Buổi chiều ngày thứ hai, Phó Hàn Tranh cùng vợ chồng Wilson đến nhà của Minh Tông Viễn làm khách.
Minh Tông Viễn vốn rất được giới Mỹ thuật Trung Quốc coi trọng, ông ấy và vợ chồng Wilson đều là người yêu thích tranh của Phổ Lợi An vì thế mọi người cùng nhau trò chuyện thật vui vẻ.
Minh Tông Viễn không những tặng cho vợ chồng Wilson một bộ tranh của Phổ Lợi An, lại còn mời bọn họ ở lại uống trà chiều.
Wilson phu nhân khen điểm tâm ngọt mà Minh gia chuẩn bị, khen tới không dứt miệng, trước khi rời đi còn không quên lấy một phần về khách sạn.
Mãi cho đến khi trời tối, Wilson tiên sinh trước khi lên xe liền dùng tiếng Hoa gượng gạo của mình mà nói với Phó Hàn Tranh.
"Phó tiên sinh, hôm nay…thực sự đã mang đến cho chúng tôi quá nhiều kinh hỉ, hy vọng chúng ta sẽ có một cuộc hợp tác vui vẻ".
"Tôi rất mong chờ sự hợp tác của chúng ta." Phó Hàn Tranh cười nói.
"Còn nữa, điểm tâm ngọt hôm nay làm cực kỳ ngon, phu nhân nhà tôi cực kỳ yêu thích."
Wilson tiên sinh vừa nói vừa bắt tay Phó Hàn Tranh.
"Vậy chúng ta ngày mai gặp lại." Phó Hàn Tranh bắt tay Wilson, sau đó nhìn bọn họ lên xe rời đi.
Phó Thời Khâm thì lại vô cùng đau lòng mà nhìn trợ lý của Wilson lấy đi mất nửa cái bánh ngọt, bánh ngọt là thứ mà kẻ hảo ngọt như hắn yêu thích nhất cơ mà.
Hắn vốn là muốn chờ sau khi cuộc gặp mặt kết thúc liền bảo người của Minh gia gói nó lại để hắn đem về tự thưởng cho bản thân.
Kết quả lại bị Wilson phu nhân đoạt mất, khiến hắn đau lòng đến chết mất thôi.
Mạnh Như Nhã thấy xe của vợ chồng Wilson đã rời đi rồi, liền mỉm cười nói.
"Nếu Wilson tiên sinh đã nói như vậy thì việc hợp tác lần này coi như thành công rồi."
"Làm đến thế này rồi mà vẫn không thành thì bọn họ xứng đáng được ngắm tranh rồi ăn uống chắc?" Phó Thời Khâm hầm hừ nói.
Cắn người miệng mềm, bắt người nương tay.
Bọn họ vừa có được bức tranh yêu thích, vừa được thưởng trà chiều mỹ vị như thế, không đáp ứng mà được chắc?
Phó Hàn Tranh liếc mắt nhìn Mạnh Như Nhã, "Hôm nay cô sắp đặt chuyện này rất tốt."
Mạnh Như Nhã khẽ mỉm cười, "Chuyện bức tranh là do tôi sơ suất mới xảy ra, chỉ là lấy công chuộc tội thôi mà."
"Hai ngày nay cô hao tâm tổn trí nhiều rồi, có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian." Phó Hàn Tranh nói.
Sau hôm nay là hội nghị hợp tác song phương rồi, bộ phận công tác quần chúng không cần nhúng tay vào.
"Vẫn là đợi sau khi ký hợp đồng xong rồi hãy nói, phía bên Wilson phu nhân vẫn nên để tôi đi câu thông thì dễ dàng hơn."
Chuyện ngày hôm nay vừa hay cho cô một cơ hội để lấy được hảo cảm của Phó Hàn Tranh, cô đương nhiên muốn tận dụng mọi thời cơ để phát triển quan hệ giữa hai người rồi.
Phó phu nhân vốn rất thích cô, chỉ còn chờ quan hệ giữa cô và Phó Hàn Tranh tiến thêm một bước nữa thôi.
Vị trí Phó thái thái này, trừ cô ra không thể là ai khác.
Nhờ con bé ngu xuẩn Mộ Vi Vi phát hiện ra tranh là giả.
Ngược lại khiến cô đi thuyết phục Minh lão sắp xếp buổi trà chiều ngày hôm nay, càng làm cho Phó Hàn Tranh và mọi người trong công ty phải nhìn cô bằng ánh mắt khác.
"Như vậy cũng được." Phó Hàn Tranh gật đầu với cô ta rồi lại quay sang nói với Phó Thời Khâm, "Đồ tặng cho Minh lão đã chuẩn bị xong chưa?"
"Đã chuẩn bị xong từ sớm rồi."
Phó Thời Khâm lấy đồ cổ từ trên xe xuống, tự mình theo anh trai quay vào Minh gia để cảm ơn Minh lão.
Nhóm người bọn họ ở trong khu vườn được thiết kế theo phong cách Trung Quốc của Minh gia tìm thấy lão nhân gia đúng lúc ông đang cho cá ăn.
"Minh lão, chuyện ngày hôm nay chúng tôi vô cùng cảm kích, xin người nhận lấy một chút tạ lễ này đi."
"Sau khi xem tranh của ông, ăn bánh ngọt nhà ông xong, thái độ của bọn họ liền có chuyển biến lớn."
Phó Thời Khâm hưng phấn không thôi, lần hợp tác này có liên quan đến chuyện tập đoàn Phó thị có thể đứng vững ở thị trường nước S hay không vì thế đối với bọn họ là việc rất quan trọng.
Minh Tông Viễn cho cá ăn xong, xoa xoa hai bàn tay mà nói.
"Tạ lễ thì không cần đâu, Mộ nha đầu đã đưa tạ lễ đến tặng ta rồi, bánh ngọt cũng là con bé mang tới, muốn cảm ơn thì đi cảm ơn con bé đi."
Phó Hàn Tranh nhíu mày, "Ông nói là…Mộ Vi Vi sao?"