Thời gian cuối mùa tuyết trôi qua khá là yên ổn với gia đình Moaa. Cách chừng mười mấy ngày Bab sẽ đến một lần, cùng Moaa và Gadnu, đôi khi có thêm vài con gadnim khác đi săn. Gadnu thì vẫn ở chỗ Moaa, nhưng cũng hay chạy ra ngoài, có khi đi săn, có khi về đàn thăm lũ sói con, cũng có khi đơn giản là chạy một vòng rồi về. Lãnh địa của nó vẫn bị đàn iunta chiếm, cho dù có ông bố là hung thú, nó cũng không có biện pháp đòi lại.
Sói vương cứ bốn năm ngày lại mang con mồi đến một lần, hoặc đến kéo Gadnu cùng đi săn, sau đó đem con mồi về để Moaa nướng chín cho mình, bình thường đều là con mồi nhỏ Moaa đủ sức làm thịt, chỉ khi thấy Bab đến nó mới bắt con mồi lớn.
Moaa rất vui lòng giúp nó, bởi vì làm xong thịt thì da, xương và sừng của con mồi đều thuộc về hắn. Đối với người không thể săn con mồi lớn như Moaa, đây đều là đồ vật rất giá trị.
Sói vương còn giúp bọn họ tìm được một cây camla khác có bungia sống, nơi đó cũng có nấm tuyết, Moaa mang theo Hahna và Bab đi hái mấy chuyến, nấm mang về hong khô hẳn là sẽ giữ được rất lâu. Moaa để Bab chia làm vài lần mang một ít về cho bộ lạc, như vậy hắn ở trong bộ lạc cũng sẽ thoải mái hơn.
Cứ như vậy, thời gian từng chút trôi qua, mùa tuyết đã đi đến gần cuối, mà khi bão tuyết liên tục nhiều hơn sáu ngày, đi kèm những tiếng sấm chấn động đất trời, muôn loài cũng đều nhận ra, ngày mặt trời đỏ sắp đến.
Ngày hôm ấy, vừa qua nửa đêm, bão tuyết hoành hành suốt tám ngày dần yếu bớt, tiếng sấm nhỏ dần, đến gần sáng thì ngưng hẳn. Moaa và Hahna bị Gadnu đánh thức từ lúc tiếng sấm biến mất, nhận ra tiếng gió đang yếu dần, hắn hiểu ngày mặt trời đỏ đã đến.
Hai cha con đi ra cửa hang nhìn thử, quả nhiên tuyết đã ngừng rơi. Hahna thắc mắc nói với Moaa, mây ở đây hẳn không phải do hơi nước tụ lại mà thành như thế giới cô bé, bởi vì không có lý nào trời đang đầy mây bão lại đột ngột chuyển trong một cách thần kỳ như thế, hơn nữa đợi mặt trời đỏ đi qua, ngay tối nay bão sẽ lại tiếp tục, giống như lần mặt trăng tím lúc trước vậy, hoàn toàn không nói lý. Moaa thì không kỳ quái mấy, thế giới của hắn vốn dĩ lấy linh khí làm căn bản, chỉ cần tụ tập đủ thủy linh khí là có thể tạo ra mây mưa ngay tại chỗ, tu sĩ đủ thực lực cũng có thể đánh tan linh khí tụ tập để ngăn mưa bão, cho nên hắn ít nhiều có thể lý giải hiện tượng này.
Ăn xong một bữa lớn cho thật no, Moaa cầm theo cây thương gỗ của mình, cùng Gadnu ra khỏi động từ lúc chưa đến rạng đông, vòng ra một khoảng xa để có thể cùng nhau leo lên đỉnh vách đá đón bình minh, đây là chỗ duy nhất dọc vách đá mà Gadnu có thể leo lên leo xuống được. Moaa còn mang theo cả con bungia của Hahna, một năm cũng chỉ có hai ngày có thể tích lũy sức mạnh tăng lên thực lực, cho dù là loài nào cũng không nên bỏ qua. Hahna thì bị Moaa nghiêm lệnh phải ở yên trong nhà, cho đến khi mặt trời hôm nay lặn, dù bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không được ra.
Lúc Moaa leo đến đỉnh, mặt trời chưa xuất hiện, chỉ có một chút ánh sáng ở chân trời đang dần loang ra. Bầu trời một màu trắng phớt hồng, đây là sắc trời đặc hữu của thế giới này, lúc này vô cùng quang đãng, một chút gợn mây cũng không có. Trên bầu trời, đám chim chóc lượn quanh, có từng đàn, cũng có con đơn độc, những con có sức cạnh tranh hơn thì bay cao hơn, nếu đủ sức, chúng sẽ bay suốt ngày hôm nay. Những loài chim nhỏ thì chỉ đậu trên đầu cành hoặc lượn thật thấp gần đỉnh rừng để tránh chọc giận những loài phía trên.
Dưới đất, dọc vách đá chỗ của Moaa đã tụ tập rất nhiều động vật, chỗ gần bờ vực nhất do số ít hoang thú thực lực cao chiếm lĩnh, vì nơi này là chỗ đón ánh nắng tốt nhất ở quanh đây, Moaa và Gadnu cũng chen vào khu vực này.
Ở cấp hoang thú, Gadnu thuộc về nhóm mạnh nhất, cho nên có nó bên cạnh, Moaa không lo lắng mấy con thú kia đến gần, hắn rất tùy ý ngồi xuống cạnh bờ vực, trong lòng ôm con Bum, hướng về phía mặt trời mọc chờ đợi. Nơi chân trời lúc này đã ửng lên màu đỏ rực, giống như phương xa có một đám cháy lớn đang lan ra.
Đột nhiên, trên tầng trời cao vang lên một tiếng chim kêu nghe như tiếng chuông vang dội, ngay sau đó những tia nắng đầu tiên của mặt trời đỏ bắt đầu xuất hiện, chớp mắt đã vượt ra nghìn vạn dặm khoảng cách, trải đều khắp mặt đất mênh mông.
Ngay khi tia nắng chạm vào người, Moaa đã cảm nhận được thân thể sôi lên. Hắn theo thói quen tu luyện nhiều năm nhắm mắt lại cảm thụ. Bên cạnh, Gadnu ngồi xổm xuống ngửa đầu tru lên từng hồi thật dài, nó đang hưng phấn. Con Bum cũng nhảy khỏi lòng Moaa, vươn người trên hai chân sau đón ánh nắng, trong miệng lít chít kêu không ngừng. Bầy thú trên vách đá cũng dần trở nên hưng phấn, giống như Gadnu cùng lúc phát ra âm thanh lớn nhất của mình. Khắp cả núi rừng, những tiếng kêu rống cứ hết đợt này đến đợt khác vang lên, theo vầng dương ngày càng lên cao, màu đỏ như lửa cháy của nó phủ khắp trời đất, lớp tuyết trắng xóa hóa thành màu đỏ, khiến cho hung tính của dã thú càng phát ra hung hãn hơn.
Moaa vẫn yên tĩnh ngồi xếp bằng ở đó mà không hề bị ảnh hưởng. Xuất thân là một tu sĩ nên hắn rất nhạy cảm với năng lượng trong cơ thể mình, rất nhanh đã khám phá ra cách năng lượng từ ánh nắng đi vào cơ thể, và cũng tìm được cách làm cho mình hấp thu được nhiều hơn. Cảm giác lúc này không giống với khi tu luyện linh khí, nhưng ít nhiều Moaa cũng cảm thấy một chút quen thuộc, nhất là cảm giác hô ứng của năng lượng trong người với ánh nắng xung quanh.
Trong lúc Moaa tĩnh tại hấp thu năng lượng thì xung quanh lại không hề an ổn, Gadnu đang gầm ghè với mấy con hoang thú gần đó, xung quanh đầy những âm thanh lũ dã thú khiêu khích nhau, không khí cực kỳ căng thẳng. Con Bum thì đang loi choi nhảy và chạy vòng quanh Moaa, miệng kêu lích chích không ngừng, may mà nó còn biết không thể rời khỏi Moaa và Gadnu.
Dần dần, ánh nắng đã phủ đầy khắp nơi, bầy thú trên đỉnh vách đá cũng tản đi, còn lại vài con đang điên cuồng lao vào đánh nhau. Lũ dã thú hôm nay cũng rất lạ, chúng đánh nhau nhưng không hề cố ý giết đối phương như thường ngày, dùng sức rất lớn nhưng không gây thương tích gì nặng.
Sau khi có ba con ý định vây đánh hắn và Gadnu, Moaa quyết định rời chỗ này xuống dưới chân vách đá cho an toàn. Trước cửa động có một khoảng trống cũng đủ bọn họ phơi nắng, có đám rod bên ngoài cũng không sợ nguy hiểm.
Đám rod hôm nay cũng rất hưng phấn, tất cả cành nhánh đều được giãn hết cỡ ra, ngay cả gốc cây luôn được che chắn kín mít cũng có thể thấy được. Moaa cùng hai con thú trở lại ngay trước cửa hang, hắn tiếp tục ngồi xếp bằng trên tuyết, Gadnu xông vào gần đám rod đánh nhau với chúng, còn Bum thì ở xung quanh hắn đào tuyết, dùng cách này phát tiết sự hưng phấn của mình.
Mặt trời đỏ so với mặt trời thường ngày ít sáng hơn, như một hòn than còn đang âm ỉ cháy trên nền trời, ánh nắng đỏ rực nó chiếu xuống cũng không nóng hơn mặt trời bình thường, nhưng tắm mình trong đó lại làm Moaa cảm thấy ngột ngạt, cộng thêm màu đỏ chói mắt khiến cảm xúc của hắn cũng trở nên táo bạo. Càng về trưa, cảm giác nôn nóng ngày càng tăng lên, nếu không phải vốn là một tu sĩ, tâm trí qua nhiều năm tu luyện không dễ dao động, hắn không chắc chính mình có thể bình tĩnh ngồi tại chỗ hấp thu ánh nắng như thế này.
Có lẽ cảm thấy đánh nhau với lũ rod không đã ghiền, Gadnu xuống dưới được một lát đã chạy trở lên đỉnh vách đá tìm hoang thú khác đánh nhau, chỉ có Moaa vẫn còn bình tĩnh ngồi một chỗ.
Nếu đêm trăng tím là đêm của tĩnh lặng thì ngày mặt trời đỏ chính là ngày của cuồng hoang, khắp cả núi rừng, đàn thú hưng phấn gào rống suốt cả ngày, những con có thực lực mạnh hơn thì tìm đối thủ đánh nhau, những con nhỏ yếu cũng tìm cách phát tiết sự cuồng loạn trong người mình.
Moaa và Bum ở trước cửa động cho đến khi ánh nắng không còn chiếu đến đây nữa mới leo trở lên đỉnh vách đá, mà đàn thú đã tản đi buổi sáng cũng lần nữa tụ tập ở đây.
Lúc này Moaa cũng đừng nghĩ có thể ngồi xuống tu luyện, bởi vì toàn bộ lũ dã thú đã hoàn toàn mất trí mà lao vào đánh nhau, nơi đó là một trận loạn chiến thật sự. Moaa nhét con Bum trong ngực áo, liên thủ với Gadnu tham gia trận chiến. Đây là cơ hội hoàn hảo để luyện chiến đấu với dã thú, vì hôm nay chúng không cố ý giết chóc, chỉ cần cẩn thận một chút đừng để bị cuốn vào nơi tập trung đông những con thú lớn thì sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, mấy con thú lớn không hề chú ý đến Moaa, cũng không chủ động tấn công hắn. Có lẽ bị năng lượng mới hấp thu ảnh hưởng, hắn càng đánh càng hưng phấn, hoàn toàn không cảm thấy mệt.
Mặt trời dần chìm xuống đường chân trời, ánh sáng của nó phát ra càng thêm đậm màu, mà dã thú cũng càng cuồng loạn. Moaa cũng đã sắp mất lý trí, hắn không hề ý thức được chính mình hiện tại đã di chuyển nhanh đến mức chỉ còn là một hình bóng vờn quanh Gadnu, đây là tốc độ nhanh nhất mà hắn có thể sử dụng, bình thường chỉ chạy như vậy vài phút hắn đã thở dốc, mà hiện tại, hắn đã duy trì suốt một giờ.
Hậu quả của cơn cuồng loạn là, khi tia nắng cuối cùng của mặt trời đỏ biến mất ở chân trời, Moaa hoàn toàn không động đậy nổi. Hắn chỉ cảm thấy mệt, dừng lại thở dốc, sau đó ngã nhào lên người Gadnu. Gadnu cũng không khác mấy, mặt trời vừa lặn nó cũng ngã ngang tại chỗ, dã thú xung quanh cũng là như thế.
Moaa chưa bao giờ mệt mỏi đến thế, mỗi một thớ cơ trên người đều gào thét từ chối cử động, cùng một cơn đau nhức kinh khủng thổi quét toàn thân, hắn chỉ có thể làm một việc, đó là há miệng thở, hút lấy hút để dưỡng khí vào cơ thể để xoa dịu cảm giác cạn kiệt của mình.
Qua chừng mười lăm phút, dưới vách đá truyền đến tiếng Hahna gọi, nhưng Moaa đã không có sức lực để phát ra âm thanh, cổ họng hắn đã khô khốc từ lúc nào.
Gadnu cựa quậy một chút, vô cùng gian nan đứng lên, đồng thời kêu một tiếng.
Bên dưới truyền đến một tràng cười của Hahna - "Gadnu! Đó là âm thanh gì thế? Kêu lại cái nào."
Moaa cũng rất muốn cười, giọng của Gadnu vừa rồi nghe như tiếng heo kêu, đáng tiếc hắn cười không nổi, cơ bụng đau quá!
Hahna không mất bao lâu đã tìm được Moaa và Gadnu, cô nhóc lượm con Bum cũng đã mệt rã rời trong ngực áo Moaa ra nhét vào áo mình, vừa cười hì hì vừa cõng Moaa trở về.
Lúc leo xuống vách đá Gadnu bị ngã, rơi thẳng xuống một lùm rod bên dưới, may mà hoang thú phòng ngự mạnh, Hahna cũng kịp phản ứng ném cây đuốc vào chỗ đó nó mới không bị thương.
Trong nhà, Hahna đã làm sẵn bữa tối, một tảng thịt nướng lớn cho Gadnu và một nồi thịt hầm thật mềm cho Moaa. Gadnu lập tức hì hục ăn, còn Moaa thì phải để Hahna đút. Hắn hiện tại vừa đói vừa khát vừa mệt, nếu không phải ở trước mặt con gái, hắn nhất định rên ra tiếng.
"Bây giờ mà ra ngoài săn thú chắc là dễ lắm luôn, con nào cũng mệt đứ đừ thế này thì muốn bắt bao nhiêu cũng được." - Hahna buồn cười đút thịt hầm cho Moaa.
"Con đừng mơ tưởng" - Moaa nhăn nhó mở miệng. Vừa rồi uống chút nước ấm, cổ họng hắn đã đỡ hơn chút nhưng vẫn khó chịu, nói chuyện rất gian nan.
Hahna nhún nhún vai - "Con chỉ đùa thôi, chúng ta cũng đâu thiếu thức ăn. Maam ăn xong rồi chúng ta đi tắm một cái đi, tắm một chút thư giãn cơ bắp, lát nữa con xoa bóp cho maam."
Moaa không cần suy nghĩ liền gật đầu, hắn đúng là muốn tắm một cái, hoạt động mạnh suốt buổi chiều cả người đều là mồ hôi.
Vì vậy ăn xong bữa cơm, Hahna mang theo đồ dùng, cõng Moaa vào cuối hang động tắm rửa, Gadnu cũng chạy theo, mặc dù đối với thân hình của nó vào được trong đó khá là vất vả. Con Bum vừa rồi gặm mấy cái nấm tuyết xong đã chui vào ổ ngủ, không đi cùng.
Lúc gần đến nơi, Hahna đột nhiên nói - "Maam có cảm thấy trong này hình như hơi ấm hơn trước không?"
"Có sao?" - Moaa không xác định hỏi, thân thể hắn vẫn còn đang trong trạng thái nóng bức, đúng là không nhận ra.
Hahna tiến nhanh lên trước xem thử, mạch nước ngầm vẫn như cũ không có gì thay đổi, nhưng nơi này đúng là ấm áp hơn trước. Cô nhỏ đưa tay xuống thử nước, nhíu mày nói - "Nước ấm, không nóng lắm nhưng so với trước ấm áp rất nhiều."
"Sao có thể như vậy? Mạch nước ngầm bình thường có thể đột nhiên nóng lên sao?" - Moaa cũng đưa tay chạm vào thử, thật là nước ấm. Nếu là ở Thiên Nguyên, hắn sẽ kiểm tra xem hỏa linh khí trong nước nhiều hay ít gì đó để phán đoán nguyên nhân, còn thế giới không có linh khí vận động như thế nào hắn không rõ ràng nên không thể phán đoán.
Hahna suy tư hỏi - "Có thể, mặc dù rất hiếm, thông thường suối nước nóng đều ở gần núi lửa, nhưng có đôi khi chỉ cần có dòng chảy dung nham dưới đất cũng có thể tạo ra mạch nước nóng. Bất quá thế giới này có nhiều thứ chúng ta không hiểu được, con cũng không dám đoán bừa."
Moaa còn đang suy nghĩ chuyện này thì bên kia Gadnu đã nhảy ùm xuống nước, thân hình khổng lồ của nó lấp gần hết hồ nước nhỏ, Hahna cũng bỏ Moaa xuống, giúp hắn cởi đồ rồi cùng nhau xuống tắm. Nước trong này không hẳn là nước nóng nhưng so với bên ngoài ấm áp hơn nhiều, ngâm mình trong đó làm Moaa dễ chịu, cơn đau trong cơ bắp cũng dịu đi. Hahna vừa giúp Moaa tắm vừa nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn, khiến Moaa mơ màng muốn ngủ, Gadnu cũng gác đầu lên bờ, lim dim thư giãn, hôm nay đúng là quá mệt mỏi.
Đang lúc thả lỏng, Gadnu đột nhiên dỏng tai lên, sau đó ngóc dậy nghiêng đầu nghe ngóng.
"Sao thế?" - Hahna bị hành động đột ngột của nó làm giật mình dừng lại động tác.
Moaa cũng tỉnh táo lại, thấy Gadnu như đang nghe cái gì, hắn cũng im lặng lắng nghe, nhưng xung quanh ngoài tiếng nước chảy ra cũng chỉ có tiếng hít thở của hai người một sói. Tuy vậy hắn và Hahna cũng không làm ồn, vì thính lực của Gadnu chắc chắn mạnh hơn bọn họ nhiều.
Gadnu không biết nghe thấy cái gì mà có vẻ rất khó hiểu, đầu đã lệch hẳn sang một bên, rồi đột nhiên nó như bị giật mình trợn tròn mắt, lập tức đứng phắt dậy, còn dùng mõm củng củng Hahna ra hiệu con bé nhanh lên bờ.
Moaa và Hahna không hiểu gì nhưng cũng không dây dưa, lập tức ra khỏi hồ nước.
Rất nhanh hai người cũng nghe được âm thanh lạ, đó là tiếng nước chảy trong đường hầm, không giống âm thanh róc rách tĩnh lặng thường ngày mà như một cơn lũ ào ạt dâng trào.
Hahna vội dìu Moaa tránh xa khỏi hồ nước, Gadnu cũng ngậm mấy món đồ hai người để cạnh bờ hồ mang theo. Cả ba vừa đi đến lối ra thì dòng lũ cũng tới nơi, đánh vào bên kia vách đá rồi theo kẽ đá phun trào thành một đường thẳng tắp qua đến tận vách đá đối diện, có mấy kẽ đá bị sức nước mở rộng, đá vụn bắn ầm ầm vào hồ.
Moaa, Hahna và Gadnu trợn tròn mắt nhìn tình cảnh này, may mà chạy ra kịp, nếu không đừng nói là hai cha con Moaa, Gadnu cũng phải bị thương.
"Nước nóng!" - Hahna kinh ngạc hô.
Dòng nước đổ ra lúc này độ ấm khá cao, Moaa có thể cảm giác được xung quanh đang nóng lên, mà trong động cũng đã đầy sương trắng.
Chẳng mấy chốc hồ nước nhỏ đã đầy, nếu nước tràn ra thì sợ là một nửa hang động nhà bọn họ sẽ bị ngập. Hahna lại đưa Moaa ra xa một chút, đồng thời nói - "Nếu nước tràn ra nhiều thì hầm chứa thịt của mình chắc phải dời đi, nhưng mà chắc không ngập đến chỗ ở đâu."
Moaa gật đầu, chỗ ở của bọn họ địa hình cao hơn nơi này, ở giữa còn có hai căn phòng đá có nền thấp hơn xung quanh rất nhiều, nước có tràn ra cũng chỉ chảy đến đó thôi.
Cũng may nước phun như vậy không kéo dài, năm sáu phút sau thì yếu đi rồi dần trở lại bình thường, hồ nước mở rộng ra gấp đôi nhưng không tràn đi xa.
Lúc này Moaa và Hahna mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không hiểu là chuyện gì xảy ra, chúng ta ở đây bao nhiêu năm nay cũng đâu gặp tình huống này." - Moaa lắc đàu nói.
Hahna đỡ Moaa ngồi xuống, sau đó đưa tay thử độ ấm của nước, nói - "Nước vừa rồi đổ ra rất nóng, giống như có núi lửa hoạt động. Quanh đây có núi lửa không maam?"
"Maam cũng không rõ nữa, maam không đi đâu xa, nhưng mà hình như là có, maam từng nghe người khác kể là có một vùng toàn là đất đỏ, ở đâu thì maam không biết, chắc là khá xa."
Hahna nghe xong chỉ có thể nhún vai, chỉ cần không phải cách nhà vài cây số hẳn là không việc gì.
Đè xuống bất an trong lòng, hai cha con đi trở về, Moaa cần nghỉ ngơi. Mà bên ngoài, đúng như Hahna dự đoán, bão tuyết đã trở lại.
Những ngày cuối mùa đông trôi qua trong bình lặng, bởi vì suốt mười hai ngày sau ngày mặt trời đỏ, bão tuyết vô cùng dữ dội, cả Gadnu cũng không dám ra ngoài vào thời tiết như vậy. Moaa và Hahna dành nhiều thời gian rèn luyện năng lực của bản thân, nhất là Moaa, hắn cảm thấy ngày mặt trời đỏ vừa rồi năng lực của mình đã tăng lên đáng kể, thân thể giống như nhẹ hơn rất nhiều, nhanh nhẹn và linh hoạt hơn hẳn, hắn cần thiết làm quen với tốc độ này. Mà cách hắn luyện tập là chơi đuổi bắt với Gadnu, cũng không cần chỗ nào rộng rãi, Gadnu chỉ cần đứng một chỗ, Moaa thì nhanh nhẹn vờn quanh nó, mỗi lần Gadnu đều tốn không ít thời gian mới bắt được hắn.
Ngày thứ mười bốn sau ngày mặt trời đỏ, cơn bão tuyết điên cuồng cuối cùng cũng dừng lại. Moaa và Hahna mất gần hai giờ cũng không dọn được đống tuyết lấp kín cửa hang, cuối cùng phải đợi Gadnu tới xử lý. Bên ngoài vẫn rất lạnh, nhưng trong gió có thể cảm nhận được một tia ấm áp của mùa xuân, bầu trời trong veo, tầng mây dày đặc đã bị gió xuân thổi tan từ lúc nào, mặt trời rực rỡ khiến lòng người khoan khoái không ít.
Dưới chân vách đã, lớp tuyết phủ đã vùi lấp không ít bụi rod, chỉ còn không đến một nửa lộ ra bên ngoài, có thể đoán được lớp tuyết bên dưới dày cỡ nào.
Hahna cúi người nhìn bên dưới, nói - "Để con xuống xem thử."
"Cẩn thận trơn đấy." - Moaa không kịp ngăn con bé, chỉ có thể dặn dò.
"Tuyết dày như vậy, ngã cũng không đau được." - Hahna cười hì hì đáp, xuống đến còn cách mặt tuyết bảy tám mét liền buông tay nhảy xuống, cùng với tiếng cười biến mất giữa lớp tuyết trắng tinh bên dưới.
Gadnu thấy thể cũng không chần chờ, kêu lớn một tiếng cũng phóng mình nhảy theo. Moaa không còn gì để nói, lắc đầu cười cũng đi xuống. Lớp tuyết tuy dày nhưng chỉ có khoảng hơn một mét bên trên là tuyết xốp, còn bên dưới đã đóng lại, rất cứng. Moaa cùng Hahna xem xét một lượt, cảm thấy với độ dày thế này hai người di chuyển còn rất khó khăn, phải đợi lớp tuyết xốp bên trên cứng thêm hoặc là tan bớt thì mới ra ngoài được. Còn đối với Gadnu bằng này vẫn không phải chuyện gì lớn, cho nên nó quyết định ra ngoài một chuyến. Những năm trước tuyết không phủ dày thế này, "Moaa" vào lúc này nhất định sẽ ra ngoài đi kiếm thức ăn, nhưng năm nay hai cha con không thiếu thực phẩm, tuyết lại quá dày, cho nên Moaa quyết định chờ vài ngày tuyết tan bớt mới tính tiếp.
Gadnu ra ngoài hơn nửa ngày mới quay về, nó cũng không mang theo con mồi mà ngậm về mấy đóa hoa limny đã nở.
"Oa! Hoa limny đã nở rồi cơ à?" - Hahna đón lấy mấy bông hoa Gadnu tặng, không nén được ngạc nhiên.
Moaa cũng cầm hoa lên xem thử, đúng là hoa limny. Hoa limny kỳ thật không chỉ có một loài mà là tên gọi chung chỉ những loài hoa nở sớm trước khi tuyết tan, có rất nhiều loài limny, hình dạng và màu sắc khác nhau rất nhiều, thậm chí cùng một loài nhưng mọc ở vị trí khác nhau cũng sẽ có màu sắc khác nhau. Nhưng đã được gọi chung thành một cái tên thì chúng cũng có đặc điểm thống nhất, đó là đài hoa lẫn cánh hoa đều khá cứng, không mềm mại như những loài hoa khác, cánh hoa có kiểu vân sọc rất đặc trưng, nhìn như mỗi cánh hoa là do vô số sợi tơ bện lại mà thành vậy. Loài hoa Gadnu đem về là loài limny hay mọc ở chỗ cao có nhiều gió, hình dạng hoa gần giống hoa dâm bụt nhưng cánh hoa dày hơn, mỗi đóa hoa đều lớn bằng bàn tay, có màu từ vàng tươi đến vàng chanh, càng mọc ở trên cao màu của nó càng tiếp cận màu vàng, nhụy hoa màu trắng ngà, có đôi khi sẽ hơi trong suốt. Mấy đóa hoa này hẳn là Gadnu hái từ cùng một nơi, màu sắc vàng tươi, có đóa đã nở hoàn toàn, có đóa chỉ hé một nửa, bên trong còn ngậm một ít tuyết.
"Có vẻ như nó nở khi còn đang bão. Thứ này đúng là cứng cỏi, gió bão như thế vẫn không có việc gì." - Moaa cảm thán.
Hahna gật gù - "Rất là kiên cường, năm nay gió xuân đến trễ, bão tuyết dữ dội như thế, chúng thế mà vẫn ung dung đúng hạn nở hoa, mặc kệ thời tiết, thật là khó tin". - Mặc dù lúc Luci ra đời, thế giới của nhỏ đã không còn nhiều cây cối, nhưng thực vật ra hoa kết quả yêu cầu thời tiết và hoàn cảnh thích hợp thì nhỏ vẫn biết, cho nên đám limny này nở trong bão tuyết thật sự rất ngược đời, phải biết là hoa limny là loài nở vào mùa xuân, sau khi tuyết ngừng.
Moaa khẽ cười gật đầu - "Đúng vậy, thế giới này thật là thần kỳ."
Hắn thử dùng sức bẻ thử một cánh hoa, đúng là rất chắc chắn, phải cố sức một chút mới tách nó khỏi đài hoa được. Cánh hoa lớn cỡ ba ngón tay, rất dày. Bên kia Hahna cũng bẻ thử một cánh, lầm bầm - "Này giống hoa nhựa thật."
"Hoa nhựa là hoa gì?" - Moaa hỏi lại.
Hahna bật cười - "Hoa nhựa không phải là một loại hoa, mà là hoa giả, dùng nhựa làm thành, đó là một loại vật liệu phổ biến ở thế giới của con, rất tiện dụng, hoa limny sờ lên thật sự rất giống làm bằng nhựa, nhưng mà màu sắc đúng là đẹp."
Moaa đồng tình gật đầu. Hoa limny hình dạng hơi kỳ lạ, cứng rắn chứ không mềm mại như những loài hoa khác, cũng không có mùi thơm, nhưng màu sắc của chúng lại rất bắt mắt, cả đóa hoa bóng mượt trơn nhẵn, khi chúng cùng nhau nở rộ rợp cả núi rừng, quang cảnh đó cực kỳ chấn động. Nhìn đài hoa còn đọng một chút băng giá, Moaa cảm thán - "Giữa băng thiên tuyết địa thế này mà nhìn thấy một đóa hoa nở chắc là đẹp lắm, thật muốn nhìn một cái quang cảnh nơi đó."
"Vậy chúng ta cùng đi ngắm hoa đi." - Hahna nghe vậy hồ hởi đề nghị.
Moaa cười bất đắc dĩ - "Bên ngoài đều là tuyết, Gadnu đi ra được nhưng chúng ta làm sao đi? Đợi vài ngày khắp nơi đều có hoa limny, ra cửa hang là có thể xem rồi, con kiên nhẫn một chút."
"Không phải đâu maam." - Hahna mè nheo - "Lúc đó thì còn có thể thấy hoa nở trên tuyết sao? Con muốn ngắm hoa nở giữa trời tuyết cơ."
"Không được, ra ngoài lúc này không chỉ khó khăn còn rất nguy hiểm, con nghe lời đi."
Moaa lần này rất kiên quyết, mặc kệ Hahna nài nỉ thế nào cũng không gật đầu, cuối cùng con bé chỉ có thể từ bỏ, ủ rũ bò lên người Gadnu nằm bẹp. Gadnu mấy ngày trước phải ở trong động tránh bão có chút chán chường, ra ngoài dạo một chuyến tâm trạng rõ ràng tốt hơn, nó nằm bò gần đống lửa để sưởi ấm, một bên liếm lông bị dính tuyết, một bên dùng cái đuôi chơi với Bum, thỉnh thoảng còn liếm Hahna vài cái an ủi con bé, nhìn rất thích ý.
Moaa đang may thêm đồ mới cho Hahna, mớ da lông tích cóp bấy lâu đã có thể lấy ra sử dụng.
Hắn chuẩn bị trước tiên dùng lông thú se sợi để đan mấy món đồ lót. Người ở đây đều không có thói quen mặc đồ lót, kể cả á thú, thời gian đầu vừa đến Moaa và Hahna đều rất không quen. Động vật vào mùa tuyết thường có bộ lông dày và dài, Moaa chọn ra mấy con có lông mềm mại nhất, cắt lông riêng ra để xử lý, dùng để se sợi đan đồ lót. Se sợi và đan quần áo Moaa đều biết, luyện chế pháp khí đôi khi cũng cần những thủ pháp này.
Hắn còn muốn làm thêm hai đôi giày mới, đế giày đóng vài lớp da để hai cha con mang. Các thú nhân thường thì không mang giày, bởi vì bọn họ thường xuyên phải biến thân, trên người ngoại trừ dùng da thú che chỗ cần che ra thì không thêm gì khác, chỉ có mùa đông mới mặc kín hơn một chút, thân thể thú nhân rất khỏe mạnh, cũng không sợ lạnh như á thú. Hahna thì khác một chút, cô bé là nữ thú nhân, thú hình quá nhỏ, cho nên nếu không phải bất đắc dĩ bình thường đều dùng hình người, lại xuất phát từ tâm lý của người từ thế giới văn minh, Moaa vẫn muốn con gái mình ăn mặc tươm tất một chút. Hắn còn định làm thêm vài bộ váy áo, thắt lưng, bao cổ tay, dù sao là tạm thời không rảnh rỗi được.
Hahna giận dỗi một lúc cũng bò dậy tiếp tục luyện tập hai cái đuôi của mình, Moaa ở một bên vừa đan quần áo vừa chỉ dẫn Hahna luyện tập. Qua mấy tháng quan sát Hahna sử dụng pháp thuật của mình, hắn đã tổng kết được một ít nguyên tắc, cũng từ đó suy ra cách giúp Hahna rèn luyện hiệu quả hơn, cô bé hiện tại chưa thể tạo ra cơn lốc tuyết như mong muốn nhưng có thể đem nước đóng băng thành một bông tuyết lớn, lại mượn sức gió hỗ trợ nó xoay tròn, tạo ra sát thương cao hơn trước rất nhiều. Khống chế một bông tuyết thành thục rồi, Hahna lại bắt đầu luyện dùng hai bông, độ khó tăng lên không chỉ một chút, cho nên gần đây cô bé siêng năng hơn trước rất nhiều.
Cứ như vậy bình yên đi qua một ngày, tản sáng ngày hôm sau, hai người hai vật trong động còn đang say ngủ thì bị JP đánh thức.
Sói vương cứ bốn năm ngày lại mang con mồi đến một lần, hoặc đến kéo Gadnu cùng đi săn, sau đó đem con mồi về để Moaa nướng chín cho mình, bình thường đều là con mồi nhỏ Moaa đủ sức làm thịt, chỉ khi thấy Bab đến nó mới bắt con mồi lớn.
Moaa rất vui lòng giúp nó, bởi vì làm xong thịt thì da, xương và sừng của con mồi đều thuộc về hắn. Đối với người không thể săn con mồi lớn như Moaa, đây đều là đồ vật rất giá trị.
Sói vương còn giúp bọn họ tìm được một cây camla khác có bungia sống, nơi đó cũng có nấm tuyết, Moaa mang theo Hahna và Bab đi hái mấy chuyến, nấm mang về hong khô hẳn là sẽ giữ được rất lâu. Moaa để Bab chia làm vài lần mang một ít về cho bộ lạc, như vậy hắn ở trong bộ lạc cũng sẽ thoải mái hơn.
Cứ như vậy, thời gian từng chút trôi qua, mùa tuyết đã đi đến gần cuối, mà khi bão tuyết liên tục nhiều hơn sáu ngày, đi kèm những tiếng sấm chấn động đất trời, muôn loài cũng đều nhận ra, ngày mặt trời đỏ sắp đến.
Ngày hôm ấy, vừa qua nửa đêm, bão tuyết hoành hành suốt tám ngày dần yếu bớt, tiếng sấm nhỏ dần, đến gần sáng thì ngưng hẳn. Moaa và Hahna bị Gadnu đánh thức từ lúc tiếng sấm biến mất, nhận ra tiếng gió đang yếu dần, hắn hiểu ngày mặt trời đỏ đã đến.
Hai cha con đi ra cửa hang nhìn thử, quả nhiên tuyết đã ngừng rơi. Hahna thắc mắc nói với Moaa, mây ở đây hẳn không phải do hơi nước tụ lại mà thành như thế giới cô bé, bởi vì không có lý nào trời đang đầy mây bão lại đột ngột chuyển trong một cách thần kỳ như thế, hơn nữa đợi mặt trời đỏ đi qua, ngay tối nay bão sẽ lại tiếp tục, giống như lần mặt trăng tím lúc trước vậy, hoàn toàn không nói lý. Moaa thì không kỳ quái mấy, thế giới của hắn vốn dĩ lấy linh khí làm căn bản, chỉ cần tụ tập đủ thủy linh khí là có thể tạo ra mây mưa ngay tại chỗ, tu sĩ đủ thực lực cũng có thể đánh tan linh khí tụ tập để ngăn mưa bão, cho nên hắn ít nhiều có thể lý giải hiện tượng này.
Ăn xong một bữa lớn cho thật no, Moaa cầm theo cây thương gỗ của mình, cùng Gadnu ra khỏi động từ lúc chưa đến rạng đông, vòng ra một khoảng xa để có thể cùng nhau leo lên đỉnh vách đá đón bình minh, đây là chỗ duy nhất dọc vách đá mà Gadnu có thể leo lên leo xuống được. Moaa còn mang theo cả con bungia của Hahna, một năm cũng chỉ có hai ngày có thể tích lũy sức mạnh tăng lên thực lực, cho dù là loài nào cũng không nên bỏ qua. Hahna thì bị Moaa nghiêm lệnh phải ở yên trong nhà, cho đến khi mặt trời hôm nay lặn, dù bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không được ra.
Lúc Moaa leo đến đỉnh, mặt trời chưa xuất hiện, chỉ có một chút ánh sáng ở chân trời đang dần loang ra. Bầu trời một màu trắng phớt hồng, đây là sắc trời đặc hữu của thế giới này, lúc này vô cùng quang đãng, một chút gợn mây cũng không có. Trên bầu trời, đám chim chóc lượn quanh, có từng đàn, cũng có con đơn độc, những con có sức cạnh tranh hơn thì bay cao hơn, nếu đủ sức, chúng sẽ bay suốt ngày hôm nay. Những loài chim nhỏ thì chỉ đậu trên đầu cành hoặc lượn thật thấp gần đỉnh rừng để tránh chọc giận những loài phía trên.
Dưới đất, dọc vách đá chỗ của Moaa đã tụ tập rất nhiều động vật, chỗ gần bờ vực nhất do số ít hoang thú thực lực cao chiếm lĩnh, vì nơi này là chỗ đón ánh nắng tốt nhất ở quanh đây, Moaa và Gadnu cũng chen vào khu vực này.
Ở cấp hoang thú, Gadnu thuộc về nhóm mạnh nhất, cho nên có nó bên cạnh, Moaa không lo lắng mấy con thú kia đến gần, hắn rất tùy ý ngồi xuống cạnh bờ vực, trong lòng ôm con Bum, hướng về phía mặt trời mọc chờ đợi. Nơi chân trời lúc này đã ửng lên màu đỏ rực, giống như phương xa có một đám cháy lớn đang lan ra.
Đột nhiên, trên tầng trời cao vang lên một tiếng chim kêu nghe như tiếng chuông vang dội, ngay sau đó những tia nắng đầu tiên của mặt trời đỏ bắt đầu xuất hiện, chớp mắt đã vượt ra nghìn vạn dặm khoảng cách, trải đều khắp mặt đất mênh mông.
Ngay khi tia nắng chạm vào người, Moaa đã cảm nhận được thân thể sôi lên. Hắn theo thói quen tu luyện nhiều năm nhắm mắt lại cảm thụ. Bên cạnh, Gadnu ngồi xổm xuống ngửa đầu tru lên từng hồi thật dài, nó đang hưng phấn. Con Bum cũng nhảy khỏi lòng Moaa, vươn người trên hai chân sau đón ánh nắng, trong miệng lít chít kêu không ngừng. Bầy thú trên vách đá cũng dần trở nên hưng phấn, giống như Gadnu cùng lúc phát ra âm thanh lớn nhất của mình. Khắp cả núi rừng, những tiếng kêu rống cứ hết đợt này đến đợt khác vang lên, theo vầng dương ngày càng lên cao, màu đỏ như lửa cháy của nó phủ khắp trời đất, lớp tuyết trắng xóa hóa thành màu đỏ, khiến cho hung tính của dã thú càng phát ra hung hãn hơn.
Moaa vẫn yên tĩnh ngồi xếp bằng ở đó mà không hề bị ảnh hưởng. Xuất thân là một tu sĩ nên hắn rất nhạy cảm với năng lượng trong cơ thể mình, rất nhanh đã khám phá ra cách năng lượng từ ánh nắng đi vào cơ thể, và cũng tìm được cách làm cho mình hấp thu được nhiều hơn. Cảm giác lúc này không giống với khi tu luyện linh khí, nhưng ít nhiều Moaa cũng cảm thấy một chút quen thuộc, nhất là cảm giác hô ứng của năng lượng trong người với ánh nắng xung quanh.
Trong lúc Moaa tĩnh tại hấp thu năng lượng thì xung quanh lại không hề an ổn, Gadnu đang gầm ghè với mấy con hoang thú gần đó, xung quanh đầy những âm thanh lũ dã thú khiêu khích nhau, không khí cực kỳ căng thẳng. Con Bum thì đang loi choi nhảy và chạy vòng quanh Moaa, miệng kêu lích chích không ngừng, may mà nó còn biết không thể rời khỏi Moaa và Gadnu.
Dần dần, ánh nắng đã phủ đầy khắp nơi, bầy thú trên đỉnh vách đá cũng tản đi, còn lại vài con đang điên cuồng lao vào đánh nhau. Lũ dã thú hôm nay cũng rất lạ, chúng đánh nhau nhưng không hề cố ý giết đối phương như thường ngày, dùng sức rất lớn nhưng không gây thương tích gì nặng.
Sau khi có ba con ý định vây đánh hắn và Gadnu, Moaa quyết định rời chỗ này xuống dưới chân vách đá cho an toàn. Trước cửa động có một khoảng trống cũng đủ bọn họ phơi nắng, có đám rod bên ngoài cũng không sợ nguy hiểm.
Đám rod hôm nay cũng rất hưng phấn, tất cả cành nhánh đều được giãn hết cỡ ra, ngay cả gốc cây luôn được che chắn kín mít cũng có thể thấy được. Moaa cùng hai con thú trở lại ngay trước cửa hang, hắn tiếp tục ngồi xếp bằng trên tuyết, Gadnu xông vào gần đám rod đánh nhau với chúng, còn Bum thì ở xung quanh hắn đào tuyết, dùng cách này phát tiết sự hưng phấn của mình.
Mặt trời đỏ so với mặt trời thường ngày ít sáng hơn, như một hòn than còn đang âm ỉ cháy trên nền trời, ánh nắng đỏ rực nó chiếu xuống cũng không nóng hơn mặt trời bình thường, nhưng tắm mình trong đó lại làm Moaa cảm thấy ngột ngạt, cộng thêm màu đỏ chói mắt khiến cảm xúc của hắn cũng trở nên táo bạo. Càng về trưa, cảm giác nôn nóng ngày càng tăng lên, nếu không phải vốn là một tu sĩ, tâm trí qua nhiều năm tu luyện không dễ dao động, hắn không chắc chính mình có thể bình tĩnh ngồi tại chỗ hấp thu ánh nắng như thế này.
Có lẽ cảm thấy đánh nhau với lũ rod không đã ghiền, Gadnu xuống dưới được một lát đã chạy trở lên đỉnh vách đá tìm hoang thú khác đánh nhau, chỉ có Moaa vẫn còn bình tĩnh ngồi một chỗ.
Nếu đêm trăng tím là đêm của tĩnh lặng thì ngày mặt trời đỏ chính là ngày của cuồng hoang, khắp cả núi rừng, đàn thú hưng phấn gào rống suốt cả ngày, những con có thực lực mạnh hơn thì tìm đối thủ đánh nhau, những con nhỏ yếu cũng tìm cách phát tiết sự cuồng loạn trong người mình.
Moaa và Bum ở trước cửa động cho đến khi ánh nắng không còn chiếu đến đây nữa mới leo trở lên đỉnh vách đá, mà đàn thú đã tản đi buổi sáng cũng lần nữa tụ tập ở đây.
Lúc này Moaa cũng đừng nghĩ có thể ngồi xuống tu luyện, bởi vì toàn bộ lũ dã thú đã hoàn toàn mất trí mà lao vào đánh nhau, nơi đó là một trận loạn chiến thật sự. Moaa nhét con Bum trong ngực áo, liên thủ với Gadnu tham gia trận chiến. Đây là cơ hội hoàn hảo để luyện chiến đấu với dã thú, vì hôm nay chúng không cố ý giết chóc, chỉ cần cẩn thận một chút đừng để bị cuốn vào nơi tập trung đông những con thú lớn thì sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, mấy con thú lớn không hề chú ý đến Moaa, cũng không chủ động tấn công hắn. Có lẽ bị năng lượng mới hấp thu ảnh hưởng, hắn càng đánh càng hưng phấn, hoàn toàn không cảm thấy mệt.
Mặt trời dần chìm xuống đường chân trời, ánh sáng của nó phát ra càng thêm đậm màu, mà dã thú cũng càng cuồng loạn. Moaa cũng đã sắp mất lý trí, hắn không hề ý thức được chính mình hiện tại đã di chuyển nhanh đến mức chỉ còn là một hình bóng vờn quanh Gadnu, đây là tốc độ nhanh nhất mà hắn có thể sử dụng, bình thường chỉ chạy như vậy vài phút hắn đã thở dốc, mà hiện tại, hắn đã duy trì suốt một giờ.
Hậu quả của cơn cuồng loạn là, khi tia nắng cuối cùng của mặt trời đỏ biến mất ở chân trời, Moaa hoàn toàn không động đậy nổi. Hắn chỉ cảm thấy mệt, dừng lại thở dốc, sau đó ngã nhào lên người Gadnu. Gadnu cũng không khác mấy, mặt trời vừa lặn nó cũng ngã ngang tại chỗ, dã thú xung quanh cũng là như thế.
Moaa chưa bao giờ mệt mỏi đến thế, mỗi một thớ cơ trên người đều gào thét từ chối cử động, cùng một cơn đau nhức kinh khủng thổi quét toàn thân, hắn chỉ có thể làm một việc, đó là há miệng thở, hút lấy hút để dưỡng khí vào cơ thể để xoa dịu cảm giác cạn kiệt của mình.
Qua chừng mười lăm phút, dưới vách đá truyền đến tiếng Hahna gọi, nhưng Moaa đã không có sức lực để phát ra âm thanh, cổ họng hắn đã khô khốc từ lúc nào.
Gadnu cựa quậy một chút, vô cùng gian nan đứng lên, đồng thời kêu một tiếng.
Bên dưới truyền đến một tràng cười của Hahna - "Gadnu! Đó là âm thanh gì thế? Kêu lại cái nào."
Moaa cũng rất muốn cười, giọng của Gadnu vừa rồi nghe như tiếng heo kêu, đáng tiếc hắn cười không nổi, cơ bụng đau quá!
Hahna không mất bao lâu đã tìm được Moaa và Gadnu, cô nhóc lượm con Bum cũng đã mệt rã rời trong ngực áo Moaa ra nhét vào áo mình, vừa cười hì hì vừa cõng Moaa trở về.
Lúc leo xuống vách đá Gadnu bị ngã, rơi thẳng xuống một lùm rod bên dưới, may mà hoang thú phòng ngự mạnh, Hahna cũng kịp phản ứng ném cây đuốc vào chỗ đó nó mới không bị thương.
Trong nhà, Hahna đã làm sẵn bữa tối, một tảng thịt nướng lớn cho Gadnu và một nồi thịt hầm thật mềm cho Moaa. Gadnu lập tức hì hục ăn, còn Moaa thì phải để Hahna đút. Hắn hiện tại vừa đói vừa khát vừa mệt, nếu không phải ở trước mặt con gái, hắn nhất định rên ra tiếng.
"Bây giờ mà ra ngoài săn thú chắc là dễ lắm luôn, con nào cũng mệt đứ đừ thế này thì muốn bắt bao nhiêu cũng được." - Hahna buồn cười đút thịt hầm cho Moaa.
"Con đừng mơ tưởng" - Moaa nhăn nhó mở miệng. Vừa rồi uống chút nước ấm, cổ họng hắn đã đỡ hơn chút nhưng vẫn khó chịu, nói chuyện rất gian nan.
Hahna nhún nhún vai - "Con chỉ đùa thôi, chúng ta cũng đâu thiếu thức ăn. Maam ăn xong rồi chúng ta đi tắm một cái đi, tắm một chút thư giãn cơ bắp, lát nữa con xoa bóp cho maam."
Moaa không cần suy nghĩ liền gật đầu, hắn đúng là muốn tắm một cái, hoạt động mạnh suốt buổi chiều cả người đều là mồ hôi.
Vì vậy ăn xong bữa cơm, Hahna mang theo đồ dùng, cõng Moaa vào cuối hang động tắm rửa, Gadnu cũng chạy theo, mặc dù đối với thân hình của nó vào được trong đó khá là vất vả. Con Bum vừa rồi gặm mấy cái nấm tuyết xong đã chui vào ổ ngủ, không đi cùng.
Lúc gần đến nơi, Hahna đột nhiên nói - "Maam có cảm thấy trong này hình như hơi ấm hơn trước không?"
"Có sao?" - Moaa không xác định hỏi, thân thể hắn vẫn còn đang trong trạng thái nóng bức, đúng là không nhận ra.
Hahna tiến nhanh lên trước xem thử, mạch nước ngầm vẫn như cũ không có gì thay đổi, nhưng nơi này đúng là ấm áp hơn trước. Cô nhỏ đưa tay xuống thử nước, nhíu mày nói - "Nước ấm, không nóng lắm nhưng so với trước ấm áp rất nhiều."
"Sao có thể như vậy? Mạch nước ngầm bình thường có thể đột nhiên nóng lên sao?" - Moaa cũng đưa tay chạm vào thử, thật là nước ấm. Nếu là ở Thiên Nguyên, hắn sẽ kiểm tra xem hỏa linh khí trong nước nhiều hay ít gì đó để phán đoán nguyên nhân, còn thế giới không có linh khí vận động như thế nào hắn không rõ ràng nên không thể phán đoán.
Hahna suy tư hỏi - "Có thể, mặc dù rất hiếm, thông thường suối nước nóng đều ở gần núi lửa, nhưng có đôi khi chỉ cần có dòng chảy dung nham dưới đất cũng có thể tạo ra mạch nước nóng. Bất quá thế giới này có nhiều thứ chúng ta không hiểu được, con cũng không dám đoán bừa."
Moaa còn đang suy nghĩ chuyện này thì bên kia Gadnu đã nhảy ùm xuống nước, thân hình khổng lồ của nó lấp gần hết hồ nước nhỏ, Hahna cũng bỏ Moaa xuống, giúp hắn cởi đồ rồi cùng nhau xuống tắm. Nước trong này không hẳn là nước nóng nhưng so với bên ngoài ấm áp hơn nhiều, ngâm mình trong đó làm Moaa dễ chịu, cơn đau trong cơ bắp cũng dịu đi. Hahna vừa giúp Moaa tắm vừa nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn, khiến Moaa mơ màng muốn ngủ, Gadnu cũng gác đầu lên bờ, lim dim thư giãn, hôm nay đúng là quá mệt mỏi.
Đang lúc thả lỏng, Gadnu đột nhiên dỏng tai lên, sau đó ngóc dậy nghiêng đầu nghe ngóng.
"Sao thế?" - Hahna bị hành động đột ngột của nó làm giật mình dừng lại động tác.
Moaa cũng tỉnh táo lại, thấy Gadnu như đang nghe cái gì, hắn cũng im lặng lắng nghe, nhưng xung quanh ngoài tiếng nước chảy ra cũng chỉ có tiếng hít thở của hai người một sói. Tuy vậy hắn và Hahna cũng không làm ồn, vì thính lực của Gadnu chắc chắn mạnh hơn bọn họ nhiều.
Gadnu không biết nghe thấy cái gì mà có vẻ rất khó hiểu, đầu đã lệch hẳn sang một bên, rồi đột nhiên nó như bị giật mình trợn tròn mắt, lập tức đứng phắt dậy, còn dùng mõm củng củng Hahna ra hiệu con bé nhanh lên bờ.
Moaa và Hahna không hiểu gì nhưng cũng không dây dưa, lập tức ra khỏi hồ nước.
Rất nhanh hai người cũng nghe được âm thanh lạ, đó là tiếng nước chảy trong đường hầm, không giống âm thanh róc rách tĩnh lặng thường ngày mà như một cơn lũ ào ạt dâng trào.
Hahna vội dìu Moaa tránh xa khỏi hồ nước, Gadnu cũng ngậm mấy món đồ hai người để cạnh bờ hồ mang theo. Cả ba vừa đi đến lối ra thì dòng lũ cũng tới nơi, đánh vào bên kia vách đá rồi theo kẽ đá phun trào thành một đường thẳng tắp qua đến tận vách đá đối diện, có mấy kẽ đá bị sức nước mở rộng, đá vụn bắn ầm ầm vào hồ.
Moaa, Hahna và Gadnu trợn tròn mắt nhìn tình cảnh này, may mà chạy ra kịp, nếu không đừng nói là hai cha con Moaa, Gadnu cũng phải bị thương.
"Nước nóng!" - Hahna kinh ngạc hô.
Dòng nước đổ ra lúc này độ ấm khá cao, Moaa có thể cảm giác được xung quanh đang nóng lên, mà trong động cũng đã đầy sương trắng.
Chẳng mấy chốc hồ nước nhỏ đã đầy, nếu nước tràn ra thì sợ là một nửa hang động nhà bọn họ sẽ bị ngập. Hahna lại đưa Moaa ra xa một chút, đồng thời nói - "Nếu nước tràn ra nhiều thì hầm chứa thịt của mình chắc phải dời đi, nhưng mà chắc không ngập đến chỗ ở đâu."
Moaa gật đầu, chỗ ở của bọn họ địa hình cao hơn nơi này, ở giữa còn có hai căn phòng đá có nền thấp hơn xung quanh rất nhiều, nước có tràn ra cũng chỉ chảy đến đó thôi.
Cũng may nước phun như vậy không kéo dài, năm sáu phút sau thì yếu đi rồi dần trở lại bình thường, hồ nước mở rộng ra gấp đôi nhưng không tràn đi xa.
Lúc này Moaa và Hahna mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không hiểu là chuyện gì xảy ra, chúng ta ở đây bao nhiêu năm nay cũng đâu gặp tình huống này." - Moaa lắc đàu nói.
Hahna đỡ Moaa ngồi xuống, sau đó đưa tay thử độ ấm của nước, nói - "Nước vừa rồi đổ ra rất nóng, giống như có núi lửa hoạt động. Quanh đây có núi lửa không maam?"
"Maam cũng không rõ nữa, maam không đi đâu xa, nhưng mà hình như là có, maam từng nghe người khác kể là có một vùng toàn là đất đỏ, ở đâu thì maam không biết, chắc là khá xa."
Hahna nghe xong chỉ có thể nhún vai, chỉ cần không phải cách nhà vài cây số hẳn là không việc gì.
Đè xuống bất an trong lòng, hai cha con đi trở về, Moaa cần nghỉ ngơi. Mà bên ngoài, đúng như Hahna dự đoán, bão tuyết đã trở lại.
Những ngày cuối mùa đông trôi qua trong bình lặng, bởi vì suốt mười hai ngày sau ngày mặt trời đỏ, bão tuyết vô cùng dữ dội, cả Gadnu cũng không dám ra ngoài vào thời tiết như vậy. Moaa và Hahna dành nhiều thời gian rèn luyện năng lực của bản thân, nhất là Moaa, hắn cảm thấy ngày mặt trời đỏ vừa rồi năng lực của mình đã tăng lên đáng kể, thân thể giống như nhẹ hơn rất nhiều, nhanh nhẹn và linh hoạt hơn hẳn, hắn cần thiết làm quen với tốc độ này. Mà cách hắn luyện tập là chơi đuổi bắt với Gadnu, cũng không cần chỗ nào rộng rãi, Gadnu chỉ cần đứng một chỗ, Moaa thì nhanh nhẹn vờn quanh nó, mỗi lần Gadnu đều tốn không ít thời gian mới bắt được hắn.
Ngày thứ mười bốn sau ngày mặt trời đỏ, cơn bão tuyết điên cuồng cuối cùng cũng dừng lại. Moaa và Hahna mất gần hai giờ cũng không dọn được đống tuyết lấp kín cửa hang, cuối cùng phải đợi Gadnu tới xử lý. Bên ngoài vẫn rất lạnh, nhưng trong gió có thể cảm nhận được một tia ấm áp của mùa xuân, bầu trời trong veo, tầng mây dày đặc đã bị gió xuân thổi tan từ lúc nào, mặt trời rực rỡ khiến lòng người khoan khoái không ít.
Dưới chân vách đã, lớp tuyết phủ đã vùi lấp không ít bụi rod, chỉ còn không đến một nửa lộ ra bên ngoài, có thể đoán được lớp tuyết bên dưới dày cỡ nào.
Hahna cúi người nhìn bên dưới, nói - "Để con xuống xem thử."
"Cẩn thận trơn đấy." - Moaa không kịp ngăn con bé, chỉ có thể dặn dò.
"Tuyết dày như vậy, ngã cũng không đau được." - Hahna cười hì hì đáp, xuống đến còn cách mặt tuyết bảy tám mét liền buông tay nhảy xuống, cùng với tiếng cười biến mất giữa lớp tuyết trắng tinh bên dưới.
Gadnu thấy thể cũng không chần chờ, kêu lớn một tiếng cũng phóng mình nhảy theo. Moaa không còn gì để nói, lắc đầu cười cũng đi xuống. Lớp tuyết tuy dày nhưng chỉ có khoảng hơn một mét bên trên là tuyết xốp, còn bên dưới đã đóng lại, rất cứng. Moaa cùng Hahna xem xét một lượt, cảm thấy với độ dày thế này hai người di chuyển còn rất khó khăn, phải đợi lớp tuyết xốp bên trên cứng thêm hoặc là tan bớt thì mới ra ngoài được. Còn đối với Gadnu bằng này vẫn không phải chuyện gì lớn, cho nên nó quyết định ra ngoài một chuyến. Những năm trước tuyết không phủ dày thế này, "Moaa" vào lúc này nhất định sẽ ra ngoài đi kiếm thức ăn, nhưng năm nay hai cha con không thiếu thực phẩm, tuyết lại quá dày, cho nên Moaa quyết định chờ vài ngày tuyết tan bớt mới tính tiếp.
Gadnu ra ngoài hơn nửa ngày mới quay về, nó cũng không mang theo con mồi mà ngậm về mấy đóa hoa limny đã nở.
"Oa! Hoa limny đã nở rồi cơ à?" - Hahna đón lấy mấy bông hoa Gadnu tặng, không nén được ngạc nhiên.
Moaa cũng cầm hoa lên xem thử, đúng là hoa limny. Hoa limny kỳ thật không chỉ có một loài mà là tên gọi chung chỉ những loài hoa nở sớm trước khi tuyết tan, có rất nhiều loài limny, hình dạng và màu sắc khác nhau rất nhiều, thậm chí cùng một loài nhưng mọc ở vị trí khác nhau cũng sẽ có màu sắc khác nhau. Nhưng đã được gọi chung thành một cái tên thì chúng cũng có đặc điểm thống nhất, đó là đài hoa lẫn cánh hoa đều khá cứng, không mềm mại như những loài hoa khác, cánh hoa có kiểu vân sọc rất đặc trưng, nhìn như mỗi cánh hoa là do vô số sợi tơ bện lại mà thành vậy. Loài hoa Gadnu đem về là loài limny hay mọc ở chỗ cao có nhiều gió, hình dạng hoa gần giống hoa dâm bụt nhưng cánh hoa dày hơn, mỗi đóa hoa đều lớn bằng bàn tay, có màu từ vàng tươi đến vàng chanh, càng mọc ở trên cao màu của nó càng tiếp cận màu vàng, nhụy hoa màu trắng ngà, có đôi khi sẽ hơi trong suốt. Mấy đóa hoa này hẳn là Gadnu hái từ cùng một nơi, màu sắc vàng tươi, có đóa đã nở hoàn toàn, có đóa chỉ hé một nửa, bên trong còn ngậm một ít tuyết.
"Có vẻ như nó nở khi còn đang bão. Thứ này đúng là cứng cỏi, gió bão như thế vẫn không có việc gì." - Moaa cảm thán.
Hahna gật gù - "Rất là kiên cường, năm nay gió xuân đến trễ, bão tuyết dữ dội như thế, chúng thế mà vẫn ung dung đúng hạn nở hoa, mặc kệ thời tiết, thật là khó tin". - Mặc dù lúc Luci ra đời, thế giới của nhỏ đã không còn nhiều cây cối, nhưng thực vật ra hoa kết quả yêu cầu thời tiết và hoàn cảnh thích hợp thì nhỏ vẫn biết, cho nên đám limny này nở trong bão tuyết thật sự rất ngược đời, phải biết là hoa limny là loài nở vào mùa xuân, sau khi tuyết ngừng.
Moaa khẽ cười gật đầu - "Đúng vậy, thế giới này thật là thần kỳ."
Hắn thử dùng sức bẻ thử một cánh hoa, đúng là rất chắc chắn, phải cố sức một chút mới tách nó khỏi đài hoa được. Cánh hoa lớn cỡ ba ngón tay, rất dày. Bên kia Hahna cũng bẻ thử một cánh, lầm bầm - "Này giống hoa nhựa thật."
"Hoa nhựa là hoa gì?" - Moaa hỏi lại.
Hahna bật cười - "Hoa nhựa không phải là một loại hoa, mà là hoa giả, dùng nhựa làm thành, đó là một loại vật liệu phổ biến ở thế giới của con, rất tiện dụng, hoa limny sờ lên thật sự rất giống làm bằng nhựa, nhưng mà màu sắc đúng là đẹp."
Moaa đồng tình gật đầu. Hoa limny hình dạng hơi kỳ lạ, cứng rắn chứ không mềm mại như những loài hoa khác, cũng không có mùi thơm, nhưng màu sắc của chúng lại rất bắt mắt, cả đóa hoa bóng mượt trơn nhẵn, khi chúng cùng nhau nở rộ rợp cả núi rừng, quang cảnh đó cực kỳ chấn động. Nhìn đài hoa còn đọng một chút băng giá, Moaa cảm thán - "Giữa băng thiên tuyết địa thế này mà nhìn thấy một đóa hoa nở chắc là đẹp lắm, thật muốn nhìn một cái quang cảnh nơi đó."
"Vậy chúng ta cùng đi ngắm hoa đi." - Hahna nghe vậy hồ hởi đề nghị.
Moaa cười bất đắc dĩ - "Bên ngoài đều là tuyết, Gadnu đi ra được nhưng chúng ta làm sao đi? Đợi vài ngày khắp nơi đều có hoa limny, ra cửa hang là có thể xem rồi, con kiên nhẫn một chút."
"Không phải đâu maam." - Hahna mè nheo - "Lúc đó thì còn có thể thấy hoa nở trên tuyết sao? Con muốn ngắm hoa nở giữa trời tuyết cơ."
"Không được, ra ngoài lúc này không chỉ khó khăn còn rất nguy hiểm, con nghe lời đi."
Moaa lần này rất kiên quyết, mặc kệ Hahna nài nỉ thế nào cũng không gật đầu, cuối cùng con bé chỉ có thể từ bỏ, ủ rũ bò lên người Gadnu nằm bẹp. Gadnu mấy ngày trước phải ở trong động tránh bão có chút chán chường, ra ngoài dạo một chuyến tâm trạng rõ ràng tốt hơn, nó nằm bò gần đống lửa để sưởi ấm, một bên liếm lông bị dính tuyết, một bên dùng cái đuôi chơi với Bum, thỉnh thoảng còn liếm Hahna vài cái an ủi con bé, nhìn rất thích ý.
Moaa đang may thêm đồ mới cho Hahna, mớ da lông tích cóp bấy lâu đã có thể lấy ra sử dụng.
Hắn chuẩn bị trước tiên dùng lông thú se sợi để đan mấy món đồ lót. Người ở đây đều không có thói quen mặc đồ lót, kể cả á thú, thời gian đầu vừa đến Moaa và Hahna đều rất không quen. Động vật vào mùa tuyết thường có bộ lông dày và dài, Moaa chọn ra mấy con có lông mềm mại nhất, cắt lông riêng ra để xử lý, dùng để se sợi đan đồ lót. Se sợi và đan quần áo Moaa đều biết, luyện chế pháp khí đôi khi cũng cần những thủ pháp này.
Hắn còn muốn làm thêm hai đôi giày mới, đế giày đóng vài lớp da để hai cha con mang. Các thú nhân thường thì không mang giày, bởi vì bọn họ thường xuyên phải biến thân, trên người ngoại trừ dùng da thú che chỗ cần che ra thì không thêm gì khác, chỉ có mùa đông mới mặc kín hơn một chút, thân thể thú nhân rất khỏe mạnh, cũng không sợ lạnh như á thú. Hahna thì khác một chút, cô bé là nữ thú nhân, thú hình quá nhỏ, cho nên nếu không phải bất đắc dĩ bình thường đều dùng hình người, lại xuất phát từ tâm lý của người từ thế giới văn minh, Moaa vẫn muốn con gái mình ăn mặc tươm tất một chút. Hắn còn định làm thêm vài bộ váy áo, thắt lưng, bao cổ tay, dù sao là tạm thời không rảnh rỗi được.
Hahna giận dỗi một lúc cũng bò dậy tiếp tục luyện tập hai cái đuôi của mình, Moaa ở một bên vừa đan quần áo vừa chỉ dẫn Hahna luyện tập. Qua mấy tháng quan sát Hahna sử dụng pháp thuật của mình, hắn đã tổng kết được một ít nguyên tắc, cũng từ đó suy ra cách giúp Hahna rèn luyện hiệu quả hơn, cô bé hiện tại chưa thể tạo ra cơn lốc tuyết như mong muốn nhưng có thể đem nước đóng băng thành một bông tuyết lớn, lại mượn sức gió hỗ trợ nó xoay tròn, tạo ra sát thương cao hơn trước rất nhiều. Khống chế một bông tuyết thành thục rồi, Hahna lại bắt đầu luyện dùng hai bông, độ khó tăng lên không chỉ một chút, cho nên gần đây cô bé siêng năng hơn trước rất nhiều.
Cứ như vậy bình yên đi qua một ngày, tản sáng ngày hôm sau, hai người hai vật trong động còn đang say ngủ thì bị JP đánh thức.