Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giang Phàm bái kiến Bùi tỷ tỷ.” Nhìn thấy Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y, thiếu niên hơi mỉm cười, nói.

Phu nhân xinh đẹp đã sớm chờ ở trước cửa cầu thang, mãi đến khi thiếu niên đi lên mới hơi thở phào nhẹ nhõm, giữ chặt Giang Phàm nói: “Ôi! Tiểu Lang, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, lần này sao lại lâu thế?”

Giang Phàm cũng không khách sáo, theo Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y kia đi đến bàn, ngồi xuống rồi mới nói: “Trong nhà có chút việc nên bị trì hoãn, không cần phải lo lắng.”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nói: “Thế thì tốt, mấy ngày gần đây, hai bên bờ sông vùng này không được yên ổn, tỷ tỷ còn sợ ngươi xảy ra chuyện gì.”

Giang Phàm uống trà mà Tiểu Hà cô nương pha, thuận miệng nói: “Chuyện gì không yên ổn?”

Tiểu Hà cướp lời: “Thì là có một đám tội phạm đó, không biết tại sao lại lang thang dọc sông hàng trăm dặm, hễ nhìn thấy những nữ tử trẻ tuổi là ra tay giết hại, đã khiến hơn trăm người bị giết rồi, thật là táng tận lương tâm.”

“Ồ? Còn có việc này à?” Giang Phàm sửng sốt, hắn ẩn cư trong núi sâu, tin tức tắc nghẽn nên không hề hay biết.

“Có biết là ai làm không?”

Tiểu Hà nói: “Có người nói là con rùa già họ Trần ở đảo Giang Tâm, vốn dĩ đám người này chỉ làm chút việc làm ăn trên sông mà không có vốn, hiện giờ không biết sao lại phát rồ lên, chạy lên bờ, chuyên môn giết những thiếu nữ trẻ tuổi lạ mặt từ nơi khác đến.”

Thiếu niên chau mày, không hiểu sao nghĩ đến người vợ hờ trong nhà.

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nói: “Thôi được rồi, không nói việc này nữa. tiểu lang đói bụng rồi phải không, mang ít thức ăn lên đi.”

Tiểu Hà nói: “Đã sớm chuẩn bị rồi, ta bảo bếp hâm nóng lên, sẽ bưng lên nhanh thôi.”

Thiếu nữ áo xanh nói: “Tiểu lang, hiện giờ kinh doanh phát đạt, khách khứa chật ních, Thiên Đao Tử cung không đủ cầu, thậm chí có người không tiếc vượt ngàn dặm đến mua, có phải chúng ta cũng nên ủ nhiều thêm chút không?”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nghe vậy, nhìn Giang Phàm với vẻ chờ mong.

Thấy biểu cảm của họ, Giang Phàm biết ngay các nàng đều có ý định này, bèn cười nói: “Có thể, chỉ là không thể quá nhiều, mỗi tháng tăng lên 500 cân là đủ rồi.”

Tiểu Hà gãi gãi đầu nói: “Vì sao? Cho dù mỗi tháng tăng lên 5000 cân cũng không đủ ấy chứ huống chi là 500 cân, thế thì vẫn có rất nhiều người không uống được.”

Giang Phàm: “Vật quý vì hiếm, càng không chiếm được càng khiến người ta thèm nhỏ dãi, thanh danh cũng sẽ truyền rộng rãi hơn.”

“Nhưng rõ ràng chúng ta có thể kiếm được rất nhiều bạc mà.” Tiểu Hà vẫn không thể hiểu.

Thiếu nữ áo xanh lại trầm tư suy nghĩ.

Giang Phàm nói: “Muốn trở thành tám đại gia hay là muốn kiếm nhiều bạc?”

“Tất nhiên là tám đại gia rồi, chúng ta lại không thiếu bạc.”

Giang Phàm nói: “Vậy thì làm theo lời ta nói, nhỡ kỹ, không chiếm được mới mê người. Nghĩ thử xem, một loại rượu ngon tuyệt phẩm trong thiên hạ này mà sản lượng mỗi tháng lại có hạn, thiên hạ hàng tỷ người, chỉ có mấy trăm người có thể uống, vậy thì thanh danh sẽ…”

Thiếu nữ áo xanh bừng tỉnh: “Tiểu lang, ta đã hiểu rồi, nhờ đó Lâm Giang Các sẽ trở thành đề tài trong câu chuyện của mỗi một người yêu rượu, thanh danh sẽ tự truyền bá rộng rãi hơn. Mà trước mắt, sản lượng tuy ít, giá cả lại đắt đỏ, chúng ta vốn đã kiếm lời được rất nhiều, mà rượu này ở trên thị trường lại càng tăng giá càng đắt đỏ hơn, thậm chí còn có rất nhiều người không nỡ uống, phần lớn sẽ tặng cho quan lớn hay quý nhân, như thế Thiên Đao Tử sẽ có thể thu hút các nhân vật nổi tiếng trong thiên hạ. Tám đại gia… sẽ không còn là xa vời.”

Giang Phàm lộ vẻ khen ngợi: “Thanh tỷ tỷ quả nhiên thông minh, nói một điểm đã thông suốt rồi.”

Đôi mắt Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y đảo một vòng, vẻ mặt vui mừng, nói: “Tất cả đều nghe tiểu lang, sau này nếu không có chỉ thị của tiểu lang, bất kỳ kẻ nào cũng không được thay đổi kế hoạch kinh doanh.”

“Vâng, tiểu thư.” Giờ phút này, đến cả Tiểu Hà cũng đã hiểu ý Giang Phàm, không khỏi cảm thấy bội phục.

“Tiểu lang, đầu óc này của ngươi sao lại to lớn như thế chứ? So ra, ta cứ như đầu gỗ ấy.”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nhìn dáng vẻ buồn rầu của nàng ấy, buồn cười: “Tiểu nha đầu đừng so với tiểu lang, so với hắn, không chỉ mình ngươi giống đầu gỗ thôi đâu.”

Lúc này thiếu nữ áo xanh móc một quyển sách nhỏ từ trong ngực ra, nói: “Đúng rồi, số dư tháng trước đã được gửi vào cửa hàng đổi tiền Tứ Hải, đây là tài khoản.”

Giang Phàm cười nói: “Không cần, tiền bạc đều là vật ngoài thân, ta vốn cũng không cần.”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nói: “Sao được chứ, việc làm ăn của Lâm Giang Các vốn đã rất ảm đạm, gia nghiệp của tổ tiên đều sắp bị hủy hoại trong tay ta, không ngờ tiểu ca có bàn tay vàng giúp ta trở mình, hiện tại đã phát tài, sao có thể uống nước không nhớ nguồn, vong ân phụ nghĩa chứ. Việc này, Bùi Vân Cẩm ta không thể làm được, tiểu lang cũng đừng chối từ, nếu không lòng tỷ tỷ khó có thể an ổn.”

Giang Phàm nói: “Cũng được, tiểu đệ từ chối sẽ bất kính. Có điều, những cái đó cứ giữ ở cửa hàng Tứ Hải đi, chút da lông này xin nhờ tỷ tỷ bán giúp ta.”

Tiểu Hà cô nương khó hiểu: “Tiểu lang, rõ ràng ngươi có nhiều bạc như thế, tại sao còn phải cực khổ kiếm chút tiền này chứ?”

Giang Phàm nói: “Những thứ này đều là do ta và ông cụ tự tay làm ra, mặc dù không đáng giá bao nhiêu nhưng cũng không tệ.”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y lộ vẻ khâm phục: “Tiểu lang làm thế này là không muốn mất đi tấm lòng tự do không bị ràng buộc của bản thân, chút da lông tỷ tỷ ta sẽ mua cho ngươi, chờ lát nữa để phòng thu chi kiểm tra và tính toán.”

Giang Phàm chắp tay: “Vậy làm phiền tỷ tỷ, cứ tính dựa vào giá thị trường, nhiều hơn thì ta sẽ không nhận. Mặt khác, ta còn cần mua chút hàng hóa, làm phiền tỷ tỷ rồi.”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nói: “Người nhà cả mà, phiền toái cái gì chứ. Ngày mai Lão Mã sẽ vào quận thành nhập hàng, đúng lúc mang về giúp ngươi luôn.”

“Thế thì ta cũng bớt lo, đừng quên…”

Giang Phàm còn chưa nói xong, Tiểu Hà cô nương lại cướp lại: “Biết rồi, muốn thưởng Lão Mã mười đồng tiền bo chứ gì.”

Mấy người đang nói chuyện cười đùa, bỗng một tiểu nhị trong quán chạy vội lên: “Bà chủ, hai vị chưởng quầy, có người muốn lên lầu chín.”

Âm thanh trong phòng đột ngột im bặt.

Trầm tư một lát, thiếu nữ áo xanh nói: “Là người thế nào?”

Tiểu nhị nói: “Một ông lão râu bạc, khí độ bất phàm, chỉ có một lão bộc lưng còng. Tiểu nhân hỏi thân phận của lão thì lão chỉ nói là một lão hủ, từ lâu đã nghe danh về phong cảnh trên tầng cao, không biết có thể lên uống một chén không?”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y bỗng nhiên nói: “Không tự giới thiệu ư? Xem lão có chỗ nào đặc biệt không?”

Tiểu nhị cũng là người cẩn thận, nghe vậy vội nói: “Hai người này đang nghỉ ngơi ở sảnh lớn, tiểu nhân bảo họ chờ một lát, lão bộc kia liền mở túi ra, đặt một bút một nghiên lên bàn, lão già đó trải tờ giấy ra nhìn rồi phác họa phong cảnh.”

“Bút nghiên?” Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y trầm tư một lát, lập tức hỏi: “Bút nghiên loại gì?”

