Trong lúc ngồi đợi xe buýt, Đông Hằng thấy Saint đang mãi chăm chú vào điện thoại thì nói "Anh đố em một câu hỏi IQ."
Saint vừa nghe thôi đã sợ "Khoan đã, anh không cần nói gì cả."
Đông Hằng nói "Rất đơn giản, em nghĩ sao thì nói vậy."
Saint nhỏ giọng "Em vốn không biết kết quả thì đố làm gì?"
Đông Hằng tựa người ra phía sau, nhìn lên bầu trời buổi sớm hôm nay "Em nghĩ trong tình yêu kiểu người nào sẽ hy sinh nhiều hơn?"
Saint ngẫm "Cái gì mà hi sinh nhiều hơn, mọi điều đã làm vốn là can tâm tình nguyện, những thứ gọi là cho đi nhận lại vốn dĩ công bằng. Nếu không công bằng em nghĩ họ không yêu nhau."
Đông Hằng nhớ lại khoảnh khắc mỗi lần vô tình thấy Quang Hậu ngồi lặng nhìn Anh Khôi "Đúng là tình yêu một phía thật không công bằng nếu đối phương không đáp lại. Nhưng tình đơn phương vốn dĩ là tình yêu mà một phía cho đi không cầu hồi đáp."
Hai người ngồi trên xe buýt ngắm cảnh trong lòng thành phố. Hằng ngày chỉ mãi cặm cụi đi làm, không ngờ thành phố thay đổi nhiều như thế này lúc nào cũng không hay.
Saint ngồi phía sát cửa, ngắm một lát thì mi mắt nặng trĩu, cứ thế mà nhắm lại. Lúc Đông Hằng nhìn qua vừa đúng lúc Saint ngả đầu lên vai anh. Thường ngày cậu sẽ không phải dậy sớm thế này, đặc biệt dạo gần đây luôn ở bệnh viện không cần phải đi làm.
Đông Hằng chỉ nói một câu, hẹn cậu một buổi thì Saint đã cố gắng dậy thật sớm. Cậu biết từng thời gian Đông Hằng dành ra cho mình là đã rất cố gắng có được, cậu cũng không thể phụ lòng anh. Tiếc là không thể chống lại cơ thể, cứ thế mà ngủ một giấc ngắn.
Không biết làm sao xe đột ngột dừng lại Saint cũng vì việc đó mà tỉnh giấc. Hai tay đang dụi dụi mắt thì bị Đông Hằng ngăn lại "Để anh, em không nên dụi mắt như vậy."
Đông Hằng lấy từ túi áo ra một chiếc khăn nhỏ, Saint nhìn liền thấy lạ "Thời này vẫn có người dùng khăn tay à."
Đông Hằng nói "Không còn à, có thể là do thói quen, anh thích thường xuyên rửa tay. Không biết tại sao luôn cảm thấy nó không sạch."
Nhớ lại từng có một lần Đông Hằng dùng khăn tay cấp cứu cho người bị đột quỵ.
Lần này Saint tỉnh dậy tinh thần tốt hơn hẳn, luôn miệng nói cười. Nói mãi không nghe Đông Hằng hồi đáp Saint quay lại thì thấy anh đang ngắm mình. Nhìn anh cười, cậu cũng cười theo.
Dù nụ cười này không phải do câu chuyện Saint kể khiến họ thấy vui vẻ nhưng nó làm hạnh phúc ùa về.
Saint thắc mắc "Sao anh lại cười?"
Đông Hằng nói "Anh không cười, anh là đang cảm thấy thoải mái. Cũng không biết có đúng là thoải mái không, chỉ biết là ở bên cạnh em mới có loại cảm giác này."
Saint nghe được câu này liền nở nụ cười thật tươi, không thể che giấu được hạnh phúc bên trong "Cảm giác khi em nghe câu nói này giống như là chúng ta sẽ mãi mãi không hề xa nhau."
Mặt trời đã lên khá cao, hai người họ cùng nhau đi dạo bờ hồ sẵn tiện tìm chút gì ăn. Điện thoại Saint run lên, là bà Cảnh điện đến "Alo."
Bà Cảnh "Con không ở nhà à, mẹ đã nhấn chuông khá lâu rồi."
Saint nói "Con đang bên ngoài."
Bà Cảnh như thường ngày, lớn tiếng mắng "Mới vừa khỏi bệnh còn định đi đâu chứ."
Saint nói "Con đang ở với bạn, mẹ đừng lo."
Đông Hằng nghe từ bạn này liền nhìn chằm chằm Saint "Hửm" một tiếng.
Saint cố né tránh ánh mắt anh, nói tiếp "Mẹ tìm con có việc gì không?"
Bà Cảnh nói "Cũng không việc gì quan trọng. Con vẫn chưa khỏe hẳn, nếu đang ở cạnh Đông Hằng có lẽ mẹ sẽ yên tâm hơn."
Từ đầu đến giờ Saint luôn mở loa ngoài, Đông Hằng nghe được vội đáp "Bác gái."
Bà Cảnh nói "Là Đông Hằng à, vậy mà Saint bảo ở cùng bạn."
Saint nhìn Đông Hằng, nói rõ từng chữ "Được rồi được rồi, con đang ở cùng bạn trai, có được không?"
Bà Cảnh nói "Vậy mẹ đợi con về rồi nói, bác không làm phiền hai đứa nữa, ha."
Đông Hằng vừa đáp "Vâng" thì đầu dây bên kia liền cúp máy, vốn không để ý Saint có trả lời hay không. Saint cũng quá quen rồi, không thể nào đi so sánh người 'con ghẻ' như bản thân với cậu 'con trai ruột' như Đông Hằng được.
Mỗi lúc anh nhìn tôi và cười tôi liền nghĩ mỗi bước chân mình đã đi qua không cần phải hối tiếc nữa. Chỉ cần đi về phía trước thì anh sẽ luôn đứng nơi sáng nhất chờ tôi.
Không cần chen lấn, không phải xô đẩy, nếu tôi vì mãi vất vả đi tiếp mà dừng bước thì người bước tiếp sẽ là anh. Đúng như ý nguyện của bản thân, rồi sẽ có người yêu tôi như sinh mệnh.
Anh ấy không phải gu của tôi nhưng khi yêu đương rồi thì điều đó còn quan trọng nữa sao?
Đông Hằng cùng Saint đi hẹn hò, cả ngày hôm nay sẽ không đến bệnh viện. Quang Hậu nhìn vật trên tay lại nhớ người. Cây bút này năm ngoái Anh Khôi tặng cậu vào ngày sinh nhật. Cậu rất trân trọng nó, cứ để đấy mãi không nỡ sử dụng vậy mà bây giờ đã hết mực.
Vốn là cậu cố ý liên tục dùng nó đến khi không còn viết được nữa sẽ vứt đi. Vậy mà đến khi thật sự hết mực thì tay lại nắm chặt, lưỡng lự thật lâu.
Anh Khôi bước vào nhìn thấy cảnh tượng đó cũng không nói gì. Anh lấy tài liệu cần tìm rồi lẳng lặng bước ra. Không khí luôn mãi yên tĩnh như thế, tâm trạng hai người đều không tốt.
Lúc Anh Khôi rời đi thì Quang Hậu liền đứng dậy, tiện tay vứt cây bút vào thùng rác. Vật cũ rồi, giữ lại cũng không thể làm được gì.
Bác sĩ Đông loay hoay tìm Anh Khôi nửa buổi vẫn không thấy. Đi đến khoa cấp cứu chỉ thấy Quang Hậu đơ người đứng đấy. Bác sĩ Đông lại gần hỏi cậu cũng không nhận được câu trả lời mong muốn.
Nhìn thấy hai người cứ như vậy, ông trong lòng mãi không an tâm "Trực xong ca này con về nhà nghỉ ngơi nhiều vào, rồi một thời gian nữa sẽ ổn thôi."
Quang Hậu chỉ nhỏ giọng "Vâng" một tiếng. Một thời gian nữa thật sự mọi chuyện sẽ ổn sao, vẫn là người lớn luôn có kinh nghiệm. Dù gì thứ bây giờ cậu có cũng chỉ là thời gian.
Quang Hậu đi lại tủ đồ cất áo blouse, mới vừa quay lưng bỗng nghe có tiếng động. Cậu đi vòng ra sau tủ đồ thì thấy Anh Khôi ngồi bệt ở trên sàn, một tay anh đặt lên đầu gối, tay kia ôm đầu. Hướng của Quang Hậu đứng đó vốn không biết rõ người đằng trước là ai do khuôn mặt anh đã bị khuất sau cánh tay.
Vẫn là do cảm giác quen thuộc, chỉ cần là Anh Khôi cậu sẽ nhìn ra.
Đôi chân Quang Hậu vô thức tiến lại gần, chẳng mấy chốc đã đứng bên cạnh Anh Khôi. Lúc anh quay mặt lại mắt đã sưng đỏ, Quang Hậu lúc này suýt thì khóc theo rồi nhưng nếu cậu mà khóc nữa thì tình cảnh này chắc chắn sẽ thành ra khó xử.
Quang Hậu ngồi xuống bên cạnh "Cậu làm sao vậy, sao lại ngồi trên sàn, có chuyện gì à?"
Anh Khôi ngồi đấy không nói gì, hoặc cũng có thể không có chuyện gì để nói. Cậu ấy cũng không cần phải trả lời, chỉ cần cậu ấy không lập tức bỏ đi, tôi sẽ không thất vọng.
Quang Hậu lại nói "Ngồi ở đây thật lạnh, cậu vừa cãi nhau với bạn gái à? Không sao đâu, bác sĩ Đông nói cứ một thời gian nữa mọi chuyện sẽ ổn."
Anh Khôi ngả người ra sau dựa vào tường, cảm nhận được cái lạnh tăng thêm gấp bội. Anh lúc này chỉ muốn có người bên cạnh, vốn không cầu thêm gì. Thật may Quang Hậu đã chủ động đến đây.
Quang Hậu lại tiếp tục "Nhắc mới nhớ lúc nãy bác sĩ Đông có đến tìm cậu. Nhìn ông ấy có vẻ không vội nhưng ông ấy đích thân đi tìm thì chắc là việc quan trọng."
Mỗi động tác của Anh Khôi không biết phải hiệu ứng không, Quang Hậu cứ nhìn thấy là hưởng ứng rồi làm theo. Quang Hậu vừa ngả người ra sau, Anh Khôi đã nhanh chóng đưa tay ra khiến cậu tựa lưng vào tay anh. Cuối cùng anh cũng mở lời "Lạnh."
Quang Hậu vừa cảm nhận việc mình đè vào bàn tay anh liền thu mình lại "Cậu cũng nên về sớm đi."
Nhìn thấy Quang Hậu vội vàng đứng dậy, Anh Khôi liền đưa cánh tay ra nắm lấy cổ tay cậu, dùng lực kéo mình đứng dậy cùng. Quang Hậu hiểu được cũng đứng vững cho anh bám vào.
Lúc Anh Khôi đứng được dậy cánh tay vẫn chưa chịu buông, đột ngột ngả người lên ôm Quang Hậu khiến cậu bất giác lùi vài bước.
Đột nhiên như thế này Quang Hậu không kịp thích ứng, nhưng cũng không cố đẩy người đối diện ra "Cậu lại làm sao vậy?"
Anh Khôi nói "Chân tê rồi."
Một lúc lâu sau, chân Quang Hậu bắt đầu mỏi mà vẫn không thấy Anh Khôi di chuyển liền hỏi "Cậu không phải là ngủ rồi chứ?"
Anh Khôi nhắm mắt lại, tiếp tục tận hưởng "Sắp rồi."
Quang Hậu nói "Cậu hết tê chưa, chân tớ mỏi đến nỗi sắp run rồi."
Anh Khôi nói "Nếu bây giờ tụi mình đi ra ngoài mà người khác thấy chân cậu run, có phải họ sẽ nghi ngờ tớ không?"
Quang Hậu không ngờ rằng trong tình cảnh này mà anh vẫn có thể đùa giỡn, thốt ra những lời không có liêm sỉ. Cậu vội đẩy Anh Khôi ra khỏi người mình "Cậu lại thế rồi."
Anh Khôi nở nụ cười thường ngày, dù vốn đã lâu không ai nhìn thấy. Nụ cười tươi đó che dấu con tim vỡ nát bên trong.
Quang Hậu vẫn không yên tâm hỏi anh lại một lần nữa "Cậu thực sự ổn chứ?"
Anh Khôi nói "Chỉ là chia tay thôi mà, vẫn còn có thể chịu đựng được. Cũng may cô ấy đã cho tớ dấu hiệu nhận biết rằng cô ấy không thật lòng với tớ, bằng không tớ lại cam tâm tình nguyện trở thành một thằng ngu ngốc."
Quang Hậu nói "Vậy về thôi."
Anh Khôi nói "Cậu thật tuyệt tình, tớ thất tình rồi, cậu phải đãi tớ một chầu."
Quang Hậu tức giận "Tớ cũng..."
Anh Khôi "Hửm" một tiếng, vốn biết cậu định nói gì liền bày tỏ thái độ chọc ghẹo.
Quang Hậu bất mãn "Được rồi nhưng để hôm khác, hôm nay tớ không tiện."
Anh Khôi nhắc nhở "Không được kể với Đông Hằng."
Quang Hậu thắc mắc "Tại sao, đông người thêm vui chứ?"
Anh Khôi nói "Đông Hằng rất trọng sức khỏe cậu cũng biết mà, vả lại cậu ấy đang thật hạnh phúc, không nên làm phiền."
Quang Hậu thấy Anh Khôi nói đúng thật "Bữa tiệc độc thân?"
Anh Khôi cười tự nhiên "Haha, đúng vậy, bữa tiệc độc thân."
Anh Khôi chẳng cần làm gì cả, chỉ cần anh ấy đứng trước mặt thì tôi đã hạnh phúc đến phát điên.
[Nguyện cầu người bạn đang thích cũng đang thực sự thích bạn.]