• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vừa mới nãy đánh thật sự không đau sao?” Thẩm Tây Thời sờ sờ mông của Tô Tử Khanh, hôm nay bị anh đánh vài cái.

Tô Tử Khanh lắc đầu, đau nhưng thật ra không sao cả, lại có anh xoa bóp như vậy, một lúc lại đè ép mông thịt của cô, một lúc sau lại vuốt ve nhẹ nhàng ở bắp đùi của cô, lúc nặng lúc nhẹ, vừa khiêu khích vừa mê người, Tô Tử Khanh lại bắt đầu hừ hừ thành tiếng.

Thẩm Tây Thời cười nhạo một tiếng: “Vật nhỏ, sờ cái mông thôi mà cũng động dục sao?” Anh tiến đến bên tai cô: “Vậy chờ đến lúc đụng phải dương vật lớn, chẳng phải sex khóc lóc cầu xin anh thao em sao?”

Tô Tử Khanh bị anh nói như vậy trong lòng rung động, cơn khát càng nhiều hơn ngập tràn trong cơ thể, nhớ tới cảm giác bị lấp đầy no đủ, tiểu huyệt thành thật lại bắt đầu chảy ra ái dịch.

“Không cần chờ tí nữa… Hiện tại sẽ… anh mau tiến vào…” Mặt cô hồng hồng, nhỏ giọng thỏ thẻ ở bên tai anh.

Thẩm Tây Thời xoa xoa, duỗi tay đi về phía trước chạm vào hoa huyệt của cô, nơi đó đã sớm một mảnh lầy lội. Ngón tay dài đâm sâu vào, ấm áp mềm mại lập tức gắt gao bao bọc lấy anh, làm anh phát ra một tiếng than nhẹ: “Phía dưới này mở miệng thành thật hơn miệng ở bên trên nhiều.”

Tô Tử Khanh hừ một tiếng.

Thẩm Tây Thời nhìn đôi mắt của cô, vô cùng nghiêm túc: “Cục cưng à, tự mình ngồi lên đi.”

Rõ ràng đã làm nhiều lần như vậy, nhưng khi nghe anh nói lộ liễu nhiều như vậy vẫn không biết làm như thế nào, bởi vì một câu này của anh làm cô mềm nhũn đến rối tinh rối mù, gần như tê liệt ngã xuống lòng ngực của anh.

Thẩm Tây Thời cười, lồng ngực chấn động, kéo dây khóa quần xuống, từ ngăn kéo lấy áo mưa mang lên, nâng cái mông cô lên đem côn thịt sưng to nóng như lửa nhắm ngay miệng huyệt ướt đẫm, eo hướng lên trên chọc một cái, đồng thời tay của anh thì ấn mông cô xuống, áp xuống một cái thật mạnh làm hai người đều sung sướng phải gọi lên thành tiếng.

“Nhiều ngày như vậy, có nhớ anh không?”

“Nhớ.” Tô Tử Khanh liều mạng gật đầu, cơ thể bị anh chiều hư, sớm đã mùi vị của tình dục. Nửa đêm tỉnh lại nhớ tới anh ở trong cơ thể cô tàn sát bừa bãi, cảm giác no đủ cùng nóng như lửa, nghĩ đến thôi là miệng khô lưỡi khô, khó có thể đi vào giấc ngủ.

Buổi chiều làm ở văn phòng kia một lần, tuy rằng sảng khoái nhưng đâu có giống giờ phút này, triền miên lưu luyến, hết sức ôn nhu.

“Nhớ anh cái gì? Hả?”

“Nhớ tổng giám đốc Thẩm hôn em, sờ em, đem em đè ở trên giường, làm em không xuống giường được…” Cô thành thật lấy lòng anh.

Ngay sau đó trên mông lại bị nhéo một cái: “Cục cưng dâm đãng, gọi anh là cái gì?”

Trước kia ở trên giường, chỉ cảm thấy cô kêu anh là tổng giám đốc Thẩm là tình thú, hiện giờ lại nhất quyết một hai tính toán chi li với một cái tên gọi như vậy.

“Ưm…” Cô quay đầu lại, nhẹ nhàng dán ở bên tai anh, ngọt ngào nũng nịu mà gọi một câu “Anh trai Tây Thời.”

Có chút đứng đắn, có chút phóng đãng, có chút thâm tình, có chút dễ nghe.

Cô đã sớm phát hiện, mỗi lần ở trên giường cô gọi như vậy thì Thẩm Tây Thời sẽ phá lệ vô cùng xúc động.

