• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng hồi sức, Đỗ Minh Phúc ngồi tựa lưng vào gối, ánh mắt tức giận nhìn về phía đám người trước mặt.

"Lâm Mỹ Kiều, mày nói cho tao biết Hạ Vy tại sao lại có huyết thống với Đỗ Lỗi?"

"Cha...Con...Con..."

"Mày làm dâu nhà họ Đỗ, tao chưa từng tệ bạc với mày. Thằng Tuấn cũng nhất mực yêu thương mày. Tại sao mày lại làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này hả!"

"Ba ơi con không có. Con không có lá gan để làm ra loại chuyện đó đâu ba ơi."

"Không có! Vậy mày nói xem, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?"

"Ba! Chú ý sức khỏe."


Đỗ Minh Tuấn vuốt lưng ông cụ để giúp ông bình tĩnh. Chính bản cô ông ta cũng muốn biết, tại sao lại có cớ sự này xảy ra.

Đỗ Lỗi đứng bên cạnh luôn im lặng không lên tiếng. Ông ta cũng không nghĩ đến mọi chuyện lại thành ra nông nỗi này. Vốn chỉ nghĩ là anh tình tôi nguyện, cả hai tìm kiếm niềm vui hoan lạc mà Lâm Mỹ Kiều thiếu thốn, không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến như vậy.

"Đỗ Lỗi! Mày giải thích cho tao nghe xem."

"Ba!"

"Tao không có thằng con khốn nạn như mày. Mày nhớ lại xem, năm đó nếu không có tao thì mày đã chết bờ chết bụi ở đâu rồi hả! Tao đưa mày về nhà nuôi dạy tử tế, cho mày ăn học làm tới quan cao chức trọng. Cuối cùng mày trả ơn cho tao bằng cách ăn nằm với con dâu của tao như vậy hả?"

"Ba! Ba nói...anh ta không phải anh ruột của con?"

Năm đó ông và vợ mình kết hôn đã hơn năm năm mà không có con. Lại thấy Đỗ Lỗi lúc đó là một đứa bé lang thang trên đường phố, vợ ông thấy thương nên mới muốn đưa hắn về làm con nuôi. Sau đó ít lâu thì bà có thai, tới ngày sinh Đỗ Minh Tuấn thì cũng là ngày bà ra đi mãi mãi. Từ đó, một mình ông nuôi dạy hai người bọn họ nên người.

Suốt cả một đời, ông dành hết tình yêu thương cho hai cậu con trai, không hề phân biệt là con nuôi hay con ruột. Chỉ cần bọn họ có thể nên người, tạo dựng sự nghiệp, thành gia lập thất thì ông đã an lòng. Chỉ là khi ngờ...

"Ba! Con xin lỗi!"

Đỗ Lỗi quỳ xuống trước mặt Đỗ Minh Phúc. Ông ta có thể tàn nhẫn với tất cả mọi người nhưng chỉ riêng Đỗ Minh Phúc là không thể. Nếu không có ông cưu mang dạy dỗ thì sẽ không có Đỗ Lỗi của hôm nay.

Ông cụ Đỗ tức giận, cánh tay run rẩy đưa lên chỉ vào Đỗ Lỗi.

"Mày nói cho tao biết! Tụi mày bắt đầu từ khi nào?"

"Ba! Chuyện đó bắt đầu từ sau hơn hai tháng khi Mỹ Kiều gả vào Đỗ gia...

Hôm đó, Minh Tuấn phải đi công tác, Đỗ Lỗi bị người ta hạ thuốc. Trong lúc không kìm lòng được, ông ta đã đi vào phòng của Lâm Mỹ Kiều và...cưỡng hiếp bà. Nhưng người ta nói, có lần một sẽ có lần hai, cứ như vậy hai người lén lút qua lại với nhau. Sau đó thì Lâm Mỹ Kiều có thai, mối quan hệ vụng trộm đó cũng dừng lại.

"Loạn rồi. Đúng là loạn rồi. Trời ơi là trời. Tôi đã tạo ra nghiệp chướng gì vậy?"

"Anh cả! Vậy nên...Hạ Vy là...con gái của anh và người phụ nữ lăn loàn này."

Cả căn phòng ngập mùi thuốc súng. Chẳng ai nói thêm một câu nào nữa. Một đại gia tộc lớn có danh tiếng, là một trong mười gia tộc giàu có và quyền lực nhất. Con trai cả là Nghị viên cấp cao làm việc trong Quốc hội, con trai út là một doanh nhân thành đạt, vậy mà bây giờ... Nhìn lại xem đã thành ra cái dạng gì cả rồi? Chuyện này nếu đồn ra ngoài chẳng phải là trở thành trò cười hay sao? Còn có...

"Con bé đã biết chuyện này chưa?"

"Vẫn chưa! Mình ơi! Em xin mình, xin mình đừng nói chuyện này với Hạ Vy có được không? Em xin mình!"

Lâm Mỹ Kiều vừa nói, vừa dập đầu khóc lóc dưới chân Đỗ Minh Tuấn. Ông nhắm mắt, kìm nén hết sự tức giận đang bùng phát bên trong. Đỗ Hạ Vy là đứa con gái mà ông đã tự tay nuôi dạy hơn hai tháng năm, giờ lại xảy ra chuyện này, bảo ông làm sao mà chấp nhận đây.

"Tạm thời tôi sẽ không nói gì hết. Đợi khi con bé khoẻ lại, tôi và bà sẽ li hôn."

"Không! Không được đâu Minh Tuấn. Em không muốn li hôn, không muốn đâu. Minh Tuấn, anh tha lỗi cho em lần này có được không? Minh Tuấn!"

"Ra ngoài hết đi!"

Ông cụ Đỗ lên tiếng đuổi người. Cả phòng bệnh chỉ còn lại thân hình già nua của ông ngồi đó.

"Bà nó ơi! Tôi phải làm sao đây?"

Trên dãy hành lang trước cửa phòng bệnh của Đỗ Hạ Vy, Đỗ Lỗi đứng đó, nhìn cô gái nhỏ đang an yên trên giường, nơi đáy lòng dâng lên một cảm xúc lạ lẫm.  Đó... thật sự là con gái của ông sao? Ông đã làm ba rồi sao?

______________

Trong căn phòng kín, Y Hạ ngồi trước màn hình máy tính, trên tay đeo phone nghe hết cuộc đối thoại. Môi nhỏ khẽ cười, mỗi một hành động, mỗi một lời nói của những người trong đó đều đang được phát sóng trực tiếp trên đài Phương An. Giây phút này đây, có lẽ người dân khắp Thượng Lãng đều đã được xem một đoạn bi kịch của Đỗ gia.

Con trai cả của Đỗ gia lại dang díu với con dâu út, kết quả là có một cô con gái Đỗ Hạ Vy.

[*Ôi trời, tôi xem được cái gì thế này?]

[Không thể tin được! Nghị viên Đỗ lại làm ra những chuyện đồi bại như vậy]

[Uầy...Tội nghiệp cho cậu em trai quá!]

[Người như vậy mà cũng có thể làm việc trong Quốc hội thì tao cũng ngán rồi đó.]

[Tẩy chai! Tẩy chai Đỗ Lỗi*]

....

Vô số lời bình luận phỉ báng Đỗ Lỗi mau chóng xuất hiện. Chỉ vỏn vẹn hơn ba mươi phút mà đã có hơn một triệu lượt xem. Đoạn phim cứ thế mà lan truyền khắp nơi nhờ vào những tay đánh máy mà Mạc Thanh Phong mua chuộc. Rồi đây, Đỗ Lỗi sẽ phát điên lên và tìm chỗ bằng được kẻ gây chuyện.

Trong bệnh viện, Đỗ Lỗi nhận được cuộc điện thoại của cậu trợ lý.

" Nghị viên Đỗ, ông mau vào trang web của đài Phương An đi!"


"Có chuyện gì?"


"Cả nhà ông đã bị đưa hết lên đó với nhan đề {Bi kịch Đỗ gia: Nghị viên Đỗ lén lút qua lại với em dâu đến mức có con riêng.}"


"Cậu nói cái gì?"


"Ông mau lên xem đi. Chúng tôi đang cố gắng nén xuống nhưng không được..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK