Thời gian đã trôi qua một lúc lâu rồi mà Ngô Tú Liên vẫn không chịu tin tưởng tất cả những chuyện này là sự thật, vẫn tiếp tục giận dữ trừng mắt với Cố Vi Vi mà nói.
"Cuộc điện thoại kia đã bị cô động tay động chân trước rồi, ai mà biết được đó có phải là công ty MG thật hay không. Một con nhóc học sinh Trung học mười bảy mười tám tuổi như cô thì có thể hiểu rõ túi xách của MG được bao nhiêu phần cơ chứ?"
"Mạnh phu nhân, cuộc điện thoại đó là do tôi gọi." Minh Diệp trầm giọng xuống mà nhắc nhở bà ta.
"Có phải là MG thật hay không thì đợi đến khi bà nhận được thư từ luật sư của MG gửi tới thì sẽ biết ngay thôi." Cố Vi Vi trên mặt thì thản nhiên mỉm cười, trong đáy mắt lại là một tầng lạnh lẽo.
Có thể Mộ Vi Vi thực sự không hiểu biết nhiều về giới thời trang và các thương hiệu cao cấp nhưng Cố Vi Vi lớn lên ở Cố gia, từ nhỏ đã sớm nhìn quen mặt dùng quen đồ của MG, điều này Ngô Tú Liên có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Từ khi Cố Vi Vi tròn hai mươi tuổi thì Martin Green, nhà thiết kế của MG đã ký hợp đồng trở thành nhà thiết kế riêng của Cố gia, vì thế quanh năm quần áo mà cô mặc, giày túi mà cô mang đều do một tay Martin Green thiết kế. Cho nên có thể nói, không một ai có thể hiểu rõ những món đồ mà Martin thiết kế ra hơn Cố Vi Vi cô cả.
Lúc Ngô Tú Liên vênh váo mang chiếc túi này ra trước mặt cô thì cô đã lập tức biết được đây chỉ là thứ hàng giả. Nếu bà ta không chủ động chọc tới cô trước thì cô cũng không muốn vạch trần bà ta đâu.
Thế nhưng nếu bà ta lại một mực không quản được cái miệng chuyên buông lời dèm pha của mình thì cô buộc phải ra mặt dạy dỗ mà thôi.
Trong khi Ngô Tú Liên vẫn không chịu tin thì tất cả những vị khách mời có mặt ở đây đều tin cả.
"Mang thứ đồ nhái kia tới còn không biết ngại mà không chịu nhận sai, đã thế lại còn nhất quyết đòi người ta bồi thường thứ đồ giả của mình nữa chứ."
"Bây giờ không phải biến thành tự dùng đá đập vào chân sao, đụng tới MG và Cố gia, ngoài chuyện phải bồi thường một số tiền lớn ra thì mặt mũi cũng mất hết rồi."
"Bọn họ cũng không biết đó là đồ giả mà, nếu thật sự bị đưa đến tòa án thì chắc cũng không đến nỗi cãi thua chứ?"
"Người của Cố gia luôn hành sự bá đạo không nói lý lẽ, những người dính líu đến bọn họ có mấy người có kết quả tốt đẹp đâu? Lại còn thêm cả Martin Green nữa, người ta là nhà thiết kế riêng của Cố gia chính là muốn một mình ôm hết món hời độc nhất vô nhị này, bây giờ có người dám làm giả đồ của Cố gia lại còn mang theo khắp nơi mà khoe khoang như vậy, người ta tất nhiên chẳng vui vẻ gì rồi, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bà ta đâu."
"Ký hợp đồng thuê nhà thiết kế của thương hiệu xa xỉ như vậy làm nhà thiết kế riêng, đã thế còn là ký liền mấy năm. Người có tiền thật đúng là tùy hứng."
...
Mạnh Như Nhã muốn làm mẹ mình trấn định lại một chút liền tỏ vẻ oan ức mà nhìn Cố Vi Vi, "Vi Vi, từ khi chúng ta quen biết nhau đến bây giờ tôi vẫn luôn coi cô như em gái, những món đồ mà tôi đã dùng qua cũng đều đưa cho cô cả, rốt cuộc là tôi đã làm sai chuyện gì mà cô lại đối xử với tôi như vậy chứ?"
Mọi người vừa nghe câu nói này của cô ta xong thì không khỏi có chút thông cảm với hai mẹ con Mạnh Như Nhã, đối xử với người ta tốt như vậy, thế mà bây giờ ngược lại còn bị người ta lấy oán trả ân hại thảm tới mức này. Mộ Vi Vi kia cũng quá vong ân phụ nghĩa rồi.
Bây giờ suy nghĩ kỹ càng lại một chút mới thấy, Cố Vi Vi vốn đã sớm biết trước chuyện của MG nên mới cố ý rạch hỏng túi xách của Ngô Tú Liên để gây sự khiến hai mẹ con bọn họ phải khó xử.
Cố Vi Vi đã quá quen cái kiểu đóng vai người bị hại này của Mạnh Như Nhã, khóe môi khẽ nhếch lên, mắt lại nhìn chằm chằm vào chiếc dây chuyền kim cương đang đeo trên cổ Mạnh Như Nhã mà nói, "Như Nhã này, cô cho tôi quần áo, cho tôi giày dép, không phải tôi cũng đã đưa những món đồ quý giá nhất của tôi cho cô rồi hay sao? Chiếc dây chuyền kim cương mà cô đang đeo này là di vật mà mẹ tôi để lại đấy thôi."
Vị nữ khách mời mặc lễ phục màu đen kia lập tức liếc nhìn chiếc dây chuyền kim cương tinh xảo trên cổ Mạnh Như Nhã mà chế giễu, "Chiếc dây chuyền này tốt xấu gì cũng phải đáng giá hơn mười triệu đấy, lại còn là di vật mà mẹ người ta để lại, cô cho cô ấy bao nhiêu quần áo cũng không đủ đâu.
Rõ ràng là bản thân cô bắt nạt Mộ Vi Vi mà lại quay lại trách người ta hại cô, bản thân mồm miệng đê tiện gây sự với người ta trước mà lại đổ lỗi cho người khác, cô có muốn tôi lấy đoạn phim vừa quay được ra cho mọi người cùng nhau thưởng thức một chút không?"
Mạnh Như Nhã bị người khác phản bác cho dù rất tức giận nhưng lại không có lời nào để nói, chiếc dây chuyền này đúng là do cô lừa Mộ Vi Vi rằng tốt cho việc theo đuổi Phó Hàn Tranh mà lấy được. Phó phu nhân cũng biết đây là dây chuyền mà Mộ Vi Vi đưa cho cô, vì thế không thể cãi chày cãi cối nói dối đây không phải đồ của Mộ Vi Vi ngay trước mặt Phó phu nhân được.
Phó phu nhân thấy sắc mặt Ngô Tú Liên đã trở nên trắng bệch liền vỗ vỗ vai Mạnh Như Nhã mà nhẹ giọng nói, "Thôi được rồi, trông mẹ cháu có vẻ không khỏe cho lắm, cháu đưa bà ấy về nghỉ ngơi trước đi đã."
Chuyện đã náo loạn đến khó coi như vậy rồi, mẹ con bọn họ còn tiếp tục ở lại đây cũng chẳng dễ chịu gì.
Phó phu nhân thật sự rất hài lòng, muốn Mạnh Như Nhã làm con dâu Minh, con bé này tính tình dịu dàng lại biết chăm sóc người khác, chỉ là mẹ của con bé có những lúc xử sự chẳng ra sao.
Mạnh Như Nhã dù không cam lòng nhưng chuyện đã phát triển đến mức độ này rồi, cô cũng tự biết có tiếp tục ở lại đây thì cũng chẳng có gì hay ho cả, vì vậy đành phải đúng mực từ biệt người của Minh gia rồi đỡ Ngô Tú Liên đang hết sức ảo não kia rời đi.