Thứ bảy là hội giao lưu, tối là tiệc rượu, cũng không quá nghiêm túc, các tên tuổi lớn trong ngành uống chút rượu, xã giao dăm ba câu.
Tô Tử Khanh mặc một chiếc váy màu đen, cổ đứng, lộ bả vai, ở giữa là hàng cúc ngay ngắn. Từ phần cổ đến phần đáy, khuy áo có hơi phiền, nhưng làm nổi bật vòng eo của cô lên.
.
Cô đi đôi giày cao gót nhọn, gót chân kiễng lên, làm cho đường cong bắp chân kéo đứng thẳng đẹp mắt.
Cô không đi giày cao gót thường xuyên lắm, cứ cảm thấy không tiện. Nhưng vào những trường hợp này, đẹp quan trọng hơn thông dụng nhiều.
Cô búi tóc lên, chỉ để lại mấy sợi hơi gợn sóng rủ xuống bên tai. Lộ ra phần gáy xinh đẹp. Ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn lấy nước hoa ra, xịt một chút.
Là hương quả sung.
Trong bầu không khí lập tức có hương vị cỏ xanh tươi mát quẩn quanh, kèm theo thoang thoảng mùi sữa dừa, khá hợp với hội nghị thượng đỉnh lần này.
Cô chỉnh trang cho mình xong, lúc đi ra ngoài đã thấy Thẩm Tây Thời đứng ở cửa đợi minh.
Anh đang cúi đầu chỉnh lại tay áo, mặc bộ vest kiểu Tuxedo của Pháp, thắt chiếc nơ thủ công màu đen, chính trực lại nhã nhặn.
Tóc chải ra sau, lộ ra vầng trán rộng. Ánh đèn chiếu lên gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, trên sống mũi cao, lộ ra bóng mờ đẹp mắt.
Tô Tử Khanh ngơ ngác một chút, tự phỉ nhổ bản thân lại bị sắc đẹp của anh mê hoặc. Cô hắng giọng một chút, hô một tiếng Tổng giám đốc Thẩm.
Thẩm Tây Thời nghiêng đầu, nhìn Tô Tử Khanh ăn mặc tỉ mỉ của đêm nay khác một trời một vực với Tô Tử Khanh ngày thường.
“Rất đẹp.” Nói xong thì cong khuỷu tay, cười nhìn cô.
Tô Tử Khanh ngẩng đầu nhìn anh một cái, vịn cánh tay anh, xoa nhẹ vành tai đỏ.
“Cảm ơn.”
Không thể phủ nhận, Tô Tử Khanh rất xứng với chức danh thư ký. Cô gần như thuộc như lòng bàn tay những khách quý có mặt, thỉnh thoảng có Thẩm Tây Thời cho thêm thông tin bổ sung và nhắc nhở.
Dù mang giày cao gót nhưng Thẩm Tây Thời vẫn cao hơn cô khá nhiều. Cô nhẹ nhàng nhón mũi chân, ghé vào tai anh nói nhỏ.
Thẩm Tây Thời lịch thiệp hơi cúi mình xuống, cảm nhận được hô hấp nóng ẩm của cô phả vào cổ, gần như ngửi được hỗn hợp sữa dừa và vị cỏ xanh. Một chút quyến rũ, một chút tươi mát, dường như cách ăn mặc hôm nay của cô làm cho anh có một chút giật mình.
Uống rượu quá lâu, người nên bàn bạc cũng gần như xong hết. Thấy Tô Tử Khanh thỉnh thoảng ngó quanh chỗ đồ ngọt, Thẩm Tây Thời âm thầm cười. Hôm nay cô hoạt bát hơn nhiều so với ngày thường.
Anh thả cho Tô Tử Khanh đi thư giãn một chút. Sau khi nghe xong, đôi mắt cô sáng như sao: “Thật ạ?”
“Đi đi.”
“Vâng.” Cứ cảm thấy hôm nay tổng giám đốc Thẩm đặc biệt dịu dàng.
