Ở một bầu trời khác, Mạc Thanh Phong vừa kết thúc cuộc gọi video với Y Hạ thì nhận được mail của Tử Văn. Trong tập tin gửi đến là một đoạn video, Mạc Thanh Phong mở ra xem, ánh mắt lạnh lùng nheo lại. Vừa lúc đó tiếng chuông điện thoại reo lên.
"Mạc thiếu,. anh đã xem được đoạn video kia chưa?"
"Là ai làm?"
"Tôi đang cho người điều tra. Sẽ rất nhanh tìm được người đứng sau."
"Phái thêm vài người âm thầm bảo vệ cô ấy. Trước lúc tôi trở về, không được để có chuyện gì xảy ra nữa."
"Tôi biết rồi!"
Đôi mắt thâm trầm của Mạc Thanh Phong nheo lại, nhìn chằm chằm vào màn hình laptop. Anh chỉ vừa mới rời khỏi chưa được mấy ngày mà bọn mèo chuột đó đã bắt đầu hành động rồi sao? Nhưng nghĩ kĩ lại thì không giống lắm. Nếu như muốn thủ tiêu Y Hạ thì bọn họ chỉ cần bắt cô lại rồi trực tiếp giết cô là xong. Đằng này lại làm ra chuyện gây nhiều sự chú ý như vậy, quả thật không giống lắm. Lẽ nào là một người khác.
Vẫn là anh nên trở về sớm thì tốt hơn.
__________
Mộ Ninh Uyển giúp Cố Dạ Bạch lau khô sạch sẽ, lấy cho anh chiếc áo choàng tắm để thay bộ đồ ướt đẫm ra. Rót cho anh cốc nước ấm, cô lại bận rộn trong bếp nấu cháo cho anh.
Cố Dạ Bạch nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô, trên môi nở một nụ cười ngọt ngào. Đôi chân dài sải bước đi đến bên cạnh cô, cánh tay rắn chắc vòng qua ôm lấy bờ eo nhỏ. Anh đặt cằm dựa lên vai cô, nhắm mắt lại cảm nhận mùi hương toả ra từ trên người cô.
Mộ Ninh Uyển bất ngờ bị ôm thì cả cơ thể bỗng trở nên cứng nhắc, động tác trên tay cũng vô thức mà ngưng lại. Cơ thể anh dựa sát vào người cô, mùi hương nam tính mạnh mẽ vây lấy cô. Ninh Uyển cơ hồ còn có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập trong lòng ngực anh. Cố Dạ Bạch thì thầm vào tai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô.
"Anh biết em sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc anh mà!"
Vòng tay ôm Ninh Uyển siết chặt thêm một chút, Cố Dạ Bạch cọ đầu vào cổ cô, đôi môi mỏng hôn nhẹ lên bả vai mảnh mai đó. Mộ Ninh Uyển muốn đẩy anh ra lại bị anh thuận thế mà xoay cô lại. Cố Dạ Bạch ấn cô dựa vào tường, bàn tay to lớn đỡ lấy đầu cô để ngăn không cho va chạm. Cơ thể cao lớn của anh bao trùm lấy thân người nhỏ nhắn kia, cúi đầu nhìn xuống gương mặt xinh đẹp bằng ánh mắt mị hoặc. Mộ Ninh Uyển đưa tay lên chống vào ngực anh, ngăn không cho anh ép người vào mình. Giọng nói hoảng loạng lắp bắp nói.
"A...anh muốn làm gì? Buông tôi ra!"
Trái với lời nói của cô, gương mặt điển trai kia lại đang gần gương mặt cô trong gang tấc. Đôi môi băng lãnh hôn xuống, một nụ hôn chớp nhoáng trêu ghẹo môi cô.
"Ninh Uyển, anh rất nhớ em.".
Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung
Giọng nói khàn khàn của Cố Dạ Bạch vang lên, Ninh Uyển nhìn thấy trong đôi mắt đỏ ngầu kia là một sự chân thành không hề dối trá. Nhìn gương mặt đó, ánh mắt đó, đôi môi đó, mùi hương nam tính đó luôn là thứ xuất hiện trong mỗi giấc mơ của cô gái nhỏ. Trái tim cô run lên từng hồi, hô hấp dần trở nên khó khăn hơn. Đôi mắt cụp xuống, hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi ra ngoài. Cô cắn chặt môi dưới, cố ngăn cho bản thân không bật ra tiếng khóc. Cô không muốn anh nhìn thấy cô yếu đuối thêm một lần nào nữa.
Nhìn thấy sự khác thường trong hành động của cô, Cố Dạ Bạch đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn ngước lên. Hiện trong đôi mắt anh là những giọt nước lấp lánh trào ra từ trong hốc mắt cô. Đôi mắt anh nheo lại, biểu cảm đau lòng nhìn cô gái nhỏ.
"Anh xin lỗi! Em đừng khóc..."
"Cút ra ngoài cho tôi."
" Ninh Uyển, em đừng tự mình dày vò bản thân mình nữa có được không? Anh biết em vẫn yêu anh mà!"
"Anh đừng nói nữa. Tôi không muốn nghe."
Đáp lại câu nói của cô là một vòng tay siết chặt cùng nụ hôn nóng bỏng chiếm trọn lấy đôi môi nhỏ của cô. Anh ép cô dựa vào tường, bàn tay to lớn giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, môi mỏng hôn xuống, tham lam chiếm trọn những vị ngọt trong khoang miệng xinh xắn kia. Anh từ tốn hôn cô, chiếc lưỡi tinh quái luồng vào trong khoang miệng trêu chọc chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô. Bàn tay còn lại tham lam lần mò vào trong áo, tìm đến nơi đồi núi nào đó mà nhẹ nhàng xoa nắn.
Cơ thể Mộ Ninh Uyển dần trở nên mềm nhũn, hơi thở cũng dần trở nên yếu ớt, Cố Dạ Bạch mới chịu buông tha cô. Anh cúi đầu xuống, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng nói cũng trở nên mềm mại lạ thường.
"Ninh Uyển, suốt đời này, em chỉ có thể là người phụ nữ của anh."
"Ai thèm làm người phụ nữ của anh chứ?"
"Thật không? Dù muốn hay không thì anh cũng sẽ không buông tha em."
Cố Dạ Bạch với tay tắt bếp. Hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ nhấc bổng cô lên, từng bước đi lên căn phòng trên tầng.
Anh đặt cô xuống giường, đưa tay hất văng mấy bộ quần áo xuống sàn, thân mình to lớn nằm trên người cô. Lửa tình trong anh lại bộc phát. Hơi thở của cả hai dần trở nên nóng bỏng, Cố Dạ Bạch nhẹ nhàng cởi chiếc áo trên người cô ra rồi vứt xuống sàn, đôi môi mỏng tham lam hôn lên xương vai xanh quyến rũ. Bàn tay anh giống như có ma thuật, lướt qua đến đâu, cơ thể cô lại run lên đến đó. Chẳng mấy chốc, cả hai người đều đã không còn mảnh vải che thân.
Bên ngoài kia trời mưa xối xả, cả bầu không khí trở nên lạnh lẽo mà trong căn phòng nhỏ này lại đang có một ngọn lửa tình bùng cháy dữ dội.
Cả căn phòng ngập trong sự ái muội, những tiếng thở dốc của người đàn ông và tiếng rên rỉ của người phụ nữ khiến những ai nghe thấy đều phải đỏ mặt. Mộ Ninh Uyển nằm dưới thân anh, bất lực run rẩy trước sự kích thích mà anh mang đến trên cơ thể cô. Tiếng va chạm da thịt vang lên cùng tiếng nỉ non của cô gái nhỏ.
"A...ưm...nhẹ thôi..."
Ninh Uyển căng người hứng trọn những cú đ*m mạnh mẽ từ anh. Vật nóng bỏng cứng rắn kia cứ tìm nơi tư mật *m ư*t mà đ*m vào. Lúc nhanh lúc chậm, lúc nhẹ nhàng lúc lại mạnh mẽ, cơ thể cô chẳng thể phản kháng mà chỉ biết nằm đó tận hưởng sự khoái cảm mà anh mang lại.
"Ninh Uyển, em... có còn yêu anh không?"
"Dạ...Bạch... ưm...a...em...em yêu anh...a..."
Cả căn phòng chìm trong sự ái muội. Một lần rồi lại một lần nữa, anh đòi hỏi cơ thể cô, phóng túng hết những tinh hoa của mình vào sâu bên trong cô. Khi cuộc hoan ái kết thúc, anh ôm thân thể cô gái nhỏ vào lòng, hôn nhẹ lên tóc cô.
"Ninh Uyển, chúng ta kết hôn đi."
"Hừm...Cố Dạ Bạch, lúc này mà anh cũng nói ra câu đó được hả? Em không đồng ý."
"Vậy phải thế nào em mới đồng ý kết hôn?"
"Để xem biểu hiện của anh đã."
"Hay để anh xem thử biểu cảm của em trước?"
"Không...cút ra."
"Cố Dạ Bạch, tên khốn kiếp nhà anh mau cút khỏi người bà ngay lập tức..."