Nụ cười trên khuôn mặt của Eira đã đơ cứng. Cô đã sắp cười không nổi rồi.
Càng nghe những lời khen có cánh của giáo sư Horace Slughorn càng khiến lòng cô run lẩy bẩy.
Không ngờ giáo sư Horace Slughorn lại còn có lúc có thể nói nhiều như vậy, thật không nỡ nhìn thẳng!
Mong sao mọi chuyện chưa đi quá xa! Eira mong ngóng trong lòng nhưng cô biết rằng bản thân đã quá ngây thơ!
Chưa kịp rời đi văn phòng giáo sư Horace Slughorn, cô đã nhận được lời mời của hiệu trưởng Dumbledore.
Quả thật có lẽ cô là học sinh năm nhất đầu tiên có tần suất gặp riêng hiệu trưởng nhiều như vậy. Và mỗi lần đều là truyện chẳng mấy tốt lành cho cam, ít nhất là với cô.
Đến mức cô còn có chút sợ mà vội vàng né tránh, ở đâu có hiệu trưởng, ở đó không có cô. Tất nhiên là vẫn có những trường hợp bắt buộc. Nhưng đây là truyện sẽ nói ở sau..
Eira lại tiếp tục mang theo khuôn mặt đưa đám di chuyển đến văn phòng của vị hiệu trưởng đáng kính!
"Kẹo chanh!"
Hiển nhiên đây là một mật khẩu của văn phòng hiệu trưởng Dumbledore.
Rất phù hợp với phong cách của thầy! Eira giật giật khóe miệng.
Con thú bằng đá bên ngoài bỗng nhiên như sống lại, nhảy vụt lên một cái, tránh qua một bên, và bức tường đằng sau nó bẻ ra làm đôi. Eira không khỏi cảm thán, quả thật cái gì cũng có thể có. Đằng sau bức tường là những bậc cầu thang xoắn ốc êm ái chuyển động lên cao, giống như cầu thang cuốn tự động, Eira vừa đi vào thì nghe thấy tiếng bức tường đóng ập lại đằng sau lưng. Bậc thang đá trên cùng là một cánh cửa bằng gỗ sồi bóng láng có nắm đấm cửa bằng đồng đúc theo hình dạng một con sư tử đầu chim. Đó là con Mãnh sư đại bàng, biểu tượng của nhà Gryffindor.
Eira chưa kịp gõ thì cánh cửa đã nặng nề tự động mở ra.
Đây là lần đầu tiên bước chân vào văn phòng hiệu trưởng nhưng cô lại không có chút kinh ngạc nào. Từ vị trí của những bức ảnh chân dung của các hiệu trưởng trước đây của Hogwarts, cái bàn giấy khổng lồ khôi hài đến vị trí của cái nón phân loại cũ kĩ, te tua.
Nó vẫn vậy! Trong đầu Eira bỗng nhảy ra câu nói này.
Cô đã quá quen thuộc đến nỗi không còn ngạc nhiên mỗi khi trong đầu nhảy ra một vài suy nghĩ kì lạ.
"Huýt!"
Tiếng gọi của một con chim đã thu hút cô, à không, là phượng hoàng! Chú phượng hoàng với bộ lông diễm lệ đang vui múa trên trần nhà.
Đó có lẽ là niềm vui khi bất ngờ được gặp lại cố nhân!
Eira hơi khó hiểu, nhưng nó cũng không ảnh hưởng gì đến việc cô chiêm ngưỡng bộ lông vàng tia tuyệt đẹp kia của nó, chiếc mỏ và những móng vuốt màu vàng kim lấp lánh, đôi mắt đen, chiếc đuôi dài và đẹp.
Nó đang bay thấp dần, dường như nó muốn đậu trên cánh tay của cô.
Eira cũng ngoan ngoãn giơ cánh tay của mình ra.
"A" Cô có chút đau đớn khi chân phượng hoàng chạm vào. Cô không để ý việc này. Có lẽ móng vuốt của nó đã làm xước một mảng da thịt.
Nhưng Eira nhanh chóng tỏ ra bình thường, cô không muốn làm người bạn nhỏ này hoảng sợ. À cũng không nhỏ lắm, cô nhìn thân hình to lớn của nó mà đưa ra kết luận.
Eira vuốt ve đầu con phượng hoàng, kí ức một lần nữa trùng lặp.
Phượng hoàng ra hiệu để Eira đặt nó xuống bàn, cô cũng làm theo.
Cô nhanh chóng giấu đi cánh tay ẩn ẩn tơ máu ra đằng sau.
Phượng hoàng nhìn chằm chằm vào cánh tay bị thương, ra hiệu cô giơ cánh tay ấy lên.
Eira không biết tại sao bản thân có thể nhìn hiểu những cử chỉ ấy, song đây cũng không phải lúc cô nghi vấn.
Cô nhìn cánh tay của mình, đúng là bị thương không nhẹ, nhưng cũng chỉ là xây sát ngoài ra.
Phượng hoàng dụi đầu vào cánh tay bị thương của cô, nhưng ngay sau đó những điều trước mắt khiến cô kinh ngạc.
Từng giọt nước từ khóe mắt chảy vào khiến miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
"Nước mắt phượng hoàng có tác dụng chữa lành vết thương rất hiệu nghiệm, nó là một trong những người bạn già của ta, tên là.." Hiệu trưởng Dumbledore đã từ bao giờ ở đằng sau lưng cô.
".. Fawkes." Eira thì thầm.
"Là Fawkes." Nụ cười của hiệu trưởng sâu hơn.
Ông cũng không hỏi tại sao Eira lại biết tên của nó mà chỉ điềm tĩnh đi về phía bàn làm việc.
"Con có muốn một ít kẹo mật ong không, nó là của tiệm Công tước mật." Hiệu trưởng lôi từ trong ngăn bàn một hũ kẹo, nhiệt tình mời.
Eira lễ phép nhận lấy một cái, bóc ra bỏ vào miệng. Vị ngọt này khiến cô có chút rùng mình. Cô vẫn là không thích vị mật ong.
"Con biết không Eira, con là một trong số những học sinh xuất sắc nhất ta từng gặp." Hiệu trưởng Dumbledore bắt đầu câu chuyện.
"Con thật sự không được như thế!" Eira thở dài, đôi mắt thành khẩn nhìn ông.
"Không! Con đừng vội chối từ! Ta biết những đánh giá của ta có đôi khi chưa toàn vẹn nhưng con là một học sinh xuất sắc! Ta phải công nhận điều đó!" Đôi mắt vị hiệu trường già chưa chan sự bao dung của bậc hiền giả.
Eira không tiếp tục phủ nhận mà yên lặng lắng nghe.
"Trước đó từng có một học sinh khiến ta ấn tượng, cũng đến từ Slytherin.." Ông cảm thán
Càng nghe những lời khen có cánh của giáo sư Horace Slughorn càng khiến lòng cô run lẩy bẩy.
Không ngờ giáo sư Horace Slughorn lại còn có lúc có thể nói nhiều như vậy, thật không nỡ nhìn thẳng!
Mong sao mọi chuyện chưa đi quá xa! Eira mong ngóng trong lòng nhưng cô biết rằng bản thân đã quá ngây thơ!
Chưa kịp rời đi văn phòng giáo sư Horace Slughorn, cô đã nhận được lời mời của hiệu trưởng Dumbledore.
Quả thật có lẽ cô là học sinh năm nhất đầu tiên có tần suất gặp riêng hiệu trưởng nhiều như vậy. Và mỗi lần đều là truyện chẳng mấy tốt lành cho cam, ít nhất là với cô.
Đến mức cô còn có chút sợ mà vội vàng né tránh, ở đâu có hiệu trưởng, ở đó không có cô. Tất nhiên là vẫn có những trường hợp bắt buộc. Nhưng đây là truyện sẽ nói ở sau..
Eira lại tiếp tục mang theo khuôn mặt đưa đám di chuyển đến văn phòng của vị hiệu trưởng đáng kính!
"Kẹo chanh!"
Hiển nhiên đây là một mật khẩu của văn phòng hiệu trưởng Dumbledore.
Rất phù hợp với phong cách của thầy! Eira giật giật khóe miệng.
Con thú bằng đá bên ngoài bỗng nhiên như sống lại, nhảy vụt lên một cái, tránh qua một bên, và bức tường đằng sau nó bẻ ra làm đôi. Eira không khỏi cảm thán, quả thật cái gì cũng có thể có. Đằng sau bức tường là những bậc cầu thang xoắn ốc êm ái chuyển động lên cao, giống như cầu thang cuốn tự động, Eira vừa đi vào thì nghe thấy tiếng bức tường đóng ập lại đằng sau lưng. Bậc thang đá trên cùng là một cánh cửa bằng gỗ sồi bóng láng có nắm đấm cửa bằng đồng đúc theo hình dạng một con sư tử đầu chim. Đó là con Mãnh sư đại bàng, biểu tượng của nhà Gryffindor.
Eira chưa kịp gõ thì cánh cửa đã nặng nề tự động mở ra.
Đây là lần đầu tiên bước chân vào văn phòng hiệu trưởng nhưng cô lại không có chút kinh ngạc nào. Từ vị trí của những bức ảnh chân dung của các hiệu trưởng trước đây của Hogwarts, cái bàn giấy khổng lồ khôi hài đến vị trí của cái nón phân loại cũ kĩ, te tua.
Nó vẫn vậy! Trong đầu Eira bỗng nhảy ra câu nói này.
Cô đã quá quen thuộc đến nỗi không còn ngạc nhiên mỗi khi trong đầu nhảy ra một vài suy nghĩ kì lạ.
"Huýt!"
Tiếng gọi của một con chim đã thu hút cô, à không, là phượng hoàng! Chú phượng hoàng với bộ lông diễm lệ đang vui múa trên trần nhà.
Đó có lẽ là niềm vui khi bất ngờ được gặp lại cố nhân!
Eira hơi khó hiểu, nhưng nó cũng không ảnh hưởng gì đến việc cô chiêm ngưỡng bộ lông vàng tia tuyệt đẹp kia của nó, chiếc mỏ và những móng vuốt màu vàng kim lấp lánh, đôi mắt đen, chiếc đuôi dài và đẹp.
Nó đang bay thấp dần, dường như nó muốn đậu trên cánh tay của cô.
Eira cũng ngoan ngoãn giơ cánh tay của mình ra.
"A" Cô có chút đau đớn khi chân phượng hoàng chạm vào. Cô không để ý việc này. Có lẽ móng vuốt của nó đã làm xước một mảng da thịt.
Nhưng Eira nhanh chóng tỏ ra bình thường, cô không muốn làm người bạn nhỏ này hoảng sợ. À cũng không nhỏ lắm, cô nhìn thân hình to lớn của nó mà đưa ra kết luận.
Eira vuốt ve đầu con phượng hoàng, kí ức một lần nữa trùng lặp.
Phượng hoàng ra hiệu để Eira đặt nó xuống bàn, cô cũng làm theo.
Cô nhanh chóng giấu đi cánh tay ẩn ẩn tơ máu ra đằng sau.
Phượng hoàng nhìn chằm chằm vào cánh tay bị thương, ra hiệu cô giơ cánh tay ấy lên.
Eira không biết tại sao bản thân có thể nhìn hiểu những cử chỉ ấy, song đây cũng không phải lúc cô nghi vấn.
Cô nhìn cánh tay của mình, đúng là bị thương không nhẹ, nhưng cũng chỉ là xây sát ngoài ra.
Phượng hoàng dụi đầu vào cánh tay bị thương của cô, nhưng ngay sau đó những điều trước mắt khiến cô kinh ngạc.
Từng giọt nước từ khóe mắt chảy vào khiến miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
"Nước mắt phượng hoàng có tác dụng chữa lành vết thương rất hiệu nghiệm, nó là một trong những người bạn già của ta, tên là.." Hiệu trưởng Dumbledore đã từ bao giờ ở đằng sau lưng cô.
".. Fawkes." Eira thì thầm.
"Là Fawkes." Nụ cười của hiệu trưởng sâu hơn.
Ông cũng không hỏi tại sao Eira lại biết tên của nó mà chỉ điềm tĩnh đi về phía bàn làm việc.
"Con có muốn một ít kẹo mật ong không, nó là của tiệm Công tước mật." Hiệu trưởng lôi từ trong ngăn bàn một hũ kẹo, nhiệt tình mời.
Eira lễ phép nhận lấy một cái, bóc ra bỏ vào miệng. Vị ngọt này khiến cô có chút rùng mình. Cô vẫn là không thích vị mật ong.
"Con biết không Eira, con là một trong số những học sinh xuất sắc nhất ta từng gặp." Hiệu trưởng Dumbledore bắt đầu câu chuyện.
"Con thật sự không được như thế!" Eira thở dài, đôi mắt thành khẩn nhìn ông.
"Không! Con đừng vội chối từ! Ta biết những đánh giá của ta có đôi khi chưa toàn vẹn nhưng con là một học sinh xuất sắc! Ta phải công nhận điều đó!" Đôi mắt vị hiệu trường già chưa chan sự bao dung của bậc hiền giả.
Eira không tiếp tục phủ nhận mà yên lặng lắng nghe.
"Trước đó từng có một học sinh khiến ta ấn tượng, cũng đến từ Slytherin.." Ông cảm thán