Cô vùng vẫy, la hét.
- Thẩm Quân Nghị, đồ thần kinh nhà anh, anh dám cướp dâu?
- Ngoài tôi ra, em dám lấy thằng khác thử xem.
Thẩm Quân Nghị ôm chặt cô, gằn giọng.
Chiếc máy bay trực thăng từ trên cao dần dần hạ xuống, Thẩm Quân Nghị toan định ôm lấy cô leo lên.
Một thân hình nhỏ bé chạy lại hét lớn.
- Này ông chú kia, buông mẹ tôi ra!
Thẩm Quân Nghị dừng động tác, cả người khựng lại.
Thằng nhóc này, rất giống anh lúc còn bé.
Lãnh Tuyết Vy tái cả mặt, vốn dĩ cô định giấu Lãnh Diệc Thần đi, tự tay nuôi lớn thằng bé, cả đời này cũng không muốn Thẩm Quân Nghị biết sự hiện diện của bé con.
Trớ trêu bây giờ thằng bé chạy lại kêu cô là mẹ, lại còn giống Thẩm Quân Nghị, thế này thì đỡ làm sao nổi chứ?
Lãnh Diệc Thần! Con hại mẹ rồi!
Thẩm Quân Nghị đơ người một lúc, phía sau lưng có âm thanh truyền đến.
- Thẩm tổng, anh mau buông con gái tôi ra.
Lãnh Hắc Vũ vẻ mặt giận dữ nhìn sang Thẩm Quân Nghị, phía sau là lính ồ ạt chạy đến.
Thấy tình thế cấp bách, Thẩm Quân Nghị xách Lãnh Diệc Thần lên, để lên người Lãnh Tuyết Vy ôm. Tay còn lại nắm dây thang để leo lên trực thăng.
Lính của Lãnh Hắc Vũ gần đuổi kịp, chiếc trực thăng bay lên cao trong không trung.
Lãnh Hắc Vũ nhìn lên bầu trời, tức giận chửi thề một tiếng.
- Mẹ kiếp!
Về biệt thự tại cánh đồng.
Lãnh Tuyết Vy ngồi thẫn thờ trên giường, Thẩm Quân Nghị ngồi lại gần cô.
Cả hai không một ai lên tiếng.
Một lúc sau, Thẩm Quân Nghị lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng của hai người.
- Em, ổn không?
- Nhờ ơn của anh mà tôi đang rất không ổn đấy! Vì sao lại phá hôn lễ của tôi?
- Không cho phép em cưới người khác!
Thẩm Quân Nghị bắt đầu vỡ giấm, anh xoay người ôm chặt Lãnh Tuyết Vy vào lòng.
- Không được? Anh có quyền gì mà ngăn cản tôi? Hay là Thẩm đại thiếu gia quyền thế đây lại yêu tôi rồi?
- Đúng, anh yêu em rồi, rất nhiều là đằng khác.
Thẩm Quân Nghị nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô trong lòng hơi run run, song cô đẩy anh ra chất vấn.
- Yêu tôi? Thế tôi hạnh phúc anh cũng không cho phép? Tôi lấy người khác thì liên quan gì đến việc anh yêu tôi?
- Vợ à!
- Ai là vợ anh? Chúng ta ly hôn lâu rồi!
Lúc này, Thẩm Quân Nghị nở nụ cười tà mị.
- Ly hôn? Vợ à em thật đáng yêu, chúng ta ly hôn lúc nào?
- Chẳng phải tôi đã đưa anh rồi sao? Vả lại giữa chúng ta còn có... Ưm!
Lời nói chưa kịp dứt, Thẩm Quân Nghị bá đạo hôn lên chiếc miệng nhỏ nhắn của cô.
Anh hôn đến khi cô thở khó khăn, cả hai tách nhau ra thở hồng hộc.
- Ly hôn? Chúng ta chưa từng, bản hợp đồng đó, anh xé rồi!
Lãnh Tuyết Vy sững người ra, chẳng phải anh luôn muốn ly hôn sao? Anh xé nó làm gì?
Cô ngẩn người ra, Thẩm Quân Nghị nói tiếp.
- Thế vợ à, chúng ta vẫn còn là vợ chồng, em cưới người khác là phạm tội trùng hôn đó biết không hả?
- Anh sao lại không ký nó?
- Vì anh nhận ra mình rất yêu em.
- Nói dóc!
Thẩm Quân Nghị đè cô xuống người mình.
Cô hoảng loạn vùng vẫy.
- Buông ra, tên biến thái khốn nạn này!
- Em nói anh nói dóc mà, thế anh chứng minh cho em thấy anh yêu em thế nào!
Thẩm Quân Nghị cười gian xảo, anh áp môi mình lên môi cô, nhẹ nhàng mút nó.
Anh choàng tay ôm chầm lấy Lãnh Tuyết Vy, ấn gáy cô để cả hai hôn sâu.
Lãnh Tuyết Vy đầu óc bắt đầu mê muội, đáng ra cô không nên dấn thân vào người đàn ông này.
- Con đang làm phiền hai người abcd với nhau đúng không ạ?