Bước chân vui sướng đi tới quầy đồ ngọt, Tô Tử Khanh đang do dự ăn bánh gato trước hay là nếm Tiramisu trước lại bị người khác làm cho mất hứng.
“Đây chẳng phải là Tô Tô sao?” Tống Oanh Nhân bưng ly rượu bước tới, cả người ánh vàng chói lọi.
Tô Tử Khanh âm thầm lườm một cái, liếc mắt nhìn người phụ nữ trước mặt. Cô ta treo đèn chùm lên người à?
“Ồ, sao vậy?” Cô lại vui vẻ ăn bánh gato, không có gì tức giận.
“Bạn học cũ gặp nhau, không uống một ly hả?” Bóng đèn di động nhìn về phía bàn rượu đỏ, chép miệng.
Uống thì uống. Tô Tử Khanh quơ lấy rượu trên bàn, mí mắt cũng không nhấc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
“Mấy năm rồi, tửu lượng cũng tăng đó. Lúc đến uống rượu mừng của tôi với Thiếu Phong cũng phải sảng khoái như này nhé.”
Tống Oanh Nhân nói xong, đưa ly rượu đến trước mặt cô, cười nhìn cô.
Khiêu khích tôi à?
Hừ.
Tô Tử Khanh ghét nhất là người ta khiêu khích mình. Cái lòng háo thắng đáng chết này!
Thế là cầm một ly, cụng với cô ta, ngửa đầu uống cạn, sau đó nhướng mày đáp lễ cô ta.
Lúc Tiền Thiếu Phong tới, hai người đã uống ba, bốn ly. Thấy ly thứ năm lại sắp trôi vào bụng, anh ta vội vàng ngăn lại.
Bước chân của Tống Oanh Nhân đã có hơi lảo đảo, thuận thế nhào vào ngực anh ta, ngoài miệng còn cậy mạnh: “Uống nữa không?”
Tô Tử Khanh bấm vào lòng bàn tay, đặt ly không xuống, khoanh tay trước ngực, hất cằm nhìn cô ta, ánh mắt khinh thường: “Cô thua rồi, về mà nghỉ ngơi đi.”
“Cô nói ai thua?” Tống Oanh Nhân lập tức nhảy dựng lên cầm ly rượu, lại bị Tiền Thiếu Phong ôm: “Được rồi, đừng uống nữa.”
Tô Tử Khanh không nhìn được dáng vẻ hai người õng ẹo với nhau, phất tay: “Nhanh nhanh đưa đi đi.”
“Tô Tô, em…”
“Cút, ngay lập tức.” Tô Tử Khanh ngắt lời, nhìn chằm chằm anh ta.
Đáy mắt Tiền Thiếu Phong hiện lên vẻ đau xót, muốn kéo tay cô.
“Khanh Khanh.” Một bàn ta vòng qua eo cô. Tay kia của Thẩm Tây Thời bưng đĩa nhỏ tới trước mặt cô: “Không phải em muốn ăn bánh ngọt vị phô mai à?”
Đầu Tô Tử Khanh có hơi choáng, bị câu “Khanh Khanh” kia làm cho đáy lòng mềm nhũn.
“Muốn anh đút cho ăn hả?” Thẩm Tây Thời kề đến bên tai cô, nhỏ giọng nói. Cũng chắc chắn khiến cho hai người khác đều nghe được rõ ràng.
Mặt Tô Tử Khanh lập tức đỏ lên, môi đỏ hơi hé, nói không ra câu.
Thẩm Tây Thời cúi đầu nhìn gò má cô, trốn dưới mấy sợi tóc nghịch ngợm. Đôi mắt rủ xuống, lông mi khẽ run, đỏ mặt, cắn môi. Đúng là dáng vẻ cô gái nhỏ hiếm thấy.
Chờ đến khi Tô Tử Khanh phản ứng kịp, Tiền Thiếu Phong đã đỡ Tống Oanh Nhân biến mất khỏi chỗ rẽ.
Anh lại giúp cô thêm một lần.
Tô Tử Khanh sờ lên gương mặt nóng bừng của mình. Vừa rồi uống quá nhiều, bị váng đầu rồi.
Thư ký của anh không ổn.
Thẩm Tây Thời nhìn cô, vẫn là dáng vẻ đoan trang, bước chân vẫn ổn, nhưng cô cứ cười không ngừng là sao?
“Tổng giám đốc Thẩm, hiếm khi thấy anh có mặt, còn dẫn theo bạn gái, không giới thiệu chút à?”
Người nói chuyện là Trương Lôi, đồng sáng lập tư sản Hoằng Sơn.
“Tổng giám đốc Trương.” Thẩm Tây Thời bắt tay với anh ta, gật đầu: “Tô Tử Khanh, thư ký của tôi.”
Cô không nói lời nào, chỉ híp mắt cười, hai gò má ửng hồng. Nhìn kỹ, ánh mắt lại không có tia cự.
Thẩm Tây Thời cuối cùng cũng chắc chắn được chuyện cô say rồi.
Bất đắc dĩ cười một cái, lại chào hỏi Trương Lôi: “Tổng giám đốc Trương, xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Dứt lời anh đưa Tô Tử Khanh đi tới khu nghỉ ngơi.
Anh đặt cô ngồi trên ghế sô pha, tay chống vào thành ghế, giam người giữa hai cánh tay: “Ở đây chờ tôi.”
Bên kia có mấy vị lớn, anh phải qua chào hỏi.
Dặn dò xong, chuẩn bị đứng dậy, tay áo lại bị kéo.
Ánh mắt Tô Tử Khanh mông lung, nắm chặt tay áo anh, lắc: “Vậy anh nhớ phải tới đón em nha.” Cô nhỏ giọng bồi thêm một câu: “Anh đẹp trai.”
Thẩm Tây Thời bị cô chọc cười, sao cô uống say lại thành thế này chứ?
“Được.” Như để phối hợp với cô, anh cũng nhỏ giọng đáp.
“Có thể buông ra chưa?” Anh quơ tay áo bị cô tóm.
Tô Tử Khanh ngoan ngoãn buông tay, cười với anh: “Được.”
Thẩm Tây Thời đứng dây, sửa sang lại vạt áo trước, quay người đi tới chỗ đám người đang tụ tập.
Anh không thích hư tình giả ý(*), nhưng vẫn không thể thiếu một vài quan hệ xã giao cần thiết. Trong bữa tiệc linh đình, cũng uống chút rượu.
(*)Hư tình giả ý: Giả dối, không có ý tốt
Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng trong lòng thì không phải vậy.
Câu thành ngữ có ý nghĩa tương đương: Khẩu phật tâm xà
Người cần gặp gần như đã đủ, anh chào hỏi rồi rút lui.
Bước mấy bước trở lại khu nghỉ ngơi, lại trông thấy Tô Tử Khanh và Tiền Thiếu Phong đang lôi lôi kéo kéo.
Tay Tiền Thiếu Phong vòng quanh eo của cô, muốn đưa cô ra bên ngoài. Tác dụng của rượu phát tác, Tô Tử Khanh đi giày cao gót, bước chân không vững, lung la lung lay, chu miệng giãy dụa.
Nhìn bàn tay kia đặt trên lưng của Tô Tử Khanh, Thẩm Tây Thời nhíu mày, bước tới, kéo Tô Tử Khanh về lại bên mình.
Tiền Thiếu Phong chỉ cảm thấy người trong tay đã được Thẩm Tây Thời ôm vào lòng, vừa định lên tiếng, Thẩm Tây Thời đã cướp lời trước: “Tổng giám đốc Tiền không đi chăm sóc cho bạn gái mình mà ở đây nhìn chằm chằm người của tôi, chuyện này là sao nhỉ?”
Ngày giao lưu hôm nay, anh cũng có nghe qua, vị ngày là cậu chủ của Đầu Tư Bách Khả.
Tiền Thiếu Phong nắm chặt tay thành quyền, ánh mắt đầy quyết tâm: “Anh đừng tưởng tôi không biết, Tô Tô vốn không phải là bạn gái của anh. Cô ấy chỉ là thư ký của anh, hai người…”
“Anh ơi…” Tô Tử Khanh đã say, nũng nịu hô một câu, hai tay ôm lấy cổ Thẩm Tây Thời, mặt cọ vào ngực anh, dáng vẻ ngoan ngoãn: “Anh tới đón em à.”
Tiền Thiếu Phong đứng tại chỗ giật mình.
Thẩm Tây Thời cúi đầu nhìn cô, cười xoa mặt cô: “Ngoan.” Sau đó ngước mắt, thản nhiên nhìn Tiền Thiếu Phong một cái: “Tổng giám đốc Tiền tự nhiên nhé.”
Dứt lời liền kéo Tô Tử Khanh đi ra cửa.
Tiền Thiếu Phong vươn tay ngăn lại, ánh mắt lạnh lùng: “Tổng giám đốc Thẩm, dự án Kim Lẫm kia, tôi sẽ không nhường.”
Anh ta nhìn người trong lòng Thẩm Tây Thời, như có dự tính riêng, một câu nói hai ý nghĩa: “Hươu chết vào tay ai còn chưa rõ đâu.”
Năm đó anh ta nhất thời bị quỷ ám mới làm mất người yêu. Bây giờ hối tiếc nhưng lại vì quá nhiều chuyện liên quan tới gia tộc nên vẫn phải dây dưa lằng nhằng với Tống Oanh Nhân, nhưng anh ta vẫn không cam tâm.
Thẩm Tây Thời cười khẽ một tiếng: “Muốn làm người đứng đầu công ty cũng cần có yêu cầu nhất định về tư chất.” Một tay anh ôm eo thon của Tô Tử Khanh, một tay khác sửa lại cổ áo, liếc anh ta một cái, nói trúng tim đen:
“Giám đốc Tiền hình như vẫn còn chưa đủ tư cách.”
------oOo------
Tô Tử Khanh mặc một chiếc váy màu đen, cổ đứng, lộ bả vai, ở giữa là hàng cúc ngay ngắn. Từ phần cổ đến phần đáy, khuy áo có hơi phiền, nhưng làm nổi bật vòng eo của cô lên.
.
Cô đi đôi giày cao gót nhọn, gót chân kiễng lên, làm cho đường cong bắp chân kéo đứng thẳng đẹp mắt.
Cô không đi giày cao gót thường xuyên lắm, cứ cảm thấy không tiện. Nhưng vào những trường hợp này, đẹp quan trọng hơn thông dụng nhiều.
Cô búi tóc lên, chỉ để lại mấy sợi hơi gợn sóng rủ xuống bên tai. Lộ ra phần gáy xinh đẹp. Ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn lấy nước hoa ra, xịt một chút.
Là hương quả sung.
Trong bầu không khí lập tức có hương vị cỏ xanh tươi mát quẩn quanh, kèm theo thoang thoảng mùi sữa dừa, khá hợp với hội nghị thượng đỉnh lần này.
Cô chỉnh trang cho mình xong, lúc đi ra ngoài đã thấy Thẩm Tây Thời đứng ở cửa đợi minh.
Anh đang cúi đầu chỉnh lại tay áo, mặc bộ vest kiểu Tuxedo của Pháp, thắt chiếc nơ thủ công màu đen, chính trực lại nhã nhặn.
Tóc chải ra sau, lộ ra vầng trán rộng. Ánh đèn chiếu lên gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, trên sống mũi cao, lộ ra bóng mờ đẹp mắt.
Tô Tử Khanh ngơ ngác một chút, tự phỉ nhổ bản thân lại bị sắc đẹp của anh mê hoặc. Cô hắng giọng một chút, hô một tiếng Tổng giám đốc Thẩm.
