Nam Ngữ lơ mơ tỉnh dậy trong lòng Mộ Hàn, cô dụi dụi mắt nhìn anh. Mộ Hàn trông thấy cô đã tỉnh liền tắt ipad đi để lên tủ đầu giường, dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn.
"Anh xem gì vậy?"
Cô tìm một tư thế thoải mái ôm anh, tò mò hỏi.
"Không có gì đâu."
Mộ Hàn cười, nói.
Cô cảm thấy nụ cười này của anh có chút gian xảo, anh nghĩ cô không cần phải biết những gì xấu xa, cô chỉ cần nằm trong vòng tay anh, còn lại tất cả Mộ Hàn sẽ xử lí.
"Ừm..."
Nam Ngữ cầm tay anh xem đồng hồ, mới có sáu giờ, hôm nay là chủ nhật nên được nghỉ làm, cô ngáp một cái rồi rúc vào lòng anh ngủ nướng thêm chút nữa. Bảy giờ cô sẽ tới bệnh viện với Kỳ Kỳ.
Tối hôm qua Mộ Hàn "bắt cóc" cô từ bệnh viện về nhà, anh còn đề xuất sẽ mua thêm một cái giường để ở bệnh viện. Nam Ngữ đã kịch liệt phản đối, tưởng tượng đến cảnh nhỡ có ai đi vào nhìn thấy bọn họ là cô đã ngượng đến nỗi không có cái lỗ nẻ nào mà chui rồi.
Mộ Hàn cưng chiều vuốt tóc cô, nói
"Anh định tuần sau bảo Nhiễm Hải sắp xếp lịch phẫu thuật cho Kỳ Kỳ."
"Sao cơ? Anh tìm được người hiến tủy cho Kỳ Kỳ rồi sao?"
Nam Ngữ lập tức tỉnh ngủ, vội vã hỏi anh.
"Là anh."
Anh đáp.
"Hàn...tại sao..."
Nam Ngữ kinh ngạc, Mộ Hàn chặn lại môi cô bằng đôi môi mình, một lát sau mới khẽ vuốt ve gò má hồng nhuận của cô, dịu dàng nói:
"Kỳ Kỳ là con trai của anh, anh có trách nhiệm phải bù đắp cho con chứ. Hơn nữa đây cũng là chuyện mà anh muốn làm, em đừng lo."
Dù cho anh nói thế, nhưng cô vẫn cảm thấy ái ngại.
"Hàn...em không biết nói gì nữa..."
"Ngốc quá...giữa chúng ta em còn cần phải khách sáo hay sao?"
Hai người đang say mê âu yếm, Nam Ngữ cảm nhận niềm hạnh phúc trong vòng tay anh thì điện thoại của Mộ Hàn bất ngờ đổ chuông. Anh ấn nút nghe.
"Nhiễm Hải, có chuyện gì vậy?"
"Mộ Hàn! Kỳ Kỳ bị bắt đi rồi!"
Vừa nghe xong, anh đã bật dậy. Nam Ngữ cũng bị hốt hoảng theo anh, như có linh tính mách bảo, cô vội níu lấy tay áo anh, lo lắng hỏi
"Có chuyện gì vậy?"
Mộ Hàn dùng ánh mắt lẫn lộn cảm xúc nhìn cô, đáp
"Kỳ Kỳ bị bắt đi rồi."
Nam Ngữ lảo đảo, anh vội đỡ lấy cô. Cô hoàn hồn mặc quần áo vào, sau đó hai người tức tốc đến bệnh viện. Đến nơi còn nhìn thấy Lão thái thái và Mộ phu nhân, Nam Ngữ chẳng còn tâm trạng nào mà để ý tới bọn họ nữa, cô hoảng loạn nắm lấy tay áo Nhiễm Hải, nức nở hỏi.
"Kỳ Kỳ bị ai bắt đi?! Nó đâu rồi!"
"Nam Ngữ em bình tĩnh lại trước đã..."
Mộ Hàn ôm lấy cô từ phía sau.
Nhiễm Hải cũng bị cho dáng vẻ cô lúc nãy dọa sợ, liếc qua Mộ Hàn mới trả lời
"Là Thẩm Nguyệt."
Thẩm Nguyệt? Tất cả bọn gồm cả Lão thái thái đều sửng sốt, Nam Ngữ lại kích động hỏi liên tiếp
"Vậy cô ta ở đâu? Cô ta đâu rồi?! Cô ta mang con của tôi đi đâu rồi?!"
Nhiễm Hải "Cô ta đang ở trên sân thượng của bệnh viện này!"
Nam Ngữ vùng khỏi vòng tay của Mộ Hàn, chạy tới cầu thang lên sân thượng của bệnh viện. Thẩm Nguyệt chỉ đợi có khoảnh khắc đó, vừa nhìn thấy Nam Ngữ, cô ta đã nắm chặt con dao trong tay, kề vào cổ Kỳ Kỳ, như phát điên mà cười lớn.
"Nam Ngữ! Cuối cùng cô cũng đến rồi à..."
Kỳ Kỳ vừa nhìn thấy Mami đã khóc lớn, Nam Nghe lòng đau như cắt. Mộ Hàn cũng vừa lúc lên đến nơi. Trông thấy anh, Thẩm Nguyệt càng kích động hơn.
"Hàn. Anh cũng đến rồi à? Anh vì con ả này mà bỏ rơi em, còn đoạn tuyệt quan hệ với em! Em đã làm gì sai?!"
Thẩm Nguyệt ghì chặt con dao kề sát cổ Kỳ Kỳ. Mộ phu nhân và lão thái thái lên tới nơi, suýt nữa lão thái thái đã ngất xỉu.
"Thẩm Nguyệt, cô bình tĩnh lại đi, buông dao xuống."
Mộ Hàn nói với cô ta, còn ánh mắt Nam Ngữ gắt gao nhìn con dao trên tay cô ta. chỉ sợ cô ta sẽ làm gì Kỳ Kỳ.
Cô ta trông thấy Nam Ngữ đau khổ và lo lắng cho con trai thì càng hả hê, đồng thời cũng tức giận mà nói.
"Nam Ngữ! Cảm giác bây giờ của cô thế nào?! Cảm giác con của cô ở trong tay tôi như thế nào? Cô là con tiện nhân! Cô dám quyến rũ Hàn, cô dám giành lấy anh ấy hay sao? Còn dám...có con với anh ấy nữa! Loại tiện nhân như cô thì làm sao xứng đáng cơ chứ!"
Cô ta điên cuồng hét lên. Lão thái thái và Mộ phu nhân vừa nghe Kỳ Kỳ là con trai của anh, sững sờ đồng loạt mở to mắt không tin nổi.
Nam Ngữ bây giờ chẳng còn tâm trí mà để ý lời cô ta nói, cô chỉ quan tâm tới Kỳ Kỳ mà thôi. Con trai của cô...
Kỳ Kỳ sợ đến nỗi khóc không dám khóc, đôi mắt long lanh nhìn mẹ. Tim cô đau như có ai bóp nát, dáng vẻ đau khổ đó khiến Thẩm Nguyệt vô cùng sung sướng.
"Thẩm Nguyệt! Cô muốn làm gì thì nhắm vào tôi đây này! Mau thả con trai của tôi ra!"
Cô ta ngửa mặt lên trời cười lớn, một tay bóp cằm Kỳ Kỳ.
"Nam Ngữ, ả tiện nhân như cô tôi hận không thể băm vằm cô ra, chì vì cô mà tôi mất tất cả mọi thứ! Gia đình! Tình yêu cũng bị cô cướp mất!"
"Tôi phải nhắm vào thứ mà cô yêu quý nhất chứ, đúng không..."
Ánh mắt cô ta lóe lên vẻ độc ác vô cùng, nhìn cô ta bây giờ thật đáng sợ, tóc tai bù xù, đâu còn dáng vẻ thanh cao của đại tiểu thư Thẩm gia nữa.
Nhiễm Hải đã gọi cảnh sát tới, nhân cơ hội cô ta đang nói chuyện với Nam Ngữ liền vòng ra sau lưng cô ta, muốn khống chếcô ta. Nhưng Thẩm Nguyệt đã phát giác ra, cô ta lập tức ghì chặt lấy Kỳ Kỳ, lùi dần người lại phía sau.
"Các người mà dám lại đây nửa bước,tôi sẽ đâm chết nó!"
Thẩm Nguyệt hung tàn nói, cô ta đang đứng trên bậc thềm lan can, chỉ cần lui thêm vài bước nữa là có thể ngã xuống dưới.
Nam Ngữ sợ đến nỗi tim ngừng đập, cô ta đưa mắt sang nhìn Mộ Hàn, thay đổi ngữ khí, nói.
"Hàn...anh yêu em mà đúng không? Anh không yêu cô ta, đúng không? Anh nói đi..."
Mộ Hàn yên lặng không nói, Thẩm Nguyệt cười càng điên cuồng, vừa cười vừa khóc. Mộ Hàn đúng lúc này lao tới, đội cảnh sát cũng chạy đến ghì chặt lấy bàn tay cầm dao của cô ta. Anh đoạt lấy Kỳ Kỳ ở trên tay Thẩm Nguyệt, Nam Ngữ chạy vội đến ôm lấy con trai vào lòng. Thẩm Nguyệt phát điên hung hăng cào cấu, dưới chân càng lùi, cuối cùng trượt chân mà ngã xuống.
"A!"
Cảnh sát không phản ứng kịp, mọi người sững sờ, bên dưới cô ta nằm trên vũng máu, ánh mắt trợn trừng lên. Kỳ Kỳ ôm chặt con trai vào trong lòng,nước mắt chảy dọc theo khóe mi, nhưng đúng lúc này Kỳ Kỳ lại lên cơn co giật. Cô thất thanh gọi
"Hàn!"
Mộ Hàn và Nhiễm Hải lập tức ào tới, khóe miệng của Kỳ Kỳ còn sùi bọt mép. Nam Ngữ kêu lên, không ngừng lau đi cho con, Nhiễm Hải vội vàng nói.
"Không xong rồi! Mau đưa vào phòng phẫu thuật!"
Mộ Hàn liền bế Kỳ Kỳ chạy xuống, Nam Ngữ chạy theo sát con trai, cô không ngừng nấc lên, anh đặt Kỳ Kỳ lên giường, Nhiễm Hải cùng các bác sĩ khác nhanh nhẹn chạy vào, nhưng anh ta lại nói.
"Phải phẫu thuật gấp! Nhưng chưa tìm được người hiến tủy phù hợp."
"Lấy của tôi đi."
Mộ Hàn đáp nhanh.
Nhiễm Hải nhìn anh "Được." Sau đó quay sang một y tá, nói "Mau đưa anh ta đi kiểm tra."
Nam Ngữ bám vào thành giường, nức nở không thành tiếng, Nhiễm Hải cũng đau lòng không kém, nhưng bây giờ phải đưa cô ra ngoài.
"Nam Ngữ, cô mau đi ra ngoài đi."
"Không...không..tôi phải ở đây với con trai tôi..."
"Nam Ngữ! Cô bình tĩnh lại đi! Nhất định Kỳ Kỳ sẽ không sao đâu! Bây giờ chúng tôi phải tiến hành phẫu thuật. cô mau ra ngoài đi!"
Anh ta nắm lấy bả vai cô, ép cô nhìn vào mắt mình. Tầm mắt cô mờ mịt, cô nắm chặt lấy vạt áo của Nhiễm Hải, nói.
"Nhiễm Hải, anh nhất định phải cứu Kỳ Kỳ!"
Y tá đúng lúc này chạy vào.
"Tủy phù hợp!"
"Mau tiến hành phẫu thuật!"
Nam Ngữ đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, mỗi giây mỗi phút bây giờ giống như là dài vô tận. Lão thái thái cùng Mộ phu nhân cũng ngồi bên ngoài đợi, bà xót xa đi tới an ủi Nam Ngữ.
"Cháu đừng lo, Kỳ Kỳ nhất định không xảy ra vấn đề gì đâu."
Cô cũng thầm mong là như thế, Kỳ Kỳ sẽ không sao đâu...đúng không mẹ ơi...xin mẹ đừng cướp đi Kỳ Kỳ của con mà hãy phù hộ cho nó...
Mộ phu nhân cũng muốn lại gần an ủi cô nhưng ngại không dám, bà ta biết mình đã sai lầm rồi...
Đèn đỏ cuối cùng cũng tắt, Nhiễm Hải vừa bước ra, ba người đã đồng loạt lao đến.
Anh ta cởi khẩu trang, cười thở phào.
"Không sao rồi! Phẫu thuật rất thành công!"
Tảng đá trong lòng cô rơi thụp xuống, Nam Ngữ liên tục khóc cảm ơn anh ta. Kỳ Kỳ được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi, còn Mộ Hàn thì rất khỏe, hai người đứng trước giường bệnh con trai, Nam Ngữ ôm chặt lấy thắt lưng anh, xúc động ngắc ngữ thốt ra.
"Hàn...cảm ơn anh..."
Mộ Hàn dịu dàng vuốt tóc cô, nói.
"Anh đã nói em đừng khách sáo rồi mà."
Anh đặt bàn tay cô vào giữa bàn tay mình, dịu dàng vô ngần đan chặt lấy. Nam Ngữ ngước lên nhìn anh. đúng lúc đôi môi anh sắp chạm vào môi cô thì dạ dày cô trào lên một cơn buồn nôn, Nam Ngữ đẩy anh ra chạy vội vào bên trong nhà vệ sinh.
Tiếng nôn khan từ bên trong truyền tới, Mộ Hàn lo lắng, Lão thái thái bỗng nhiên như có linh tính, hỏi.
"Nam Ngữ, không phải cháu...mang thai rồi đấy chứ?"
Có thai?
Nam Ngữ sững sờ hồi lâu, còn nhìn anh, Mộ Hàn cũng đờ người ra. Cô áp tay lên bụng mình, đúng là tính lại mới thấy cô bị trễ kinh một tháng rồi, chẳng lẽ cô thực sự có thai với anh một lần nữa?
"Để anh đi gọi bác sĩ!"
Mộ Hàn kích động chạy ra ngoài, còn suýt thì vấp ngã. Bác sĩ kiểm tra xong, đem kết quả đến rồi cười nói
"Chúc mừng mọi người! Đúng là cô Nam Ngữ đã có thai rồi!"
Cô kinh ngạc, cảm xúc như vỡ òa. Mộ Hàn sững sờ không kém, niềm hạnh phúc như lan ra khắp cơ thể anh, anh đột nhiên bế bổng cô lên, xoay tròn. Nam Ngữ luống cuống, ôm cổ anh cười ngọt ngào.
"Hàn...được rồi, thả em xuống đi, anh vừa mới phẫu thuật xong đấy."
Anh đặt cô xuống, siết chặt lấy eo cô rồi cúi đầu xuống hôn cô trước mặt Lão thái thái, Mộ phu nhân và cả bác sĩ. Ngay lúc này, không từ ngữ nào có thể diễn tả được niềm vui, niềm hạnh phúc trong anh.
Mộ Hàn vuốt ve gò má cô, nhìn cô bằng ánh mắt chứa chan tình cảm.
"Bảo bối, anh yêu em."
????????????????
vẫn còn chương kết và ngoại truyện nha mn...