• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Dao đã chuẩn bị sẵn sàng cất tiếng, giọng nói vừa thốt ra, cực kỳ xấu hổ, âm sắc có chút không kịp thu lại lập tức giống như vịt kêu.

Quá khó nghe rồi.

Nàng cuống quýt ngậm miệng, khóe mắt liếc nhìn về phía Tạ Khâm, hắn vẫn giữ nguyên tư thế bất động ban đầu, không cười nhạo nàng.

Hắn ung dung như thế, nàng có gì phải ngượng ngùng.

Thẩm Dao bình tĩnh lại, nhớ lại những hình ảnh vàng thau lẫn lộn kia trong đầu.

Chầm chậm, thử phát ra âm thanh, "A...... ưm......" Âm cuối kéo thật dài, cố gắng hết sức uốn éo kiểu cách.

Chỉ là phân biệt thật kỹ, giọng nói vẫn khô không khốc, giống như con chim vùng vẫy sắp chết, Thẩm Dao đang nghĩ như vậy có thể lừa dối trót lọt hay không, thì giọng nói lạnh lùng của người đàn ông bên cạnh vang lên,

"Không giống lắm."

Thẩm Dao nghen một ngụm khí lạnh, lật người ngồi dậy, sao hắn lại biết không giống, tiếng nàng từng nghe không phải đều như vậy sao?

"Như thế nào mới giống?" Dứt lời liền có chút hối hận, ngữ khí có chút lộ ra nàng đang cáu kỉnh.

Ánh mắt Tạ Khâm đen như mực, không có nửa phần khác lạ.

Hắn nghe ra tiểu cô nương đang bực mình.

Thẩm Dao nhất thời xấu hổ, dù sao là chuyện nàng gây ra, còn liên lụy Tạ Khâm, vội vàng giải thích một cách yếu ớt,

"Ý của tôi là tôi không giỏi lắm, hoặc là ngài có thể giúp tôi?"

Dù sao là Thủ phụ đương triều, tuổi tác cũng không còn nhỏ, bên người nhất định có nha đầu thông phòng hầu hạ, Tạ Khâm có kinh nghiệm hơn nàng, có thể chỉ điểm một chút cho nàng.

Thẩm Dao không hề hay biết lời này có nghĩa khác, là ý tứ muốn xin chỉ bảo.

Tạ Khâm ánh mắt nặng nề nhìn qua, cho dù trong màn uyên ương tối tăm như vậy, vẫn thứ gì đó sắc bén như lưỡi dao cạo.

Nàng rốt cuộc là mơ hồ, hay là có ý thăm dò hắn?

Loại chuyện này bảo hắn giúp thế nào?

Dũng khí của Thẩm Dạo bị ánh mắt này dọa cho rụt về,

"Tôi...... tự tôi làm......"

Vội vàng trốn về trong chăn.

Nàng cũng không phải cô nương ngang ngược, sở dĩ bó tay bó chân chính là vì Tạ Khâm đang ở đây, cứ coi như hắn không tồn tại là được rồi.

Ngay khi Thẩm Dao chuẩn bị thử lần thứ hai,

giọng nói lạnh lùng của Tạ Khâm vang lên ở đằng sau nàng, mang theo mấy phần không chắc chắn, "Thử từng bước một xem."

Trầm mặc lâu như vậy, hóa ra là đang nghĩ cách.

Cái này còn lúng túng hơn rồi.

Tiếng ong ong vang lên trong đầu Thẩm Dao, mặt đã sắp hấp chín rồi, nàng giả vờ không để ý ừm một tiếng.

Vạn sự khởi đầu nan, càng kéo dài càng khiến đối phương nghi ngờ, Thẩm Dao gạt đi hơi nóng trên má, nghiến răng tự cổ vũ mình.

Tứ Tứ, ngươi làm được.

Sau đó, nàng ấp ủ một chút cảm xúc, thân thể yêu kiều mềm mại nằm sấp lên gối,

"Chậm chút...... nhẹ chút...... phu quân......"

Một tiếng "phu quân" này kêu ra, thật sự đã có nhiều ý vị như vậy,

Mấy tiếng "ừm" ấp a ấp úng, mang theo vẻ ngượng ngùng đặc hữu của thiếu nữ, chợt giọng nói vỡ ra, hô hấp hổn hển từng chút thoát ra giữa răng và môi, như thể không chịu đựng nổi.

Thẩm Dao vừa túm lấy màn, biểu diễn hết mình, vừa nghĩ, đây có tính là tiến hành từng bước một hay không.

Hy vọng biết bao lúc này Tạ Khâm có thể cho nàng một chút phản hồi, nàng cũng phải biết được lúc nào nên dừng, đằng sau lại không nói không rằng, không có bất cứ động tĩnh nào.



Chẳng lẽ né tránh rồi?

Nàng chậm rãi buông màn đang nắm chặt ra, dáng vẻ giả vờ như kiệt sức ngã xuống giường, ngay sau đó liếc nhìn về phía Tạ Khâm.

Tạ Khâm vẫn giữ nguyên tư thế không động đậy kia, nếu không phải dưới ánh sáng mờ ảo có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của hắn, còn cho rằng không có người này, nếu nói có gì bất đồng, có lẽ là hắn nghiêng nghiêng đầu, hướng về phía nến đỏ.

Đêm nay Tạ Khâm đã uống mấy ly rượu, sau khi uống canh giải rượu ngực và bụng không còn nóng rực nữa, nhưng đầu và gân cốt lại đột nhiên đau nhức, hắn vươn tay day day ấn đường, nhắm mắt lại, âm sắc ngâm nga du dương kia như vang vọng bên tai, từng tia từng sợi, kéo không ra, dính không ngừng.

Suy nghĩ rất dễ bị nàng phân tán, Tạ Khâm lấy lại bình tĩnh, mở mắt ra nhìn chằm chằm vào ánh nến phập phồng, tính kỹ thuế ngân thuế lương (*thuế tiền và thuế lương thực) thu hoạch mùa thu năm ngoái phải giao lên, trong đầu có chút thâm hụt, nên đi đâu bù đắp.

Lúc này một cổ tay mảnh khảnh kéo kéo góc tay áo của hắn, Tạ Khâm dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thẩm Dao.

Đáy mắt nàng được phủ một tầng thủy quang, sắc mặt cũng do đó trở nên ửng đỏ, trong miệng ưm a không ngừng, sắc mặt lại hết sức ủy khuất, ánh mắt ngước lên, Tạ Khâm rất nhanh đã hiểu rõ là có ý gì, ngay sau đó lắc lắc đầu.

Gương mặt nhỏ của Thẩm Dao nhướng lên, kìm lại xúc động mắng người.

Cam chịu số phận dịch trở về, lúc này đang phát cáu, cũng mặc kệ Tạ Khâm kia có đang ở trên giường hay không, chỉ muốn nhanh chóng tống cổ tổ tông kia đi, nàng cũng có thể ngủ nghỉ đàng hoàng, duỗi cánh tay trắng nõn ra, nắm lấy thành giường Bạt Bộ, suy nghĩ cùng giọng điệu tách ra, thậm chí còn không biết mình kêu như thế nào.

Giọng điệu lúc cao lúc thấp, vì để trút giận, nàng cố ý cách màn trướng dịch dịch về phía sau cửa sổ, kêu gào mấy tiếng về phía bên ngoài.

Tựa như gió táp mưa rào cuốn trôi những cánh hoa mỏng manh, mang theo lên án mang theo nghẹn ngào, còn có ủy khuất khó nói nên lời kia, tất cả đều được lưu trữ ở trước đập, khi không thể chịu đựng nữa, thuận theo miệng cống trút xuống, cuối cùng thủy triều róc rách không chìm vào chỗ nước sâu, Thẩm Dao cũng không biết mình đã ra sức diễn kịch hết bao lâu, tóm lại trên người đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, rất có mấy phần thẹn quá hóa giận.

Chờ khi sắp dừng lại, đột nhiên nhớ ra nàng thế này có tính đã qua ải hay không, nếu như quá ngắn liệu có bị lộ không......

"Tạ đại nhân?" Nàng bóp giọng lộ ra một chút giọng điệu thăm dò mà hỏi dò Tạ Khâm.

Đằng sau một hồi lâu chưa có động tĩnh.

Ngay khi Thẩm Dao không biết mình có nên dừng lại hay không, người ở một bên đầu giường khác cuối cùng cũng lên tiếng trả lời.

"Đi rồi."

Giọng nói của Thẩm Dao bỗng im bặt, giống như quả bóng bị đâm thủng lập tức bổ nhào lên chăn đệm, như trút được gánh nặng.

Nội tâm chào hỏi Thái tử mấy trăm lần, nằm sấp một lát, mới nhận thấy tư thế lúc này có chút bất nhã, khó nhọc xoay người, nằm ngửa thở phì phì.

Mắt lén liếc nhìn Tạ Khâm, lần này người lại ngồi dậy sát cạnh gối, một gối co lại, vẻ mặt ẩn trong bóng tối không phân biệt được.

Thẩm Dao ngược lại cũng chưa từng nghĩ Tạ Khâm liệu có thể nghe mà không thoải mái hay không, không có cảm tình sao có thể nảy sinh dục vọng, ví dụ như nàng bây giờ, càng cảm kích và kính trọng đối với Tạ Khâm hơn, không hề có bất cứ xúc động muốn tới gần nào, càng khỏi phải nói đến chân thành tương đối, chắc hẳn Tạ Khâm cũng là như thế.

Dần dần bình phục lại, Thẩm Dao mệt mỏi nói,

"Tôi đi tắm một cái."

Dịch người muốn xuống giường, nhưng Tạ Khâm lại ngăn nàng lại.

"Chờ chút." Giọng nói hơi có chút từ tính.

Ánh sáng màu đỏ khuếch tán vào, đôi mắt hắn như ngọc đen, sâu không thấy đáy, lông mày nhíu lại tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.

Thẩm Dao dừng lại ở đó, "Sao thế?"

"Tìm chiếc khăn tuyết kia tới."

Đầu óc Thẩm Dao đơ một chút, chậm rãi tỉnh táo lại, điều này thực sự là một cơ hội tốt để một hòn đá trúng hai con chim, vì thế bắt đầu tìm kiếm xung quanh giường, vì để tiện cho nàng tìm, Tạ Khâm giơ tay lên lặng lẽ vén màn ra một chút, mượn ánh sáng Thẩm Dao rất nhanh đã tìm thấy mảnh khăn trắng như tuyết kia ở trong góc.

Do dự chốc lát, nàng quay người đưa cho Tạ Khâm, có chút tò mò Tạ Khâm dự định làm thế nào.

Chỉ thấy Tạ Khâm nhận lấy khăn tuyết, không nói hai lời cắn ngón tay, quệt quệt lên khăn tuyết, một chấm đỏ thẫm chậm rãi lan dần ra.

Khuôn mặt Thẩm Dao nóng lên, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Nàng có thể chống đỡ được cảnh tượng xấu hổ vừa rồi, nhưng lúc này nhìn thấy động tác của Tạ Khâm, trên người nổi lên một lớp da gà, nàng đơ mặt cố gắng giữ bình tĩnh, "Tôi đi xuống......"

Ngay sau đó lưu loát nhảy xuống giường, phi nhanh vòng qua tấm bình phong, đầu cũng không ngoảnh lại đi chui vào phòng tắm.

Chờ khi tiếng bước chân của nàng xa dần, Tạ Khâm chậm rãi thở ra, liếc nhìn khăn tuyết trên tay, rồi lại đặt về giường lần nữa.

Nghĩ là nghe thấy phòng tắm có động tĩnh, Lê ma ma từ bên ngoài rèm châu lén nhìn vào, tin chắc nhìn thấy Tạ Khâm đã chắp tay đứng trong phòng, có thể thấy chuyện đã kết thúc.



Lê ma ma im lặng bưng ấm trà nóng bước vào, nhún gối với Tạ Khâm, đặt ấm trà xuống lập tức lại đi thu dọn giường, màn trướng đã được vén lên lần nữa, Lê ma ma liếc mắt nhìn nguyên khăn(*), một chấm đỏ đặc biệt dễ thấy.

(*)元帕 – Nguyên khăn: chính là tấm vải tiếp nhận máu trinh tiết của phụ nữ thường được sử dụng trong đêm tân hôn

Lê ma ma yên lòng mỉm cười, không dấu vết cất kỹ trong tay áo, tay chân nhanh nhẹn đổi một bộ chăn đệm mới cho các chủ tử lần nữa, lại vòng đến bên ngoài bình phòng phòng tắm, hỏi thăm Thẩm Dao có cần người hầu hạ hay không.

Thẩm Dao nhớ tới những gì đêm qua ma ma đã dạy, sau loại chuyện này trên người nói chung sẽ lưu lại những dấu vết, lo lắng Lê ma ma nhìn ra manh mối, liền nhẹ giọng từ chối,

"Đa tạ ma ma, ta ứng phó được."

Nàng dồn hết sức giữ giọng nhẹ nhàng, Lê ma ma chỉ coi như nàng ngượng ngùng, sau đó ôm theo nệm và quần áo bẩn đi ra khỏi nội phòng.

Một khắc sau, Thẩm Dao lại thay một bối tử dài màu đỏ bạc bước ra ngoài, ngay cả búi tóc cũng chỉnh trang gọn gàng, không có chút lộn xộn, nàng không dám thất lễ trước mặt Tạ Khâm, dù sao là phu thê giả, lễ tiết nên có thì phải có.

Tạ Khâm cũng đã thay một chiếc trường bào màu xanh biếc, ngồi trên giường lò ở dưới cửa sổ đọc sách, vẻ mặt bình tĩnh như thường, ngoại trừ cặp nến đỏ kia, trong phòng chỉ thắp một chiếc đèn cung đình ngọc trong suốt, ánh sáng không được tính là sáng rực, vừa vặn chiếu sáng mặt của hắn, ánh đèn ấm áp trút đi mấy phần sắc bén của lông mày hắn.

Ánh mắt trong lúc vô tình liếc thấy một tách trà ấm đặt trên bàn, không biết người nào thương tiếc cổ họng nàng kêu đến khàn rồi, chu đáo rót trà trước cho nguội, dù sao chắc không thể nào là Tạ Khâm, nhất định là Lê ma ma hòa nhã đáng kính. Thẩm Dao khát cực kỳ, vội vàng đi qua cầm tách trà lên uống một hơi cạn sạch, uống xong rồi, liền trở lại ngồi lên giường Bạt Bộ.

Cách rèm châu nhìn về phía phòng ngoài, bóng dáng thanh cao vượt trội của Tạ Khâm lắc lư theo rèm châu, Thẩm Dao mở miệng nói, "Tạ đại nhân, thời gian không còn sớm, chúng ta......" Vốn muốn nói tiếp theo đi ngủ thế nào.

Tạ Khâm đã sớm chặn lời của nàng, "Nàng ngủ trước đi."

Ngụ ý đừng để ý tới hắn.

Thẩm Dao không lên tiếng.

Đêm nay Tạ Khâm tuyệt đối sẽ không rời khỏi phòng tân hôn, hắn có lẽ chỉ có thể ngủ trên giường lò hoặc giường La Hán, đây là phòng của hắn, nàng cũng coi như tu hú chiếm tổ chim khách, Thẩm Dao cực ngại.

"Dáng người tôi nhỏ, mấy ngày này bèn ngủ ở giường nhỏ sau vách ngăn ngọc bích, ngài thấy thế nào?"

Ánh mắt Tạ Khâm chuyển từ trên cuốn sách sang nàng, dù cách xa, cũng nhìn rõ đôi con ngươi vừa óng ánh vừa sáng ngời như hổ phách kia.

Sao hắn có thể để một cô nương gia chịu ủy khuất bậc này.

"Hai năm tới, nơi này chính là nhà của nàng, nàng không cần câu nệ, chẳng qua chỉ mấy tối mà thôi, ta vẫn chịu đựng được."

Chữ "nhà" này, nặng nề làm sao, Thẩm Dao tâm thần lung lay, nghe ra được sự chân thật đáng tin trong ngữ khí của Tạ Khâm, nàng không cần phải nhiều lời, quay người thả màn lên giường.

Nàng nằm nghiêng ở vị trí Tạ Khâm vừa mới ngủ, mở to mắt nhìn cặp nến đỏ, hai năm tiếp đây nàng sẽ ở nơi này, sau đó thì sao, nàng lại có thể đi đâu...... Ánh nến càng lúc càng lay động, dần dần ngay cả ánh mắt cũng thoáng mơ hồ.

Thẩm Dao ngủ thiếp đi.

Tạ Khâm nhận thấy hơi thở dần dần đều đều trong giường Bạt Bộ, thổi tắt đèn, một mình ngồi trong bóng tối một lúc, rồi đứng dậy đi đến vách ngăn.

Hôm sau trời còn chưa sáng, Tạ Khâm đã thức dậy rồi, bình minh lên hắn có thói quen tập võ, liền trở về thư phòng.

Chờ đến khi luyện công buổi sáng kết thúc trở về Cố Ngâm Đường thay xong y phục kính trà, Thẩm Dao đã ăn mặc thỏa đáng, đứng trong gian ngoài chờ đợi hắn dùng bữa sáng.

Nàng mặc bối tử họa tiết uyên ương màu đỏ bạc, trên búi tóc Bách Hợp (Bách Hợp kế) với đồ trang sức khảm vàng khảm ngọc sợi tua rua ngọc thạch, tay trái đeo một chiếc vòng ngọc xanh biếc, cổ tay phải đeo một bộ vòng vàng long phụng trình tường, dái tai điểm xuyến bởi một đôi khuyên tai ngọc trai phương Nam màu vàng, những thứ này đều là phần trang sức của tân nương mà Tạ Khâm chuẩn bị cho nàng, vóc dáng của nàng được tính là cao gầy trong số các nữ hài tử, mặc lên có vẻ tự nhiên hào phóng.

Nàng mặc y phục mộc mạc như hoa sen mới nở, bộ trang phục tươi sáng như này mang đến khí chất đoan trang quyến rũ.

Thẩm Dao thi lễ với Tạ Khâm, "Tạ......" Liếc nhìn Lê ma ma ở bên cạnh, vội sửa lời nói, "Phu quân, chúng ta dùng bữa sáng đi."

Tạ Khâm nghe thấy tiếng phu quân này thì có hơi sửng sốt, sau đó gật đầu ngồi xuống trước.

Hạ nhân lần lượt tiến lên bày thức ăn, trong thâm tâm Thẩm Dao căn bản không coi Tạ Khâm là trượng phu, cũng không có tự giác hầu hạ hắn dùng bữa, Tạ Khâm cũng như vậy, Thẩm Dao không có ý định lưu lại, hắn cần phải tuân thủ ước hẹn quân tử, tuyệt đối không vượt Lôi Trì một bước(*).

(*) ý nói không vượt quá giới hạn

Hai người mai ăn phần người nấy, không ai lên tiếng.

Lê ma ma liếc nhìn dáng vẻ tự lo phần mình này, trong lòng hoang mang một hồi, đêm qua động phòng lửa nóng như vậy, rời giường liền y như người xa lạ? Theo lý mà nói, hẳn là thê tử phục vụ trượng phu dùng bữa, Thẩm Dao hiển nhiên không có ý này, chẳng lẽ là đêm qua gia muốn hung hãn quá, đắc tội phu nhân rồi?

————————————-

Tác giả có lời muốn nói: Ma ma: Tôi phải đi cáo trạng với Lão thái thái.

Tạ Khâm: Xin đừng gây rắc rối.

Thẩm Dao: Đừng cue tôi vào, cảm ơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK