Sau khi được hưởng dụng bữa tối, cô một mình trở lại kí túc xá. Elena vì bận nên ăn tối xong đã ngay lập tức trở về. Còn cô thì tất nhiên rồi, với cá tính chậm rì rì, thì chuyện xử lí bữa tối trong 20 phút là không thể! Thôi, cứ chậm là được, miễn là cái dạ dày đầy.
Cô chỉ mong muốn mọi việc cứ mãi suôn sẻ!
Nhưng có vẻ trời không chiều lòng người..
"Ai đây ta.." Lại là giọng nói này! Nó vang lên từ đằng sau đã kéo Eira khỏi thực tại. Trong đầu cô ngay lập tức nảy số. Nghiệp của cô lại đến rồi!
Không nghe thấy gì! Không nghe thấy gì! Không nghe thấy gì!
Ngửi thấy mùi nguy hiểm, Eira càng vội nhanh bước chân hơn nữa.
"Đứng lại!" Người đằng sau hét lên.
Eira càng đi nhanh, đầu rụt lại như muốn hô vang câu thần chú ta không nghe thấy gì cả.
"Titus! Ngươi đứng lại!" Giọng nói căm phẫn đến cùng cực.
Eira cuối cùng cũng dừng lại bước chân, cười khổ.. Đúng là trời trêu ngươi!
Cô điều chỉnh góc chân, quay 180 độ, nở nụ cười thương hiệu, nhìn cô gái trước mặt.
"Chào Selwyn, lâu lắm rồi không gặp! Dạo này cô thế nào?" Eira vui vẻ ôm lấy cố nhân nhưng quỷ mới biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
"Tránh ra!" Rosa bực bội đẩy bay con người không biết xấu hổ này ra ngoài.
"Đừng gọi ta là Rosa, ta với ngươi không thân! Ta chán ghét khuôn mặt tươi cười giả tạo này của ngươi! Đừng tự cho là quen thuộc!"
Eira vẫn mỉm cười, đôi mắt lấp lánh nhìn Rosa.
"Có vẻ như tiểu tùy tùng hôm nay cũng không cần ngươi rồi!" Vuốt ve lọn tóc, Rosa châm biếm nói.
Số người vây xem ngày càng nhiều. Nhiều lúc Eira cũng thắc mắc, có lẽ bởi vì cuộc sống ở Hogwarts quá nhàn hạ nên mọi người luôn tìm việc cho mình.
Eira thở dài, nàng phải phát uy nếu không kẻ khác sẽ nghĩ nàng hiền lành, dễ bắt nạn mà tới tìm phiền toái. Eira đi đến trước mặt Rosa. Nụ cười ban đầu cũng tắt dần.
"Này! Ngươi lui ra! Không được lại gần đây!" Rosa lùi lại, nhìn khoảng cách đang dần thu hẹp lại, lắp bắp nói. Nhưng sau đó lại ưỡn ngực. Sao cô phải sợ Titus chứ!
Không khí căng thẳng đến mức thậm chí Eira còn nghe rõ hơi thở của những người xung quanh.
Eira cúi đầu xuống, mặt tối sầm lại.
"Hức!" Đột nhiên, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt Eira trào nước, những tiếng khóc nghẹn ngào dần rõ ràng hơn.
"Này.. này, ngươi đừng ăn vạ ta." Rosa luống cuống tay chân, không biết làm sao. Cô với Titus là đối thủ truyền kiếp nhưng Titus chưa bao giờ hạ thấp trước cô chứ đừng nói là khóc.
Những tiếng xì xào bàn tán ngày càng rầm rộ, họ chu đầu, ghé vào tai nhau những lời đàm tiếu chán ghét..
"Này! Ngươi không được khóc!" Rosa bực bội mà quát.
"Hức!" Mặt Eira giàn giụa nước mắt, dù cố nín lại nhưng càng không kìm được mà nấc lên từng hồi, nước mắt lại tràn ra, tội nghiệp vô cùng!
Rosa vò đầu bứt tóc.
Eira nói không lên lời, nước mắt giọt to giọt nhỏ mà rơi xuống.
"Câm miệng!" Rosa cảm thấy đầu như muốn vỡ ra.
"Cô bắt nạt ta! Ta không bao giờ muốn làm bạn với Rosa nữa." Eira chạy đi, đau đớn đến tột cùng. Bóng dáng nhỏ bé liêu xiêu không khỏi khiến người xót xa.
"Ngươi.." từng muốn làm bạn với ta?
Rosa chưa kịp dứt lời, bóng dáng Eira đã biến mất ở cuối hành lang.
Đến đây thì Rosa đã biết một sự thật.. cô bị chơi! Bị Titus xảo trá kia chơi!
"A! A!" Cô tức tối mặt mày mà hét lên.
"Còn xem cái gì nữa! Cút hết đi!" Những người xung quanh vội vàng giải tán. Không ai muốn dính vào rắc rối cả..
Một nơi khác, đôi mắt Eira vẫn còn rơi lệ, chạy chậm dần, nhìn ngó ra đằng sau không thấy ai liền dừng khóc. Để thoát khỏi ma chảo của Selwyn, cô đúng là bỏ hết vốn liếng mà. Cũng may diễn suất của cô không tệ!
Nhưng Selwyn không phải là người ngu ngốc, chắc chắn cũng đã nhận ra mưu mẹo của cô. Không thể dùng kế này cho lần sau.
Giá như năm xưa ta anh minh thần võ, không liều lĩnh mà đối đầu với cả thiên hạ thì..
Hầy! Đúng là tạo nghiệp mà! Tuổi trẻ chưa trải sự đời.
Cô len lén trở về phòng, suốt đường đi chỉ lo lắng gặp thêm vài cái trắc trở nữa nhưng may sao là thuận lợi.
Cô nằm trên giường mà tim vẫn còn thình thịch. Cô quay sang nhìn ngài Luk ở góc phòng. Ngài ta đã nằm ngủ ngon lành trên cái giường êm ái của mình.
Đúng là đồ vô tâm! Mai ta sẽ thả ngài xuống hồ làm bạn với thủy quái! Eira trộm nghĩ.
Nhưng cũng chẳng dám làm thật, cô điều chỉnh tư thế cho ngài Luk, đắp cái mền nhỏ che kín người ngài ta.
Sau khi thay đồ, tắm rửa, Eira mới cảm thấy thoải mái. Cả những lỗ chân lông bé xíu trên người cô cũng cảm thấy sung sướng.
Cô đi vào góc tủ, bỏ cái chai nhỏ ra, đổ vào cốc, uống một ngụm. Cả người rùng mình vì vị đắng. Vội bỏ một miếng mứt vào miệng được xếp sẵn bên bàn.
"Còn năm lọ nữa.." Eira nhíu mày lẩm bẩm.