• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yên Đới Nam đến một mình, vẻ ngoài luôn nghiêm túc cao lãnh, ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn Tịch Nhan dò xét.

"Đới Nam, em...."

Không đợi người vào tới nới, chỉ cần hắn xuất hiện, đứng ở cửa thì Tịch Nhan đã lập tức bò đến ôm chân hắn.

"Đới Nam, cuối cùng anh cũng chịu gặp em...Đới Nam...em..."

Thanh âm ngắc ngứ, rưng rưng đáng thương, đôi mắt đẹp đẽ nhiễm nước phiếm hồng, cô ta ngẩng mặt thống khổ nhìn người đàn ông đang liếc mắt kia.

"Tránh ra!"

Hắn thẳng chân nhẫn tâm đá cô ta ra xa, thản nhiên rảo bước vào trong ngồi xuống ghế, chân thẳng tắp gác chéo, bộ dạng cực kì nghiêm khắc.

Tịch Nhan quỳ cách hắn không xa, nhận ánh mắt phán xét nhìn người chỉ bằng phân nửa mắt xếch thượng đẳng.

Cô ta không dám ngẩng mặt lên nữa, khóc *thút thít* cứ như người bị oan ức, làm cho người đàn ông thiếu đi kiên nhẫn với tay lấy xô nước lạnh được chuẩn bị sẵn trên bàn, tạt thẳng vào người.

"Á!!!"

Cô gái giật nảy mình, há miệng kêu khóc, nước lạnh tạt vào làm nhòe đi tầm nhìn của cô ta.

Số nước ấy là nước đá cực kì lạnh buốt, còn có những viên đá to tướng rắn chắc hòa lẫn, dùng để tra tấn người bị tội. Tạt vào thì khiến thân thể tê buốt, còn bị đá cứng đập vào đến bầm giập da thịt.

Từ hôm qua khi được đưa về, cứ cách 2 tiếng Tịch Nhan lại bị tạt nước sớm đã sắp không chống chịu nổi. Hiện giờ lại hứng chịu thêm, cơ thể mong manh vốn đã ướt đẫm lại thêm tả tơi, mặt mày, ngực và đôi vai mảnh khảnh đều ửng đỏ như bị đốt nóng.

Tịch Nhan không dám phản kháng, cúi sầm người xuống sàn, khóc van xin tha.

"Đới Nam, đau quá...đừng tạt nữa...em không chịu nổi..."

Giọng nói yếu nhược thê lương, hắn khoanh tay trước ngực nhíu mày kiếm uy nghiêm, khuôn mặt anh tuấn trào phúng "hừ" lạnh một tiếng, nhả giọng.

"Tịch Nhan, có gì muốn nói?"

"Đới Nam, em...em..."

Cô ta gấp gáp ngẩng đầu, hắn vẫn không thay đổi thái độ, sát khí từ đôi mắt nhỏ dọa cho cô ta lắc lắc đầu mất kiểm soát.

Hắn mất kiên nhẫn, đáu lưỡi trong khoang miệng như một côn đồ bất lương, giọng nói vặn vẹo rít kẽ răng.

"Tôi - bảo - cô - nói."

"Đới Nam...vì em yêu anh....em sợ anh sẽ bỏ em...mới..."

"Nên mới hại...Vỹ Điệp..."

Thanh âm ngắc ngứ, Tịch Nhan hớt hải lết đến túm lấy ống quần của hắn, gắt gao nắm chặt, khóc náo loạn không tài nào nghĩ ra được lí do biện minh cho hợp lí.

Yên Đới Nam hơi khom người, bàn tay đẹp đẽ thong thả nâng cằm non mịn, trên mặt ướt đẫm sáng bóng bởi giọt lệ mất khống chế trào ra, từng giọt như trân chân vụn vỡ, làm cho người khác phải động lòng.

Hắn lại là đàn ông, nhìn thấy nước mắt phụ nữ cũng dao động, gương mặt lập tức thản bớt sự đáng sợ, rời tay ngồi nghiêm chỉnh, ảm đạm nói.

"Tịch Nhan, cho dù cô được tôi cưng chiều thì cũng phải biết điều đi chứ?

Vỹ Điệp dù sao cũng là vợ hợp pháp, tôi nhiều lần mắt nhắm mắt mở để cô làm khó dễ cô ấy...vậy mà...

Sao cô lại ngu đến mức bày trò hãm hại, còn chọn đúng vào thời điểm có mặt đối tác của tôi chứ?"

Bên ngoài tỏ vẻ không vừa mắt, nhưng nhìn cả người Tịch Nhan ướt sũng, còn run rẩy khiến hắn không nỡ phạt tiếp, dù gì hắn cũng công nhận bản thân cũng thích người phụ nữ ấy, lại còn đang có giá trị lợi dụng với hắn, không thể giết cô ta vào lúc này.

"Đới Nam, em...em thật sự biết lỗi rồi...anh đừng bỏ em!

Xin anh...."

Tịch Nhan kêu khóc như hoa lê sau mưa, ôm chặt chẽ chân hắn, trong lòng không ngừng sợ hãi, không những sợ bị bỏ rơi, còn sợ mạng cũng không giữ được, thậm chí có thể bị hắn thủ tiêu ngay lúc này.

"Đới Nam, em biết lỗi rồi, từ nay em không dám làm vậy nữa đâu...anh...tha cho em!

Đới Nam, em không dám gây sự với Vỹ Điệp nữa đâu!"

"Gọi là chị cả, ai cho phép cô gọi tên cô ấy!"

Hắn thích thì thích nhưng cấp bậc vẫn phải phân chia rõ ràng, giữa người mình yêu và người để thỏa mãn, lợi dụng khác nhau hoàn toàn. Huống chi lần này do Tịch Nhan làm sai trước, hắn không thể không dạy dỗ lại.

Cô ta cũng thừa biết vị trí của bản thân trong lòng hắn cúi đầu tự nhận lỗi.

"Em sai rồi, sau này em không dám nữa...anh tha cho em đi!"

"Tha?"

Nụ cười ác ý, Tịch Nhan chỉ vừa mới há miệng hắn đã thẳng chân đá vào bụng cô ta ngã nhào ra sàn nước lạnh.

"Cô nói tôi tha, lấy gì để tha?"

Hắn u trầm không vừa ý gắt gỏng nói, cơ thể bên dưới co ro đáng thương, quần áo vì bị ướt hết mà lộ ra đường cong tuyệt mĩ.

Trong tầm mắt dơ bẩn lại lóe lên tia dục vọng, Tịch Nhan trộm nhìn hắn, vô cùng hiểu tâm ý của hắn. Thân thể này luôn làm hài lòng hắn, cô ta càng ra sức thu hút hắn, không ngại ra vẻ mời gọi.

"Đới Nam, anh muốn thứ gì cũng được...chỉ cần...

Anh bỏ qua lần này, em hứa sẽ không tái phạm nữa..."

Tịch Nhan cố ý lết đến ôm chân hắn, để bộ ngực căng đầy áp chặt chẽ, làm cho huyết quản của hắn sôi sục trong tức khắc.

Hắn duỗi tay ngửa mặt mĩ miều lên, the thé nói.

"Về phòng tắm rửa đi!"

Ngay sau đó, cằm tinh sảo bị hất ra, hắn sải bước bỏ đi, dễ dàng tha cho tội cho Tịch Nhan mà trong lòng không thấy một chút canh cánh.

Cô gái kia thoát nạn trong gang tấc, ngay lập tức làm theo ý hắn, ngoan ngoãn về phòng chuẩn bị phục tùng hắn.


Đêm đó, hắn và Tịch Nhan triền miên không dứt, trong khoái cảm lại có đau đớn.


Người trong dinh thự cũng quá hiểu, ở nơi này, ngoài mặt Tịch Nhan và Uyên Hà là nhỏ nhưng lại được hắn bảo vệ hơn Vỹ Điệp rất nhiều, dù có sai trái đến mấy hắn cũng nhắm mắt bỏ qua.


Còn Vỹ Điệp, không hề ngoan ngoãn ở yên trong phòng, cô vờ như đi lung tung, cố ý đi ngang qua phòng của Tịch Nhan, bên trong phát ra âm thanh làm người khác đỏ mặt, từng tiếng rõ rệt còn rất to.


Cô gái nhỏ nghe được sắc mặt lập tức tối sầm, chẳng sai lệch những gì cô nghi ngờ, người đàn ông này luôn tha lỗi cho tình nhân của hắn. Một kẻ tham lam vô độ, dù cô có bị gì hắn vẫn bảo vệ tình nhân.


Mị thái của cô rất nhanh lại trở nên hoang mang, giả vờ làm người đi lạc, không nán lại căn phòng ấy, bước chân vội vã theo dòng suy nghĩ.


Tia hận thù trong lòng cô bừng bừng như lửa đốt, từ trong đôi mắt long lanh lóe lên ánh sáng kiên định.


- Yên Đới Nam, tôi nhất định sẽ lấy hết mọi thứ của anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK