Đầu đau như muốn nứt ra! Giang Phàm mơ màng tỉnh lại, hắn nhịn không được nhe răng, biết rõ khả năng uống rượu của bản thân còn kém xa nhưng loại rượu mạnh như Thiêu Đao Tử này thực sự quá mạnh rồi.
"Tiểu lang, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi."
Thiếu nữ mặc áo hồng đang bưng tách trà nóng và thư thái đứng trước cửa sổ.
“Tiểu Hà tỷ tỷ…” Giang Phàm khẽ xoa đầu: “Mấy giờ rồi?”
"Còn mấy giờ gì nữa, ngươi đã ngủ một ngày một đêm rồi, xem lần sau ngươi còn dám uống nhiều như vậy không." Thiếu nữ áo hồng đỡ hắn ngồi dậy: "Trước tiên hãy uống một tách trà giải rượu cho tỉnh táo đã."
"Một ngày một đêm?" Giang Phàm vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, lọt vào trong tầm mắt của hắn là một mảnh tối đen mờ mịt, thật sự là ban đêm.
"Ôi chao, đã ngủ lâu đến vậy rồi à. Trương Tể phụ còn ở đây không?"
Tiểu Hà giúp hắn uống xong tách trà nóng rồi mới nói: “Rời đi từ lâu rồi, có để lại một thứ cho ngươi, ngươi vẫn nên tắm rửa trước rồi ăn chút gì đi. Uống nhiều rượu như vậy thì chắc hẳn bụng đang khó chịu lắm.”
Giang Phàm khịt mũi nói: "Làm phiền tỷ tỷ sắp xếp người chuẩn bị ít nước nóng cho ta, ta muốn đi tắm."
"Đã chuẩn bị cho ngươi từ lâu rồi, sau khi tắm rửa xong thì ngươi đến phòng tiểu thư dùng bữa."
"Được, Bùi tỷ tỷ đâu?"
Thiếu nữ áo hồng nhìn hắn với ánh mắt sùng bái, trong mắt lấp lánh ánh sao: "Bây giờ nàng ấy rất bận rộn. Tiểu lang, ngươi thật lợi hại. Bài thơ đó đã khiến Trương Tể phụ phải khiếp sợ, khiến cả quận thành đều chấn động. Từ hôm qua đến giờ, ngưỡng cửa Lâm Giang Các của chúng ta sắp bị đạp hỏng rồi, đều chỉ vì muốn nhìn thấy bài Lâm Giang Tiên đó. Tiểu thư đã đặc biệt sắp xếp cho người đóng khung chữ viết của Trương Tể phụ và treo nó trên lầu chín, còn dựng cả một tấm bình phong bên ngoài cửa lớn và mời bậc thầy để điêu khắc nó lên cho mọi người chiêm ngưỡng.”
"Hả? Gây ra động tĩnh lớn như vậy sao? Không cần thiết đâu."
Thế này thì thật có lỗi với vị tiên hiền ở quê nhà, nghiện sao chép kiểu này vốn đã không được tốt cho lắm, bây giờ lại ầm ĩ như thế này thật là ngượng quá đi.
Tiểu Hà ríu rít giống như chú chim sơn ca vui vẻ: "Tại sao lại không cần thiết? Ngươi thật sự không biết đâu, Trương Tể phụ nói bài thơ này có thể sánh ngang với bài thơ ở thiên hạ đệ nhất lâu, có thể gọi là thơ tứ tuyệt thiên cổ. Bây giờ khắp mọi nơi đều có người hỏi thăm về vị lang đánh cá này đó.”
Giang Phàm thoáng cái tỉnh rượu hẳn: “Nhất định không được nói ra, nói với Bùi tỷ tỷ là ta vẫn muốn sống một cuộc sống bình lặng, mà nếu không được… thì cứ nói là Trương Tể phụ sáng tác ra đi.”
Tiểu Hà nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, nàng ấy thấy rất khó hiểu.
"Ai ai cũng ao ước được nổi tiếng, huống chi còn là kiểu tức khắc nổi danh khắp thiên hạ ngay lần đầu. Sao ngươi lại kỳ quặc như thế vậy tiểu lang?"
Giang Phàm cười nói: “Người sợ danh, heo sợ béo khỏe.”
Nhìn thấy Tiểu Hà bối rối, Giang Phàm nói: "Lợn béo sẽ bị làm thịt, người nổi danh thì phiền phức sẽ ập đến. Ta sợ nhất là phiền phức, cho nên mong các ngươi đừng khai ta ra."
Tiểu Hà bắt chước dáng vẻ gãi đầu của hắn: “Dù sao thì ta vẫn không hiểu, nhưng ngươi yên tâm, tỷ tỷ và Trương Tể phụ cũng chưa nói với ai cả, chữ ký cũng chỉ viết là một người đánh cá trên sông Thương Lan mà thôi, không ai nhận ra ngươi đâu."
"Vậy thì tốt, thức dậy thôi, ngủ lâu quá khiến người toàn mồ hôi."
Giang Phàm tắm rửa xong, rất nhanh đã gặp được Bùi Vân Cẩm.
Khi nhìn thấy hắn, trong mắt nàng ấy hiện lên sự vui mừng không thể kiềm chế được.
"Tiểu lang, ngủ ngon không? Ngươi thật sự là bảo bối trong lòng tỷ tỷ. Tỷ tỷ may mắn lắm mới có thể quen được một vị thiếu niên anh tài như ngươi."
Giang Phàm không khỏi đỏ mặt: "Tỷ tỷ quá khen rồi, ta chỉ nhất thời say rượu rồi nói bậy bạ thôi, tỷ đừng chê cười ta."
Bùi Vân Cẩm nhìn chàng thiếu niên tuấn tú trước mặt, càng nhìn càng thấy thích.
"Chê cười? Ai còn dám chê cười ngươi? Hiện tại Lâm Giang Tiên của ngươi vừa xuất hiện, nhất định sẽ như cuồng phong càn quét, mấy ngày nữa sẽ truyền khắp thiên hạ. Làm gì có ai nói bậy mà được như vậy chứ? Tỷ tỷ cũng coi như đã chiếm lợi của ngươi rồi, cuối năm Lâm Giang Các nhất định sẽ gia nhập tám đại gia, tất cả đều là nhờ công lao của tiểu lang."
Giang Phàm bất đắc dĩ thở dài, đương nhiên hắn biết sức hút của Lâm Giang Tiên, đành phải cười khổ nói: “Ta chỉ cầu xin tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng khai ra tiểu đệ, ta vẫn muốn sống một cuộc sống bình yên.”
Trong mắt Bùi Cẩm Vân chứa đầy ý nghĩ sâu xa, nàng ấy đã sớm biết thiếu niên này không cầu tiếng tăm, cũng không màng danh lợi, nhưng hắn lại tài hoa hơn người, có thể nói là thế gian khó tìm.
“Tỷ tỷ hiểu, nhưng không thể giấu nổi danh hiệu người đánh cá trên sông Thương Lan được đâu. Hiện tại trong nhà đầy khách quý, người ngoài cửa xếp hàng dài ba dặm, có rất nhiều người đều đang ồn ào muốn gặp ngươi.”
"Không gặp, không gặp."
Giang Phàm lắc đầu như trống bỏi.
"Tỷ tỷ nói với bọn họ rằng ta đã rời đi từ lâu rồi là được."
Bùi Vân Cẩm cười nói: "Yên tâm đi, tỷ tỷ nói ngươi đã rời đi cùng với Trương Tể phụ rồi. Lại đây, nhanh ngồi xuống ăn chút gì đi, đã một ngày một đêm chưa cơm nước gì rồi, nhất định là ngươi đói bụng lắm. Tỷ tỷ đã đặc biệt chuẩn bị cho ngươi món mì chua ngươi thích ăn nhất, vốn định chuẩn bị một ít rượu và đồ ăn để ăn mừng nhưng có lẽ ngươi cũng không thích.”
Giang Phàm nhìn bát mì chua nóng hổi trên bàn, lập tức chảy nước miếng.
“Vẫn là tỷ tỷ hiểu ta, sau khi uống rượu ăn một bát mì chua, cho dù có đưa thần tiên cũng không đổi.”
Ăn xong bát mì mà đổ mồ hôi đầm đìa, sảng khoái vô cùng. Giang Phàm không khỏi ợ lên hai tiếng, hắn vỗ bụng cười nói: "Thật thoải mái, tay nghề của Mã ca còn tốt hơn ta."
Đúng lúc thiếu nữ áo hồng đi tới, nàng ấy nghe vậy thì bĩu môi: “Tay nghề của Mã ca nào chứ, hiện tại hắn đang bận rộn đến mức chân không chạm đất. Đây là tiểu thư đích thân làm cho ngươi đấy.”
Giang Phàm sửng sốt: "Tỷ tỷ?"
Bùi Vân Cẩm nói: "Biết ngươi thích ăn món này, ngày đó khi ngươi dạy Mã ca, tỷ tỷ cũng học theo, may là có thể ăn được."
Giang Phàm giơ ngón tay cái lên: “Quá ngon, không ngờ tay nghề của tỷ tỷ cũng tốt như vậy.”
Bùi Vân Cẩm nói: "Không thể sánh được với tiểu lang ngươi được. Người ta đều nói quân tử xa nhà bếp, chỉ có ngươi là thích đùa nghịch những thứ này thôi, hơn nữa có thể nói là mỹ vị trên thế gian. Thậm chí thơ từ còn ưu tú hơn, thiên hạ vô song. Không biết đệ đệ còn có bao nhiêu bản lĩnh nữa.”
"Bản lĩnh? Không nha, không nha, ta làm gì có bản lĩnh. Nấu ăn chỉ là để thỏa mãn cơn thèm ăn. Thơ từ chỉ là chuyện vặt, thú vui nhàn nhã mà thôi, theo ta thấy nó còn không thực tế bằng nấu ăn."
Việc hạ thấp bản thân của hắn thực sự khiến Bùi Vân Cẩm ngày càng cảm thấy không thể nhìn thấu. Nàng ấy chỉ cảm thấy dường như dưới vẻ ngoài vô tư hào sảng của thiếu niên này có một khí chất thần bí không gì sánh nổi.
“Ngươi còn nói mình không có bản lĩnh, hiện tại bài thơ Lâm Giang Tiên của tiểu lang đã được nhiều người ca ngợi là bậc nhất trong thơ ca, nổi tiếng ngang với người đánh cá Long Giang được mệnh danh là người đứng đầu trong thi đạo.”
Nàng ấy nhìn chàng thiếu niên này với ánh mắt có chút ý vị sâu xa: "Tỷ tỷ nghe nói năm ngoái tiểu lang mới đến câu cá dựng nhà trên sông Thương Lan này..."
Ánh mắt nàng ấy chính là đang dò hỏi một cách trắng trợn: Nói đi, rốt cuộc có phải ngươi là vị ngư dân Long Giang kia không?
Giang Phàm chỉ có thể cười nhìn bốn phía: "À đúng rồi, Mã thúc về chưa? Mua đầy đủ đồ rồi chứ?"
Bùi Vân Cẩm thấy hắn liếc ngang liếc dọc, nàng ấy đành bất đắc dĩ nói: “Về từ lâu rồi, yên tâm đi, sắp xếp xong mọi thứ cho ngươi rồi.”
"Vậy thì tốt, sáng sớm ngày mai tiểu đệ sẽ trở về."
"Không muốn ở lại mấy ngày nữa sao?" Bùi Vân Cẩm thấy hắn vội vàng rời đi thì không khỏi cau mày nói: "Bình thường tiểu lang sẽ ở lại thêm mấy ngày, sao lần này ngươi lại gấp gáp như vậy?"
Ta có thể nói với ngươi rằng ta còn có vợ ở nhà không?
“Nhà sắp hết lương thực, ông lão nhất định rất sốt ruột.”