Tiểu nhị suy nghĩ rồi nói: “Thân bút nửa xanh nửa vàng, nghiên mực trắng như ngọc.”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y đột nhiên đứng dậy: “Thật sao?”

Tiểu nhị nói: “Chỉ cần là người muốn lên lầu chín, tiểu nhân đều sẽ để ý, sẽ không nhìn lầm.”

Hai mắt Phu nhân mặc cẩm y sáng ngời, trong miệng còn lẩm bẩm: “Bút nửa xanh nửa vàng, nghiên mực có trắng có đen, bút xuân thu, nghiên hắc bạch, là…”

Thiếu nữ áo xanh bỗng cả kinh: “Trương Tể phụ!”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nói: “Tiểu Thanh, ngươi mau mời người này lên lầu chín đi, ta chỉnh chu y trang xong sẽ lập tức lên ngay.”

Giang Phàm ngạc nhiên hỏi: “Trương Tể phụ này là người nào thế?”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nói: “Tiểu lang ẩn cư núi rừng nên không biết nhiều việc trên đời. Trương Tể phụ này tên thật là Trương Chi Lăng, tự xưng là người sống sót của Đại Chu, cũng là danh nhân tiền bối từng bôn ba vì Đại Chu. Người này đeo tương ấn Ngũ Quốc, được triều đình Ngũ Quốc tôn sùng, tên tuổi vang khắp thiên hạ.”

Giang Phàm gãi đầu: “Từ từ, tỷ tỷ, nếu ta nhớ không lầm thì Đại Chu tồn tại trên danh nghĩa đã trăm năm rồi, vì sao người này vẫn chịu khó vất vả vì Đại Chu thế?”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nói: “Nửa đời trước của Trương Tể phụ được hoàng thất Đại Chu trọng dụng, ở trên Thái Nhạc, gắn bó với truyền thừa của Đại Chu. Nửa đời sau lấy được tương ấn Ngũ Quốc, cống hiến nửa đời mình để chấm dứt náo động trong thiên hạ, khôi phục lại sự chính thống của Đại Chu. Đáng tiếc, ý chí tuy hùng mạnh nhưng thiên hạ này đã sớm không còn là thiên hạ của trăm năm trước. Hiện giờ, Trương Tể phụ đã qua tuổi 90, phí công cả đời, nản lòng thoái chí. Nghe nói tháng trước đã bỏ lại nửa ván cờ còn lại trên đỉnh Ngọc Hoàng Thái Nhạc, treo ấn rời khỏi đình Phi Vân. Không ngờ hôm nay lại đến Lâm Giang Các ta, quả là chuyện may mắn.”

Thiếu nữ áo xanh nói: “Trương Tể phụ là danh sĩ trong thiên hạ, hôm nay đến Lâm Giang Các là vinh hạnh của chúng ta, nếu có thể để lại mấy bản chữ đẹp, còn lo gì Lâm Giang Các không danh chấn thiên hạ chứ.”

“Lão già này lại có uy lực như vậy ư?” Giang Phàm cũng là lần đầu tiên nghe về cuộc đời lão ta, cũng không khỏi tò mò.

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nói: “Trương Tể phụ là người được Ngũ Quốc tôn sùng, mặc dù là tể phụ trên danh nghĩa nhưng vẫn đủ để chứng minh sự bất phàm của lão. Mấy chục năm nay, không biết lão đã ảnh hưởng đến biết bao chuyện lớn trong thiên hạ, trừ khử không biết bao nhiêu họa chiến tranh, một lòng một dạ vì thiên hạ, phẩm hạnh cao thượng, được cả thiên hạ kính ngưỡng.”

Giang Phàm nói: “Nếu đã là nhân vật bậc này, đúng thật phải mời lên lầu chín.”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nói: “Chẳng lẽ tiểu lang không muốn gặp một lần?”

Giang Phàm xua tay nói: “Ta chỉ là một tiểu lang đánh cá, đại nhân vật kinh thiên động địa bậc này sao ta có thể gặp được? Hơn nữa, lòng ta không có chuyện thiên hạ, không cần đâu.”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nhoẻn miệng cười: “Tiểu lang, xưa nay tỷ tỷ luôn biết tính cách của ngươi không màng danh lợi, nhưng nhân vật này rất đáng gặp, huống hồ Trương Tể phụ đã treo ấn rời xa triều đình giang hồ, có lẽ hiện giờ cũng đã xem nhạt chuyện giang hồ, sao lại không gặp chứ?”

Giang Phàm nghĩ nghĩ, mình đã tới đây rồi, cho dù cuối cùng phải đi, thế thì đi gặp nhân vật thế gian này cũng được, tương lai kể lại cũng được nở mày nở mặt.

Thế là hắn bèn nói: “Cũng được, một khi đã như vậy, tiểu đệ sẽ làm tùy tùng, đi mở mang kiến thứ về phong thái vị tướng của Ngũ Quốc này một lần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK