• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Im hết đi!"

Nam Ngữ lớn tiếng hét lên, tiếng xì xào lập tức im bặt.

Mộ Hàn quét ánh mắt lạnh như băng nhìn cô, Nam Ngữ cũng cảm nhận được khí thế bức người của anh, nhưng bọn họ đã chèn ép cô quá đáng như thế, cô còn nhịn nữa thì đúng là con ngốc!

Diệp Diệp đứng một bên đang có sẵn đố kỵ cùng căm ghét Nam Ngữ rồi, ánh mắt cô ta lườm cô như muốn xông đến đánh cho một trận, con ả không biết trời cao đất dày, quê mùa này ỷ có chút nhan sắc dám đến gần câu dẫn Mộ Hàn của cô ta, đúng là không biết tự lượng sức mình!

Vì thế Diệp Diệp hùng hổ lao đến, tát cho Nam Ngữ một cái rất mạnh, quát.

"Con tiện nhân mặt dày này! Dám ở đây lớn tiếng à?!"

Gò má cô lập tức hằn lên năm dấu tay đỏ ửng, đau rát.


Vẻ mặt Diệp Diệp rất hả hê, còn sỉ nhục tiếp.

"Đúng là cái thứ cóc ghẻ! Về soi gương xem lại bản thân đi nhé, chắc bình thường cô chẳng có ai dạy dỗ nhỉ?"

Nam Ngữ chợt sững người. Diệp Diệp mắng cô thì được nhưng cô ta dám nhắc tới mẹ cô, đã thế thì cô sẽ khô máu với cô ta luôn!

"Chát!"

Tiếng vang đanh giòn còn to hơn cả lúc nãy, Diệp Diệp bất ngờ bị tát lệch hẳn mặt sang một bên, tức quá nghiến răng lao đến.

"Con điếm này!"

Nam Ngữ bắt lấy tay cô ta đang giơ lên định đánh cô giữ chặt lại, sau đó cầm cốc rượu trên bàn lên hất thẳng vào mặt Diệp Diệp, chửi.

"Cô mới là tiện nhân!"

Rượu thấm ướt hết cả chiếc váy mỏng dính ôm sát cơ thể cô ta, còn gương mặt thê thảm không kém, mascara đã bị lem, lớp phấn dày cộp không che được một số nốt tàn nhang lấm tấm.



Khóe miệng cô ta giật giật, ánh mắt tràn đầy căm hận muốn rút tay ra nhưng lại bị Nam Ngữ giữ chặt lấy, cô ta hét lên

"Buông ra!"

Nam Ngữ cười khẩy hất tay cô ta ra khiến cô ta loạng choạng suýt ngã, xung quanh đám nhà giàu chỉ đứng xem trò vui, không một ai bênh vực cô ta, ngược lại còn hả hê nhìn cô ta bị đánh. Trong mắt bọn họ thì cô ta với Nam Ngữ cũng chẳng khác nhau là bao.

Đúng rồi! Mộ Hàn!

Diệp Diệp lao đến bên cạnh Mộ Hàn, khoác tay anh, cọ cọ bộ ngực đã hở đến phân nửa, cất giọng nũng nịu.

"Hàn… anh phải đòi lại công bằng cho em, con tiện nhân đó dám đánh em, còn hất rượu vào người em nữa."

Cô ta còn gọi "Hàn." thân mật, người nào không biết còn tưởng cô ta là bạn gái của anh thật.

Vẻ mặt Nam Ngữ khinh thường liếc nhìn bọn họ, thật đúng là biết cách diễn quá.

Mộ Hàn lạnh nhạt lên tiếng.

"Cút."

Diệp Diệp cứ tưởng anh đang đuổi Nam Ngữ, thế là vênh mặt lên nói.

"Nghe rõ chưa? Còn không mau cút đi!"

"Hừ."

Tốt quá, cô còn muốn ra khỏi đây còn không được.

Đang định nhấc chân đi thì Mộ Hàn lúc này lại nói tiếp



"Tôi không nói cô ấy, tôi nói cô… Cút."

Ánh mắt Mộ Hàn quét qua gương mặt cô ta làm cô ta nuốt nước bọt một cái, anh thản nhiên đẩy cô ta ra, Nam Ngữ ngạc nhiên, còn Diệp Diệp bị bẽ mặt chỉ biết ôm mặt chạy ra khỏi đó.

"Còn cô… lại đây."

Nam Ngữ còn đang đứng khoanh tay nhếch môi cười thì Mộ Hàn chuyển sang nhìn cô, Nam Ngữ bỗng nổi da gà. Tất cả mọi người đều nghĩ cô tiêu rồi, dám động đến Mộ Hàn, Diệp Diệp bị đuổi đi như thế là còn nhẹ.

Ánh mắt của anh mang một thứ áp lực vô hình làm cô thầm sợ hãi, cô nuốt nước bọt một cái rồi chậm rãi bước đến, đang định mở miệng giải thích mình không phải là phục vụ ở đây thì cánh tay bị kéo mạnh, cả thân người rơi vào lòng anh. Thứ cứng cáp mạnh mẽ ở dưới còn ma sát với mông cô, cả vòng eo cũng bị siết chặt lấy, hơi thở cùng mùi hương bạc hà thoang thoảng của anh như bao trùm lấy khoang mũi cô làm gò má cô bỗng chốc nóng rực.

Chứng kiến hành động đó của Mộ Hàn, mọi ánh mắt đều đổ dồn, ngạc nhiên có, ghen tỵ có, đố kỵ có...

Nam Ngữ ngượng ngùng muốn thoát ra khỏi vòng tay anh, vội chống tay xuống lấy đà thì lại nắm vào một vật cứng cứng, lại còn nóng hổi… hơn nữa còn hơi to lên...?

Mộ Hàn hít sâu một hơi, giữ chặt lấy eo cô không cho cô chạy đi, hơi thở phát ra bên tai làm mấy sợi tóc mai của cô bay lên.

"Đã sờ rồi còn muốn chạy?"

Câu nói ám chỉ đầy ái muội, Nam Ngữ nhanh chóng buông ra, nhất thời nhận ra mình vô tình "nắm nhầm" phải thứ đó của anh, miệng lúng búng giải thích.

"Tôi không cố ý, là tại anh đột nhiên kéo tôi đấy chứ."

Miệng nhỏ trơn tru, cũng có chút khí thế đấy.


Mộ Hàn càng ghé sát mặt mình vào cô.


"Tôi không cần biết, cô phải chịu trách nhiệm. Người tôi không phải muốn tùy tiện sờ là sờ, mấy ngón tay xinh đẹp này nếu chặt đi thì uổng lắm."


Anh nhếch môi, nụ cười đẹp đẽ nhưng lời nói lại uy hiếp.


Sống lưng Nam Ngữ lạnh toát, mọi người xung quanh không dám ho he gì, đủ cho cô biết thân phận của người đàn ông này không phải dạng vừa, không lẽ hôm nay cô đã lỡ chui vào hang cọp rồi hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK