Còn Cao Hà Nhi và Sa Sa thì hốt hoảng vội vàng ngồi xuống đưa hai tay bịt lấy hai tai của mình lại.Hai người cũng không ngừng tự đặt câu hỏi trong lòng mình là người đàn ông này là ai,dường như anh ta đang lên cơn điên.
Mặc Vĩ Bắc và Đường Minh Vũ không hẹn mà gặp đều hướng mắt nhìn đến Vũ Hoàng Long đang ôm Dung Âm vào lòng.
Trong đầu Mặc Vĩ Bắc như bị ai đó đánh một gậy vào sau gáy, những ký ức năm đó bỗng chốc hiện về càng khiến anh kích động hơn.Anh liền sải chân bước đến tách Dung Âm và Vũ Hoàng Long ra, rồi sau đó anh kéo Dung Âm đứng lên,bàn tay của anh siết chặt hai vai của cô lắc thật mạnh.
"Hướng Vãn.....! Là em....Em vẫn còn sống,em lại phản bội tôi nữa rồi có phải không?"
Nét mặt của Dung Âm trở nên trắng bệch, cô không ngừng run sợ dưới cánh tay của anh.
Vũ Hoàng Long cũng nhanh tay đứng lên, lại tiếp tục kéo Dung Âm lại ôm vào lòng,anh không kiềm chế lập tức quát thẳng vào mặt của Mặc Vĩ Bắc.
"Tôi đã nói cô ấy không phải Hướng Vãn rồi! Cô ấy là Dung Âm, là Dung Âm đấy!"
Mặc Vĩ Bắc không tin anh lắc đầu mạnh.
"Không..... Rõ ràng cô ấy là Hướng Vãn là vợ của tôi..... Vợ của tôi vẫn còn sống ".
"Vĩ Bắc....!Anh quên Hướng Vãn đã chết trước mặt anh rồi sao? Tại sao có thể sống đến chừng này mà về đây gặp anh."Vũ Hoàng Long cũng kích động, không thể làm ngơ khi có người khác ức hiếp người con gái của anh.
Lúc này Trịnh Nhược Thiên lạnh lẽo ngước mắt lên nhìn Mặc Vĩ Bắc buông thêm ra một câu.
"Nếu thật sự Hướng Vãn còn sống, tôi mà là cô ấy cũng không muốn nhìn mặt anh đâu ".
Cả Dung Âm và Đường Minh Vũ đều đã nghe rõ,hai người họ vốn dĩ là chị em của Hướng Vãn nên cũng có linh cảm những chuyện xảy ra với Hướng Vãn.Đặc biệt là Dung Âm, cô là chị sinh đôi của Hướng Vãn, có thể nói cô là người hiểu em gái của mình hơn ai hết.
Bầu không khí vào lúc này rất căng thẳng đến mức những người ở trong đây chỉ cảm thấy khó thở.Những ánh mắt sắc lạnh của bốn người đàn ông đều nhìn về nhau.
Một lúc sau,Dung Âm đã không thể nào kiềm chế được nữa.Cô muốn biết sự thật về cái chết của Hướng Vãn.Cô muốn biết nguyên nhân cái chết của em gái của mình là gì?
Dung Âm kéo Vũ Hoàng Long ra đi từng bước đến trước mặt Mặc Vĩ Bắc, cô gằn mạnh từng câu từng chữ.
"Tôi muốn biết nguyên nhân cái chết của em gái của tôi.....Anh là người giết chết em ấy có đúng như vậy không?"
"Dung Âm...!" Vũ Hoàng Long bước đến muốn khuyên cô, nhưng Dung Âm lại hất mạnh tay anh ra.
Mặc Vĩ Bắc nghiêm nghi, con ngươi cong nhẹ lên,cất lên giọng nói lãnh đạm.
"Cô thật sự không phải là Hướng Vãn sao?"
Dung Âm nghe vậy, trong lòng chỉ cảm thấy đây như một trò đùa.Cô khẽ nhếch môi lên một nụ cười đau thương.
"Anh thật sự không phân biệt được đâu là vợ của mình sao?"
Gương mặt xinh đẹp của Dung Âm quả thật quá giống Hướng Vãn.Từ lông mày cho đến chiếc môi mỏng gợi cảm của cô đều làm cho anh gợi lên cô chính là Hướng Vãn.Chỉ có điều Hướng Vãn khi còn sống là để tóc ngắn còn cô gái này thì lại để tóc rất dài.
Vũ Hoàng Long nhìn Mặc Vĩ Bắc cất giọng hờ hững.
"Rất khó phân biệt có phải không? Nhưng nếu anh hiểu Hướng Vãn thì sẽ biết được ai là ai."
Dung Âm khẽ cười quay người lại nhìn Vũ Hoàng Long.
"Vậy nếu Hướng Vãn còn sống,anh có phân biệt được em và em ấy không?"
"Đương nhiên! Vũ Hoàng Long không hề suy nghĩ liền thẳng thắng đáp "Cho dù em có biến thành ai đi nữa,anh cũng có thể nhận ra em".
Ở bên này,Cao Hà Nhi nghe vậy càng nảy sinh ra thêm nhiều nghi vấn về mối quan hệ của hai người này.
Không lẽ từ trước đến giờ cô đã bị anh đánh lừa.Người mà muốn chiếm vị trí của cô thật chất không phải là Sa Sa mà là người phụ nữ tên Đường Dung Âm này sao?
Nhưng khoan….Đường Dung Âm
Cao Hà Nhi cảm thấy cái tên rất quen,dường như cô đã từng nghe qua.
Đúng lúc này cánh cửa phòng lại bật ra thêm một lần nữa, một giọng nói yêu kiều của một người phụ nữ vang lên dữ dội.
"Vĩ Bắc đến đây, tại sao không nói cho em biết vậy?"
Một người con gái mặc chiếc váy màu đỏ bó sát thân hình,lộ ra những đường cong nóng bỏng.Mái tóc màu nâu của cô được uốn cong nhẹ toát lên một sự quyến rũ của một người phụ nữ mang vẻ ngoài nóng bỏng.
Cô gái bước vào không suy nghĩ liền bước đến ôm thật chặt Mặc Vĩ Bắc, giọng nói đầy nũng nịu.
"Em nhớ anh.....Nhớ rất nhiều!"
Giọng nói và cả gương mặt của cô gái ấy dưới ánh đèn đã làm cho Dung Âm khẽ giựt mình,đôi môi cô không ngừng run rẩy nói lên một cái tên.
"Phạm Hạ Y.....!! Là cậu có phải không?"
Nghe xong, cô gái đó bất giác buông Mặc Vĩ Bắc ra, vội vàng quay lại nhìn Dung Âm.
Một sự kinh ngạc khiến cô ấy trợn mắt lên.
"Đường Dung Âm......!"
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.Nhưng chỉ riêng Vũ Hoàng Long thì lại khá bình tĩnh.Dường như anh cũng đã lườn trước được việc này.
Đường Minh Vũ cũng hơi nhận ra cô gái trước mặt này.
"Cô chính là Hạ Y, một người đã bỏ rơi Gia Tuệ có phải không?"
Nghe đến một cái tên khiến Hạ Y có phần áy náy.Cô nhanh chóng đưa mắt qua nhìn Đường Minh Vũ, lắp bắp hỏi.
"Gia Tuệ.....Em ấy...."
Giá Tuệ đứa em gái của cô, không biết hiện giờ phải sống như thế nào khi không có cô bên cạnh.
Đường Minh Vũ tâm trạng rất không vui,anh có quen biết Gia Tuệ.Nhờ vào chị gái của mình mà anh có dịp quen được cô gái với một thân hình bé nhỏ ấy.Anh luôn xem cô là một người em gái thân thiết của mình.Khi nghĩ cô sống vất vả khổ sở như thế cũng vì người chị gái của mình bỏ rơi ở đây,anh càng cảm thấy tức giận thay cô rất nhiều.
"Cô ở bên này sống vui vẻ để em gái của mình sống bên đó khổ sở như thế, cô không thấy xót sao?"
Hạ Y có chút không hiểu, hàng tháng cô đều gửi tiền về cho Gia Tuệ mà, tại sao cậu ta lại nói em ấy sống khổ sở.
"Gia Tuệ!Em ấy bị làm sao?"
Phía bên này,Dung Âm bắt đầu lên tiếng.
"Gia Tuệ vừa đi làm vừa đi học.... Còn ở nhà thuê".
"Sao...?" Hạ Y kinh ngạc quay qua nhìn Dung Âm "Tại sao con bé đó lại ở nhà thuê".
Lúc này Mặc Vĩ Bắc có một suy nghĩ trong đầu,ánh mắt đa nghi bắt đầu nhìn đến Dung Âm.Một lát sau,anh bước lên nhìn Hạ Y buông nhẹ ra một câu hỏi.
"Cô quen cô gái này sao? Người này chính xác không phải là Hướng Vãn"
Hạ Y bắt đầu rùng mình.Ánh mắt ba phần sợ hãi không dám quay mặt lại nhìn Mặc Vĩ Bắc.Trong lòng cô không ngừng lo sợ, không biết phải nói gì với người đàn ông này như thế nào nữa.
Ánh mắt Vũ Hoàng Long chợt lạnh đi,anh nhíu mày bước đến kéo Dung Âm về phía sau.Rồi sau đó anh nhìn thẳng vào Mặc Vĩ Bắc thẳng thắng trả lời với toàn thể mọi người cùng ở đây nghe.
"Dung Âm và Hạ Y là bạn của nhau, làm sao mà cô ta không nhận ra được người bạn thân của mình được".
Dứt lời,anh nhìn qua Dung Âm nghiến răng nói.
"Nhưng cô bạn thân của em lại chính là người thứ ba xen vào cuộc hôn nhân của Mặc Vĩ Bắc và Đường Hướng Vãn.Nói một cách khác chính cô ta đã gián tiếp hại chết em gái của em"
Dung Âm sững người, cả người liền cứng đơ.Hơi thở của cô trở nên gấp gáp.Cô ngẩng mặt lên nhìn anh,bờ môi run run
"Thật sao?"
Vũ Hoàng Long không trả lời chỉ nhìn cô với ánh mắt rất chắc chắn.
"Chưa có gì khẳng định,cậu không nên vội kết luận như vậy!"Trịnh Nhược Thiên lúc này mới đứng lên,anh nhanh chóng đưa ra lời nhắc nhở.
Trịnh Nhược Thiên đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi khẽ đưa tay qua ôm lấy vai Dung Âm.
"Đã đến giờ rồi,em lên sân thượng cùng với anh"
Vừa nói Trịnh Nhược Thiên vừa kéo tay Dung Âm đi, nhưng cô chỉ đi vài bước Vũ Hoàng Long đã đưa tay ra kéo cô lại vào trong lòng của anh.
Ngữ điệu của Vũ Hoàng Long có ba phần tức giận, nhưng anh vẫn giữ được sự ôn hòa trong lời nói của mình.
"Giởn bao nhiêu đủ rồi,đừng lôi cô ấy vào những chuyện này".
Trịnh Nhược Thiên nghe xong,ánh mắt dao động nhìn qua Dung Âm,anh lại nắm lấy tay của cô kéo lại về phía mình.
Anh đưa tay nâng gương mặt của cô lên, nhưng lại nói với tất cả những con người ở đây nghe.
"Tôi không đùa.Hôm nay tôi sẽ làm một bất ngờ dành cho người con gái tôi yêu".
Dứt lời,anh kéo Dung Âm ra khỏi phòng chạy thẳng lên sân thượng.
Mọi người ở đây rất hiếu kỳ, rất muốn xem Trịnh Nhược Thiên đang định giở trò gì?
Vũ Hoàng Long mặt mày nồng nặc mùi sát khí,hơi thở cũng càng lúc nặng nề bước đi theo sau.
Nhưng trong lúc mọi người đi lên chưa được bao lâu thì có xuất hiện một bóng trắng vừa xẹt ngang.Vậy mà không có một ai nhìn thấy.Chỉ có duy nhất Mặc Vĩ Bắc là cảm nhận được nguồn ớn lạnh từ sau gáy.
Anh liền quay người lại.
Đôi mắt anh đã nhìn thấy một màn khối trắng, bước chân liền không nhịn được đi theo.
Nguồn khối trắng đó dẫn anh đến một căn phòng được nằm gần cuối ở lối đi thoát hiểm.
Mặc Vĩ Bắc là một người đàn ông máu lạnh, có sự tàn nhẫn ẩn náo trong người của anh.Nên những chuyện ma quỷ anh chưa bao giờ biết sợ là gì?
Sở dĩ anh vẫn khăng khăng người con gái lúc nãy là Hướng Vãn là vì anh vẫn tin cô vẫn chưa chết.
Năm đó đúng là anh đã chứng kiến Hướng Vãn tự tử trong phòng tắm, lúc đó cô đã cắt cổ tay.Trong bồn tắm đều ngập tràn máu của cô.Lúc đó anh như chết lặng tại chỗ, không thể làm gì ngoài đưa cô đến bệnh viện ngay lập tức.
Đó cũng là lúc anh đã biết sợ là gì? Anh sợ mất cô,anh sợ cô sẽ chết bỏ anh ở lại đây một mình.
Vậy mà ông trời cũng không nghe được lời cầu xin của anh.Ông đã nhẫn tâm bắt đi người vợ của anh.
Một người vợ chỉ mới về làm vợ anh chỉ vỏn vẹn ba tháng.
Nhưng anh không hiểu sao lúc đó,ba của anh lại cấm anh không được đụng vào thi thể của cô.Thật sự lần cuối cùng anh gặp cô cũng là lần cô tự tử hôm đó.Đến bây gìờ anh cũng không biết là vợ anh còn sống hay đã chết nữa.
Anh chỉ biết lúc đó tâm trí của anh đã quá rối loạn.Không thể nào nhớ được chuyện gì đã xảy ra với cô.
Nhưng thông tin cô đã chết thì đã được người nhà anh xác nhận.
Lúc này Mặc Vĩ Bắc đã đi đến căn phòng ở cuối,làn khói anh không biết có phải đã đạt được mục đích rồi hay không cũng đã tự mình biến mất.Ngay khi Mặc Vĩ Bắc định vừa mở cửa ra thì tiếng nói của một nhân viên trong quán bar vang lên.
"Anh ơi! Trong phòng đó có một người đang bị bệnh truyền nhiễm,anh đừng vào đó".
Nghe xong, Mặc Vĩ Bắc chau mày lại.Ở một quán bar nổi tiếng như thế mà phải chứa chấp một người bị bệnh truyền nhiễm sao? Nhưng khoan.....Anh nhớ đây là quán của Hạ Y mà, cô ta chứa một người truyền nhiễm ở nơi đây để làm gì?
Chắc chắn là có vấn đề.Không chừng cô ta cũng đã mắc bệnh truyền nhiễm.
Mặc Vĩ Bắc là một người có bệnh rất sạch sẽ, không muốn một ai đụng vào mình.Trước đó anh thay vì chọn một trong những người con gái của Đường Cố Phong về làm vợ thì anh nhất quyết bắt Hướng Vãn về làm vợ của anh......Vì trong những người con của Đường Cố Phong,anh cảm nhận được cô cũng mang một tính cách giống anh là yêu thích sạch sẽ.
Thật đúng như vậy,cưới cô về thì mọi thứ trong phòng và những quần áo anh mặc đều là do cô dọn dẹp chuẩn bị cho anh.
Mặc Vĩ Bắc nghe cậu nhân viên đó nói xong không suy nghĩ liền quay người đi ra.
Anh vừa đi khỏi,cậu nhân viên đó liền bước đến căn phòng đó,mở cửa ra nở một nụ cười thật tươi rối với một người ở bên trong