Thẩm Tây Thời nghiêng đầu, nhìn Tô Tử Khanh ăn mặc tỉ mỉ của đêm nay khác một trời một vực với Tô Tử Khanh ngày thường.
“Rất đẹp.” Nói xong thì cong khuỷu tay, cười nhìn cô.
Tô Tử Khanh ngẩng đầu nhìn anh một cái, vịn cánh tay anh, xoa nhẹ vành tai đỏ.
“Cảm ơn.”
Không thể phủ nhận, Tô Tử Khanh rất xứng với chức danh thư ký. Cô gần như thuộc như lòng bàn tay những khách quý có mặt, thỉnh thoảng có Thẩm Tây Thời cho thêm thông tin bổ sung và nhắc nhở.
Dù mang giày cao gót nhưng Thẩm Tây Thời vẫn cao hơn cô khá nhiều. Cô nhẹ nhàng nhón mũi chân, ghé vào tai anh nói nhỏ.
Thẩm Tây Thời lịch thiệp hơi cúi mình xuống, cảm nhận được hô hấp nóng ẩm của cô phả vào cổ, gần như ngửi được hỗn hợp sữa dừa và vị cỏ xanh. Một chút quyến rũ, một chút tươi mát, dường như cách ăn mặc hôm nay của cô làm cho anh có một chút giật mình.
Uống rượu quá lâu, người nên bàn bạc cũng gần như xong hết. Thấy Tô Tử Khanh thỉnh thoảng ngó quanh chỗ đồ ngọt, Thẩm Tây Thời âm thầm cười. Hôm nay cô hoạt bát hơn nhiều so với ngày thường.
Anh thả cho Tô Tử Khanh đi thư giãn một chút. Sau khi nghe xong, đôi mắt cô sáng như sao: “Thật ạ?”
“Đi đi.”
“Vâng.” Cứ cảm thấy hôm nay tổng giám đốc Thẩm đặc biệt dịu dàng.
Bước chân vui sướng đi tới quầy đồ ngọt, Tô Tử Khanh đang do dự ăn bánh gato trước hay là nếm Tiramisu trước lại bị người khác làm cho mất hứng.
“Đây chẳng phải là Tô Tô sao?” Tống Oanh Nhân bưng ly rượu bước tới, cả người ánh vàng chói lọi.
Tô Tử Khanh âm thầm lườm một cái, liếc mắt nhìn người phụ nữ trước mặt. Cô ta treo đèn chùm lên người à?
“Ồ, sao vậy?” Cô lại vui vẻ ăn bánh gato, không có gì tức giận.
“Bạn học cũ gặp nhau, không uống một ly hả?” Bóng đèn di động nhìn về phía bàn rượu đỏ, chép miệng.
Uống thì uống. Tô Tử Khanh quơ lấy rượu trên bàn, mí mắt cũng không nhấc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
“Mấy năm rồi, tửu lượng cũng tăng đó. Lúc đến uống rượu mừng của tôi với Thiếu Phong cũng phải sảng khoái như này nhé.”
Tống Oanh Nhân nói xong, đưa ly rượu đến trước mặt cô, cười nhìn cô.
Khiêu khích tôi à?
Hừ.
Tô Tử Khanh ghét nhất là người ta khiêu khích mình. Cái lòng háo thắng đáng chết này!
Thế là cầm một ly, cụng với cô ta, ngửa đầu uống cạn, sau đó nhướng mày đáp lễ cô ta.
Lúc Tiền Thiếu Phong tới, hai người đã uống ba, bốn ly. Thấy ly thứ năm lại sắp trôi vào bụng, anh ta vội vàng ngăn lại.
Bước chân của Tống Oanh Nhân đã có hơi lảo đảo, thuận thế nhào vào ngực anh ta, ngoài miệng còn cậy mạnh: “Uống nữa không?”
Tô Tử Khanh bấm vào lòng bàn tay, đặt ly không xuống, khoanh tay trước ngực, hất cằm nhìn cô ta, ánh mắt khinh thường: “Cô thua rồi, về mà nghỉ ngơi đi.”
“Cô nói ai thua?” Tống Oanh Nhân lập tức nhảy dựng lên cầm ly rượu, lại bị Tiền Thiếu Phong ôm: “Được rồi, đừng uống nữa.”
Tô Tử Khanh không nhìn được dáng vẻ hai người õng ẹo với nhau, phất tay: “Nhanh nhanh đưa đi đi.”
“Tô Tô, em…”
“Cút, ngay lập tức.” Tô Tử Khanh ngắt lời, nhìn chằm chằm anh ta.
Đáy mắt Tiền Thiếu Phong hiện lên vẻ đau xót, muốn kéo tay cô.
“Khanh Khanh.” Một bàn ta vòng qua eo cô. Tay kia của Thẩm Tây Thời bưng đĩa nhỏ tới trước mặt cô: “Không phải em muốn ăn bánh ngọt vị phô mai à?”
Đầu Tô Tử Khanh có hơi choáng, bị câu “Khanh Khanh” kia làm cho đáy lòng mềm nhũn.
“Muốn anh đút cho ăn hả?” Thẩm Tây Thời kề đến bên tai cô, nhỏ giọng nói. Cũng chắc chắn khiến cho hai người khác đều nghe được rõ ràng.
Mặt Tô Tử Khanh lập tức đỏ lên, môi đỏ hơi hé, nói không ra câu.
Thẩm Tây Thời cúi đầu nhìn gò má cô, trốn dưới mấy sợi tóc nghịch ngợm. Đôi mắt rủ xuống, lông mi khẽ run, đỏ mặt, cắn môi. Đúng là dáng vẻ cô gái nhỏ hiếm thấy.
Chờ đến khi Tô Tử Khanh phản ứng kịp, Tiền Thiếu Phong đã đỡ Tống Oanh Nhân biến mất khỏi chỗ rẽ.
Anh lại giúp cô thêm một lần.
Tô Tử Khanh sờ lên gương mặt nóng bừng của mình. Vừa rồi uống quá nhiều, bị váng đầu rồi.
Thư ký của anh không ổn.
Thẩm Tây Thời nhìn cô, vẫn là dáng vẻ đoan trang, bước chân vẫn ổn, nhưng cô cứ cười không ngừng là sao?
“Tổng giám đốc Thẩm, hiếm khi thấy anh có mặt, còn dẫn theo bạn gái, không giới thiệu chút à?”
Người nói chuyện là Trương Lôi, đồng sáng lập tư sản Hoằng Sơn.
“Tổng giám đốc Trương.” Thẩm Tây Thời bắt tay với anh ta, gật đầu: “Tô Tử Khanh, thư ký của tôi.”
Cô không nói lời nào, chỉ híp mắt cười, hai gò má ửng hồng. Nhìn kỹ, ánh mắt lại không có tia cự.
Thẩm Tây Thời cuối cùng cũng chắc chắn được chuyện cô say rồi.
Bất đắc dĩ cười một cái, lại chào hỏi Trương Lôi: “Tổng giám đốc Trương, xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Dứt lời anh đưa Tô Tử Khanh đi tới khu nghỉ ngơi.
Anh đặt cô ngồi trên ghế sô pha, tay chống vào thành ghế, giam người giữa hai cánh tay: “Ở đây chờ tôi.”
Bên kia có mấy vị lớn, anh phải qua chào hỏi.
Dặn dò xong, chuẩn bị đứng dậy, tay áo lại bị kéo.
Ánh mắt Tô Tử Khanh mông lung, nắm chặt tay áo anh, lắc: “Vậy anh nhớ phải tới đón em nha.” Cô nhỏ giọng bồi thêm một câu: “Anh đẹp trai.”
Thẩm Tây Thời bị cô chọc cười, sao cô uống say lại thành thế này chứ?
“Được.” Như để phối hợp với cô, anh cũng nhỏ giọng đáp.
“Có thể buông ra chưa?” Anh quơ tay áo bị cô tóm.
Tô Tử Khanh ngoan ngoãn buông tay, cười với anh: “Được.”
Thẩm Tây Thời đứng dây, sửa sang lại vạt áo trước, quay người đi tới chỗ đám người đang tụ tập.
Anh không thích hư tình giả ý(*), nhưng vẫn không thể thiếu một vài quan hệ xã giao cần thiết. Trong bữa tiệc linh đình, cũng uống chút rượu.
(*)Hư tình giả ý: Giả dối, không có ý tốt
Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng trong lòng thì không phải vậy.
Câu thành ngữ có ý nghĩa tương đương: Khẩu phật tâm xà
Người cần gặp gần như đã đủ, anh chào hỏi rồi rút lui.
Bước mấy bước trở lại khu nghỉ ngơi, lại trông thấy Tô Tử Khanh và Tiền Thiếu Phong đang lôi lôi kéo kéo.
Tay Tiền Thiếu Phong vòng quanh eo của cô, muốn đưa cô ra bên ngoài. Tác dụng của rượu phát tác, Tô Tử Khanh đi giày cao gót, bước chân không vững, lung la lung lay, chu miệng giãy dụa.
Nhìn bàn tay kia đặt trên lưng của Tô Tử Khanh, Thẩm Tây Thời nhíu mày, bước tới, kéo Tô Tử Khanh về lại bên mình.
Tiền Thiếu Phong chỉ cảm thấy người trong tay đã được Thẩm Tây Thời ôm vào lòng, vừa định lên tiếng, Thẩm Tây Thời đã cướp lời trước: “Tổng giám đốc Tiền không đi chăm sóc cho bạn gái mình mà ở đây nhìn chằm chằm người của tôi, chuyện này là sao nhỉ?”
Ngày giao lưu hôm nay, anh cũng có nghe qua, vị ngày là cậu chủ của Đầu Tư Bách Khả.
Tiền Thiếu Phong nắm chặt tay thành quyền, ánh mắt đầy quyết tâm: “Anh đừng tưởng tôi không biết, Tô Tô vốn không phải là bạn gái của anh. Cô ấy chỉ là thư ký của anh, hai người…”
“Anh ơi…” Tô Tử Khanh đã say, nũng nịu hô một câu, hai tay ôm lấy cổ Thẩm Tây Thời, mặt cọ vào ngực anh, dáng vẻ ngoan ngoãn: “Anh tới đón em à.”
Tiền Thiếu Phong đứng tại chỗ giật mình.
Thẩm Tây Thời cúi đầu nhìn cô, cười xoa mặt cô: “Ngoan.” Sau đó ngước mắt, thản nhiên nhìn Tiền Thiếu Phong một cái: “Tổng giám đốc Tiền tự nhiên nhé.”
Dứt lời liền kéo Tô Tử Khanh đi ra cửa.
Tiền Thiếu Phong vươn tay ngăn lại, ánh mắt lạnh lùng: “Tổng giám đốc Thẩm, dự án Kim Lẫm kia, tôi sẽ không nhường.”
Anh ta nhìn người trong lòng Thẩm Tây Thời, như có dự tính riêng, một câu nói hai ý nghĩa: “Hươu chết vào tay ai còn chưa rõ đâu.”
Năm đó anh ta nhất thời bị quỷ ám mới làm mất người yêu. Bây giờ hối tiếc nhưng lại vì quá nhiều chuyện liên quan tới gia tộc nên vẫn phải dây dưa lằng nhằng với Tống Oanh Nhân, nhưng anh ta vẫn không cam tâm.
Thẩm Tây Thời cười khẽ một tiếng: “Muốn làm người đứng đầu công ty cũng cần có yêu cầu nhất định về tư chất.” Một tay anh ôm eo thon của Tô Tử Khanh, một tay khác sửa lại cổ áo, liếc anh ta một cái, nói trúng tim đen:
“Giám đốc Tiền hình như vẫn còn chưa đủ tư cách.”
------oOo------