• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Kiều Lam

Chứng dị ứng phấn hoa suýt thì tiễn Lê Nguyên Chiêu lên đường.

Chẳng những hô hấp khó khăn khô rát, khuôn mặt cũng nổi lên tảng lớn nốt sần đỏ.

Nguyễn Kiều chột dạ vô cùng, vội vàng phái người vào cung mời ngự y.

Phủ công chúa mấy ngày nay hết đoạt nam nhân bên đường, còn năm lần bảy lượt gióng trống khua chiêng mời ngự y khiến cả kinh thành đều chấn động.

Tất cả đều vô cùng hứng thú với nam tử thần bí bị Nguyễn Kiều cướp về phủ kia.

Nhưng mà cửa lớn phủ công chúa đóng quá chặt, đừng nói mấy người không quen thân với Nguyễn Kiều, ngay cả đám hồ bằng cẩu hữu của nàng cũng bị từ chối từ ngoài cửa.

Toàn bộ kinh thành đều đang đồn đãi nhảm nhí, nhưng phủ công chúa lại một mảnh an bình.

Nguyễn Kiều mỗi ngày đều thay đổi cách giúp đỡ Lê Nguyên Chiêu khôi phục thân thể (lăn lộn người ta), hơn nửa tháng sau, chẳng những cổ tay đã có chút sức lực, có thể lấy được đồ, mà giọng nói cũng khôi phục lại một hai, có thể nói được mấy câu đơn giản.

Chỉ là y không thích nói chuyện lắm, không giao lưu nhiều với Nguyễn Kiều, hầu như đều là bị Nguyễn Kiều ép đến mức không thể không phối hợp với nàng mới chịu.


Cũng không thể nghẹn ở phủ công chúa mãi, hơn nữa thời tiết sắp trở lạnh, chân và tay Lê Nguyên Chiêu đều không nhanh nhẹn, mùa đông ở Ngọc Kinh lại vừa lạnh vừa ướt, không thích hợp để y dưỡng thương, vì thế, Nguyễn Kiều suy tư một chút, quyết định dẫn y tới thôn trang ôn tuyền ở ngoại ô của nàng.

Nguyễn Kiều cho người thu dọn đồ vật từ sớm, ngày đầu tiên vào đông, nàng dẫn Lê Nguyên Chiêu xuất phát.

Đôi mắt Lê Nguyên Chiêu phủ một tầng lụa trắng, bên trong mặc trường bào màu thiên thanh mà Nguyễn Kiều chọn cho, bên ngoài mặc một áo khoác bạch hồ trắng muốt, lúc ngồi xe lăn được tôi tớ đẩy ra, cả người kiêu căng quý khí, làm Nguyễn Kiều nhìn đến sửng sốt.

Nhận thấy người bên cạnh mãi không nói gì, Lê Nguyên Chiêu hơi nghiêng mặt, tuy không nhìn thấy, nhưng vẫn luôn dựa vào hương vị trên người Nguyễn Kiều để 'nhìn' về phía nàng, "Sao thế?"

Hiện giờ giọng y cũng không dễ nghe, có cảm giác khàn khàn, nói nhiều, yết hầu sẽ chảy máu, vậy nên thường ngày y không nói chuyện nhiều, lúc không thể không nói, y cũng tận lực nói mấy câu đơn giản.

Nguyễn Kiều lấy lại tinh thần, duỗi tay chọc gương mặt đã bồi bổ lại được một xíu thịt, có chút tò mò, "Sao lần nào ngươi cũng biết ta ở đâu thế?"

"Ta có thể ngửi, mùi huân hương, trên người ngươi." Giọng Lê Nguyên Chiêu giờ còn chưa tốt, nên nói hơi chậm.

Nguyễn Kiều cười khẽ một tiếng, tiến đến bên tai y, "A, ngươi gạt người, ta trước giờ không dùng huân hương."

Lê Nguyên Chiêu bỗng ngừng thở, chờ động tác tiếp theo của Nguyễn Kiều.

Nhưng y không ngờ, lần này Nguyễn Kiều lại không nhân cơ hội chiếm tiện nghi của y, sau khi nói xong, nàng đứng dậy, tiếp nhận vị trí đẩy xe lăn cho y.

Lê Nguyên Chiêu ngẩn ra, bỗng sinh ra cảm xúc mất mát, y không nhịn được dùng đồng lưỡi đặt vào phía Nguyễn Kiều vừa chạm tay vào.

Xe ngựa của công chúa tất nhiên là cực kỳ rộng rãi và xa hoa, Lê Nguyên Chiêu có thể trực tiếp nằm bên trong cũng vừa, y đỡ người, cẩn thận dịch trên giường, ngồi dựa vào vách tường xe, bộ lông hồ ly trắng muốt phủ hai bên má y, khiến ngũ quan của y càng thêm tinh xảo, còn có phần diễm lệ.

Nguyễn Kiều không nhịn được tiến lên bắt lấy bàn tay thon dài của y, mạnh mẽ đan mười ngón tay vào nhau, "Thôn trang còn xa, sao ngươi không nằm xuống? Ngồi nhiều mệt, chân ngươi còn chưa tốt, ta đỡ ngươi nằm xuống, có lẽ ngủ một giấc tỉnh dậy là tới rồi."

Lê Nguyên Chiêu vốn định rút tay mình về, chỉ là cảm giác được bàn tay nhỏ mềm mại trong tay mình, ngón tay y mất tự nhiên cuộn tròn lại chút, không thể động đậy nữa, "Không cần."

"Ngồi cũng được, nhưng hôm nay trời nhiều mây lắm, ta đoán lát nữa có lẽ sẽ có tuyết rơi, chân ngươi không được để bị lạnh, nếu lát nữa hai bình nước nóng kia lạnh, ngươi phải bảo ta ngay, ta cho người đổi, còn nữa, ôm chắc lò sưởi tay đấy."

Lê Nguyên Chiêu gật đầu.

Nguyễn Kiều giơ bàn tay đang mười ngón đan xen với Lê Nguyên Chiêu lên chống cằm, nhìn y thở dài, "Ngươi không nhìn thấy, ngốc như vậy cũng chán, hay là ta đọc sách cho ngươi nhé?"

Nhớ đến việc Nguyễn Kiều đọc ngắt dấu chấm không rõ, còn thường xuyên không biết chữ, da đầu Lê Nguyên Chiêu tức khắc tê dại, "Không... Không cần vất vả điện hạ!"

Nguyễn Kiều cười tủm tỉm, "Không vất vả! Ta đọc sách cho ngươi, vui vẻ chịu đựng mà!"

Lê Nguyên Chiêu: "......" Đừng hỏi, hỏi là khổ trong lòng.

Cửa lớn phủ công chúa từ từ mở ra, nhóm Nguyễn Kiều ngồi xe ngựa tinh xảo ra khỏi phủ công chúa, màn xe ngựa dày nặng ngăn lại phần lớn âm thanh của Nguyễn Kiều và Lê Nguyên Chiêu, hộ vệ bên ngoài cũng không nghe rõ ràng, chỉ nghe được tiếng nói chuyện mơ hồ.

Quả nhiên, Nguyễn Kiều nói đúng, họ còn chưa ra khỏi thành, những bông tuyết nhỏ đã rơi rải rác đầy trời, trận tuyết đầu mùa dính nhớp, chạm vào người là tan.

Người đi đường vội vàng, có lẽ không muốn vì tuyết rơi mà ướt giày.

Lúc Nguyễn Kiều đang tùy tiện vớ một quyển tiểu thuyết thần tiên yêu quái mà tiểu hoàng đế vơ vét cho mình để đọc cho Lê Nguyên Chiêu, mặt sau đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa hỗn độn, lộc cộc đuổi theo.

Sau khi tới gần xe ngựa, bên ngoài mành truyền đến một giọng nữ hơi thô, "Tống Kiều!"

Nguyễn Kiều sửng sốt, còn chưa nhớ ra được chủ nhân giọng nói là ai, đã nghe thấy đối phương nói liên tục như cái súng bắn liên thanh, "Tống Kiều, ngươi giỏi lắm! Thời gian này mọi người đều đồn ngươi cướp một khất cái ven đường về nhà, còn nâng như nâng bảo bối, liên tiếp mời ngự y chữa bệnh cho hắn. Ta vì nói đỡ cho ngươi mà còn đánh nhau với đám ba hoa chích chòe đó rồi, kết quả ngươi khen ngược, chẳng những đóng cửa không ra, vất vả lắm mới ra cửa cũng không tới tìm ta!"

Sự tức giận lộ ra trong giọng nói Thẩm Anh, nàng ta cũng không cho Nguyễn Kiều cơ hội nói chuyện, nâng tay xốc mành xe ngựa lên, "Ta cũng muốn xem tên hồ mị tử nào có thể mê hoặc lão tăng bất động như ngươi!"

Thẩm Anh là một biểu tỷ của Nguyễn Kiều, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với nguyên chủ, từ nhỏ đã cùng lớn lên, là một trong đám hồ bằng cẩu hữu của nguyên chủ, hằng năm đều làm chuyện xấu bên ngoài cùng nguyên chủ, nhưng lại chỉ có một mình nguyên chủ đeo tiếng xấu.

Nàng ấy cho rằng Thẩm Anh là người một nhà, thực tế đây chỉ là một người lòng mang ý xấu có ý tiếp cận nàng ấy mà thôi.

Thẩm Anh chẳng những hư mà còn háo sắc, không màng Lê Nguyên Chiêu là người của Nguyễn Kiều, vừa thấy y, mắt nàng ta đã nhìn chằm chằm vào Lê Nguyên Chiêu bất động, lẩm bẩm, "Trời ơi, đây là thần tiên nào hạ phàm vậy!"

"Ta đã bảo không biết vì sao cục đá như ngươi lại đột nhiên thông suốt, thì ra là tìm được bảo bối như vậy." Ánh mắt Thẩm Anh trượt từ mặt Lê Nguyên Chiêu tới nửa người trên của y, sau đó dừng ở đôi chân bị áo khoác che đi, trong mặt là ánh sáng si mê, vẻ mặt khó có thể tin, "Đây mà là khất cái? Thần tiên như vậy mà lại lưu lạc thành khất cái?"

Nguyễn Kiều: "......"

Nguyễn Kiều không chút lưu tình ngắt lời nàng ta, "Rốt cuộc ngươi tới tìm ta làm gì?"

Thẩm Anh kéo lại IQ bị sắc đẹp đè ép, lưu luyến rời mắt khỏi Lê Nguyên Chiêu, đối mặt với ánh mắt không vui của Nguyễn Kiều, sờ sờ cổ tay áo, "Khụ, ta cũng không có việc gì. Ngươi muốn mang mỹ nhân tới thôn trang sao? Dẫn ta theo đi, mới đầu đông đã lạnh thế này, năm nay chắc chắn sẽ rất lạnh, ta cũng muốn tới thôn trang của ngươi tránh đông."

"Không thể nào, ngươi đừng có mơ." Nguyễn Kiều trực tiếp từ chối, "Thẩm Anh, ta không quan tâm ngươi định làm gì, tốt nhất là đừng có nghĩ nữa. Ngươi và ta cùng lớn lên từ nhỏ, hiểu biết nhau nhất, ngươi hẳn biết kết cục của kẻ phạm vào kiêng kị của ta."

Thẩm Anh bị ánh mắt của Nguyễn Kiều dọa dựng hết lông tơ, sau đó phản ứng lại, cảm thấy mình rất mất mặt, "Không phải đâu, Tống Kiều, ngươi đùa hay thật thế? Ta là biểu tỷ của ngươi đấy, ngươi muốn vì một khất cái mà trở mặt với ta?"

Nguyễn Kiều nhìn nàng ta, nghĩ đến lúc cuối cùng nguyên nam chủ đánh hạ Tây Triều, muốn tìm nguyên chủ báo thù, chính nàng ta là người lộ ra hành tung của nguyên chủ, nàng lập tức không có chút hảo cảm nào với nàng ta.

"Biểu tỷ?" Nguyễn Kiều cười nhạo một tiếng, "Ngươi còn tự cho là mình cao quý hơn chàng à? Thân thích sắp hơn năm đời rồi, lúc ta nhận, ngươi là biểu tỷ của ta, lúc ta không nhận, ngươi tính là cái gì? Ngươi cũng xứng so với chuẩn phò mã của ta?"

Sắc mặt Thẩm Anh thay đổi, "Tống Kiều?! Ngươi đang nói cái quỷ gì thế!"

"Ai cho ngươi gọi tên ta, còn hô to gọi nhỏ với ta? Ngươi thật sự chưa nhận ra thân phận của mình sao?" Sắc mặt Nguyễn Kiều rất lạnh, "Ngươi chơi thủ đoạn, hắt nước bẩn sau lưng ta, ngươi nghĩ rằng thật cao minh, ta không thể nào biết sao? Chẳng qua ta chỉ xem một vai hề nhảy nhót cho vui thôi."

Sắc mặt Thẩm Anh đại biến, đáy mắt hiện lên nét chột dạ, sau đó không hiểu sao lại tự tin lên, "Rốt cuộc là tên hỗn trướng nào châm ngòi bôi xấu ta trước mặt ngươi thế? Chúng ta cùng lớn lên từ nhỏ, có lúc nào mà ta không che chở cho ngươi trước đâu, ngươi thế mà lại tin tưởng đám tiểu nhân đó!"

Nàng ta cho rằng Nguyễn Kiều vẫn là nguyên chủ xúc động dễ lừa kia, giả ngốc, ý đồ làm Nguyễn Kiều lại tin tưởng nàng ta.

Nhưng nàng ta nói nửa ngày, Nguyễn Kiều đều dùng ánh mắt mỉa mai nhìn nàng ta, Thẩm Anh tức khắc không nói nổi nữa.

Nguyễn Kiều: "Nói xong chưa? Nói xong rồi thì xin lỗi chuẩn phò mã của ta đi."

Nguyễn Kiều vừa dứt lời, Thẩm Anh và Lê Nguyên Chiêu đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Thẩm Anh không ngờ Nguyễn Kiều bây giờ lại trở mặt không nhận người.

Mà Lê Nguyên Chiêu là không thể tin, Nguyễn Kiều vậy mà lại tùy ý nói y là chuẩn phò mã của nàng.

Y mím nhẹ môi, khuôn mặt lạnh lùng, ngay cả eo lưng cũng thẳng tắp.

Nguyễn Kiều đưa lưng về phía y nên không phát hiện sự thay đổi đó, nàng nhìn thẳng người trước mặt, "Sao, ngươi nhìn trộm chuẩn phò mã của ta, lời nói còn mạo phạm chàng, bảo ngươi xin lỗi chàng, ngươi còn cảm thấy ủy khuất ngươi à?"

Tay cầm dây cương của Thẩm Anh siết chặt lại.

Lại nữa, lại nữa, từ nhỏ nàng ta đã ghét bộ dạng cao cao tại thượng khinh thường người khác này của nàng. Một bao cỏ, vì đầu thai tốt mà trở thành người trên người!

Lúc nhỏ nàng ta đã suy nghĩ rất nhiều, vì sao phế vật ngực to ngốc nghếch, khắc phụ, khắc mẫu, khắc đệ đệ như Nguyễn Kiều lại là huyết mạch duy nhất của Tiên đế?

Tống Kiều rõ ràng chẳng biết gì cả, lại có thể dễ dàng chiếm được vinh hoa phú quý cả đời này nàng ta dù có hâm mộ đến mấy cũng không có được.

Vốn tưởng Tiên đế chết thì ngày lành của Tống Kiều cũng hết, không ngờ Tiểu hoàng đế cũng nâng nàng trong lòng bàn tay.

Nhưng nhanh thôi, nàng cũng không còn kiêu ngạo được bao lâu nữa.

Bàn tay siết dây cương của Thẩm Anh chợt thả lỏng, sự u tối bị đè ở đáy mắt, nàng ta nhìn thoáng qua Lê Nguyên Chiêu tựa như trích tiên ngồi phía sau Nguyễn Kiều, nhanh chóng cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ nhất định phải có.

"A Kiều, ta không biết rốt cuộc là ai châm ngòi chúng ta, nhưng mà ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi, vừa rồi ta đường đột vị công tử phía sau ngươi, cũng bởi vì ta không ngờ ngươi lại muốn..." Thẩm Anh dừng một lát, "Nhưng dù nói thế nào, cũng là ta sai, ta xin lỗi ngươi, ngươi cũng đừng giận ta nhé."

"Ngươi xin lỗi ta làm gì? Ta muốn ngươi xin lỗi chuẩn phò mã của ta. Hơn nữa, nếu ta đã nói vậy trước mặt ngươi, vậy có nghĩa là ta đã chắc chắn ngươi làm cái gì." Nguyễn Kiều nghe ra Thẩm Anh không tình nguyện, nhưng nàng cũng không trông chờ một kẻ sẽ thọc đao sau lưng nguyên chủ thật lòng xin lỗi.


Mục đích hôm nay chẳng qua là vì mượn cơ hội đính chính danh vị cho Lê Nguyên Chiêu, tiện thể kích thích Thẩm Anh và người sau lưng nàng ta chút thôi. Nàng cố ý lạnh mặt nhìn Thẩm Anh, dùng âm lượng mà phần lớn mọi người có thể nghe được, "Còn vì sao ta biết? Chẳng lẽ ngươi nghĩ phụ hoàng chỉ để lại Hắc Ưng Vệ cho ta thôi à?"


Tác giả có lời muốn nói:


Lê Nguyên Chiêu: Chẳng qua chỉ làm một phông nền, orz.


Vẫn phải đi cả cốt truyện nữa chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK