"Chúng ta làm chỗ ngủ mới đi, nếu không đêm nay phải ngủ dưới đất đấy." - Hahna đề nghị sau khi ăn xong, trước giờ nhỏ ngủ với Moaa thì không sao, nhưng có thêm một á thú khác thì không thể chen lên ngủ chung được, mà nhỏ cũng không thể ngủ chung với nam thú nhân.
Ở nơi này nhân loại còn chưa biết làm giường đúng nghĩa, chỗ ngủ của bọn họ thường là dùng cành cây nhỏ, cỏ khô và da thú làm thành một cái ổ, giường mà Moaa và Hahna ngủ cũng được làm như thế. Hai cha con đương nhiên biết cái giường chân chính trông như thế nào, nhưng ở đây không có dụng cụ thích hợp, lại giữa mùa tuyết nên Moaa muốn cũng không thể làm được.
Hahna, Shan và Dor thì khỏi phải nói, thời đại bọn họ sống mọi thứ hầu như đều được sản xuất hàng loạt ở nhà máy, mua về dùng là được, ba người đều không rõ lắm mấy món đó làm thế nào. May mà còn có Rein và Rin, hai người đến từ thời đại mà hầu hết mọi thứ đều phải tự tay làm lấy.
Rein đi một vòng quanh hang, lôi bó dây rod Hahna cắt về nhưng không dùng hết ra, kiểm tra độ dẻo của nó xong thì gọi cả Dor và Hahna cùng ra ngoài cắt thêm dây rod, Shan đang đau tay không giúp được gì nhưng cũng chạy theo cho vui, Moaa thì ở trong động, hắn muốn may một ít quần áo cho Rin, đồ đạc của Rin đều đã chôn dưới tuyết, mà á thú không giống thú nhân chỉ cần một miếng da quấn quanh hông là được.
Rin định ngủ một giấc nhưng nhóm thú nhân đi một lúc rồi hắn vẫn còn trằn trọc trên giường không sao ngủ được. Moaa ngồi ở gần đó, thấy vậy liền đoán hắn suy nghĩ cái gì, khuyên bảo - "Đừng suy nghĩ, càng nghĩ càng khó chịu mà thôi. Chuyện đã rồi, chúng ta đâu thể thay đổi cái gì."
Rin thở hắt ra một cái, chán chường nói - "Kỳ thật em không khó chịu vì bị đổi thành á thú. Trước đây em luôn nghĩ phải chi mình là con gái thì tốt biết mấy."
Moaa kinh ngạc nhìn sang - "Em.. muốn làm con gái?"
Rin cười một tiếng - "Không phải như anh nghĩ, chuyện này không liên quan đến giới tính. Chủ yếu là vì bộ lạc của em xưa nay theo mẫu hệ, thủ lĩnh cũng luôn là nữ."
"À" - Moaa hiểu ra, chuyện này cũng giống như ở thế giới của hắn, rất nhiều nữ tử bởi vì giới tính mà gặp phải bất công sẽ nghĩ nếu như mình là nam thì đã khác. Nói như vậy Rin hẳn là không có chướng ngại tâm lý nhiều như hắn, bởi vì không suy nghĩ nam so với nữ ưu thế hơn nên đổi thành nữ cũng không cảm thấy mình bị giáng cấp.
"Vậy em đang suy nghĩ cái gì?" - Moaa tò mò hỏi.
Rin lại thở dài một tiếng, nói - "Rin và Rein, ý em là Rin và Rein trước đây, khi tụi em còn chưa đến ấy, hai người họ.. là tình nhân."
"Ồ!" - Moaa nhướng mày, hắn nghe vậy liền hiểu được phiền não của Rin. Ký ức của một người về một thứ gì đó luôn bao gồm cả cảm xúc của người đó đối với nó, cho nên phần ký ức của Rin về Rein hẳn là khiến Rin hiện tại rất bối rối. Hắn cười hỏi - "Vậy em cảm thấy Rein có tốt không?"
Rin ậm ừ một chút, đáp - "Có."
"Vậy còn Âu Minh Lĩnh?" - Moaa hỏi tiếp.
Phải mất một lúc Rin mới đáp - "Rất tốt."
"Vậy em cảm thấy mình có thích Rein hiện tại không?"
Rin lăn một cái trên giường, rầu rĩ nói - "Đó là vấn đề em đang suy nghĩ."
Moaa buồn cười lắc đầu không nói gì nữa, cái Rin cần bây giờ chỉ là thời gian mà thôi.
Nói tới thời gian, Bab đã gần hai mươi ngày rồi không có tới, hẳn là bận việc trong bộ lạc, đầu mùa hoa thủ lĩnh thường phải làm rất nhiều việc, chắc là còn lâu mới tới lần nữa. Nhắc đến Bab, Moaa cũng bắt đầu phiền não, hắn chưa biết nên làm thế nào với người đó đâu!
Cùng lúc đó, ở bên ngoài, nhóm thú nhân đang đánh cướp lũ rod. Hahna quen thuộc với khu rừng này nên một mình cũng có thể cắt được dây, nhưng Dor và Rein thì không thể, cho nên Dor cầm đuốc bảo vệ để cho Rein cắt, Shan thì ở chỗ đất trống dùng tuyết đắp hình một chiếc phi thuyền chơi.
Thấy Rein thỉnh thoảng lại nhìn lên cửa động một cái, Dor dò hỏi - "Quan hệ giữa cậu và Rin ở thế giới cũ là gì thế?" - hắn đương nhiên biết quan hệ giữa Rein và Rin trước khi bị đổi hồn, nhưng thái độ của hai người hiện tại có vẻ cũng không quá bình thường.
"Tôi và lang Danh là bạn bè, hai bộ lạc của chúng tôi rất gần nhau." - Rein đáp.
"Bạn bè? Chỉ thế thôi?" - Dor cố ý hỏi lại.
Rein im lặng một lúc mới nặng nề đáp - "Chứ còn có thể thế nào nữa, y đã có đủ chuyện để phiền não rồi."
Dor nhướng mày, nghĩa là nếu lang Danh không có phiền não hai người sẽ không chỉ là bạn bè?
Rein liếc nhìn Dor, lý trí hắn biết mình và người này hoàn toàn xa lạ, nhưng tình cảm lưu giữ trong ký ức cơ thể lại còn nguyên cảm giác thân thiết. Rein và Dor vốn dĩ là anh em họ, hai người đó vẫn luôn là bạn thân nhất của nhau.
Dor cũng trả lại hắn một nụ cười hiểu ý. Kỳ thật Lạc Sưa là một người rất kiệm lời, nhưng đối với "thằng bạn thân nhất" này, hắn cũng muốn nghe nó tâm sự chuyện riêng tư một chút.
Rein suy nghĩ một chút, giống như nói chuyện với đứa bạn thân lâu năm, càm ràm - "Nhà lang Danh có ba anh chị em, lang Danh là con út. Theo lẽ thường thủ lĩnh bộ lạc tiếp theo phải là chị y, nhưng mà mẹ y lại một hai chọn y làm dự bị. Đừng nói là bà chị, kể cả anh và cha ruột lang Danh đều phản đối, y chịu áp lực rất lớn. Lang Danh hay nói với tôi, y mà là con gái thì tốt rồi." - nói xong, Rein còn lầm bầm lặp lại - "Y mà là con gái thì tốt rồi."
Dor trở cán đuốc, quét một cái để dọa lui một cái miệng rod đang muốn đánh lén phía bên trái hai người, hỏi lại - "Hiện giờ Rin là á thú, có thể xem là con gái rồi, cậu nghĩ sao?"
"Tôi không biết nữa, nếu giờ tôi nói muốn kết đôi, y có khó chịu không? Có thể y sẽ nghĩ tôi chọc ghẹo." - Rein cắt thêm một sợi dây rod, vừa quan sát chọn mục tiêu tiếp theo vừa nói.
Dor tranh thủ thời gian không có cây rod nào tấn công hai người để liếc nhìn Rein một cái, châm chước nói - "Thật ra thì thế này, tôi không biết rõ về Âu Minh Lĩnh, nhưng tôi biết Rein, đối với tôi Rein là người anh em thân nhất."
"Là sao?" - Rein đã chọn được mục tiêu, tiên đến gần thân cây rod, Dor vội tập trung tinh thần bảo vệ hắn.
Đợi cho Rein cắt được sợi dây rồi, nhân lúc nghỉ tay Dor mới nói tiếp - "Ký ức của thân thể luôn ảnh hưởng đến chúng ta, nếu là Lạc Sưa, cho dù biết cậu đang ưu tư thì tôi cũng mặc kệ, nhưng hiện tại tôi là Dor, Dor không thể mặc kệ Rein được."
"Cho nên?" - Rein đã quay hẳn sang nhìn Dor, mặc kệ lũ rod đang giương nanh múa vuốt xung quanh.
Dor quơ cây đuốc một vòng để dọa chúng lui lại, nói - "Cho nên Rin cũng chịu ảnh hưởng giống vậy. Ý tôi là, chỉ cần trước khi đến đây hai người không phải kẻ thù, vậy hẳn là không có vấn đề gì. Cậu cứ theo đuổi Rin thôi, bây giờ không gì ngăn cậu được nữa."
Nét mặt của Rein giãn ra, hắn cười và nhẹ gật đầu - "Tôi hiểu. Cám ơn!"
Cùng lúc đó, Hahna đã cắt xong một bó rod, quyết định ôm chúng ra bãi đất trống nghỉ một lúc. Lúc nhỏ ra tới, Shan đang cẩn thận trang trí chiếc phi thuyền mô hình của mình.
Hahna thấy vậy hớn hở ném bó dây xuống chạy đến ngắm.
"Đây là cái gì?" - Hahna chỉ vào một hàng nhìn như là phù hiệu trên thân phi thuyền hỏi.
Shan nhìn lướt qua, cười đáp - "Đó là tên của phi thuyền, chữ đó đọc là Tơ Trắc, là tên một loại lụa rất quý của người Trân Việt cổ đại."
"Trân Việt là tên của quốc gia anh sao? Loại chữ viết này cũng là tiếng Việt?" - Hahna đầy hứng thú hỏi.
"Đương nhiên" - Shan đáp.
"Lợi hại!" - Hahna tán thưởng làm Shan cười một tiếng. Cô nhỏ nhìn nhìn phi thuyền rồi nhìn sang Shan, tò mò hỏi - "Anh với anh Dor trước đây là anh em ruột sao?"
"Sao em lại hỏi thế?"
"Em cảm thấy anh Dor giống anh của anh hơn." - Hahna nói thẳng.
Shan cười ra tiếng, đáp - "Phải phải, bọn anh không phải anh em ruột. Anh với Dor cùng lớn lên ở viện mồ côi, những đứa được nhận nuôi ở đó đều thống nhất dùng họ Lạc."
Hahna ngồi xuống bên cạnh, nói - "Quả nhiên, giống gia đình em. Em nhìn một cái là nhận ra liền."
"Gia đình em?"
"Em cũng là trẻ mồ côi, còn có hai ông anh và một bà chị, cũng đều được nhận nuôi."
Shan dừng động tác, quay sang nhìn Hahna, không nói gì mà giơ tay xoa đầu cô nhóc một cái.
Hahna mỉm cười với Shan, giống như được cổ vũ mà nói tiếp - "Cha bọn em sau khi nhận nuôi em thì thường xuyên không ở nhà, có khi cả năm mới thấy mặt một lần, em do anh chị nuôi lớn."
Shan dừng tay, ngồi lại gần Hahna, cùng cô nhỏ nhìn ra ngoài rừng rod, châm chước nói - "Kỳ thật, sống ở viện mồ côi cũng không tệ lắm, ý anh là, cũng không thiếu thốn cái gì."
Hahna phát ra một âm thanh tỏ ý hiểu được, so ra nhỏ còn đầy đủ hơn, mấy anh chị chưa từng để nhỏ cảm thấy thiếu thốn.
Shan nói tiếp - "Anh và Dor được xếp ở cùng phòng, bọn anh ngủ cùng một cái giường tầng, anh ở tầng trên, Dor ở tầng dưới. Dor thật sự rất lầm lì, anh phải tốn hơn nửa năm mới làm hắn chịu phản ứng với mình."
Hahna cười một tiếng, rất có hứng thú muốn nghe tiếp, hóa ra hai người có vẻ cực kỳ thân thiết này lại từng là người lạ.
"Kế bên phòng bọn anh là phòng của một cặp anh em ruột. Hai tên đó cũng không cao to gì, nhưng vì có hai người nên tranh giành cái gì cũng có ưu thế hơn. Có một lần bị tụi nó giành mất một bộ đồ chơi phi thuyền mà anh siêu thích, anh nói với Dor có anh em thật là tốt, Dor liền nói vậy chúng ta làm anh em đi. Từ đó về sau, anh và Dor cùng nhau giành đồ chơi, cùng nhau học thâu đêm giành học bổng, cùng nhau vào quân đội, cùng nhau chiến đấu. Đúng là có anh em nó khác hẳn." - Shan kể lại chuyện của mình với vẻ mặt thỏa mãn.
"Thật hâm mộ nha, anh chị của em cách em một thế hệ, ba người họ là anh em tốt với nhau, nhưng em thì không được." - Hahna nhún vai, nhỏ hiểu điều Shan muốn nói, tuy rằng là trẻ mồ côi nhưng không có nghĩa họ không thể có người thân. Chỉ là..
"Nhưng em có được sự che chở mà bọn anh không có. Nếu bị bắt nạt em có thể tìm anh chị xin giúp đỡ, như anh với Dor thì không có ai để tìm đâu." - Shan nhẹ nhàng nói.
Hahna suy nghĩ lời này một chút, đồng ý gật đầu - "Anh nói đúng, anh chị luôn cố gắng cho em những thứ tốt nhất."
Shan nhìn cô bé, mỉm cười - "Em có vẻ đã chịu sự cô đơn quá lâu, em không có bạn sao?"
Hahna nhếch môi một cái - "Thật ra là có, hai đứa, nhưng hoàn cảnh chỗ em khá ác liệt, hiếm lắm tụi em mới gặp được nhau, bình thường toàn nói chuyện qua mạng. Nhưng mà tụi em chết cùng lúc."
"Bọn họ cũng?" - Shan kinh ngạc.
Hahna gật đầu - "Đến thế giới này, ở đâu đó cách nơi này một ngàn bốn trăm sáu mươi tám kilomet".
Shan im lặng một lúc lâu, sau đó rất khó khăn mở miệng - "Em biết không, thật ra anh cảm thấy như vậy cũng không tệ lắm. Đúng không? Em biết họ còn ở đâu đó ngoài kia, và có lẽ một ngày nào đó sẽ còn gặp lại. Bọn anh đã mất rất nhiều đồng đội.." - Shan dừng lại nữa chừng, như thể nói tiếp sẽ chạm vào nơi nào đó mà hắn sợ hãi.
Hahna đưa tay vỗ vỗ lưng Shan, thở dài nói - "Hy vọng khi biết em chết, ba người bọn họ sẽ không khóc."
Shan nặn ra một nụ cười - "Họ sẽ khóc, nhưng rồi sẽ ổn cả thôi."
"Hy vọng thế. Giờ nghỉ kết thúc, em làm tiếp đây, không biết anh Rein định làm cái giường thế nào với mấy thứ này." - Hahna vỗ mông đứng dậy, lại một lần tràn đầy năng lượng xông vào rừng rod. Shan nhìn theo, mỉm cười tiếp tục hoàn thành chiếc phi thuyền của mình.
Khi mặt trời đã ngấp nghé buông xuống đỉnh rừng, Gadnu trở về, còn có sói vương đi cùng, hai cha con mang theo một con mồi rất lớn.
Bởi vì bị cây rod che khuất, ba người Rein, Dor và Hahna không nhìn thấy, Gadnu và sói vương cũng không gọi bọn họ mà đi thẳng đến bãi đất trống. Lúc chúng đến nơi, chỗ đó chỉ có Shan đang ngồi.
Shan nhận ra Gadnu nhưng hắn không biết sói vương, thấy một con rõ ràng là hung thú lù lù tiến đến gần mình làm hắn bị dọa đến tay chân cứng ngắt, lớn tiếng gọi Hahna.
Sói vương bỏ con mồi xuống rồi tò mò tới gần Shan ngửi ngửi hắn, là nhân loại nó chưa gặp bao giờ, nhưng trên người có mùi của Gadnu và hai nhân loại nó quen, cho nên sói vương thân mật liếm hắn một cái rồi lùi lại chỗ con mồi.
Dor và Rein cũng đã ra tới, thấy sói vương cũng cảnh giác không dám đến gần, Dor chậm rãi di chuyển ven bìa khu đất trống để đến chỗ Shan.
Mấy phút sau Hahna ôm bó dây rod ra tới, thấy soi vương tới thì hớn hở chạy lại chào hỏi. Lúc này ba thú nhân còn lại mới nhẹ nhàng thở ra.
Rein tiến đến chỗ Hahna, chú ý không lại gần con mồi sói vương ném trên đất, hỏi - "Đây cũng là bạn của em?"
"Đây là thủ lĩnh của đàn gadnim quanh đây, ông ấy là cha của Gadnu." - Hahna vui vẻ giới thiệu, đồng thời chuyển hướng sang quan sát con mồi, là loài thú nhỏ chưa từng thấy, thuộc họ trâu với một cặp sừng siêu lớn, bộ lông trắng, dài và phơn phớt đỏ, maam nhất định rất thích.
"Con mồi này là sao?" - Dor đỡ Shan ngồi lên xong cũng tới gần quan sát, khó hiểu hỏi Hahna.
"Soi vương mang đến nhờ maam và em nướng chín giúp, Gadnu và ông ấy đều thích thịt đã nấu chín. Con mồi này đủ lớn, tối nay chúng ta lại được một bữa thịt no nê rồi." - Hahna cười híp mắt đáp.
Rein và Dor nhìn nhau, sau đó Rein quay người leo lên cửa động, nói với Dor - "Anh đi ôm mớ dây rod về đi, tôi vào trong lấy dụng cụ."
Đến khi Rein đem dụng cụ nấu ăn ra tới, Moaa và Rin cũng đi theo, mọi người liền chia nhau ra làm việc. Rein và Dor xẻ thịt, Moaa gọt củ lil, Hahna rửa nấm, Shan và Rin nhóm bếp.
Sói vương và Gadnu rất vui sướng nằm một bên chờ ăn, đặc biệt là sói vương. Có thêm mấy thú nhân, nó có thể đem con mồi lớn đến thường xuyên hơn, có thể chén một bữa no nê chứ không phải ăn một chút đỡ thèm như trước. Nhân loại đúng là dùng tốt, nhìn xem, tự bọn họ phân công nhau làm việc, không cần nó nhúng tay vào.
Thịt do Rein nướng đương nhiên so với Moaa làm ngon hơn rất nhiều, khiến sói vương vừa ăn vừa phe phẩy đuôi liên tục, lúc ăn xong nó còn rất thân thiết liếm Rein mấy cái. Nó thích thú nhân này, đặc biệt là trên người hắn còn có mùi vị nó rất quen thuộc, là mùi của gadnim.
Cùng ăn một bữa cơm làm bốn người mới tới không sợ sói vương nữa, cả bọn học theo Hahna dựa lưng vào sói vương và Gadnu xoa cái bụng no căng của mình, vui vẻ trò chuyện, những cảm xúc xa lạ ban đầu cũng dần nhòa đi.
Ăn xong bữa cơm trời đã tối mịt, lúc này Hahna mới nhớ ra giường mới còn chưa làm, nhà bọn họ có sáu người thêm một con sói mà chỉ có một cái giường.
"Ngủ đỡ quanh bếp một đêm đi, mai rồi làm giường mới." - Moaa chỉ có thể đề nghị như vậy.
"Tôi đổi sang hình thú cho Dor và Shan dựa, như vậy ấm hơn." - Rein nói.
"Em ngủ với Gadnu." - Hahna cũng nghĩ tới, lập tức chuyển sang trạng thái hí hửng mong chờ. Nhỏ xách cả con bum trong ổ ra, cùng nhào lại chỗ Gadnu đang liếm lông.
Gadnu thấy Hahna muốn ngủ cùng mình thì cực kỳ vui vẻ, để cho nhỏ và Bum nằm giữa hai chân trước của mình, đợi nó nằm xuống là che hai đứa kín mít, bảo đảm ấm áp cả đêm.
"Coi bộ ấm à hén." - Rin cười nói với Moaa.
"Hôm nào em thử ngủ với Rein như vậy xem." - Moaa trêu.
Rin lật người kéo tấm da đắp lên, lầm bầm - "Ai thèm hắn."
Mọi người đều có một đêm ngon giấc.
Hôm sau lại tiếp tục bận rộn, Dor và Hahna ra ngoài tiếp tục cắt dây rod, Rein thì ở trong động bắt đầu làm cái giường, Shan hỗ trợ hắn, mà Rin thì cùng Moaa học se sợi len. Tuy là á thú nhưng Rin không biết làm chuyện may vá gì, lúc này phải học từ chuyện đơn giản nhất.
"Rin còn chẳng biết thuộc da đâu, may vá gì đó lại càng mù tịt, em phải học từ đầu thôi." - Rin ngao ngán nói, trước đây hắn là nam nhưng áo quần bị bung chỉ cũng biết tự mình sửa lại, còn á thú Rin lại không biết gì cả, trong ký ức hắn kế thừa hoàn toàn không có chút nào liên quan đến kim chỉ.
Shan ở một bên cười nói - "Rin được cưng quá mà, trong bộ lạc có á thú nào được như hắn."
"Rin thế nào?" - Moaa tò mò hỏi.
"Như thế này" - Rin vừa nói vừa giơ tay làm một động tác với nồi nước Rein đang nấu trên bếp, nước trong nồi giống như bị hắn khống chế, từng giọt thoát khỏi mặt nước bay lên, lơ lửng trên không, sau đó theo điều khiển của Rin bay vòng quanh giường rồi quay trở lại nồi nước.
"Em khống chế chúng?" - Moaa ngạc nhiên hỏi.
Rin gật đầu - "Loại năng lực này là hấp thu ánh sáng vào đêm trăng tím mới tăng lên được."
"Anh biết, Hahna cũng như vậy, con bé khống chế được băng và gió." - Moaa gật đầu.
"Anh biết việc này?" - Rin còn ngạc nhiên hơn.
Moaa khẽ cười - "Mới biết vào đêm trăng tím vừa rồi, đó là đêm đầu tiên anh và Hahna đến thế giới này. Hahna đi tìm thuốc cho anh, mắc kẹt bên ngoài cả đêm."
Gật đầu, Rin nói - "Ở bộ lạc bọn em, trước đây chỉ có Rin và cậu của hắn biết việc này."
"Tại sao chỉ có hai người?" - Moaa khó hiểu.
Rin liền kể cho Moaa nghe chuyện của Rin. Lúc Rin chừng bốn tuổi, vào đêm trăng tím bị lạc, một mình ở ngoài rừng. Buổi sáng hôm sau cậu của Rin là người tìm được hắn trước tiên, sau khi hỏi tỉ mỉ chuyện gì xảy ra, cậu hắn nói với người ngoài là hắn tìm được chỗ nấp ánh trăng nên không có việc gì, cũng dặn hắn không được kể cho mọi người nghe mình phơi ánh trăng cả đêm. Sau đó mỗi lần đến đêm trăng tím, hắn đều bảo Rin lén tìm chỗ phơi ánh trăng, nhờ vậy thực lực của Rin mới hơn hẳn người khác. Chuyện này cậu của Rin luôn dặn hắn phải giấu kín, cho dù là cha mẹ hắn cũng không biết gì.
"Ra thế, không phải không ai khám phá ra, mà là có người biết cũng không nói với người khác." - Moaa nghe xong lắc đầu nói.
"Bản thân Rin cũng luôn áy náy chuyện này, nhưng hắn không dám cãi lời cậu." - Rin thở dài nói. Cậu của Rin dựa vào việc này tuyên truyền trong bộ lạc Rin được Phụ Thần chúc phúc, muốn hắn tranh đoạt chức tư tế dự bị. Rin thì không thiết tha gì, còn rất sợ cậu mình, cho nên khi Rein đề nghị cùng ra ngoài rèn luyện, hắn lập tức đồng ý.
"Không khí trong bộ lạc bọn họ thật sự không tốt lắm, rất nhiều lục đục với nhau, cho nên bốn người đã định sẽ tìm một bộ lạc mới gia nhập, không quay về đó nữa." - Rein nói.
Moaa hiểu được gật gật đầu, đáng tiếc bốn đứa nhỏ bị tuyết lở chôn vùi, không kịp tìm được bộ lạc mới.
"Năng lực của Rin rất lợi hại nha, anh không thấy hắn đi săn đâu, cứ đứng một chỗ ngoắc ngoắc tay, mấy mũi tên nước cứ bay vèo vèo, con mồi chạy cũng chạy không kịp đâu." - Shan vừa kể vừa nhái điệu bộ của Rin làm Moaa không nhịn được bật cười.
Rin khống chế một vốc nước trong nồi ném hắn, nước đang đun nên Shan bị nóng la oai oái, Rein cũng đạp hắn một cái rồi đi lấy nước thêm vào nồi, Rin làm hao hụt hết một đoạn rồi.
Hahna và Dor ôm dây rod đi vào, Rein ước lượng số dây mình có, bảo hai người không cần cắt nữa, chắc là đủ rồi.
"Anh đang làm cái gì thế?" - Hahna ngồi xuống quan sát Rein làm, tò mò hỏi. Rein đang dùng mấy cành rod tương đối lớn, dùng lửa nướng để chúng cong thành hình dạng mình muốn. Loại cành này của cây rod đều là cành cố định, khá cứng chứ không mềm mại như đám dây dùng để bắt mồi.
"Anh làm khung giường, cái này nhỏ vừa đủ em nằm đấy." - Rein đáp.
"Vậy là làm giường cho em trước hả?" - Hahna cười hí hí hỏi.
"Đương nhiên phải làm cho em trước chứ." - Shan ngồi ngay cạnh nói, thò tay sờ đầu Hahna.
Dor cũng ngồi xuống cùng Shan cắt dây rod ra và xếp lại thành từng bó có độ dài tương đương nhau, những đoạn quá nhỏ thì ném vào bếp, thứ này rất dễ cháy.
Hahna nhìn Rein làm một lúc, sau đó nghĩ ra cái gì, lại quay đầu chạy ra ngoài. Một lúc sau, khi Rein đã nắn cành rod xong, cô nhóc ôm một bó cành khác đi vào.
"Em làm gì thế?" - Shan hỏi.
"Em muốn làm cái bàn ăn mới." - Hahna ngồi bệch xuống, bắt đầu róc sạch mấy cành rod. Cái bàn ăn trước đó nhỏ làm rất đơn sơ, hơn nữa quá nhỏ, bây giờ nhà đông người rồi, cũng nên làm cái mới.
Mọi người hiểu ý nhìn nhau cười rồi lại tiếp tục làm việc của mình. Gadnu phơi nắng bên ngoài cũng lững thững đi vào, trong miệng ngậm con Bum và mấy đóa limny mới nở.
"Đây là hoa limny trước cửa nhà mình phải không? Đã bắt đầu nở rồi?" - Moaa ngạc nhiên hỏi.
Hahna mới ở ngoài vào hồ nghi hỏi lại - "Có sao? Con không thấy." - Nói rồi lại lật đật chạy ra ngoài.
Một lúc sau cô nhỏ chạy trở vào, trên tay cũng cầm một dây limny dính đầy tuyết giơ cho mọi người xem, hồ hởi nói - "Limny trên đỉnh vách đá đều đang nở, chúng ẩn dưới tuyết nên chưa thấy rõ được. Chắc một hai ngày nữa là rộ."
Thật là một tin tức tốt, mọi người đều vui vẻ hơn, không khí trong động rất nhẹ nhàng.
"Mùa xuân tới rồi!" - Shan làm bộ cảm thán hô một tiếng, sau đó hát một ca khúc về mùa xuân, không nghĩ tới hắn hát còn rất hay.
Ở nơi này nhân loại còn chưa biết làm giường đúng nghĩa, chỗ ngủ của bọn họ thường là dùng cành cây nhỏ, cỏ khô và da thú làm thành một cái ổ, giường mà Moaa và Hahna ngủ cũng được làm như thế. Hai cha con đương nhiên biết cái giường chân chính trông như thế nào, nhưng ở đây không có dụng cụ thích hợp, lại giữa mùa tuyết nên Moaa muốn cũng không thể làm được.
Hahna, Shan và Dor thì khỏi phải nói, thời đại bọn họ sống mọi thứ hầu như đều được sản xuất hàng loạt ở nhà máy, mua về dùng là được, ba người đều không rõ lắm mấy món đó làm thế nào. May mà còn có Rein và Rin, hai người đến từ thời đại mà hầu hết mọi thứ đều phải tự tay làm lấy.
Rein đi một vòng quanh hang, lôi bó dây rod Hahna cắt về nhưng không dùng hết ra, kiểm tra độ dẻo của nó xong thì gọi cả Dor và Hahna cùng ra ngoài cắt thêm dây rod, Shan đang đau tay không giúp được gì nhưng cũng chạy theo cho vui, Moaa thì ở trong động, hắn muốn may một ít quần áo cho Rin, đồ đạc của Rin đều đã chôn dưới tuyết, mà á thú không giống thú nhân chỉ cần một miếng da quấn quanh hông là được.
Rin định ngủ một giấc nhưng nhóm thú nhân đi một lúc rồi hắn vẫn còn trằn trọc trên giường không sao ngủ được. Moaa ngồi ở gần đó, thấy vậy liền đoán hắn suy nghĩ cái gì, khuyên bảo - "Đừng suy nghĩ, càng nghĩ càng khó chịu mà thôi. Chuyện đã rồi, chúng ta đâu thể thay đổi cái gì."
Rin thở hắt ra một cái, chán chường nói - "Kỳ thật em không khó chịu vì bị đổi thành á thú. Trước đây em luôn nghĩ phải chi mình là con gái thì tốt biết mấy."
Moaa kinh ngạc nhìn sang - "Em.. muốn làm con gái?"
Rin cười một tiếng - "Không phải như anh nghĩ, chuyện này không liên quan đến giới tính. Chủ yếu là vì bộ lạc của em xưa nay theo mẫu hệ, thủ lĩnh cũng luôn là nữ."
"À" - Moaa hiểu ra, chuyện này cũng giống như ở thế giới của hắn, rất nhiều nữ tử bởi vì giới tính mà gặp phải bất công sẽ nghĩ nếu như mình là nam thì đã khác. Nói như vậy Rin hẳn là không có chướng ngại tâm lý nhiều như hắn, bởi vì không suy nghĩ nam so với nữ ưu thế hơn nên đổi thành nữ cũng không cảm thấy mình bị giáng cấp.
"Vậy em đang suy nghĩ cái gì?" - Moaa tò mò hỏi.
Rin lại thở dài một tiếng, nói - "Rin và Rein, ý em là Rin và Rein trước đây, khi tụi em còn chưa đến ấy, hai người họ.. là tình nhân."
"Ồ!" - Moaa nhướng mày, hắn nghe vậy liền hiểu được phiền não của Rin. Ký ức của một người về một thứ gì đó luôn bao gồm cả cảm xúc của người đó đối với nó, cho nên phần ký ức của Rin về Rein hẳn là khiến Rin hiện tại rất bối rối. Hắn cười hỏi - "Vậy em cảm thấy Rein có tốt không?"
Rin ậm ừ một chút, đáp - "Có."
"Vậy còn Âu Minh Lĩnh?" - Moaa hỏi tiếp.
Phải mất một lúc Rin mới đáp - "Rất tốt."
"Vậy em cảm thấy mình có thích Rein hiện tại không?"
Rin lăn một cái trên giường, rầu rĩ nói - "Đó là vấn đề em đang suy nghĩ."
Moaa buồn cười lắc đầu không nói gì nữa, cái Rin cần bây giờ chỉ là thời gian mà thôi.
Nói tới thời gian, Bab đã gần hai mươi ngày rồi không có tới, hẳn là bận việc trong bộ lạc, đầu mùa hoa thủ lĩnh thường phải làm rất nhiều việc, chắc là còn lâu mới tới lần nữa. Nhắc đến Bab, Moaa cũng bắt đầu phiền não, hắn chưa biết nên làm thế nào với người đó đâu!
Cùng lúc đó, ở bên ngoài, nhóm thú nhân đang đánh cướp lũ rod. Hahna quen thuộc với khu rừng này nên một mình cũng có thể cắt được dây, nhưng Dor và Rein thì không thể, cho nên Dor cầm đuốc bảo vệ để cho Rein cắt, Shan thì ở chỗ đất trống dùng tuyết đắp hình một chiếc phi thuyền chơi.
Thấy Rein thỉnh thoảng lại nhìn lên cửa động một cái, Dor dò hỏi - "Quan hệ giữa cậu và Rin ở thế giới cũ là gì thế?" - hắn đương nhiên biết quan hệ giữa Rein và Rin trước khi bị đổi hồn, nhưng thái độ của hai người hiện tại có vẻ cũng không quá bình thường.
"Tôi và lang Danh là bạn bè, hai bộ lạc của chúng tôi rất gần nhau." - Rein đáp.
"Bạn bè? Chỉ thế thôi?" - Dor cố ý hỏi lại.
Rein im lặng một lúc mới nặng nề đáp - "Chứ còn có thể thế nào nữa, y đã có đủ chuyện để phiền não rồi."
Dor nhướng mày, nghĩa là nếu lang Danh không có phiền não hai người sẽ không chỉ là bạn bè?
Rein liếc nhìn Dor, lý trí hắn biết mình và người này hoàn toàn xa lạ, nhưng tình cảm lưu giữ trong ký ức cơ thể lại còn nguyên cảm giác thân thiết. Rein và Dor vốn dĩ là anh em họ, hai người đó vẫn luôn là bạn thân nhất của nhau.
Dor cũng trả lại hắn một nụ cười hiểu ý. Kỳ thật Lạc Sưa là một người rất kiệm lời, nhưng đối với "thằng bạn thân nhất" này, hắn cũng muốn nghe nó tâm sự chuyện riêng tư một chút.
Rein suy nghĩ một chút, giống như nói chuyện với đứa bạn thân lâu năm, càm ràm - "Nhà lang Danh có ba anh chị em, lang Danh là con út. Theo lẽ thường thủ lĩnh bộ lạc tiếp theo phải là chị y, nhưng mà mẹ y lại một hai chọn y làm dự bị. Đừng nói là bà chị, kể cả anh và cha ruột lang Danh đều phản đối, y chịu áp lực rất lớn. Lang Danh hay nói với tôi, y mà là con gái thì tốt rồi." - nói xong, Rein còn lầm bầm lặp lại - "Y mà là con gái thì tốt rồi."
Dor trở cán đuốc, quét một cái để dọa lui một cái miệng rod đang muốn đánh lén phía bên trái hai người, hỏi lại - "Hiện giờ Rin là á thú, có thể xem là con gái rồi, cậu nghĩ sao?"
"Tôi không biết nữa, nếu giờ tôi nói muốn kết đôi, y có khó chịu không? Có thể y sẽ nghĩ tôi chọc ghẹo." - Rein cắt thêm một sợi dây rod, vừa quan sát chọn mục tiêu tiếp theo vừa nói.
Dor tranh thủ thời gian không có cây rod nào tấn công hai người để liếc nhìn Rein một cái, châm chước nói - "Thật ra thì thế này, tôi không biết rõ về Âu Minh Lĩnh, nhưng tôi biết Rein, đối với tôi Rein là người anh em thân nhất."
"Là sao?" - Rein đã chọn được mục tiêu, tiên đến gần thân cây rod, Dor vội tập trung tinh thần bảo vệ hắn.
Đợi cho Rein cắt được sợi dây rồi, nhân lúc nghỉ tay Dor mới nói tiếp - "Ký ức của thân thể luôn ảnh hưởng đến chúng ta, nếu là Lạc Sưa, cho dù biết cậu đang ưu tư thì tôi cũng mặc kệ, nhưng hiện tại tôi là Dor, Dor không thể mặc kệ Rein được."
"Cho nên?" - Rein đã quay hẳn sang nhìn Dor, mặc kệ lũ rod đang giương nanh múa vuốt xung quanh.
Dor quơ cây đuốc một vòng để dọa chúng lui lại, nói - "Cho nên Rin cũng chịu ảnh hưởng giống vậy. Ý tôi là, chỉ cần trước khi đến đây hai người không phải kẻ thù, vậy hẳn là không có vấn đề gì. Cậu cứ theo đuổi Rin thôi, bây giờ không gì ngăn cậu được nữa."
Nét mặt của Rein giãn ra, hắn cười và nhẹ gật đầu - "Tôi hiểu. Cám ơn!"
Cùng lúc đó, Hahna đã cắt xong một bó rod, quyết định ôm chúng ra bãi đất trống nghỉ một lúc. Lúc nhỏ ra tới, Shan đang cẩn thận trang trí chiếc phi thuyền mô hình của mình.
Hahna thấy vậy hớn hở ném bó dây xuống chạy đến ngắm.
"Đây là cái gì?" - Hahna chỉ vào một hàng nhìn như là phù hiệu trên thân phi thuyền hỏi.
Shan nhìn lướt qua, cười đáp - "Đó là tên của phi thuyền, chữ đó đọc là Tơ Trắc, là tên một loại lụa rất quý của người Trân Việt cổ đại."
"Trân Việt là tên của quốc gia anh sao? Loại chữ viết này cũng là tiếng Việt?" - Hahna đầy hứng thú hỏi.
"Đương nhiên" - Shan đáp.
"Lợi hại!" - Hahna tán thưởng làm Shan cười một tiếng. Cô nhỏ nhìn nhìn phi thuyền rồi nhìn sang Shan, tò mò hỏi - "Anh với anh Dor trước đây là anh em ruột sao?"
"Sao em lại hỏi thế?"
"Em cảm thấy anh Dor giống anh của anh hơn." - Hahna nói thẳng.
Shan cười ra tiếng, đáp - "Phải phải, bọn anh không phải anh em ruột. Anh với Dor cùng lớn lên ở viện mồ côi, những đứa được nhận nuôi ở đó đều thống nhất dùng họ Lạc."
Hahna ngồi xuống bên cạnh, nói - "Quả nhiên, giống gia đình em. Em nhìn một cái là nhận ra liền."
"Gia đình em?"
"Em cũng là trẻ mồ côi, còn có hai ông anh và một bà chị, cũng đều được nhận nuôi."
Shan dừng động tác, quay sang nhìn Hahna, không nói gì mà giơ tay xoa đầu cô nhóc một cái.
Hahna mỉm cười với Shan, giống như được cổ vũ mà nói tiếp - "Cha bọn em sau khi nhận nuôi em thì thường xuyên không ở nhà, có khi cả năm mới thấy mặt một lần, em do anh chị nuôi lớn."
Shan dừng tay, ngồi lại gần Hahna, cùng cô nhỏ nhìn ra ngoài rừng rod, châm chước nói - "Kỳ thật, sống ở viện mồ côi cũng không tệ lắm, ý anh là, cũng không thiếu thốn cái gì."
Hahna phát ra một âm thanh tỏ ý hiểu được, so ra nhỏ còn đầy đủ hơn, mấy anh chị chưa từng để nhỏ cảm thấy thiếu thốn.
Shan nói tiếp - "Anh và Dor được xếp ở cùng phòng, bọn anh ngủ cùng một cái giường tầng, anh ở tầng trên, Dor ở tầng dưới. Dor thật sự rất lầm lì, anh phải tốn hơn nửa năm mới làm hắn chịu phản ứng với mình."
Hahna cười một tiếng, rất có hứng thú muốn nghe tiếp, hóa ra hai người có vẻ cực kỳ thân thiết này lại từng là người lạ.
"Kế bên phòng bọn anh là phòng của một cặp anh em ruột. Hai tên đó cũng không cao to gì, nhưng vì có hai người nên tranh giành cái gì cũng có ưu thế hơn. Có một lần bị tụi nó giành mất một bộ đồ chơi phi thuyền mà anh siêu thích, anh nói với Dor có anh em thật là tốt, Dor liền nói vậy chúng ta làm anh em đi. Từ đó về sau, anh và Dor cùng nhau giành đồ chơi, cùng nhau học thâu đêm giành học bổng, cùng nhau vào quân đội, cùng nhau chiến đấu. Đúng là có anh em nó khác hẳn." - Shan kể lại chuyện của mình với vẻ mặt thỏa mãn.
"Thật hâm mộ nha, anh chị của em cách em một thế hệ, ba người họ là anh em tốt với nhau, nhưng em thì không được." - Hahna nhún vai, nhỏ hiểu điều Shan muốn nói, tuy rằng là trẻ mồ côi nhưng không có nghĩa họ không thể có người thân. Chỉ là..
"Nhưng em có được sự che chở mà bọn anh không có. Nếu bị bắt nạt em có thể tìm anh chị xin giúp đỡ, như anh với Dor thì không có ai để tìm đâu." - Shan nhẹ nhàng nói.
Hahna suy nghĩ lời này một chút, đồng ý gật đầu - "Anh nói đúng, anh chị luôn cố gắng cho em những thứ tốt nhất."
Shan nhìn cô bé, mỉm cười - "Em có vẻ đã chịu sự cô đơn quá lâu, em không có bạn sao?"
Hahna nhếch môi một cái - "Thật ra là có, hai đứa, nhưng hoàn cảnh chỗ em khá ác liệt, hiếm lắm tụi em mới gặp được nhau, bình thường toàn nói chuyện qua mạng. Nhưng mà tụi em chết cùng lúc."
"Bọn họ cũng?" - Shan kinh ngạc.
Hahna gật đầu - "Đến thế giới này, ở đâu đó cách nơi này một ngàn bốn trăm sáu mươi tám kilomet".
Shan im lặng một lúc lâu, sau đó rất khó khăn mở miệng - "Em biết không, thật ra anh cảm thấy như vậy cũng không tệ lắm. Đúng không? Em biết họ còn ở đâu đó ngoài kia, và có lẽ một ngày nào đó sẽ còn gặp lại. Bọn anh đã mất rất nhiều đồng đội.." - Shan dừng lại nữa chừng, như thể nói tiếp sẽ chạm vào nơi nào đó mà hắn sợ hãi.
Hahna đưa tay vỗ vỗ lưng Shan, thở dài nói - "Hy vọng khi biết em chết, ba người bọn họ sẽ không khóc."
Shan nặn ra một nụ cười - "Họ sẽ khóc, nhưng rồi sẽ ổn cả thôi."
"Hy vọng thế. Giờ nghỉ kết thúc, em làm tiếp đây, không biết anh Rein định làm cái giường thế nào với mấy thứ này." - Hahna vỗ mông đứng dậy, lại một lần tràn đầy năng lượng xông vào rừng rod. Shan nhìn theo, mỉm cười tiếp tục hoàn thành chiếc phi thuyền của mình.
Khi mặt trời đã ngấp nghé buông xuống đỉnh rừng, Gadnu trở về, còn có sói vương đi cùng, hai cha con mang theo một con mồi rất lớn.
Bởi vì bị cây rod che khuất, ba người Rein, Dor và Hahna không nhìn thấy, Gadnu và sói vương cũng không gọi bọn họ mà đi thẳng đến bãi đất trống. Lúc chúng đến nơi, chỗ đó chỉ có Shan đang ngồi.
Shan nhận ra Gadnu nhưng hắn không biết sói vương, thấy một con rõ ràng là hung thú lù lù tiến đến gần mình làm hắn bị dọa đến tay chân cứng ngắt, lớn tiếng gọi Hahna.
Sói vương bỏ con mồi xuống rồi tò mò tới gần Shan ngửi ngửi hắn, là nhân loại nó chưa gặp bao giờ, nhưng trên người có mùi của Gadnu và hai nhân loại nó quen, cho nên sói vương thân mật liếm hắn một cái rồi lùi lại chỗ con mồi.
Dor và Rein cũng đã ra tới, thấy sói vương cũng cảnh giác không dám đến gần, Dor chậm rãi di chuyển ven bìa khu đất trống để đến chỗ Shan.
Mấy phút sau Hahna ôm bó dây rod ra tới, thấy soi vương tới thì hớn hở chạy lại chào hỏi. Lúc này ba thú nhân còn lại mới nhẹ nhàng thở ra.
Rein tiến đến chỗ Hahna, chú ý không lại gần con mồi sói vương ném trên đất, hỏi - "Đây cũng là bạn của em?"
"Đây là thủ lĩnh của đàn gadnim quanh đây, ông ấy là cha của Gadnu." - Hahna vui vẻ giới thiệu, đồng thời chuyển hướng sang quan sát con mồi, là loài thú nhỏ chưa từng thấy, thuộc họ trâu với một cặp sừng siêu lớn, bộ lông trắng, dài và phơn phớt đỏ, maam nhất định rất thích.
"Con mồi này là sao?" - Dor đỡ Shan ngồi lên xong cũng tới gần quan sát, khó hiểu hỏi Hahna.
"Soi vương mang đến nhờ maam và em nướng chín giúp, Gadnu và ông ấy đều thích thịt đã nấu chín. Con mồi này đủ lớn, tối nay chúng ta lại được một bữa thịt no nê rồi." - Hahna cười híp mắt đáp.
Rein và Dor nhìn nhau, sau đó Rein quay người leo lên cửa động, nói với Dor - "Anh đi ôm mớ dây rod về đi, tôi vào trong lấy dụng cụ."
Đến khi Rein đem dụng cụ nấu ăn ra tới, Moaa và Rin cũng đi theo, mọi người liền chia nhau ra làm việc. Rein và Dor xẻ thịt, Moaa gọt củ lil, Hahna rửa nấm, Shan và Rin nhóm bếp.
Sói vương và Gadnu rất vui sướng nằm một bên chờ ăn, đặc biệt là sói vương. Có thêm mấy thú nhân, nó có thể đem con mồi lớn đến thường xuyên hơn, có thể chén một bữa no nê chứ không phải ăn một chút đỡ thèm như trước. Nhân loại đúng là dùng tốt, nhìn xem, tự bọn họ phân công nhau làm việc, không cần nó nhúng tay vào.
Thịt do Rein nướng đương nhiên so với Moaa làm ngon hơn rất nhiều, khiến sói vương vừa ăn vừa phe phẩy đuôi liên tục, lúc ăn xong nó còn rất thân thiết liếm Rein mấy cái. Nó thích thú nhân này, đặc biệt là trên người hắn còn có mùi vị nó rất quen thuộc, là mùi của gadnim.
Cùng ăn một bữa cơm làm bốn người mới tới không sợ sói vương nữa, cả bọn học theo Hahna dựa lưng vào sói vương và Gadnu xoa cái bụng no căng của mình, vui vẻ trò chuyện, những cảm xúc xa lạ ban đầu cũng dần nhòa đi.
Ăn xong bữa cơm trời đã tối mịt, lúc này Hahna mới nhớ ra giường mới còn chưa làm, nhà bọn họ có sáu người thêm một con sói mà chỉ có một cái giường.
"Ngủ đỡ quanh bếp một đêm đi, mai rồi làm giường mới." - Moaa chỉ có thể đề nghị như vậy.
"Tôi đổi sang hình thú cho Dor và Shan dựa, như vậy ấm hơn." - Rein nói.
"Em ngủ với Gadnu." - Hahna cũng nghĩ tới, lập tức chuyển sang trạng thái hí hửng mong chờ. Nhỏ xách cả con bum trong ổ ra, cùng nhào lại chỗ Gadnu đang liếm lông.
Gadnu thấy Hahna muốn ngủ cùng mình thì cực kỳ vui vẻ, để cho nhỏ và Bum nằm giữa hai chân trước của mình, đợi nó nằm xuống là che hai đứa kín mít, bảo đảm ấm áp cả đêm.
"Coi bộ ấm à hén." - Rin cười nói với Moaa.
"Hôm nào em thử ngủ với Rein như vậy xem." - Moaa trêu.
Rin lật người kéo tấm da đắp lên, lầm bầm - "Ai thèm hắn."
Mọi người đều có một đêm ngon giấc.
Hôm sau lại tiếp tục bận rộn, Dor và Hahna ra ngoài tiếp tục cắt dây rod, Rein thì ở trong động bắt đầu làm cái giường, Shan hỗ trợ hắn, mà Rin thì cùng Moaa học se sợi len. Tuy là á thú nhưng Rin không biết làm chuyện may vá gì, lúc này phải học từ chuyện đơn giản nhất.
"Rin còn chẳng biết thuộc da đâu, may vá gì đó lại càng mù tịt, em phải học từ đầu thôi." - Rin ngao ngán nói, trước đây hắn là nam nhưng áo quần bị bung chỉ cũng biết tự mình sửa lại, còn á thú Rin lại không biết gì cả, trong ký ức hắn kế thừa hoàn toàn không có chút nào liên quan đến kim chỉ.
Shan ở một bên cười nói - "Rin được cưng quá mà, trong bộ lạc có á thú nào được như hắn."
"Rin thế nào?" - Moaa tò mò hỏi.
"Như thế này" - Rin vừa nói vừa giơ tay làm một động tác với nồi nước Rein đang nấu trên bếp, nước trong nồi giống như bị hắn khống chế, từng giọt thoát khỏi mặt nước bay lên, lơ lửng trên không, sau đó theo điều khiển của Rin bay vòng quanh giường rồi quay trở lại nồi nước.
"Em khống chế chúng?" - Moaa ngạc nhiên hỏi.
Rin gật đầu - "Loại năng lực này là hấp thu ánh sáng vào đêm trăng tím mới tăng lên được."
"Anh biết, Hahna cũng như vậy, con bé khống chế được băng và gió." - Moaa gật đầu.
"Anh biết việc này?" - Rin còn ngạc nhiên hơn.
Moaa khẽ cười - "Mới biết vào đêm trăng tím vừa rồi, đó là đêm đầu tiên anh và Hahna đến thế giới này. Hahna đi tìm thuốc cho anh, mắc kẹt bên ngoài cả đêm."
Gật đầu, Rin nói - "Ở bộ lạc bọn em, trước đây chỉ có Rin và cậu của hắn biết việc này."
"Tại sao chỉ có hai người?" - Moaa khó hiểu.
Rin liền kể cho Moaa nghe chuyện của Rin. Lúc Rin chừng bốn tuổi, vào đêm trăng tím bị lạc, một mình ở ngoài rừng. Buổi sáng hôm sau cậu của Rin là người tìm được hắn trước tiên, sau khi hỏi tỉ mỉ chuyện gì xảy ra, cậu hắn nói với người ngoài là hắn tìm được chỗ nấp ánh trăng nên không có việc gì, cũng dặn hắn không được kể cho mọi người nghe mình phơi ánh trăng cả đêm. Sau đó mỗi lần đến đêm trăng tím, hắn đều bảo Rin lén tìm chỗ phơi ánh trăng, nhờ vậy thực lực của Rin mới hơn hẳn người khác. Chuyện này cậu của Rin luôn dặn hắn phải giấu kín, cho dù là cha mẹ hắn cũng không biết gì.
"Ra thế, không phải không ai khám phá ra, mà là có người biết cũng không nói với người khác." - Moaa nghe xong lắc đầu nói.
"Bản thân Rin cũng luôn áy náy chuyện này, nhưng hắn không dám cãi lời cậu." - Rin thở dài nói. Cậu của Rin dựa vào việc này tuyên truyền trong bộ lạc Rin được Phụ Thần chúc phúc, muốn hắn tranh đoạt chức tư tế dự bị. Rin thì không thiết tha gì, còn rất sợ cậu mình, cho nên khi Rein đề nghị cùng ra ngoài rèn luyện, hắn lập tức đồng ý.
"Không khí trong bộ lạc bọn họ thật sự không tốt lắm, rất nhiều lục đục với nhau, cho nên bốn người đã định sẽ tìm một bộ lạc mới gia nhập, không quay về đó nữa." - Rein nói.
Moaa hiểu được gật gật đầu, đáng tiếc bốn đứa nhỏ bị tuyết lở chôn vùi, không kịp tìm được bộ lạc mới.
"Năng lực của Rin rất lợi hại nha, anh không thấy hắn đi săn đâu, cứ đứng một chỗ ngoắc ngoắc tay, mấy mũi tên nước cứ bay vèo vèo, con mồi chạy cũng chạy không kịp đâu." - Shan vừa kể vừa nhái điệu bộ của Rin làm Moaa không nhịn được bật cười.
Rin khống chế một vốc nước trong nồi ném hắn, nước đang đun nên Shan bị nóng la oai oái, Rein cũng đạp hắn một cái rồi đi lấy nước thêm vào nồi, Rin làm hao hụt hết một đoạn rồi.
Hahna và Dor ôm dây rod đi vào, Rein ước lượng số dây mình có, bảo hai người không cần cắt nữa, chắc là đủ rồi.
"Anh đang làm cái gì thế?" - Hahna ngồi xuống quan sát Rein làm, tò mò hỏi. Rein đang dùng mấy cành rod tương đối lớn, dùng lửa nướng để chúng cong thành hình dạng mình muốn. Loại cành này của cây rod đều là cành cố định, khá cứng chứ không mềm mại như đám dây dùng để bắt mồi.
"Anh làm khung giường, cái này nhỏ vừa đủ em nằm đấy." - Rein đáp.
"Vậy là làm giường cho em trước hả?" - Hahna cười hí hí hỏi.
"Đương nhiên phải làm cho em trước chứ." - Shan ngồi ngay cạnh nói, thò tay sờ đầu Hahna.
Dor cũng ngồi xuống cùng Shan cắt dây rod ra và xếp lại thành từng bó có độ dài tương đương nhau, những đoạn quá nhỏ thì ném vào bếp, thứ này rất dễ cháy.
Hahna nhìn Rein làm một lúc, sau đó nghĩ ra cái gì, lại quay đầu chạy ra ngoài. Một lúc sau, khi Rein đã nắn cành rod xong, cô nhóc ôm một bó cành khác đi vào.
"Em làm gì thế?" - Shan hỏi.
"Em muốn làm cái bàn ăn mới." - Hahna ngồi bệch xuống, bắt đầu róc sạch mấy cành rod. Cái bàn ăn trước đó nhỏ làm rất đơn sơ, hơn nữa quá nhỏ, bây giờ nhà đông người rồi, cũng nên làm cái mới.
Mọi người hiểu ý nhìn nhau cười rồi lại tiếp tục làm việc của mình. Gadnu phơi nắng bên ngoài cũng lững thững đi vào, trong miệng ngậm con Bum và mấy đóa limny mới nở.
"Đây là hoa limny trước cửa nhà mình phải không? Đã bắt đầu nở rồi?" - Moaa ngạc nhiên hỏi.
Hahna mới ở ngoài vào hồ nghi hỏi lại - "Có sao? Con không thấy." - Nói rồi lại lật đật chạy ra ngoài.
Một lúc sau cô nhỏ chạy trở vào, trên tay cũng cầm một dây limny dính đầy tuyết giơ cho mọi người xem, hồ hởi nói - "Limny trên đỉnh vách đá đều đang nở, chúng ẩn dưới tuyết nên chưa thấy rõ được. Chắc một hai ngày nữa là rộ."
Thật là một tin tức tốt, mọi người đều vui vẻ hơn, không khí trong động rất nhẹ nhàng.
"Mùa xuân tới rồi!" - Shan làm bộ cảm thán hô một tiếng, sau đó hát một ca khúc về mùa xuân, không nghĩ tới hắn hát còn rất hay.