Buổi tiệc ra mắt Saint được tổ chức ở nhà hàng thuộc sở hữu tập đoàn DV, rất nhiều người mong chờ được gặp quý tử nhà họ Hà cố che giấu bao lâu nay. Dù là gia tộc nào, gia đình kinh doanh lớn hay nhỏ, nếu họ có đủ tự tin thì đều dẫn theo con cháu đến, mong lọt vào mắt xanh của người tên Hà Khôi.
Khách 1 nói "Nghe nói lúc nhỏ cậu thiếu gia này từng bị mất tích nên gia đình họ mới che giấu lâu như vậy."
Khách 2 nói "Tôi lại nghe được do ngoại hình có vấn đề."
Khách 3 liền phán bác "Không phải cậu ấy bị bệnh kì lạ gì à."
Khách 1 nói tiếp "Ban đầu tôi còn không biết nhà họ có con trai nữa cơ."
Nhiều lời bàn tán xôn xao, tin đồn không biết từ nơi nào lan đến, nhưng đã là lời đồn thổi thì là có người dẫn dắt, cố ý muốn cậu thiếu gia này lộ diện. Chuyện đến tận ngày hôm nay Hà Khôi mới biết, tầm quan trọng của mình.
Biết đến lúc trước vì sao gia đình luôn muốn giấu mãi thân phận một người, họ đơn giản chỉ mong cuộc sống con trai họ như bao người bình thường khác.
Lúc đầu Saint chỉ là bảo một buổi tiệc ra mắt bình thường. Đông Hằng khi vừa bước vào nhìn khắp nơi xung quanh xa hoa lộng lẫy, anh biết mọi thứ không chỉ đơn giản như vậy. Đây là lần đầu tiên anh tham gia một buổi tiệc sang trọng như vậy, cảm giác có chút không thoải mái, chỉ biết đi tìm Saint, đi xung quanh được một lát, điện thoại bỗng reo lên.
Đông Hằng nói "Tôi nghe."
Saint nghe phía Đông Hằng khá ồn liền nói "Anh đến rồi à, em ra đón anh."
Cảm giác được an ủi phần nào, giọng Đông Hằng có chút vui vẻ "Anh vừa vào trong rồi."
"Em xuống ngay", nói xong Saint liền ngắt máy.
Saint vừa tắt điện thoại liền nhanh chân chạy xuống tầng dự tiệc chính. Người đi qua kẻ chạy lại, mọi người xung quanh lúc này cũng chẳng ai để ý đến tiểu tiết. Cậu cứ thế đi đến chỗ Đông Hằng "Lần đầu thấy anh mặc thế này nha."
Đông Hằng nói "Có đẹp không?"
Saint trêu "Cũng có... một chút."
Đông Hằng gương mặt không hài lòng "Chỉ một chút?"
Saint nhìn gương mặt Đông Hằng thấy anh hơi nhíu mày lại, đúng kiểu mà mình mong đợi liền không nhịn được cười "Haha."
"..." Đông Hằng không biết nói gì, tỏ vẻ bất lực.
Saint nói "Anh có hồi hộp không."
Đông Hằng nói "Một chút nhưng anh cứ tưởng bữa tiệc nhỏ thôi."
Saint nói "Thật ra đây là..."
Đông Hằng nói "Sao phải làm bữa tiệc lớn như thế này, em chui ra từ thế lực ngầm à."
Saint ngẩng mặt nhìn anh "Không phải."
Đông Hằng suy nghĩ chút rồi nói tiếp "Vậy là kiểu, hưm, kết hợp luôn kén rể."
Saint kéo tay áo Đông Hằng nép qua một bên, nói nhỏ "Anh nói năng lung tung gì vậy."
Đông Hằng cũng thì thào theo "Anh chỉ đang thấy kì lạ thôi."
Saint bày ra vẻ mặt nghiêm túc "Thật ra em là cậu chủ nhà họ Hà."
Đông Hằng nói "À, vậy à."
Saint lạp lại lời của anh "À, vậy à, anh không thấy ngạc nhiên hả."
Đông Hằng nhìn Saint, không hiểu bản thân cần phải ngạc nhiên vì điều gì "Anh cần biết điều gì à? Em họ Hà tất nhiên là cậu chủ nhà họ Hà rồi. Đúng là ở nước mình họ Hà khá hiếm nhưng cũng đâu phải không có."
Saint dần mất kiên nhẫn muốn gây bất ngờ cho Đông Hằng, cậu kéo áo Đông Hằng tỏ ý muốn nói khẽ. Saint đưa mặt lại gần tai anh, nói nhỏ "Ba em là chủ tịch của DV."
Đông Hằng gật đầu "À, là vậy sao, nghe có chút quen."
Saint ngạc nhiên "Anh không biết ba em luôn à, mặc kệ, không nói nữa. Anh cũng đâu có thời gian xem TV", Saint thấy mất vui, cộng thêm có chút bực mình, cứ thế đứng cạnh Đông Hằng đợi khai tiệc.
Kế hoạch gây bất ngờ thế là bỏ. Saint cứ nghĩ do ba mình chưa đủ nổi tiếng, đến người ngay bên cạnh đây còn chẳng biết ông là ai.
Đông Hằng đứng suy nghĩ một lúc, tại sao em ấy phải nói nhỏ với mình chuyện đó nhỉ. Nhà em ấy giàu như thế, tên công ty lạu nghe có vẻ quen quen ấy nhỉ, chả nhẽ là xã hội đen à... DV nghe cứ như là... Thôi đừng nghĩ linh tinh nữa, chắc mình điên rồi.
Không lâu sau buổi tiệc liền bắt đầu, ba của Saint là ông Hà Cảnh không chỉ xem đây là buổi ra mắt đứa con trai duy nhất. Ông muốn đứa con này giao lưu nhiều hơn, mở rộng mối quan hệ, là người xứng đáng thừa kế vị trí đầy trọng trách này.
Ông Hà nói "Rất cảm ơn mọi người nể mặt tôi đến tham dự buổi lễ này, từ nãy đến giờ không biết mọi người nhận ra con trai tôi chưa nhỉ? Không biết con tôi có lọt được vào mắt xanh của quý tôn quý tử nhà nào chưa."
Nghe chủ tịch Hà nói xong, mọi liền xôn xao bàn tán "Cái gì Hà Khôi xuất hiện rồi sao, là ai vậy?"
Khách 4 nói "Không biết nãy giờ có đắt tội với anh ấy không?"
Khách 5 nói "Xuất hiện rồi sao, tôi cứ tưởng cậu ta chưa xuống sảnh nữa."
Trong khi mọi người bàn tán, Saint nhìn xung quanh một vòng cuối cùng nhìn lên tìm ba. Hà Cảnh thấy con trai cuối cùng cũng để ý tới mình vội ngoắt tay bảo cậu đi lên.
Trong người có chút lo lắng bất an, Saint nhìn qua Đông Hằng như muốn tìm động lực. Không ngờ rằng từ nãy đến giờ Đông Hằng cứ nhìn chằm chằm vào mình "Phải làm sao đây."
Thấy người Saint có chút run, Đông Hằng đặt tay lên xoa đầu cậu "Không phải bình thường cứng rắn lắm sao? Đừng sợ, anh luôn đứng ở đây."
Nhận được chút an ủi Saint quay người đi thẳng lên phía Hà Cảnh đang đứng. Chỗ hai người họ đứng so với Hà Cảnh không quá xa, nãy giờ ông cũng đã chứng kiến cảnh con trai mình được cưng chiều thế nào, cảm giác có chút an lòng.
Saint nói "Ba."
Saint đứng đó nhìn xuống, nhiều người nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ, đôi lúc pha chút ganh tị, lúc lại cản thấy có sự căm hờn. Đứng ở trên đây muốn tìm bóng dáng một người là không dễ.
Sau khi giới thiệu xong với mọi người, Saint cùng ba đi lại phía Đông Hằng "Con là Đông Hằng sao?"
Đông Hằng nói "Chào bác trai."
Lúc này Saint lại gần ôm cánh tay Đông Hằng nhưng lại bị anh kéo xuống từ chối, nghĩ Saint sẽ hiểu lầm liền nói nhỏ "Anh đang căng thẳng lắm, đừng quấy."
Saint nghe xong có chút buồn cười nhưng cố nhịn, cứ như là đi ra mắt nhà trai vậy... Ơ chả nhẽ anh ấy nghĩ như vậy à? Saint nhìn lên thấy vẻ mặt Đông Hằng đúng thật là nghĩ như vậy.
Hà Cảnh thấy hai đứa cứ thì thầm to nhỏ bèn nói "Là chuyện gì quan trọng lắm ba không được biết à."
Saint vội giải thích "Không phải, mà ba à, không phải là ba mẹ muốn con quen với Đông Hằng sao, giờ lại muốn con làm quen với người khác."
Hà Cảnh không hiểu ý nghĩ của con mình "Chỉ là muốn con kết giao nhiều chút, không có ý muốn con yêu đương với người khác. Đứa con rễ như Đông Hằng, cầu còn không được."
Nghe câu này Saint và Đông Hằng có chút ngại "Ba nói gì vậy."
Saint nhỏ giọng nói với ông Hà "Ba nói thế anh ấy lên mặt cho xem."
Hà Cảnh cười nói "Thôi ba không làm phiền hai đứa nữa, ba qua bên ông Minh đây."
Mr. Tùng như những bữa tiệc khác vẫn cứ thích ngồi ngay bàn pha chế, cảm giác uống được bao nhiêu sẽ lời bấy nhiêu. Mỗi lần đều là thư kí Hân cố gắng khuyên nhủ mới dừng lại. Hôm nay, thư kí Hân không biết bận chuyện gì nên đã đến trễ. Lúc tìm đến chỗ Mr. Tùng, anh đã say đến nỗi không nói rõ từ nào.
Saint thấy thư kí Hân đang cố dìu Mr. Tùng mãi không được cũng nhanh chân đến giúp đỡ "Làm phiền chị đưa chú ấy về giúp em."
Thư kí Hân ngữ điệu bây giờ đã khác lúc trước, khá khách sáo, cảm giác không còn gần gũi như trước nữa. Thiết nghĩ đột nhiên gặp phải chuyện này, ai cũng như vậy "Xin lỗi, hôm nay tôi có việc bận nên đến trễ, chúc mừng cậu."
Saint nói "Chị có cần em gọi xe đưa về không?"
Thư kí Hân tỏ vẻ không muốn làm phiền "Cảm ơn cậu, tôi có thể lái xe, tôi xin phép đưa giám đốc về trước."
Thư kí Hân nhìn qua Đông Hằng "Tớ về trước đây."
Saint nói "Vậy chị... hai người cẩn thận."
Đông Hằng nghe cuộc trò chuyện cũng hiểu được chút ít, nhìn gương mặt Saint hơi nhíu mày lại liền hỏi "Sao vậy?"
Saint như nhận ra được điều gì "Thư kí Hân cũng nói chuyện khách sáo hơn rồi. Ngày mai đi làm em phải đối diện với mọi người làm sao đây", đưa hai tay lên ôm đầu.
Đông Hằng nhìn Saint bỗng chốc muốn bật cười, mãi cứ nhìn những biểu hiện kì lạ này của cậu cuộc sống hằng ngày mới có cảm giác mới mẻ.
Thấy cậu cứ đứng đấy ôm đầu,Đông Hằng liền vội kéo hai tay cậu xuống "Em cứ đi làm như bình thường là được, rồi mọi việc sẽ qua, mọi người sẽ mau chóng quen thôi."
Buổi tiệc kết thúc, mọi người dần ra về, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
Thư kí Hân đưa Mr. Tùng về nhà, vừa đặt giám đốc xuống giường định rời đi thì cổ tay bị một lực nhẹ nắm lấy, khiến cô dừng bước.
Thư kí Hân nói "Giám đốc, tôi xin phép về."
Mr. Tùng nói "Ở lại đây đi."
Thư kí Hân có chút lo sợ trong lòng "Giám đốc say rồi, tôi là thư kí Hân không phải bạn gái anh."
Mr. Tùng ngồi dậy, buông cánh tay đang nắm ra "Tôi biết, chỉ uống một chút rượu thôi, không đến mức đó đâu. Trời tối rồi cô cứ qua phòng khách ngủ, hôm nay mệt rồi ngày mai nghỉ nửa buổi đi."
Thư kí Hân biết mình nghĩ nhiều, quay mặt qua nhìn nơi khác "Tôi biết rồi thưa giám đốc."
Thư kí Hân có lúc cảm thấy Mr. Tùng thật sự thích mình, có lúc lại cảm thấy cảm giác đó đúng là dư thừa.
Mỗi người đều có những quy tắc cứng nhắc của riêng mình, có ngoại lệ không? Nghĩ lại thì ở công ty ngoại trừ Saint ra thư kí Hân chính là ngoại lệ. Mr. Tùng chưa từng để người nào khác ngoài mình qua đêm ở ngôi nhà này.