Thẩm Tây Thời bị cô gọi một tiếng như vậy, cả người nóng như lửa đốt, động thân một cái đem người đè ở trên sô pha, nâng hai chân dài thon nhỏ của cô ra hai bên, chống thành góc độ mà cô yêu thích nhất, đâm côn thịt chậm rãi cọ xát ở trong tiểu huyệt của cô.

Hai chữ tình yêu, tính ở phía trước, yêu ở phía sau, tuy rằng đến trễ nhưng cũng may, đều không có bỏ lỡ.

Chuyện tốt đẹp nhất chẳng qua cũng chỉ là chuyện rơi vào bể tình này, có người để dựa vào.

Tô Tử Khanh ghé vào tay vịn trên ghế sô pha, cả người đều là mồ hôi, mông cao cao nhếch lên, hoa huyệt vừa hồng vừa ướt, dương vật thô to của Thẩm Tây Thời ra ra vào vào ở bên trong, phát ra tiếng nước dâm mĩ cùng tiếng đánh bốp bốp.

“Cửa sổ… Bức rèm…” Cô bị đỉnh đến nói chuyện không liền hơi, liên tục bị đứt quãng.

Sô pha ở ngay bên cạnh cửa sổ, trong màn đêm đen nhánh, trong nhà lại sáng lên ánh đèn màu cam, cửa sổ sát đất giờ phút này lại thành một tấm gương, chiếu hình ảnh triền miên của hai người vô cùng rõ ràng rành mạch.

Đổi đến tư thế này, Tô Tử Khanh đối diện với cửa sổ, nhìn người đàn ông phía sau khoác áo sơ mi màu trắng, đang rong ruổi ở trên người mình, cô chỉ cảm thấy vừa dâm đãng, lại vừa cảm thấy thẹn thùng.

Giơ tay muốn với lấy chiếc điều khiển từ xa của bức rèm nhưng lại bị Thẩm Tây Thời một tay ấn xuống, bắt lấy cô, năm ngón tay đan vào nhau.

Ở tầng thứ 31, đủ để nhìn ngắm bốn phía, tầm nhìn rộng rãi.



“Cục cưng, nhìn đi.” Anh nằm ở trên người cô, hôn môi cùng gương mặt, lỗ tai của cô, hạ thân lúc nhẹ lúc mạnh, ở trong hoa huyệt của cô luân phiên tạo ra nguồn sóng nhiệt: “Nhìn anh yêu em như thế nào.”

Tô Tử Khanh ngẩng đầu, nhìn hai bóng người triền miên ở trên cửa sổ, Thẩm Tây Thời ngồi dậy, cởi áo sơ mi để lộ ra thân hình cường tráng, bả vai anh rộng lớn, vòng eo thon dài, cơ bụng rõ ràng đang lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, ở ánh đèn chiếu sáng vô cùng mê hoặc lòng người.

Tô Tử Khanh nhìn đến nỗi miệng lưỡi khô khóc, cả người nhũn hết ra, chỉ hận không thể được anh yêu thương gấp bội, anh mắt mê mang, liếm môi không ngừng gọi anh trai: “Ưm… Anh trai, anh trai chơi em… Chơi em thật là thoải mái…”

Đôi tay Thẩm Tây Thời nắm lấy eo cô, mỗi khi thẳng tiến đến thì trên tay cũng đồng thời dùng sức đem cô kéo về phía sau, dương vật đâm thẳng để đến chỗ sâu nhất, đụng đến mức Tô Tử Khanh vừa sướng vừa ngứa.

Sô pha màu tối, thân thể như tuyết trắng, Thẩm Tây Thời từ trên nhìn xuống dưới, eo cô cong lại, mông cao cao nhếch lên, tất cả đường cong đều lộ ra ngoài, nhịn không được, vuốt ve cái mông, ôn nhu vỗ về chơi đùa nó, thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ hai cái, phát ra âm thanh “Bạch bạch” thanh thúy.

Bất thình lình xảy ra kích thích làm cho hoa huyệt của Tô Tử Khanh co rút một trận, mặt cô vùi vào sô pha, nức nở: “Ưm… Sắp hỏng rồi… Em… Em muốn tới… Ưm a …”

Thẩm Tây Thời cong hạ thân, ngực dính sát vào phía sau lưng cô, phủ ở bên tai cô, cắn vành tai cô thở phì phò, thấp thấp nói: “Thật sự muốn đem em chơi, làm em không xuống giường được.”

Từng câu từng chữ kề sát bên tai cô, Tô Tử Khanh thích dirty talk(*) bao nhiêu chỉ sợ chính bản thân cô cũng không biết, nhưng Thẩm Tây Thời rõ như lòng bàn tay, nhẹ nhàng một câu, đem cô đưa đến cao trào.

(*) Dirty talk: là những lời tán tỉnh gợi tình trong quan hệ tình dục làm cuộc yêu càng thêm nóng bỏng.

Tô Tử Khanh chỉ cảm thấy hôm nay Thẩm Tây Thời phá lệ ôn nhu, lại vừa phá lệ tàn nhẫn, dùng hết thủ đoạn để khiêu khích cô, buộc cô phải nói vô số lời nói khiến mặt đỏ tai hồng, sau đó lại đem cô lần lượt đưa lên tới đỉnh.

Anh thay đổi liên tục gọi ở bên tai cô “Khanh Khanh” “Cục cưng”, thổi hơi thở hổn hển vào lỗ tai cô, truyền thẳng đến lòng cô.

Tô Tử Khanh ngẩng cổ dâm đãng kêu lên, phía sau áp vào lòng ngực ấm áp, trước mặt là bên ngoài cửa sổ, đèn đuốc phía xa sáng trưng.

Tình cảm có bao nhiêu loại biểu đạt cô đều muốn nghe, thói quen làm của anh bọn họ đều phải học tập, học tập thích ứng, lần lượt ở trong tình yêu mãnh liệt phù hợp với nhau, lại ở những ngày bình thường quan tâm lẫn nhau, sinh hoạt với nhau.

Xong việc Thẩm Tây Thời ôm Tô Tử Khanh ngồi ở trên sô pha, đút cái miệng nhỏ của cô uống nước, trên người bọn họ là một cái thảm mỏng, dưới thảm là hai cơ thể trần trụi đang ôm nhau, tay chân quấn quýt.

“Về sau nếu có chuyện gì thì trực tiếp hỏi anh, không cần một mình chạy trốn, có biết không?” Thẩm Tây Thời vuốt tóc cô, hôn hôn lên nó.

“Ưm…” Tay Tô Tử Khanh đặt ở ngực anh, nhẹ nhàng mà gật gật.

“Em đấy, tiểu hồ ly không có phép tắc gì hết, tính kế anh, đẩy ngã anh, không phải em rất quen thuộc sao? Thế mà cũng sẽ không tìm được cách giải quyết sao?” Thẩm Tây Thời cười cô.

Ngày thường bị anh nhẫn tâm bắt nạt, giống như một con thỏ nhỏ xinh xắn, con mắt hồng hồng, đáng thương hề hề nhưng thời điểm cô tính kế anh lại như là một con hồ ly nhỏ, khôn khéo lấy lòng người. Anh đã sớm biết, cô sẽ không giống như bề ngoài ngây thơ không biết gì của cô.

Nhớ tới khi cô ghen, tỏa ra hơi thở tàn nhẫn đẩy ngã anh, bộ dáng uy phong lẫm liệt kia, bây giờ trong Thẩm Tây Thời vẫn còn tồn tại một chút dư vị.

Đây chính là con hồ ly nhỏ khoác bộ lông thỏ trắng.

“Khanh Khanh, anh hy vọng lúc em ở cùng anh, có thể không cần cố kỵ, thẳng thắn thành thật mà làm chính bản thân em.” Thẩm Tây Thời yêu thương hôn hôn lên gương mặt cô, là anh sơ sẩy, chưa từng có nghiêm túc cùng cô đối mặt xác nhận tình cảm của hai người.

“Ưm…” Tô Tử Khanh dúi đầu vào trong lòng ngực anh.

Hôm nay tổng giám đốc Thẩm tại sao lại ngọt như vậy nha, cô lén lút trốn cười tủm tỉm.

Hai người nằm ở trên sô pha, câu được câu không trò chuyện với nhau, lưu luyến một khoảng trời nhỏ ấm áp của hai người.

Tô Tử Khanh gối đầu lên vòm ngực rộng lớn của anh, cọ cọ: “Lần trước Lục Quân tới… Làm gì vậy?” Giờ phút này dục vọng đã được thỏa mãn, tâm sự lại chưa hoàn toàn được giải tỏa, cuối cùng cô vẫn là không nhịn được, muốn hỏi cho rõ ràng.

Anh nói, muốn thẳng thắn thành khẩn.

“Tới lấy tài liệu.” Thẩm Tây Thời sờ sờ đầu cô, dỗ dành cô: “Cô lấy về làm suốt đêm để đuổi kịp tiến độ.”

“Lấy tài liệu mà lâu như vậy…” Tô Tử Khanh bị anh sờ vô cùng thoải mái, nhưng vẫn nhịn không được nhỏ giọng hừ một tiếng.

Thẩm Tây Thời cười, lại đút cho cô uống nước miếng: “Lần trước không phải em nói, tan làm không nói chuyện công việc sao, anh đem những tài liệu trong phòng làm việc dọn hết toàn bộ, tốn cũng không ít thời gian, sau đó lại tốn thời gian sắp xếp một lần nữa.”

“Vậy cô ấy ở trong nhà lâu như vậy, anh cũng không…” Tròng mắt Tô Tử Khanh xoay chuyển, tay ở bên thảm nhẹ nhàng véo véo eo anh một cái.



Thẩm Tây Thời đè cài bàn tay thỏ kia của cô lại: “Làm sao để cô ấy ở trong nhà, cô ấy cũng chỉ chờ ở khu tiếp khách của hoa viên mà thôi, ngay cả cửa lớn cũng chưa có vào.”

“Ừm…” Tô Tử Khanh cười trộm.

“Anh có thể để cho ấy đi vào sao? Em nhìn xem đồ của em bị em ném đông ném tây đây này.”

Cô thường xuyên thuận tay đem những váy ngủ hoặc là những bộ nội y tình thú màu sắc sặc sỡ ném lung tung, phòng bếp còn cũng treo chiếc tạp dề hầu gái cô mua lần trước.

Nhà anh đã sớm tràn ngập hơi thở của cô rồi.

“Ha ha…” Tô Tử Khanh thỏa mãn nằm ở trong lòng ngực anh tiếp tục cười.

“Ngày đó em đột nhiên tới nhà anh, còn chuẩn bị cả bò bít tết, có chuyện gì vậy?” Thẩm Tây Thời ngắt nhẹ cái mũi cô, cô nhóc này đột kích bất ngờ chắc chắn có nguyên nhân, không biết trong hồ lô đang chứa cái gì.

Tô Tử Khanh từ dưới bàn trà lấy ra một quyển sách, đưa cho anh: “Cho anh.”

Thẩm Tây Thời nhận lấy nhìn một cái, bìa sách chính là hình ảnh một người đàn ông tư thế lười biếng ngồi ở dưới mặt đất, ánh mắt lại chuyên chú có lực, ánh sáng trong trang ảnh chiếu vào tấm lưng trần trụi, vừa cuồng dã vừa mê người.

Người đàn ông này chính là anh.

Thật ra mỗi một bức ảnh cô đều rất thích, nhưng cuối cùng Tô Tử Khanh chọn bức này làm mặt bìa, tấm này của Thẩm Tây Thời có một loại hương vị khác lạ, cảm giác không giống anh của bình thường, giống như ở sâu trong nội tâm có một nhân vật khác, bị cô phát hiện được, cô cảm thấy rất có cảm giác thành tựu.

Thẩm Tây Thời chậm rãi lật từng trang sách ảnh, mỗi một tấm ảnh chụp đều tinh tế động lòng người, anh chưa từng nghĩ tới bản thân mình ở dưới máy ảnh của cô lại có bộ dạng như thế này.

“Cảm ơn.” Anh in một nụ hôn lên cái trán của cô: “Anh rất thích.”

“Dạ, anh thích là được rồi.” Tô Tử Khanh dụi dụi vào trong lòng ngực của anh: “Làm kỷ niệm, tương lai già rồi cũng có thể ngắm nhìn lại.”

Thấy cô lại gầy hơn, Thẩm Tây Thời đưa tay xuống nhéo ngực cô làm cô hờn dỗi một trận.

“Được rồi, không chọc em nữa, lại uống thêm một ngụm nữa, ngoan nào.” Thẩm Tây Thời đem ly nước đến bên miệng cô.

Tô Tử Khanh ngoan ngoãn uống một ngụm, đẩy đẩy anh: “Em đói bụng…”

Thẩm Tây Thời uống xong phần nước còn lại, buông cái ly xuống, nhướng mày, ở dưới thảm tay lại sờ mông cô: “Không phải vừa mới đút em ăn no sao?”

Tô Tử Khanh đấm anh một cái: “Em là nói bụng, thật sự đói bụng.”

Thẩm Tây Thời bừng tỉnh hiểu ra, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường, đã gần 8 giờ tối.

“Được.” Anh nhéo nhéo mặt cô: “Cho em ăn ngon.”

___

Tiến độ viết cơ bản cũng đã đuổi kịp.

Sau này có khả năng sẽ hơi châm hơn một chút, mình sẽ cố gắng, cảm ơn mọi người đã thích.



------oOo------





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK