"Vũ Tiên Sinh! Tôi xin anh đừng lại gần, anh tha cho tôi đi mà! " Cô uất ức rơi nước mắt cầu van xin anh.
Nghe cô gọi anh bằng hai từ "Tiên sinh" Khiến anh cảm thấy mình và cô chưa từng là gì của nhau. Nhưng rõ ràng cô là người anh yêu,là vị hôn thê của anh,người con gái anh cảm thấy có lỗi nhất. Anh không muốn thấy sự xa lạ cô dành cho anh.
Nhìn thấy nước mắt của cô rơi xuống càng khiến anh cảm thấy mình như một kẻ lầm lỗi đã làm cho con gái nhà người ta phải khóc.
Anh sải bước chân nhanh đến, Dung Âm chưa kịp hét lên thì đã thấy anh bế cô lên. Cô còn nói trong lòng xem như tối nay cô sẽ chết dưới tay anh rồi.Nhưng không ngờ anh không làm gì mà anh chỉ bế cô vào phòng thay đồ. Anh tìm kiếm một chiếc váy ngủ mặc vào cho cô.
Rồi sau đó anh đặt cô ngồi lên trên ghế trước bàn trang điểm, không biết từ đâu anh lấy ra một chiếc máy sấy cầm nhanh trên tay.
Trước khi sấy tóc cho cô, anh nói ra một câu cảnh cáo với cô.
"Sau này không được gội đầu vào ban đêm nữa!Lỡ bị bệnh rồi thì sao? Còn lần nữa,em sẽ biết tay tôi đấy!”Ngoài việc từ nãy giờ chọc ghẹo cô ra,anh còn quan tâm đến một chuyện là cô gái này lại gội đầu vào ban đêm. Đã tắm vào ban đêm anh đã muốn mắng cô rồi, nhưng không ngờ cô lại gội đầu vào ban đêm nữa.
Ban đêm khí lạnh buông xuống rất nhiều. Lỡ cô không bệnh mà xảy ra tình huống xấu nào sao?
Từ lúc anh bắt đầu làm cho đến giờ, Dung Âm vẫn chỉ biết im lặng mặc cho anh sấy tóc cho cô cho đến khi mái tóc được khô hẳn.
Dung Âm nhìn anh trong gương rồi nhẹ nhàng phun ra một câu.
"Tôi cảm ơn"
Anh khẽ cười.
"Cảm ơn suôn thôi sao? "
Một câu nói của anh, lại làm cho cô suy nghĩ rất nhiều. Cô biết hiện tại,bây giờ anh và cô đã khác. Anh có địa vị và đã có vợ,còn cô thì vừa mới ra tù. Cả hai người là thế giới khác nhau hoàn toàn không đi chung một đường. Vậy làm sao cô có thể có gì đó với anh được.
Vũ Hoàng Long nhìn đôi vai gầy gò không ngừng rung lên từng đợt của cô khiến trong lòng anh đau xót vô cùng.
Anh ngồi xuống, nâng cao gương mặt cô lên. Sự ưu buồn trên đôi mắt của cô càng lúc càng hiện rõ.
"Hãy ở bên cạnh tôi.... Em đừng rời xa tôi nữa, bảy năm đã quá đủ rồi!"Giọng điệu anh run run khi nói ra câu này.Thời gian xa cách ấy đã đủ cho anh phát điên lên khi không nhìn thấy cô.
Vũ Hoàng Long cảm nhận khi anh nói ra câu này, cô đã giựt mình. Ánh mắt hoang mang đang nhìn về phía anh.
Sau khi nhìn thật lâu nét mắt nghiệm nghị của anh, một lúc sau bờ môi của cô run rẩy lên hỏi.
"Anh nói vậy là sao? Anh đã kết hôn rồi mà! "
Vũ Hoàng Long lắc đầu, trong nét mặt của anh trông khá mệt mỏi.
"Kết hôn thì sao? Tôi vẫn muốn em ở bên cạnh tôi".
" Vũ Hoàng Long!!! Anh thật là quá đáng".Câu nói của anh nghe qua càng khiến cô cảm thấy rất đáng ghét.
Dung Âm đứng lên, nét mặt giận dỗi không thèm để ý gì đến anh. Bây giờ người đàn ông này cô không nên nói chuyện đàng hoàng với anh được vào lúc này được. Anh là một thương nhân, rất biết có tài ăn nói. Cô mà càng nói thì sẽ không bao giờ nói thắng được anh.
Ý muốn của anh, không phải là cô không rõ mà cô thật sự không muốn làm theo điều anh vừa mới nói.
Chuyện của anh đầy rẫy trên mạng, cô vừa mới xem qua những bài viết của anh thôi thì cũng biết được người đàn ông như anh đã trải qua những gì suốt bảy năm qua.
"Anh đi về đi! Tôi không muốn nghe những gì anh vừa nói.... Và anh nên nhớ chúng ta bây giờ chỉ là người xa lạ, anh cũng không còn là vị hôn phu của tôi nữa?”
" Thật như vậy sao? "Vũ Hoàng Long nhướng mày nhìn cô.
Trong bộ dạng của anh rất bình tĩnh không hề có chút phản ứng nào gọi là giận dữ đối với cô.
Sau đó anh đi lại đến chiếc giường ngồi xuống, rồi vương ra cánh tay dài kéo cô lại ngồi vào trên đùi của anh.
Vũ Hoàng Long nâng mặt cô lên,lãnh đạm đưa ra một yêu cầu.
"Tôi muốn em làm tình nhân của tôi, em không cần đi làm gì hết, tôi sẽ nuôi em.....Chỉ cần em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi thôi!”
" Tình nhân..... Anh có bị làm sao không?”Dung Âm kinh hãi, chuyện như vậy mà người đàn ông này cũng nghĩ ra cho được.
Đúng là ấu trĩ.
Cô vũng vẫy trên cánh tay của anh,sự thân mật như thế này cô càng căm ghét người đàn ông này hơn.
" Bỏ tôi ra...! "
"Không... "
Vũ Hoàng Long nhanh chóng siếc chặt cô vào trong người anh hơn. Sự mềm mại của người con gái này càng khiến trong cơ thể nổi lên cơn dục vọng đang trực trào dưới ánh mắt của anh.
Dung Âm thở dài.
"Chuyện của anh, tôi đã biết khá nhiều từ những tin tức trên mạng. Anh đã có vợ và hiện tại anh còn có một nhân tình được anh bao dưỡng thì việc gì anh cần đến tôi làm gì nữa!"
Mấy ngày nay, không những cô điều tra rất nhiều về gia đình của mình mà thậm chí là những tin tức liên quan đến anh, cô cũng từng đọc qua. Cô không ngờ người đàn ông mà cô luôn tin tưởng, trải qua bảy năm đã hình thành ra một con người có tính phong lưu đa tình như thế.
Đúng là cô đã nhìn lầm anh.
Vũ Hoàng Long trong lòng không ngừng lo lắng, sợ cô sẽ hiểu lầm.Anh vội vàng lên tiếng giải thích.
"Không phải như những gì em nghĩ đâu... Mọi chuyện không phải như vậy, em tin tôi đi! " Giọng điệu anh nhỏ dần, anh sợ mình càng nói lớn tiếng thì càng khiến cô gái sẽ sợ anh.
Dung Âm trầm mặc rất lâu, cảm thấy ngồi trên đùi anh có chút khó chịu, cô liền chỉnh tư thế lại. Nhưng cô không biết có cái gì đó cứ đâm vào mông cô quài làm cho cô phải tò mò quay đầu xuống nhìn.
Vũ Hoàng Long kiềm nén trong lòng, anh không biết mình phải nhịn đến khi nào nữa. Thấy người con gái đang cứ đi tìm thứ gì đó, anh liền hiểu ngay.
Một người như tờ giấy trắng như cô thì làm sao hiểu được hai chữ "căng cứng" ở bên dưới là như thế nào?
Nghĩ rồi, anh kéo cô lên không cho cô tiếp tục tìm tòi nữa.
"Em ngồi yên một chút đi! Em mà còn nhúc nhích nữa, tôi sẽ không chịu nổi đâu".
Nhìn thấy anh đổ nhiều mồ hôi như vậy, Dung Âm cảm thấy rất lo lắng, cô đưa tay lên lau mồ hôi cho anh vừa hỏi.
" Anh bệnh rồi sao?Sao đổ nhiều mồ hôi vậy? "
Khi cô giơ cánh tay lên thì tất cả hương thơm ngọt ngào thoang thoảng mùi sữa tắm chui thẳng vào hai cánh mũi của anh. Tiếp tục chăm ngồi lên trên hạ thân của anh.
Vũ Hoàng Long nhìn cô chửi thầm trong bụng. Không phải tại vì cô mà anh mới chảy mồ hôi nhiều sao?
Thấy anh không trả lời mà cứ nhìn cô chằm chằm như thế. Dung Âm cảm thấy rất kỳ lạ. Cô vừa định lên tiếng hỏi thì bất chợt cơn buồn ngủ lập tức kéo đến.
Dung Âm vừa ngáp vừa rụt đầu xuống người anh, miệng lẩm bẩm một câu trước khi vào giấc ngủ.
"Anh không nói thì thôi! Tôi ngủ trước đây"
Không đợi anh trả lời vốn liếng gì hết, thì vừa nói dứt câu, cô đã chìm thẳng vào giấc ngủ.
"Dung Âm!!!! Em nghe anh nói gì không? Âm Nhi.....! Em ngủ rồi à? " Vũ Hoàng Long vừa kêu cô vừa kéo cô ra.
Nhìn thấy cô đã thật sự ngủ rồi,anh mới ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ. Thì ra đã gần hơn hai giờ sáng rồi sao? Chẳng trách cô lại vào giấc ngủ nhanh đến thế.
Vũ Hoàng Long nhanh chóng ôm cô nhẹ nhàng đặt xuống giường, anh vẫn trong tư thế ôm cô luôn.
Anh biết, điều kiện anh đưa ra cho cô có phần nào đó là sự thiệt thòi trong đó. Nhưng nếu không làm như vậy, thì anh có cớ gì được ở bên cạnh cô.
Chỉ cần cho anh thời hạn một năm, anh sẽ thay đổi thân phận của cô. Anh sẽ trả lại thân phận mà trước đó cô đã đánh mất. Mọi thứ anh sẽ cho cô tất cả, chỉ cần cô chấp nhận chờ anh.
*******
Khi Dung Âm mở mắt ra, ánh bình minh đã chiếu thẳng lên trên gương mặt của cô. Đôi mi khẽ nheo lại nhìn xung quanh. Nhất thời không nhớ tối hôm qua là thật hay là mơ nữa.
Có phải người đàn ông cô yêu đã thật sự xuất hiện rồi không? Và điều kiện anh đưa ra ép cô làm tình nhân của anh đã xảy ra?
Đầu óc cô trống rỗng, dù là thật hay mơ cô đều không muốn trở thành người thứ ba phá hạnh phúc của gia đình người khác.
Cô nghĩ mãi cho đến một lúc, thì cô ngẩng đầu lên nhìn cây kim đồng hồ đã chỉ đến bảy giờ sáng, cô giựt mình ngồi dậy.
Hôm nay cô còn phải xin việc làm nữa mà! Không thể đến trễ được.
Dung Âm tắm rửa thay đồ rất nhanh chóng rồi rời khỏi phòng. Thời gian gấp gáp khiến cô không thể nào mà kịp ăn sáng. Khi cô xuống bước lâu chuẩn bị rời khỏi nhà, thì bất chợt có một tiếng nói,vang lên từ trong phòng bếp.
"Chưa ăn sáng mà muốn đi rồi sao? "
Vũ Hoàng Long trên tay cầm dĩa thức ăn vừa từ trong bếp đi ra, lạnh lùng lên tiếng.
Dung Âm ngạc nhiên. Vậy là hôm qua anh đã ở đây.
Vũ Hoàng Long đặt bữa sáng lên trên bàn, rồi nhanh chóng tiến lại gần cô. Anh nhìn từ trên xuống dưới.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần jean màu xanh trong khá đơn giản. Bộ đồ cô mặc nếu là người khác,thì có lẽ anh sẽ không chú ý đến đâu. Nhưng đây là cô, một người con gái có một thân hình phải gọi là có những yếu tố có thể làm một người mẫu như cô đây đã được anh để mắt đến. Cô không quá thấp nhưng cũng không quá cao, nhưng điều được anh chú ý nhất chinh những tỉ lệ trên cơ thể của cô đều hoàn hảo đến mức ngay cả Sa Sa,cô người mẫu của công ty anh cũng có phần phải lép vế đi một chút.
Bàn tay trắng nõn của Dung Âm đang cầm hồ sơ xin việc run rẩy khi thấy anh lại gần.
"Anh..... Ở đây sao? " Hỏi xong cô cảm thấy mình thật ngốc nghếch khi hỏi anh một câu dư thừa như thế.
Vũ Hoàng Long nhướng mày.
"Không ở đây thì ở đâu? "
Dứt lời, anh nắm lấy tay cô đi lại vào bàn ăn. Rồi buông ra một câu nói.
"Muốn gì thì trước tiên em hãy ngồi vào đây ăn sáng cái đã.... Ăn xong, tôi chở em đi".
" Anh chở em đi sao? "Dung Âm lắp bắp.
Vũ Hoàng Long thở dài, khẽ đáp.
" Tôi không chở em đi! Thì một lát nữa tôi lại đến báo cảnh sát vì em đã đi lạc nữa".Anh không biết là người con gái này có biết rõ địa chỉ mà đến đó nữa không?
Nếu anh mà không đi theo, anh sợ cô vừa bị mất tích vừa như một đứa trẻ bị lạc ba mẹ.
Nghe xong, Dung Âm ngồi vào bàn ăn trong sự im lặng, cô cũng không biết sẽ nói gì với anh vào lúc này. Cảm giác anh và cô lúc này vừa giống như lúc trước vừa cảm thấy ra xa lạ. Cô không biết hình dung được sự bối rối của mình vào lúc này là như thế nào.
Các món anh nấu đều là những món cô thích. Ngồi vào bàn ăn, anh cũng không nói gì chỉ biết liên tục gấp đồ ăn vào trong chén của cô. Từ đầu bữa ăn cho đến cuối, anh chỉ vọn vẹn nói một câu là "Em hãy ăn nhiều vào, em ốm lắm rồi! "
Câu nói của anh lại làm cô liên tưởng đến anh vẫn còn yêu cô, quan tâm cô, không biết trong lo anh cô đang ở vị trí ở chỗ nào. Anh thật sự còn yêu cô không?