Thẩm Quân Nghị chạy nhanh tới. Nhưng người trước mắt không phải mối tình đầu của anh.
Đào Nhã Linh, em gái của Đào Nhã Tịnh nhìn anh cười ngọt ngào.
- Anh rể!
- Đào Nhã Tịnh đâu?
Đào Nhã Linh vẫn cười!
- Chị ấy không muốn gặp anh nữa.
Lúc này, Thẩm Quân Nghị như phát điên chạy tới túm lấy cổ áo Nhã Linh.
- Cô ấy ở đâu, tại sao lại không muốn gặp tôi?
- Anh tìm chị ấy cũng vô dụng thôi, chị ấy không về bên anh nữa đâu.
Nói rồi, cô ta dựa vào lòng anh.
- Anh hãy quên chị ấy đi.
- Chết tiệt! Cô cút ra.
Thẩm Quân Nghị chửi thề một tiếng, một tay đẩy Đào Nhã Linh ra khiến cô ta ngã xuống.
- Anh đừng nhớ nhung chị ta nữa, anh rể, em yêu anh!
Thẩm Quân Nghị bây giờ rất muốn đánh người, nếu cô ta không phải em của người anh yêu, chắc anh đã xử tử cô ta rồi.
- Kinh tởm! Đừng để tôi nhìn thấy cô nữa!
Anh quay người bước đi, để lại cô ta đang hậm hực.
Còn về phần tôi, khi biết người anh yêu sắp về, tôi không muốn chạm mặt cô ấy, tôi không chịu được cảnh anh và cô ấy ôm ấp nhau.
Tôi soạn đồ vào vali, dọn ra khách sạn ở. Chỉ còn 1 năm nữa, tôi và anh chính thức ly hôn.
Ly thân cũng tốt, chia cắt tình cảm một thời gian, đến lúc ly hôn sẽ không đau lòng nữa.
Tối tại Thẩm gia.
Cạch, anh trở về, căn nhà trống trải.
- Thím Dương, Lam Tuyết Vy đâu?
Thím Dương trố mắt nhìn anh.
- Chẳng phải phu nhân đã thương lượng với cậu rằng cô ấy sẽ chuyển ra ngoài sống một thời gian sao?
Anh lúc này vô cùng tức giận, gọi cho Đường Khiêm.
- Cậu xem Lam Tuyết Vy đang ở nơi nào hả? Cô nàng này chán sống sao, bỏ trốn nhiều như vậy.
Tôi bắt đầu đánh máy đơn xin nghỉ việc, nên cắt đứt từ từ với anh vậy.
(Nối máy với Lệ Manh)
- Manh Manh, tớ muốn nói chuyện cùng cậu.
- Aida, tưởng kết hôn rồi thì quên mất người bạn thân này chứ! Được, hẹn cậu tại địa điểm cũ nhé.
Tại quán cà phê Cutimoon.
- Này Manh Manh, người yêu của anh ấy trở về rồi, tớ phải làm sao đây? Khóe mắt tôi đã nhòe đi.
- Hay cậu bỏ anh ta đi.
- Không được, mình đã yêu anh ấy suốt 10 năm trời, 10 năm tuổi thanh xuân. Làm sao có thể chứ!
Manh Manh nhìn tôi, thở dài.
- Đoạn tình cảm này của cậu nếu cứ tiếp tục, cậu sẽ là người khổ nhất. Nghĩ kĩ lại xem, anh ta có yêu cậu không?
Anh không yêu tôi! Tôi biết điều đó, chỉ muốn ở bên anh thôi cũng khó vậy sao?
Cạch, Thẩm Quân Nghị bước vào.
- Lam Tuyết Vy, cô trốn giỏi lắm.
Tôi giật mình, không phải anh ở bên Đào Nhã Tịnh sao? Bây giờ tìm tôi làm gì.
- Em...
Thẩm Quân Nghị kéo tôi ra khỏi nơi đó, Manh Manh chạy theo ngăn lại.
- Này Thẩm Quân Nghị, anh không thể nhẹ nhàng với phụ nữ sao?
- Chuyện của tôi cần cô quản? Anh cười nhếch.
Thấy thời thế căng thẳng, tôi đẩy Manh Manh ra.
- Không sao đâu, cậu mặc mình đi, mình sẽ nhắn cậu sau.
Nói rồi, tôi bước theo Thẩm Quân Nghị để lại Manh Manh đứng ở đó.
Anh hung hăng đẩy tôi vào trong xe.
- Nói, cô đi đâu?
Tôi nhìn anh cười khổ.
- Không phải anh đang ở cùng Đào Nhã Tịnh sao? Tìm em làm gì?
- Em muốn ly thân, trong vòng 1 năm tới, đúng thời hạn, em sẽ ly hôn.
Thẩm Quân Nghị nhìn tôi khinh bỉ.
- Cô muốn ly thân, không dễ đâu. Tôi còn chưa chơi đủ cơ mà.
Tôi nắm lấy tay anh cầu xin, anh lạnh lùng hất tay tôi ra.
- Cô ra vẻ thanh cao cái gì, những thứ cô gây ra cho Nhã Tịnh, đừng hòng tôi tha thứ.
- Em... em không có.
Anh cho dừng xe.
- Xuống xe, cút khỏi tầm mắt tôi!
Anh bực bội ném thẳng tôi ra ngoài.
Giữa trời phố lạnh lẽo ấy, tôi vừa đi vừa co ro, tất cả chỉ là tôi yêu đơn phương, chỉ là tôi ngu ngốc dại dột đánh mất chính mình.
Muốn có được tình cảm của anh, mãi mãi chỉ là ước mơ.
Bíp Bíp ~~~~
Trong lúc suy nghĩ, chiếc xe hơi kia lao nhanh tới khiến tôi không kịp để ý.
Rầm!
Có người hét toáng lên.
- Đụng người rồi!!!
Tôi nằm trên đất, cả người... đau quá... tôi sắp chết rồi ư?
Mảng không gian phía trước dần tối, tôi chỉ kịp nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của anh.
Nếu như tôi chết đi, anh sẽ nhẹ lòng hơn rồi.
Hôm nay viết dài hơn bù cho hôm qua một chút nhé:333