhanh quay người muốn báo tin cho Yên Đới Nam.
Thế nhưng, khi người quay đầu chợt chửng bước, người đàn ông kia đã mang theo cô gái nhỏ rời đi, Uyên Hà đứng hình chết chân tại chỗ ngỡ ngàng. Đáy mắt dâng lên lệ nóng, cõi lòng hình thành sự thất vọng tột cùng.
Cảnh sát cũng nhanh chóng đến chỗ bắt lấy Uyên Hà, người không cưỡng chế đứng đờ đó để mình bị bắt. Lúc này, cô ta mới tỏ, hóa ra đây là bẫy, hắn muốn cô ta trở thành con tốt hy sinh cho cảnh sát, còn hắn thì ôm theo người hắn yêu nhất bỏ trốn.
Uyên Hà không chịu được cú sốc này, vùng vẫy hét lớn giữa biển người đông đúc.
"Yên Đới Nam, đồ cặn bã! Anh lừa tôi!"
Sau tình yêu mù quáng lại nhận kết cục cay đắng, Uyên Hà khóc không thành tiếng, đến lúc bừng tỉnh đầu óc thì mọi chuyện đã muộn màng, cô ta và Tịch Nhan đều một lòng vì hắn, cuối cùng thứ họ nhận được là sự giả dối và lợi dụng.
Yên Đới Nam thật sự giữ đúng lời, hắn không giết Uyên Hà, nhưng để cô ta làm con cờ nhữ chân một số cảnh sát, và cũng để cô ta phải lãnh tội mà cô ta vốn nên nhận.
Hắn mang theo Vỹ Điệp cùng những người còn lại chạy đi, Vỹ Điệp không rõ hắn muốn đi đâu, đã đến sân bay lại bị cảnh sát bao vây đáng lẽ hắn phải đổi hướng vượt biên giới. Đằng này, càng đi cô càng cảm thấy không đúng.
"Đới Nam, anh muốn đưa em đi đâu?"
"Đi đến nơi cho em kết quả cuối cùng!"
Lời nói của hắn làm tim Vỹ Điệp đập hồi hợp, cô nhớ hắn từng nói ở đây là địa bàn hoạt động mạnh nhất của hắn, cảnh sát phần lớn đều bị mua chuộc...vậy sao họ lại hợp tác với Quách Hạo Minh bắt hắn ?
Cô nghĩ một hồi mới hiểu, dù hắn có mạnh đến mấy vẫn thua thế lực của nhà nước, một khi họ muốn giải quyết hắn thì không có không gì là không làm được. Cho nên, có thể hắn đã mất quyền hành ở đây, muốn trốn bằng đường bay hay vượt biên đều rất khó.
Câu nói của hắn làm lòng Vỹ Điệp lo khôn nguôi, chiếc xe chạy mãi đến một bãi biển, cảm giác bất an càng mãnh liệt hơn.
- Không lẽ vượt đường thủy sao ?
Nhưng không ! Cô đã đoán sai, xe lại chạy lên thẳng một vực thẳm cheo leo, càng lên càng thấy sợ, Vỹ Điệp lại đoán mò. Chẳng lẽ hắn đến khu căn bí mật khác để tạm trốn một thời gian ?
Lại lần nữa không đúng, xe dừng ngay một chỗ trống, hắn bòng cô gấp gáp cùng những người khác chạy đến chỗ tiếp ứng.
Một chiếc khác đậu sẵn chờ đợi, hắn vừa đặt chân lên xe thì có tiếng súng nổ vang lớn, còn có cả tiếng còi báo hiệu. Người của Quách Hạo Minh đã bắt kịp, người bên Yên Đới Nam lập tức nổ súng chống trả, bị bắn chết rất nhiều.
Đám người ở phía sau dồn ép, hắn cùng với thuộc hạ cố gắng trốn chạy, sau một hồi chỉ còn mình hắn bòng Vỹ Điệp tiếp tục chạy.
Cây súng trong tay hắn chẳng còn lại bao nhiêu đạn, phía sau là cảnh sát và người của Quách Hạo Minh đuổi đến, trước mắt là con đường cùng, một vực thẳm đầy gió lộng.
Vỹ Điệp trong tay hắn, ôm lấy vai hắn, cố chồm người lên nói bên tai hắn.
"Hãy dùng em làm con tin, tìm cách thoát đi!"
"Vỹ Điệp!"
Hắn nghe câu này tâm đau nhói lên, nhưng hắn vẫn cười ngạo nghễ trước mắt cô, nhìn những giọt nước mắt cô rơi hắn lại không nói gì thêm, bòng cô đến mép vách vực thẳm, phía dưới là biển sâu vô tận, từ độ cao này nhảy xuống chắc chắn chết 80%.
"Yên Đới Nam!"
Tiếng hô ở phía sau vọng tới, còn có tiếng súng, hắn quay đầu cưỡng chế giam cầm Vỹ Điệp, cầm súng chĩa vào đầu cô.
Quách Hạo Minh và cảnh sát đã bao vây, cũng chĩa súng về phía hắn nhưng không một ai dám nổ súng.
"Yên Đới Nam, thả Vỹ Điệp ra! Mày đầu hàng đi, pháp luật sẽ khoan hồng cho mày!"
"Khoan hồng?"
Hắn cười khinh bỉ trước câu nói, với tội ác của hắn gây ra dù có khoan hồng cũng là bản án chung thân. Hắn không muốn ngồi tù, cũng không muốn mình chịu thua cho đối phương, tuyệt nhiên gạt bỏ.
"Quách Hạo Minh, đã đến đây cả rồi còn muốn tao đầu hàng?
Khoan hồng của mày là chung thân sao? Mày đừng hòng!
Cô ta là vợ tao, nếu tao chết thì tao cũng phải mang cô ta theo!"
Họng súng dí sát vào da đầu Vỹ Điệp, hắn còn rục rịch ngón tay như bóp cò làm người khác kinh sợ, không dám manh động. Nhất là Quách Hạo Minh, lo cho Vỹ Điệp, anh càng không dám hành động cẩu thả, chỉ có thể dần dần tiến đến.
"Đứng yên đó! Còn tiến tới tao bắn nát đầu cô ta!"