• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Kiều Lam

Thái độ của huyện lệnh lập tức giành được hảo cảm của dân chúng, có một thằng con như vậy, họ cũng sốt ruột thay huyện lệnh, không ai nghĩ, nếu huyện lệnh này thật sự nghiêm minh vô tư như biểu hiện bên ngoài thì sao Hạ Văn Trạch lại bị nuôi thành hỗn trướng như thế.

Nguyễn Kiều đánh cho Hạ Văn Trạch một trận, tuy không bị trách phạt câu nào, nhưng Bùi Chỉ Hành lại cảnh giác hơn, y nắm tay Nguyễn Kiều, biểu cảm ngưng trọng, "Hôm nay nàng và nương đừng ra quán. Chúng ta tạm thời đóng cửa sạp, nếu thiếu tiền thì ta sẽ nghĩ cách, an nguy của nàng và nương mới là quan trọng nhất."

"Hạ Văn Trạch kia tuy như tấm cao da chó dán lên người không ném được, nhưng chính ra lại không đáng lo. Ta chỉ sợ Huyện lệnh lần này tức giận sẽ sinh hận trong lòng, không lâu nữa ta thi hương rồi, tiên sinh nói lần này nhất định trên bảng, nếu không có chuyện gì đột xuất thì hẳn ta sẽ đến Hàn Lâm Viện trải tư lịch. Ta định dẫn nàng và nương cùng vào kinh, nên bên này không bán cũng được."

Nguyễn Kiều nở nụ cười, "Được, chàng đừng lo, ta và nương cũng muốn vào kinh cùng chàng, người một nhà chúng ta dù ở đâu cũng phải ở bên nhau."

Bùi Chỉ Hành vui vẻ, lại chua xót, "Gả cho ta đúng là uỷ khuất nàng rồi, chờ một thời gian nữa, ta nhất định sẽ để nàng và nương không phải bôn ba lo lắng, không ai dám khinh nhục hai người."


"Ừ, ta tin chàng." Nguyễn Kiều nắm lấy ống tay áo to rộng của y, nhẹ nhàng lắc lắc.

Nhìn nụ cười tươi sáng mang theo tin tưởng của Nguyễn Kiều, lòng Bùi Chỉ Hành ấm lên, nương ống tay áo to rộng nắm chặt bàn tay nhỏ non mềm của nàng, nhìn thẳng về phía trước, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Hai người về đến nhà, rất ăn ý không nói chuyện xảy ra cho Bùi mẫu. Bùi Chỉ Hành nói thẳng để Bùi mẫu không bán đồ ăn nữa, còn nói chuyện mình tính mang nàng và Nguyễn Kiều cùng vào kinh ra.

Bùi mẫu sợ ngây người, từ khi Bùi Chỉ Hành hiểu chuyện, Bùi mẫu luôn nghe theo y, nàng không dị nghị gì khi nhi tử không cho bà ra ngoài bán bánh bao, nhưng nghe con bảo đưa mình vào kinh, nàng lại phản ứng rất lớn, liên tục xua tay, "Không, không, không, ta đi vào kinh cùng con làm gì chứ? Ba người ở kinh thành sẽ tốn rất nhiều bạc. Để Kiều Nương đi cùng con là được."

"Muốn đi, chúng ta cùng đi." Giọng Bùi Chỉ Hành nghiêm túc không cho phép người khác từ chối, "Nương, con sẽ lo chuyện tiền bạc, nhưng nương cần vào kinh cùng bọn con, để một mình nương ở thôn, con không yên tâm."

Bùi mẫu nghe Bùi Chỉ Hành nói vậy, vành mắt đỏ lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nàng quay mặt đi, hít mũi, "Ta ở trong thôn thì con không yên tâm điều gì? Người trong thôn đều là trưởng bối trong tộc, ta có thể gặp chuyện gì? Hơn nữa còn cha con nữa, ta đi theo con, không biết khi nào mới về, để cha con lẻ loi một mình, ta không đành lòng."

"Nhưng mà cha con cũng không ở trong thôn, mộ của cha ở đó chỉ chôn di vật của cha thôi."

Bùi Chỉ Hành nói xong, không ai nói gì nữa.

Bùi mẫu ngồi bên không nói, không khí trong phòng yên tĩnh dọa người.

Bùi Chỉ Hành nhìn nương, có chút không đành lòng, mềm giọng khuyên nhủ, "Nếu nương lo lắng cha lẻ loi một mình thì có thể thu thập quần áo cũ của cha mang theo, dù chúng ta đi đâu, chỉ cần chúng ta vẫn ở bên nhau, thì đó chính là nhà. Tiên sinh đã nói lần này con nắm rất chắc, chẳng lẽ nương không muốn cha con biết tin tốt này trước sao?"

Bùi mẫu rũ mắt, những giọt nước mắt tuôn rơi.

Từ khi trượng phu đi rồi, nàng một mình nuôi con khôn lớn, dù có khổ, nhưng nhớ đến trượng phu thi cốt vô tồn thì nàng lại cắn răng cố gắng, giờ nghe con nói, nàng không kiềm được mà khóc nức nở.

Đúng vậy, dù nàng có tự lừa mình thế nào thì cũng không thể không thừa nhận là con mình nói đúng.

Nàng luôn nói không muốn trượng phu lẻ loi, nhưng trượng phu chết, thi cốt vô tồn (Chết mất xác ý), phần mộ nàng canh giữ trong thôn chẳng qua là y phục cũ của trượng phu mà thôi.

Bùi mẫu trầm mặc hồi lâu mới khàn khàn nói, "Được. Giờ chuyện quan trọng nhất con cần làm là ôn tập với tiên sinh, con không cần nhọc lòng chuyện tiền bạc, tiền bán nhân sâm lần trước vẫn còn dư lại một ít, ta cũng có thể ở nhà thêu vài thứ mang bán."

Khi hai mẹ con nói chuyện, Nguyễn Kiều ở bên ngoài đã kinh hô một tiếng rồi vội vàng gọi hai người, "Nương! Phu quân!"

Sắc mặt Bùi Chỉ Hành và Bùi mẫu đều thay đổi, nghĩ Nguyễn Kiều gặp chuyện gì rồi.

Bùi mẫu đi còn nhanh hơn Bùi Chỉ Hành, xông thẳng ra ngoài, Bùi Chỉ Hành cũng theo sau.

Kết quả hai người vừa ra ngoài thì thấy Nguyễn Kiều đang ngồi trồng nấm dưới góc tường, trong tay là một cái cuốc nhỏ, quay đầu vẫy vẫy tay với hai người, cười xán lạn, bị bùn dính trên mặt cũng không biết.

Bùi mẫu thấy nàng không sao thì lập tức thở ra một hơi, vì chạy quá vội nên nàng ấy hoa mắt suýt nữa ngã, may mà Bùi Chỉ Hành đứng sau nên đỡ kịp.

Nguyễn Kiều bị dọa sợ, may mà Bùi mẫu không sao. Một lát sau, nàng ấy đi tới, không thèm nhìn cái hố Nguyễn Kiều đào mà đập một cái lên trán nàng, "Hô to gọi nhỏ cái gì! Con muốn hù chết nương đúng không?!"

Đau thì không đau, Bùi mẫu chẳng dùng chút sức nào, Nguyễn Kiều lại làm bộ rất đau ôm trán, nhìn Bùi Chỉ Hành bằng ánh mắt đáng thương vô cùng, lên án, "Nương đánh ta."

Bùi Chỉ Hành cũng bị Nguyễn Kiều dọa sợ, "Ta thấy đánh là còn nhẹ."

Nguyễn Kiều: "!"

Nguyễn Kiều lập tức nhào vào lòng Bùi mẫu, khóc hu hu, "Nương, phu quân hung dữ với con."

Bùi mẫu lập tức trở tay đập lên tay Bùi Chỉ Hành một cái, "Con hung nó làm gì, làm nó khóc rồi!"

Thấy Bùi Chỉ Hành bị đánh, Nguyễn Kiều ở trong lòng Bùi mẫu vui sướng làm mặt quỷ với y.

BchL "......"

Được rồi, y biết rồi, trong nhà này, hai người mới là thân mẫu nữ, y chỉ là tiểu tế tới ở rể thôi.

Bùi mẫu nhìn thấy cái rương trong cái hố Nguyễn Kiều đào ra thì lập tức khiếp sợ.

Bùn đất bên ngoài cái rương đã bị Nguyễn Kiều cọ đi bớt, lộ ra hoa văn tinh xảo, vừa nhìn đã biết là thứ bất phàm, Bùi mẫu biết không thể để lộ ra nên vỗ cánh tay Bùi Chỉ Hành, ý bảo y nhanh chóng đào ra.


Nguyễn Kiều đã sớm được hệ thống báo cho biết bên trong là cái gì. Thư sinh yếu như Bùi Chỉ Hành không xách được nó nên nàng cũng qua giúp đỡ.


Khi ba người mang cái rương vào phòng, vừa mở ra thì phát hiện bên trong toàn là vàng thỏi, đôi mắt Bùi mẫu trợn tròn!


"Đây... Đây... Đây..."


"Đây là thật à?" Nguyễn Kiều cố ý duỗi tay cầm một thỏi vàng ra muốn cắn cái thử xem. Bùi mẫu vốn còn đang kinh ngạc thấy nàng làm vậy thì lập tức vỗ rớt tay nàng, "Có biết bẩn không hả, sao cái gì cũng nhét vào miệng hết thế???"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK